Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Con cái của người nghèo thường trưởng thành sớm.

Tiểu Lang là một đứa bé biết tính toán, cậu biết mùi thơm của thịt gà rất nồng, chỉ sợ chút ngải cứu này sẽ không áp được nó. Cậu bé hun được một bó, sau đó lại về phòng ôm thêm bó nữa đi ra. Lúc này cả sân bị mùi hương nồng nặc của ngải cứu xâm chiếm.

Bé Đường Đường như một con chó con, dùng sức ngửi ngửi ngửi, cuối cùng báo cáo với anh trai: “Hoàn thành nhiệm vụ!”

Hai nhóc con tay trong tay chạy vào nhà, đừng thấy ngày thường Tiểu Lang hay giả vờ như ông cụ non, nhưng rốt cuộc nhóc con cũng mới chỉ là một đứa bé năm tuổi. Nghĩ đến bữa cơm tối vô cùng ngon lành hôm nay, bước chân kia cũng không khỏi nhanh hơn nhiều.

Lúc này Khương Thành đã dọn hai chén nhỏ ra, anh đặt lên trên bàn, nhẹ giọng nói: “Một đứa một chén, đến ăn nào.”

Tuy mùi của ngải cứu vô cùng nồng, nhưng vừa ngồi xuống đã cảm giác được mùi thơm của thịt gà xông vào mũi. Bé Đường Đường cùng Tiểu Lang nhìn nhau, hai nhóc đều nhìn thấy sự vui sướng ngập tràn trong mắt đối phương, Bé Đường Đường cười tủm tỉm: “Bắt đầu nào!”

Cô cúi đầu nhỏ nếm một ngụm canh gà, ngay lập tức híp mắt, chậm rãi nhấm nháp mĩ vị trong miệng.

Rất nhanh lông mày nhỏ bé kia giãn ra, non nớt cười: “Thơm quá đi!”

Tiểu Lang nhìn thấy biểu cảm của em gái liền dùng sức nuốt nước miếng, không nói hai lời đã nhanh chóng nếm một miếng. Tiểu Lang chưa từng đọc sách, cậu không biết nên hình dung cảm giác này thế nào. Nhưng cậu nhóc cảm thấy canh gà chính là món canh ngon nhất trên thế giới này!

Khương Thành nhìn dáng vẻ thỏa mãn của hai đứa nhỏ, khuôn mặt vốn cương nghị cũng hơi nhu hòa hơn, anh hạ giọng, nói: “Hai các con ở nhà khóa cửa ăn tiếp đi, cha đến nhà bà nội một chuyến.”

Cho dù nhà có nghèo đi chăng nữa, anh cũng không phải người ăn mảnh.

Đừng nói đến chuyện mấy an hem đều luôn giúp đỡ nhà mình.

Hai nhóc con cũng hiểu chuyện này, gật đầu: “Vâng ạ.”

Thật ra một con gà rừng cũng không có bao nhiêu thịt. Bây giờ người cũng gầy trơ xương, nói chi đến gà. Chẳng qua Khương Thành đã dự tính trước rồi, anh chặt nhỏ ra, đếm đầu người bên kia rồi lấy mười hai miếng đặt trong gùi nhỏ, nhân lúc trời tối m đi ra ngoài.

Hôm nay nhà anh ăn cơm muộn, hơn nữa canh gà cũng phải hầm lâu, lúc này bên ngoài đã tối đen không thấy gì. Hai nhà cũng cách nhau không xa, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Khương Thành nhìn trúng căn nhà này.

Thôn Hướng Dương vào đêm có chút an tĩnh, giờ này có nhiều nhà đã ngủ rồi.

Khương Thành gõ gõ cửa, lúc này lập tức truyền đến tiếng mở cửa, người ra là Khương lão tứ, anh ấy nhanh chóng mở cửa: “Tam ca, sao anh lại tới đây? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

Trong lòng hơi căng thẳng, nhưng vừa đến gần, mũi hít hít một cái đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn. Anh ấy kinh ngạc mở to mắt, Khương Thành liếc mắt một cái, Khương lão tứ lập tức: “Vào đi.”

Ngoài cửa không phải chỗ để nói chuyện.

Tuy chỉ cách nhau không xa, nhưng bên nhà họ Khương còn có hàng xóm nữa.

Hai anh em nhanh chóng đi vào, lúc này Khương lão khờ và Chương Hà Hoa đều trải quần áo trên đất, hai người đều đã nằm xuống. Nghe thấy thằng ba tới thì tưởng vợ nó xảy ra chuyện gì, lập tức vội vàng ngồi dậy.

Đồng thời, Khương lão đại Khương Sơn và Khương lão nhị Khương Hải cũng nhanh chóng chạy tới nhà chính, lo lắng nhìn Khương Thành. Lúc mọi người đi vào, ít nhiều cũng ngửi thấy một chút mùi thơm. Mọi người đến đông đủ, cũng không cần phải che giấu gì nữa, Khương Thành bưng đồ trong gùi nhỏ ra, nói: “Con mang chút đồ ăn đến.”

Chương Hà Hoa trừng mắt: “Anh là đồ ngốc hả? Con cái trong nhà đã gầy như que củi rồi! Anh còn đưa… hả? Gà?”

Bà khiếp sợ nhìn về phía con trai.

Đừng nói đến chuyện Chương Hà Hoa bỗng hoảng sợ, mấy anh em nhà họ Khương cũng không hiểu ra làm sao.

Một lúc lâu sau, Khương Lâm đột nhiên nói: “Mẹ nó, Tam ca, con gà hôm nay là anh bắt hả! Sao anh gian thế? Chúng nó tìm điên cuồng cả buổi chiều, thế mà đến cọng lông cũng chẳng lộ ra.”

Khương Thành không muốn nói quá nhiều, chỉ liếc em trai một cái.

Còn Chương Hà Hoa lại cho cái mông của con trai út một cước: “Đồ ăn cũng không chặn nổi miệng mày!”

Thật ra bà cũng không bảo con trai đưa về, xông xáo đổ thịt gà và canh ra, ngay sau đó rửa qua vài cái rồi đưa tô cho thằng ba: “Được rồi, mau về đi.”

Khương Thành gật đầu. Anh cũng không ở lâu thêm nữa, trong nhà còn hai nhóc con mà.

Khương Thành vừa đi, Khương Lâm trông mong nhìn thịt gà, nói: “Mẹ, không ăn hả!”

Chương Hà Hoa lại cho thêm một đạp, giận dữ nói: “Ăn ăn ăn, mày không coi mấy giờ rồi à, ăn cái rắm! chẳng phải đã ăn cơm tối hết rồi à? Mày là quỷ chết đói đầu thai đúng không!”

Khương Lâm vô cùng tủi thân: “Dù sao chắc chắc Tam ca cũng ấn theo số người để cho, con ăn trước…”

Ầm, lại là một đạp!

Khương Lâm giống như không xương dựa vào trên tường, thảm thương nói: “Con sai rồi sai rồi, lão Phật gia, con sai rồi là được chứ gì!”

Chương Hà Hoa: “Hừ hừ!”

Một tiếng cười lạnh.

Bà bỏ tô thịt gà vào trong tủ, khóa kỹ, nói: “Ngủ!”

Lần phát uy này của Chương Hà Hoa đương nhiên Khương Thành không nhìn thấy, chẳng qua không thấy thfi cũng đoán được. Tứ đệ của anh một ngày không làm cho người ta ngứa rang mấy lần thì cảm thấy ngứa da. Rất nhanh anh đã về nhà, vừa vào đã thấy trong chén hai bé con vẫn còn thịt gà.

Người đàn ông thấp giọng: “Sao bọn con không ăn!”

Bé Đường Đường: “Chúng con ăn rồi, còn lại phần cha.”

Khương Thành cho mỗi đứa ba miếng thịt, nhưng hai nhóc này chỉ ăn một miếng, còn hai miếng đều chình ình trong chén, ấy mà canh lại húp không còn một giọt.

Khương Thành ôm lấy hai bé con lên trên đùi, một bên một đứa, nhẹ nói: “Cha không ăn nhiều vậy đâu.”

Anh kẹp một miếng thị gà đưa đến bên miệng con gái cưng, Bé Đường Đường kiên định lắc đầu, Khương Thành mỉm cười: “Ngoan, ăn nào, cơ thể con khỏe mạnh thì cha mới yên tâm được!”

Bé Đường Đường nhấp nhấp miệng nhỏ, đang do dự thì nghe thấy Khương Thành nói: “Con ăn một miếng, còn lại để cha ăn!”

Cuối cùng Bé Đường Đường cũng không chịu được sự dụ hoặc của miếng thịt gà nữa, bị mê hoặc há miệng. Khương Thành cười nhẹ một cái, lại gắp một miếng cho con trai, nói: “Con cũng không thể bớt được, lo bổ sung dinh dưỡng để nhanh cao hơn một chút, vậy có thể giúp đỡ cho cha. Cha luôn trông cậy vào con đó!”

Nghe cha nói thế, Tiểu Lang lập tức cảm thấy nhiệm vụ của mình vô cùng trọng đại, nhóc con nghe lời ăn miếng thị kia.

Khương Thành rất biết dỗ con nít. Miếng tiếp theo, anh lại đổi một lí do khác, cuối cùng cũng dỗ được hai bé con ăn hết.

Sau khi hai tiểu gia hỏa ăn xong mới nhớ, mấy mấy miếng này không phải để dành cho cha sao? Sao mình lại ăn hết rồi? Trong lúc nhất thời, hai bé con đều vò quần áo, bắt đầu cảm thấy áy náy.

Khương Thành: “Bảo bối ngoan, trong nồi còn có mà, cha không để mình lỗ đâu, còn phải nuôi các con nữa mà! Cha không thể ngã xuống được.”

Rõ ràng là một con gà không hề lớn, vậy mà lại bị anh miễn cưỡng chặt thành 30 miếng.

Anh bỏ đầu và chân gà vào trong chén, nói: “Con nhìn này, cha ăn nhiều thế cơ mà!”

Lần cuối cùng bọn anh ăn thịt đã rất lâu trước đây. Còn về phần thị gà, chỉ sợ còn lâu hơn nữa. Tuy đầu gà và chân gà không có thịt, Khương Thành vẫn ăn rất ngon lành. Anh xoa xoa bụng, nói: “Này, no căng luôn.”

No căng gì chứ, vẫn gầy trơ xương như trước mà.

Bé Đường Đường chủ động: “Con rửa chén.”

Khương Thành lắc đầu: “Không được, đợi lát nữa cha rửa.”

Bình thường vào giờ này, hai bé con đều đã đi ngủ.

Anh phân phó: “Đi rửa mặt rửa tay chuẩn bị ngủ, cha đút cho mẹ con chút canh.”

Tuy con trai con gái mình cũng có thể làm được một số việc, nhưng chuyện đút cơm đút thuốc này từ trước tới nay Khương Thành chưa từng để qua tay bọn nhỏ. Thuốc hay đồ ăn đều rất quý giá, bọn nhỏ đút không quen sẽ dễ bị đổ ra, lãng phí như thế anh không chịu được.

Đến khi Bé Đường Đường và anh trai tắm rửa xong, Khương Thành cũng đút được gần hết, anh lau miệng cho vợ mình, nói: “Canh gà hôm nay đều là công lao của Bé Đường Đường đấy.”

Anh không hề nặng bên này nhẹ bên kia, tiếp tục nói: “Sauk hi ăn canh gà, chúng ta lại ăn canh cá, đó là công của con trai đấy, hai đứa đều rất hiểu chuyện.”

Tiểu Lang thẹn thùng cười, nhỏ giọng nói: “Là cha bắt được cá mà.”

Bé Đường Đường lập tức giữ chặt tay anh trai, tay cậu nhóc nhỏ như vậy mà đã xuất hiện những cết thô ráp.

Bé Đường Đường: “Công của anh trai rất lớn!”

Nghe thấy con gái cưng nói vậy, Khương Thành không khó chịu, ngược lại còn cảm thấy vui sướng. Anh chọc chọ khuôn mặt nhỏ con gái: “Con giỏi nhỏ, chỉ biết giúp anh trai thôi, cha đau lòng quá!”

Bé Đường Đường cười cong mắt, dứt khoát thừa nhận.

“Đúng nha đúng nha! Anh trai tốt nhất!”

“Bé Đường Đường cũng tốt nhất!” Tiểu Lang lớn tiếng tuyên bố.

“Vậy các con để mặc cha đau lòng thế hả?” Khương Thành cố ý trêu hai đứa.

Bé Đường Đường non nớt lớn giọng: “Đương nhiên phải quan tâm chứ, nhà chúng ta là tốt nhất tốt nhất! Cha! Mẹ! Còn có anh trai và Bé Đường Đường nữa!”

Cô nhìn về phía Đường Diệu còn đang hôn mê, nói: “Mẹ cũng sẽ tốt lên, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ… A!”

Bé Đường Đường kinh ngạc kêu lên: “Mẹ động đậy kìa!”

Khương Thành không thể tìn được quay đầu lại, nhìn chằm chằm vợ mình. Nhưng nhìn một lúc lâu chỉ thấy cô vẫn giống như trước, không hề có bất cứ phản ứng gì. Khương Thành đột nhiên cảm thấy buồn bã hơn, nehj nhàng ôm con gái lên, thấp giọng nói: “Bé Đường Đường nhìn lầm rồi, cha ôm con ngủ nhé, được không?”

Tầm mắt của Bé Đường Đường vẫn dính chặt trên người mẹ như cũ, Khương Thành nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt con gái, Bé Đường Đường do dự một lát mới nhẹ giọng nói: “Là, là con nhìn lầm sao?”

Rõ ràng cô nhìn thấy mẹ cử động mà, hay mình hoa mắt rồi?

Cô bắt đầu cảm thấy cô đơn: “Cha, con xin lỗi.”

Là cô nói dối.

Khương Thành lắc đầu: “Nói bậy gì thế, con không có lỗi gì cả …”

“A! Mẹ cử động kìa! Cử động thật đấy!” Lúc này Tiểu Lang cũng kêu lên, cậu bé lập tức bổ nhào lên người Đường Diệu, run rẩy kêu: “Mẹ, mẹ ơi, con là Tiểu Lang, con là Tiểu Lang đây… Mẹ ơi!”

Tiểu gia hỏa gần như khóc òa.

Khương Thành nhanh chóng buông Bé Đường Đường xuống, gần như mang theo một tia run rẩy nhìn về phía vợ mình, mắt cũng không dám chợp lấy một lần. Anh không muốn tin con trai và con gái mình nhìn nhầm, anh thật sự muốn cô thật sự tỉnh lại.

Lúc này Bé Đường Đường cũng kéo góc áo Đường Diệu, khóc đáng thương vô cùng: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi… đùng ngủ nữa! Con thấy mẹ cử động mà, con không có nói dối mà! Mẹ, mẹ ơi, mẹ tỉnh tỉnh……”

Tiếng khóc thét của hai tiểu gia hỏa điên cuồng đánh vào trong đầu Đường Diệu, hình như cô loáng thoáng nghe thấy bọn nhóc nói gì đó, lại gióng như căn bản không có.

Cô đang đứng trong một mảng sương mù, không biết trái phải, cũng không biết trước sau.

“Mẹ, mẹ…”

“Mẹ ơi…”

Tiếng khóc của con trai và con gái … Đường Diệu đột nhiên chạy về phía tiếng khóc kia, cô cố dùng sức chạy. Gần như dùng hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Một chút ánh sáng mỏng manh, là ánh sáng!

Cô không chút do dự, dùng sức vọt qua đó: “Đừng, đừng khóc…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp