Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 19


1 năm

trướctiếp

Trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.

Nhà họ Khương cũng chẳng chần chờ, Khương Sơn và Khương Hải tuân lệnh “Ý chỉ” của đại đội trưởng, rất nhanh đã đến hố phân nhà họ Đào lấy lại mấy gánh. Dù khuôn mặt Đào lão đại đã đen như đáy nồi, tức giận phồng má như con cá nóc đứng trong viện cũng không thể khiến nhà họ Khương dừng bước chân trong công cuộc đi tìm lại phân nhà mình.

Khương Sơn và Khương Hải gánh xong bốn gánh phân, Khương Lâm cả ngày hôm nay chẳng thấy mặt mũi đâu cuối cùng cũng cầm rổ lắc lư trở về.

Thằng cha này hôm nay lại lười nhác trốn đi đâu không chịu làm việc.

Chẳng qua đây cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ.

Ai chẳng biết nhà họ Khương có Khương lão tứ lười đến mức ruồi bâu cũng chẳng thèm đuổi chứ? Nếu không sao 21 “nồi bánh chưng”

vẫn ế chỏng ế chơ một mình? Chuyện gì cũng có nguyên nhân cả!

Nhưng mà, hôm nay Khương Lâm không làm việc chẳng phải vì anh ấy lười biếng. Sáng sớm nay nghe theo sự sắp xếp của tam ca, đi đến nhà cậu ở đại đội năm. Hôm qua bọn anh bắt được con lợn rừng, đầu và mấy thứ bèo nhèo như lòng đều chưa đưa xuống núi, mấy thứ này dù đưa lên trên trấn cũng rất khó bán. Vậy nên Khương Thành quyết định để lại hết cho nhà cậu mình. Đừng nghĩ mấy dân quê bình thường sẽ không biết chế biến mấy món lòng này, nhà họ Chương lại là ngoại lệ. Nhà mẹ để của vợ anh họ là đầu bếp có tiếng trong thôn bọn anh, vậy nên tay nghề của chị dâu họ cũng chẳng thua kém, nấu ăn cực kỳ, mấy thứ lòng mề kia cũng có thể nấu ngon hơn thịt lợn bình thường nhiều.

Tất nhiên ngoài mấy thứ này ra, trên núi còn có một miếng thịt hai ba cân.

Thứ này hôm trước cũng không dễ cầm về, vậy nên hôm nay anh ta mới lên núi. Cũng vì nguyên nhân này nên hôm nay Khương Lâm hào hứng đến đại đội năm, mệt nghỉ hết một ngày mới về nhà. Lúc này cũng để ý đến cảnh vật bên nhà, vừa vào cửa đã hô to: “Mẹ nhà tôi ơi, sao trong nhà thối thế này?”

Chương Hà Hoa bước vội, giơ chân lên đá một cái trên mông con trai út, cả giận nói: “Cái đồ phá phách nhà mày, bảo mày trưa về nhà ăn cơm cơ mà, sao cứ mặt dày ở lại nhà cậu ăn chực thế hả. Mày nói cho mẹ biết, có phải cơm tối cũng no say rồi không!”

Khương Lâm cười hì hì, anh ấy nói: “Chẳng phải con đang tiết kiệm lương thực cho nhà mình hả? Mà cậu cũng có nói gì đâu.”

Da mặt dày như cái thớt, chỉ biết ăn chực! Người da mặt dày thường chẳng biết liêm sỉ là gì, làm việc cũng như ăn thì tốt rồi, anh ấy vội lắc lắc cái rổ nhỏ trong tay, nói: “Trong này có một bao đường đỏ và mười mấy cái trứng do cậu cho tam tẩu, cậu ấy nói để chị ấy bồi bổ.”

Chương Thải Hồng liếc mắt một cái rồi quay đầu đi, chẳn thèm đâu.

Còn tròng mắt của Vương Xảo lại dính chặt lên trên đó, nhưng không dám mở miệng. Cậu luôn rất tốt với Đường Diệu, đó cũng vì nể mặt nể mũi ông cụ Đường quá cố, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện cô có phải con dâu Chương Hà Hoa không. Bọn họ không dính được chút ánh sáng nào, thật sự lúc này cô ấy đã nước dãi chảy ròng ròng rồi!

Muốn!

Muốn lắm chứ!

Nhưng nếu ai dám lắm miệng, ông cụ kia sẽ xách cuốc lên rượt người đó một trận, cô ấy thật sự không dám đâu! Đôi mắt mong ngóng nhìn chiếc rổ nhỏ, nghĩ thầm không biết những thứ trong đó là gì, hình như còn có gì đó nữa!

Khương lão nhị không vui khi trông thấy ánh mắt vợ mình hận không thể dính chặt trên mất thứ đồ kia, vội kéo vợ đi vào nhà: “Mấy giờ rồi mà không mau đi nấu cơm đi!”

Vương Xảo: “Hôm nay không ăn cùng hả anh?”

Khương lão nhị nhìn cô ấy như đồ ngốc, nói: “Em đang nằm mơ phỏng?”

Vương Xảo thở dài một tiếng, nhận mệnh nấu cơm!

“Ở đây còn có một chút đồ ăn, cho mẹ đấy, cậu nói tuổi mẹ cũng lớn rồi, nên bồi bổ thêm một chút.” Thứ còn lại vẫn chưa lấy ra, ngược lại trực tiếp đưa cho Chương Hà Hoa, Chương Hà Hoa ôm rổ vào nhà, không nói thêm gì nữa.

Vợ chồng Khương Thành cũng không định sang bên này cọ cơm, thời buổi này nhà ai cũng thiếu lương thực nên kiểu ăn chực này không phổ biến.

Một nhà bốn người cùng nhau đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài Khương Thành đã lén cho Khương Lâm ánh mắt, anh ấy lập tức nói: “Ai ui cả ngày nay chú không gặp cô cháu gái bé bỏng rồi, nào, để chú ôm một cái. Đi thôi, để chú đưa hai đứa về nhà. Bé Đường Đường có nhớ chú không nào?”

Bé Đường Đường gật đầu: “Có ạ, lúc đánh nhau thiếu chú tư đúng là một thiếu sót nghiêm trọng!”

Cô con dâu nhà họ Đào đi ra ngoài dội nước bẩn thì suýt nữa ngã sấp xuống. Cô ta nhìn thoáng qua một cái rồi vội vàng chạy về nhà, không được, phải nói cho mẹ chồng mấy ngày nay cẩn thận hơn mới được! Nhà họ Khương này hình như đang muốn xoi mói nhà mình thì phải!

Đúng, nhất định là thế!

Khương Lâm đưa bọn cô về đến nhà, Khương Thành nhanh chóng ôm lấy Bé Đường Đường, chẳng qua lúc ôm lấy con gái cũng tiện tay đưa 3 đồng vào trong tay Khương Lâm, hạ giọng nói: “Của chú.”

Khương Lâm: “Em không…”

Khương Thành đè tay anh ấy lại, nói: “Đang ở bên ngoài đấy! Đừng từ chối!”

Anh ôm lấy con gái nhỏ, lại nhỏ giọng nói: “Trong lòng anh và chị dâu chú đều có ý này, lần này hơi ít, lần sau sẽ bù cho cậu thêm một chút.”

Khương Lâm chính sắc: “Tam ca, anh không thể nói vậy được, không có hai người, chắc trời cũng chẳng độ được em ấy chứ. Thế này là em đây hời lắm rồi. Em cảm ơn anh và chị dâu nhiều nhiều lắm!”

Nói xong, nhìn trái nhìn phải một lượt, cũng sợ tai vách mạch rừng nên không nói gì thêm, tạm biệt rồi trở về nhà.

Khương Thành để hai bé con chơi trong viện, vội vào nhà nấu cơm cùng vợ. Thật ra không phải bọn anh không để lại gì cả, Khương Thành có giữ lại mấy cục xương to, đây cũng là ý của Đường Diệu.

Đường Diệu cầm một bó ngải cứu, nói: “Anh bảo con gái vào trong viện hun ngải cứu đi.”

Khương Thành ừ một tiếng liền ra ngoài phân phó cho bé con, lúc thấy hai nhóc tì làm vô cùng thuần thục, anh lại đi vào trước bệ bếp, nói: “Thứ này cũng đâu có thịt, ngon chỗ nào chứ.”

Động tác trên ta Đường Diệu cũng chẳng vì thế mà ngừng lại, cô giải thích: “Đừng thấy cục xương này không có mất thịt, lát nữa chúng ta chặt xương ra, lấy hết tủy bên trong, chỉ ăn canh thôi cũng rất dinh dưỡng rồi. Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều nhỏ bé gầy gò, chúng ta nên bồi bổ cho bọn nhóc một chút. Điều kiện của nhà mình chỉ được thế này thôi, mấy đồ quý hiếm thật sự không có ăn, nhưng mấy cục xương này cũng đủ để chúng ta ăn một bữa ngon rồi.”

Thật ra điểm này Khương Thành lại không phản bác vợ mình, anh hiểu người phụ nữ của mình hiểu biết phương diện này hơn anh rất nhiều.

Chẳng qua, tuy có kiến thức về chuyện này, nhưng có một số việc cô cũng không quá hiểu.

Anh đang nói về chuyện ngày hôm nay: “Không phải anh không muốn nhằm vào bà Đào, mới đầu anh định cho bà ta đẹp mặt, nhưng lúc nhìn thấy đại đội trưởng liền thay đổi suy nghĩ. Thật ra nếu chuyện này náo loạn lên đồn cảnh sát cũng không phải việc tốt. Hôm nay anh nói mấy câu đó chẳng qua chỉ để hù dọa bà Đào thôi, đồn cảnh sát trên trấn cũng chẳng vì mấy chuyện con nít cướp đồ mà xử lý nghiêm trọng đâu. Bây giờ dọa bà ta sợ một trận, hẳn những ngày này bà ta sẽ không dám lởn vởn quanh nhà mình nữa đâu. Nếu được vậy nhà mình sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, làm chuyện gì cũng không cần lo đôi mắt như diều hâu đó nhìn chằm chằm. Nếu sau này bà ta thấy chuyện gì đó, nghĩ đến chuyện hôm nay, người khác chưa chắn đã tin bà ta. Mặt khác, lần này anh tha cho bà ta cũng vì muốn dành được chút hảo cảm của đội trưởng, dù muốn xin nghỉ hay có lí do khác cũng sẽ dễ hơn nhiều.”

Đường Diệu gật đầu: “Ừ, em hiểu mà.”

“Còn chuyện đưa tiền cho mẹ đan rổ, việc này anh cũng phải nói với em. Không phải mẹ không muốn trả tiền thừa cho chúng mình, cắn bản bà ấy không có tiền để trả lại. Phàm chỉ cần có tiền, bà ấy sẽ tiết kiệm để cho anh hết.” Nói đến chuyện này, Khương Thành cũng nói hết tình huống mấy năm nay cho cô: “Thật ra lúc phân gia trong tay cha mẹ đều có tiền. Nhưng lúc ấy anh cả bị đứt chân không được chữa trị đàng hoàng; em hôn mê bất tỉnh cũng cần tiền trị liệu, lúc ấy Bé Đường Đường lại nhỏ như vậy, em cũng không có sữa, tóm lại phải ăn một chút đồ dinh dưỡng mới được, cháo là thứ không thể thiếu. Vậy nên trên cơ bản tiền của mẹ đều trợ cấp cho nhà mình và anh cả hết. Sau đó anh cả đỡ hơn một chút, số tiền tiết kiệm này cũng chỉ thuộc về chúng ta. Bấy giờ em vẫn hôn mê chưa tỉnh lại, Tiểu Hổ lại luôn cảm thấy sợ hãi, em cũng biết tính chị dâu hai rồi đấy, đừng thấy ngày thường hay tính toán, thật ra cũng nhát gan như anh hai thôi, sợ em không tỉnh lại sẽ khiến anh không tỉnh táo tấn họ một trận.

Thu nhập của nhà anh ấy gần như tiếp tế cho chúng ta một nửa; tuy anh cả chị dâu cả không giúp được nhiều, một phần vì nhà đông con nên vô cùng khó khăn, sức khỏe Tiểu Miêu không tốt lại phải uống thuốc thường xuyên. Cha mẹ sống cùng gia đình anh chị nhưng tích góp tiền bạc cho nhà mình. Có lẽ không phải anh chị ấy không biết, chẳng qua không muốn nói nhiều thôi, vậy cũng tốt lắm rồi. Còn thằng út nữa, mọi người đều nói nó lười, nhưng mỗi lần có gì ăn cũng nhất quyết để lại cho Tiểu Lang và Bé Đường Đường một phần, bên cạnh chẳng có con cái gì. Anh ích kỉ nhiều năm liền, đến bây giờ vẫn thế, nhưng anh vẫn phải nói với em lời này. Em đừng nghĩ mẹ mình quá khắc nghiệt, mẹ nuôi bốn đứa con trai cũng chẳng dễ dàng gì. Trước kia cuộc sống nhà mình quá khó khăn, mẹ bất công một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý, còn bây giờ lại khác, ít nhất bà ấy cũng phải để mọi người thấy mình luôn xử lý mọi chuyện thật công bằng.”

Đường Diệu nghiêng đầu nhìn về phía Khương Thành, Khương Thành lại cúi đầu nhen lửa không nói gì, dường như cảm nhận được ánh mắt của Đường Diệu, anh chợt ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Đường Diệu cười như không cười nhìn mình.

Anh hơi sững lại, nhấp môi.

Đường Diệu cũng chẳng quan tâm con cái có đột nhiên chạy vào không, duỗi tay xoa loạn trên mái tóc anh, nói: “Chàng ngốc của em.”

Khương Thành hơi híp mắt, mang theo ý cười: “Em đang khiêu khích anh đấy hả?”

Đường Diệu kiêu ngạo nâng cằm, cười nói: “Đúng vậy, anh làm gì được em nào? Ăn em chắc?”

Khương Thành ôm chặt eo người phụ nữ, ôm người cô lên. Đường Diệu ưm một tiếng, Tiểu Lang và Bé Đường Đường vội vã chạy vào trong phòng. Khương Thành hoảng sợ, luống ca luống cuống thả vợ mình ra. Đường Diệu nhìn dáng vẻ chật vật sợ hai bé con nhìn thấy kia của anh, bật cười ha ha.

Khương Thành nghiến răng nghiến lợi: “Tối nay sẽ thu thập em sau!”

Bé Đường Đường dựa trên cửa, hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế ạ?”

Đường Diệu ngoắc ngoắc tay, Bé Đường Đường nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, Tiểu Lang cũng đi sát theo sau.

Đường Diệu thấp giọng: “Mẹ đã đồng ý với các con tối nay sẽ ăn bánh bao lớn, nhưng lúc nãy mẹ hầm canh xương rồi, vì vậy chúng ta đổi món khác, ăn mì sợi được không?”

Cô bổ sung: “Làm từ bột mì đấy!”

Hai bé con không thể tin được nhìn cô, lập tức gật đầu như giã tỏi: “Vâng ạ!”

Mì sợi, mì sợi làm từ bột mì trắng đấy!

Món này đối với hai bé con mà nói, thật sự là mĩ vị cả năm khó gặp!

Phải biết rằng, hiếm lắm bọn nhóc mới được nhấm nháp một chén trong dịp lễ Tết, còn ngày thường được ăn một hai miếng đã tốt lắm rồi.

Đường Diệu: “Vậy các con ngoan ngoãn ngồi trước cửa nhé.”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường sợ ngồi xa sẽ chậm trễ việc ăn cơm, hai nhóc tỳ nhất trí xếp hàng ngồi trên ghế đẩu nhỏ hóng chuyện.

Tiểu Lang: “Em gái này, em còn nhớ hương vị của mì sợi mình lần trước không?”

Bé Đường Đường lắc đầu: “Em không nhớ nữa, nhưng có lần lần, Đại Hổ cầm một cái màn thầu bằng bột mì trắng đứng ăn trước của nhà mình, thơm nức mũi luôn, anh ấy nói mua ở tiệm cơm quốc doanh đó, những người khác đều không có đâu.”

Đại Hổ là ai?

Cậu bé là cháu trai cả của đại đội trưởng, ông nội là đại đội trưởng anh minh thần võ, cha cậu bé là công nhân, cũng là tài xế lái xe của của nhà máy duy nhất trên trấn, một công việc đòi hỏi phải khéo léo. Tuy cậu bé và Tiểu Hổ của nhà nhị ca đều gọi là “Hổ”, nhưng lại khác nhau một chữ, một lớn một nhỏ, cuộc sống cũng kém xa lắc xa lơ.

Không thể so sánh được.

Bé Đường Đường: “Nói tóm lại, bột mì nhất định rất ngon đấy.”

“Ừ, anh nghĩ chắc chắn đó là thứ ngon nhất trên đời.”

Hai bé con nhiều chuyện xong, lúc này liền dỏng tai nghe thấy mẹ gọi mình vào ăn cơm.

Đường Diệu: “Nào, mỗi đứa một chén.”

Cô không làm quá nhiều, mỗi người hơn nửa chén mì sợi. Người đàn ông của cô ăn chén lớn hơn một chút, còn ba mẹ con cũng sêm sêm nhau.

Khương Thành nhíu mày: “Sao lại lấy cho anh nhiều nhất thế? Không được đâu!”

Đường Diệu nhất quyết không cho anh gắp sang chén mình, kiên trì nói: “Em suốt ngày nghỉ ngơi trong nhà, thỉnh thoảng chỉ đi đào đồ ăn lung tung thôi. Ngày mai anh còn phải làm việc nữa, sao mà giống nhau được? Với lại, anh là trụ cột trong nhà, nếu anh ngã xuống, ba mẹ con bọn em biết làm sao đây?”

Khương Thành: “Thế cũng không được, em làm việc cũng đâu có ít hơn anh, tóm lại chúng ta mỗi người một nửa, nếu không anh không ăn đâu.”

Anh đanh mặt, kiên quyết không đồng ý chuyện mình ăn nhiều hơn vợ.

Hai người đẩy qua đẩy lại, rốt cuộc Đường Diệu cũng không đấu lại Khương Thành, cuối cùng mặc kệ anh gắp mì sợi vào trong chén mình, lúc này hai người đều bằng nhau. Tiểu Lang và Bé Đường Đường cũng học theo, nhưng Đường Diệu lại không đồng ý, nói: “Các con lo mà ăn đi, hai đứa bé như quả nho thế kia, mì trong chén cũng đã ít rồi. Hai đứa phải ngoan ngoãn ăn sạch cho mẹ! Còn nhớ lời mẹ nói không, ngoan ngoãn ăn cơm mới nhanh cao được.”

Hai nhóc tì gật đầu nghe lời ăn mì.

Một nhà bốn người đều đã lâu không được ăn mì sợi ngon như vậy, từng sợi mì mượt mà được ninh cẩn thận trong nước xương hầm, Đường Diệu hầm rất lâu, tủy trong mấy cục xương kia cũng được tiết ra tạo nên nước canh màu trắng đục, xương mềm nhũn. Tuy bên trong không có thịt, nhưng vì có chút bã thịt trong xương nên vẫn bốc lên mùi thịt ngào ngạt.

Bột mì trắng nhào nặn làm thành mì sợi trắng mịn, ăn trong miệng quả thực hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.

Thật sự là mĩ vị thần tiên.

Cả nhà ngấu nghiến ăn ngon lành mì sợi trong chén. Đường Diệu không làm nhiều, ngay cả Tiểu Lang và Bé Đường Đường bé bỏnglúc này cũng không thể cảm giác được bụng mình đang no căng, nói chi đến hai người lớn như Khương Thành và Đường Diệu.

Đường Diệu lại múc cho mỗi người một chén canh xương hầm: “Nào, ăn thêm chút canh nữa, canh xương này có nhiều dinh dưỡng lắm đấy. Ăn nhiều mới có thể cao thật nhanh.”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường lập tức há miệng ăn lấy ăn để!

Lúc ăn mì sợi mọi người đều húp sạch nước canh trong chén, vừa ăn đã cảm nhận được vị ngon nuốt lưỡi, bây giờ lại thêm một chén nữa, đúng là không còn gì tốt hơn. Đừng thấy hiện tại Bé Đường Đườngchỉ là một bé con ba tuổi non nớt, lúc này một chén canh lớn cũng húp sạch sành sanh không còn chút cặn! Cô bé vỗ chiếc bụng nhỏ, trên mặt hiện vẻ thỏa mãn: “Đúng là cuộc sống thần tiên mà.”

Câu này cô bé học được của anh trai, còn về phần anh trai Tiểu Lang, cậu bé cũng chỉ học chú nhỏ thôi mà.

Tiểu Lang lớn hơn Bé Đường Đường một chút, ăn một chén canh vẫn chưa đủ nên làm thêm chén nữa. Ăn xong, lúc này cậu bé mới cảm thấy no căng. Khương Thành nhìn hai bé con nhà mình ăn uống no say, lại nhìn Đường Diệu húp thêm hai chén canh, anh trực tiếp xử hết những thứ còn lại.

Ba chén non xuống bụng, cảm giác cả người sảng khoái vô cùng.

Anh nịnh: "Vợ anh nấu ăn ngon thật đấy.”

Đường Diệu cười khúc khích, nói: “Là đồ ngon thôi, liên quan gì đến em đâu?”

Lúc thấy hai bé con nắm tay nhau đi rửa mặt, cô nói: “Một đồng có phải không đủ đổi lương thực không anh?”

Nhà bọn cô chỉ còn một chút khoai lang đỏ và chút bột ngô, hôm qua mua gạo và bột mì, cũng không thể ngày nào cũng ăn mấy thứ này được, lâu lâu ăn đã tốt lắm rồi.

Khương Thành: “Đủ đấy, dù sao cũng không đổi nhiều. Với lại đổi nhiều sẽ khiến người ta đỏ mắt ghen tỵ đấy.”

Đường Diệu gật đầu: “Vâng.”

Khương Thành lại nói: “Chúng mình dọn dẹp nhanh cho con ngủ đi, anh và em còn có chính sự nữa đấy!”

Đường Diệu trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng trong mắt Khương Thành, đó lại không khác gì đang làm nũng với mình! Anh vội bước ra ngoài, nói: “Tiểu Lang, Bé Đường Đường, nào, cha rửa chân giúp các con nhé!”

Khương Thành phục vụ hai bé con xong, tiếp tục dỗ con ngủ. Lúc này Đường Diệu cũng vừa dọn dẹp gian nhà ngoài xong, vừa vào cửa đã bị Khương Thành ôm lấy, anh “Hung ác” nói: “Lần này xem em còn dám khiêu khích anh nữa không!”

Anh dùng một tay đè cô xuống giường, bắt đầu hành động… Sáng sớm tiếng chim hót rảnh rang, Đường Diệu mở mắt ra đã nhìn thấy Khương Thành đang mặc quần áo, cô kéo kéo anh: “Em đi làm cơm sáng.”

Khương Thành định từ chối thì đã thấy Đường Diệu kéo cánh tay mình cố gắng ngồi dậy. Mái tóc dài của cô đổ xuống như thác nước, dừng trên bả vai. Trong nháy mắt, Khương Thành rất muốn tiếp tục nằm xuống làm những chuyện cấm trẻ con nhìn, không thương lượng gì hết!

Chẳng qua, suy nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu đã bị anh nhấn xuống.

Mình còn phải nuôi vợ béo trắng cơ mà.

Khương Thành ôm chầm lấy cô vào trong ngực, gặm lung tung một trận mới thả ra: “Anh múc nước cho em nhé.” Cũng không thể trách hai vợ chồng ngày nào cũng quấn quýt thân mật thế được, năm đó đôi vợ chồng son vừa kết hôn, Khương Thành đã phải đi binh, một năm về hai ba lần, sinh hoạt vợ chồng cũng chẳng được bao nhiêu. Sau đó Khương Thành đổi nghề, chuyện này thật ra một phần cũng vì Đường Diệu xảy ra chuyện.

Vậy nên nếu toán cặn kẽ, số lần hai người thân mật thật sự không nhiều, không có cách nào sánh được với những gia đình bình thường đã kết hôn sáu năm.

Hai vợ chồng chuẩn bị xong xuôi đi ra ngoài, Đường Diệu lấy hai quả trứng gà ra, dằn một ít bã rau bỏ vào, chưng một chén bánh trứng gà rồi chia ra làm bốn. Cuối cùng lấy một nửa vụn khoai lang đỏ một nửa bột ngô trộn đều làm bánh nướng, nấu thêm một nồi canh rau dại.

Những gia đình bình thường không ăn ngon như nhà mình, Đường Diệu cũng có chuyện muốn nói: “Buổi tối ăn ít một chút không sao cả, nhưng buổi sáng và giữa trưa phải ăn đủ mới tốt cho cơ thể. Gia đình nhà mình trừ mẹ ra, cha và các con đều gầy trơ xương, vừa nhìn đã biết chẳng đủ dinh dưỡng, vậy nên không bổ sung thêm là không được! Sau này dù tiết kiệm được nhiều tiền, nhưng chắc chắn cơ thể sẽ hư hại nhiều, dù tiền nhiều thế nào cũng không mua nổi sức khỏe đâu.”

Khương Thành: “Vợ nói gì cũng đúng!”

Khương Thành cũng biết đôi khi Đường Diệu rất lo lắng, vậy nên anh chẳng quan tâm làm thế có lãng phí hay không nữa, có lẽ nhà người ta không no đủ như nhà mình, nhưng nhà người ta là nhà người ta, nhà anh do vợ làm chủ, nếu vợ đã nghĩ thế thì cứ quyết định vậy đi.

Việc anh có thể làm là cố gắng nỗ lực hơn nữa, không để vợ con mình chịu đói.

Khương Thành ăn hai cái bánh bột ngô, khoai lang đỏ thật ra cũng không ngon lắm, vẫn còn lăn tăn vụn nhám, nhưng kết hợp với bột ngô nên đỡ hơn nhiều, ăn vào miệng vẫn cảm thấy khá ngon. Khương Thành ăn một phần tư chén trứng, lại húp thêm một chén canh rau dại rồi bắt đầu đi làm.

Khương Thành vừa đi, hai bé con đã bắt đầu dậy.

Bọn nhóc đã quen tự vệ sinh cá nhân, Bé Đường Đường đầu tóc rối bời nghiêng ngả vào sân rửa mặt, nhìn là biết vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn!

Tiểu Lang đỡ hơn em gái một chút, nhưng có một chuyện rất đáng chú ý, mông nhỏ của cậu bé vẫn trần trụi kìa.

Đường Diệu: “Quần lót của con đâu?”

Tiểu Lang vò đầu, đỏ mặt cúi đầu.

Đường Diệu đột nhiên phản ứng lại: “Con đái dầm hả?”

Tiểu Lang lắp bắp dạ một tiếng, hai ba năm rồi cậu bé không hề đái dầm, lúc này thật sự quá mất mặt!

Nhất định bởi vì tối hôm qua ăn nhiều canh mà đi ngủ sớm đấy!

Tiểu Lang xấu hổ cúi đầu, chân nhỏ vẽ mấy vòng trên mặt đất.

Lúc này Bé Đường Đường rửa mặt xong có tinh thần hơn hẳn, cô bé lắc lư vào nhà, nói: “Ui anh trai khoe chim kìa!”

Đường Diệu: …”

Tiểu Lang: “…”

Cậu nhóc ứ một tiếng, vội che lại con chim bé nhỏ: “Con gái không được nhìn đâu.” Rồi lon ton chạy vào trong nhà.

Đường Diệu bật cười, cô nói: “Không sao đâu, mẹ tìm cái khác cho con thay.”

Tiểu Lang đau khổ muốn chết nhỏ giọng: “Không còn nữa ạ.”

Cậu nhóc chỉ có hai cái quần lót thôi, ngày hôm qua thay một cái vẫn chưa giặt, hôm nay lại đái dầm thế này, làm sao đây hic! Tiểu Lang ưu sầu mấp máy miệng nhỏ.

Đường Diệu nhìn con trai và con gái, đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Tiểu Lang ăn cơm trước đi, mẹ làm cho con một cái mới.”

Tiểu Lang: “?”

Đường Diệu dọn đồ ăn sáng sẵn sàng cho hai bé con, còn mình đi đến tủ quần áo. Quần áo của đám trẻ con đúng thật khó mà cho Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường mặc được nữa, có điều cô cũng có quần áo mà. Trước khi kết hôn có bốn bộ quần áo mới, lúc vừa gả cho Khương Thành, khi ấy điều kiện của nhà họ Khương vẫn khấm khá nên mới đặc cách may cho cô một bộ.

Đường Diệu tổng cộng có năm bộ đồ, mới đầu không nghĩ ra là bởi vì thời buổi này rất người sửa quần áo hư của người lớn cho trẻ con mặc, dù sao vải người lớn cũng rất khó gom được.

Với lại Đường Diệu cảm thấy đã đến nước này, thật sự không biết làm thế nào mới tốt hơn nữa, cô hoàn toàn không cần đến năm bộ quần áo! Hơn nữa, sau này điều kiện tốt hơn sẽ mua thêm. Nghĩ vậy, Đường Diệu nhanh chóng tìm quần áo của mình ra, thật ra cũng không quá cũ, năm bộ quần áo nhưng chỉ có hai bộ có mụn vá, ba bộ còn lại hơi cũ thật nhưng chẳng có chút rách rưới nào. Đây cũng là lí do Khương Thành chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cho hay bỏ đi.

Đường Diệu hỏi: “Tiểu Lang, trong năm màu này con thích cái nào?”

Tuy không có khác biệt quá nhiều, nhưng dù sao cũng không quá giống nhau.

Tiểu Lang kinh ngạc ngẩng đầu, cậu bé hơi không hiểu vì sao mẹ lại nói thế.

“Mẹ muốn sửa quần áo cho con, con thích cái nào?” Đường Diệu hỏi lại.

Tiểu Lang cuối cùng cũng vỡ lẽ, sau đó giơ tay chỉ chỉ, nhẹ giọng: “Đây là quần áo của mẹ mà.”

“Mẹ không mặc hết nhiều đồ như vậy đâu, Tiểu Lang không có quần áo mặc nên mẹ sửa lại cho con. Nào, con thích màu nào? Con trai gì mà lảm nhảm như mấy bà cụ lớn tuổi thế nhỉ.” Đường Diệu chọc con trai.

Quả nhiên, bị nói giống mấy bà cụ làm Tiểu Lang không hài lòng chút nào!!

Cậu nhóc phồng quai hàm, nghiêm túc nhìn về phía năm bộ quần áo, bộ nào nhóc cũng thích hết! Đều rất đẹp luôn!

Cậu bé nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát, cuối cùng chỉ vào cái áo ngắn màu lam có hai mảnh vá: “Cái này ạ.”

Quần áo không có mụn vá sửa thành đồ cho trẻ con mặc sẽ rất đáng tiếc.

Tiểu Lang tuổi còn nhỏ những đã biết suy nghĩ cho người lớn, cậu nhóc lại nhỏ giọng hỏi: “Em gái có không mẹ?”

Đường Diệu: “Sửa cho con trước, em gái nhiều hơn con một cái nên tạm thời chưa cần.”

Bé Đường Đường còn bé nên quần áo được cho lại sẽ nhiều hơn, không ít ỏi như Tiểu Lang.

Lúc này Bé Đường Đường đã ăn xong trứng chưng, lại ăn thêm một cái bánh nướng, vỗ bụng nhỏ căng tròn, dáng vẻ như đại nhân nhỏ: “Em không cần đâu! Anh trai cứ mặc trước đi, khoe chim không tốt đâu.”

Tiểu Lang đỏ mặt, giận dữ mắng cô em: “Con gái đừng suốt ngày mở miệng ra là chim chim nghe chưa!”

Trên mặt Bé Đường Đường hiện lên vẻ vô tội, non choẹt nói: “Thẹn quá hóa giận rồi kìa.”

Tiểu Lang: “…” Cô em hư đốn này!

Vợ chồng Đường Diệu và Khương Thành đều có chút bản lĩnh, nhưng hai người đều có một khuyết điểm trí mạng, đó là không được khéo tay cho lắm. Mỗi người trong nhà họ Khương đều biết đan rổ, còn Khương Thành lại làm rơi tan tác. Đường Diệu khâu quần áo không đẹp lắm, nhưng mà, cô biết chị tay nghề củ chị dâu cả nhà mình vô cùng đỉnh.

Nghĩ ngợi một lát mới nói: “Bé Đường Đường, con cũng chọn đi, hai đứa đều có đấy!”

Dù sao cũng phải nhờ chị dâu cả làm, thôi trực tiếp cho hai đứa luôn đi.

Bé Đường Đường bịch bịch chạy tới, nãi thanh nãi khí: “Con cũng có sao ạ?”

Đường Diệu gật đầu: “Con muốn bộ nào?”

Bé Đường Đường duỗi tay chỉ về phía bộ có mụn vá còn lại: “Bộ này ạ!”

Trong lòng Đường Diệu biết hai bé con nhà mình hiểu chuyện nên mới đưa ra quyết định này, cúi đầu thơm mấy cái trên mặt nhỏ của hai đứa, nói: “Vậy hôm nay các con ở nhà chơi nhé?”

Cũng không thể để mông toang hoác đi ra ngoài được.

Hai bé con nhất trí gật đầu.

Tuy Bé Đường Đường chọn bộ có mụn vá, nhưng Đường Diệu lại không nghe cô bé. Cô biết vì sao con mình chọn như thế, vậy nên trực tiếp lấy bộ đồ màu đỏ sậm khác. Tuy hơi cũ, chỉ có áo trên nhưng lại không có chỗ nào rách, với lại màu này cũng rất hợp với bé con nhà mình. Đường Diệu cầm hai bộ quần áo cùng một bao đường đỏ trực tiếp đến đại phòng. Bọn họ đã phân gia, tóm lại cũng không thể để người khác làm không công được, chuyện đối nhân xử thế tuy Đường Diệu không bằng Khương Thành, nhưng cũng chẳng kém là bao!

Khéo thật, Chương Thải Hồng vẫn chưa ra khỏi nhà.

Cô ấy kinh ngạc nhìn Đường Diệu, Đường Diệu thả đồ xuống, nói thẳng mục đích đến đây của mình. Thật ra Đường Diệu rất bằng lòng sống chung với người như Chương Thải Hồng, thẳng thắn chả cần vòng vo tam quốc! Phải thì tốt không phải cũng chẳng sao, không cần suy nghĩ nhiều, tất nhiên chẳng có mấy chuyện như ghen ghét hố mình vào bẫy. Vậy nên sau khi trở thành chị em dâu, hai người không có mâu thuẫn gì cả.

Nghe thấy yêu cầu của Đường Diệu, Chương Thải Hồng đau lòng nhìn hai bộ quần áo kia, thật ra cô ấy cũng hiểu được sự khó xử của Đường Diệu, cảm giác khi con cái không có quần áo mặc thế nào, cô ấy hiểu. Chương Thải Hồng sờ sờ bao đường đỏ, quyết đoán nói: “Được, cô cứ yên tâm về đi! Chị bảo đảm chẳng lãng phí mẩu nào đâu!”

Đường Diệu cũng cười: “Cảm ơn chị dâu.”

Chương Thải Hồng sấm rền gió cuốn, nói được thì làm được!

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Khương Thành đã nghe thấy tiếng đập cửa thùng thùng, anh lê giày rơm đi ra cổng lớn, ngơ ngẩn nhìn chị dâu cả nhà mình.

Chương Thải Hồng: “Đường Diệu đâu rồi? Chú bảo cô ấy ra đây nào.”

Làm chị dâu, thật ra cũng chẳng có chuyện gì để nói với em chồng.

Khương Thành không hiểu ra làm sao đi gọi vợ mình, Đường Diệu khoác áo vội vàng chạy ra: “Chị dâu, sao sớm thế?”

Nhìn kĩ hơn, quầng thâm mắt của Chương Thải Hồng sao mà ghê thế!

Đường Diệu: “…”

Chị dâu, chị thật sự không cần chạy đua hừng hực thế đâu!

Chương Thải Hồng mỉm cười: “Cô xem thử chị làm thế này đã được chưa? Hai cái áo và một cái quần cô đưa chị đã sửa xong. Cái áo đỏ sậm, chị may cho Bé Đường Đường thành một bộ hoàn chỉnh, những mảnh vải còn lại làm được hai cái quần lót; còn bộ màu lam làm được hai cái quần cùng một cái áo, còn có hai cái áo ba lỗ và quần nhỏ. Cô cứ yên tâm, quần chị đã may dài hơn một chút, nếu giờ mặc ngay cứ xắn ống quần lên, sau này cao hơn thì cứ buông xuống là được.”

Đường Diệu không thể tin được quần áo của mình lại làm được nhiều thứ như vậy, trợn mắt há mồm nhìn chị dâu!

Chương Thải Hồng hơi mỉm cười, công và danh đều toại nguyện.

“Chị không lấy đắt đường đỏ của cô đâu!”

Đường Diệu: “…”

Trâu thật đấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp