Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 06: Cầm số tiền này rồi cút đi


1 năm

trướctiếp

"Tỉnh rồi?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thịnh Vân Cảnh vang lên, Tô Vân Hi nhìn về chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy Thịnh Vân Cảnh cầm vali xách tay đang đi tới bên giường. Không đợi Tô Vân Hi trả lời, Thịnh Vân Cảnh vô cảm mở chiếc vali ra trước, ném từng xấp tiền vào người Tô Vân Hi.

"Cầm số tiền này rồi cút đi."

Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Thịnh Vân Cảnh, Tô Vân Hi nhanh chóng hiểu ra, Thịnh Vân Cảnh cố tình dùng số tiền này để sỉ nhục cô. Chỉ tiếc là Thịnh Vân Cảnh lại không biết rằng, trong bốn năm nay cô đã phải chịu đựng sự nhục nhã còn hơn thế này gấp trăm lần, thế thì sao còn để tâm chút chuyện này chứ?

"Vâng ạ, vậy thì cảm ơn anh Thịnh nhé." Tô Vân Hi đứng dậy, mặc cho chăn mền trượt xuống, lộ ra một vùng da thịt trần trụi trước ngực, nhưng Tô Vân Hi căn bản không thèm để ý, phối hợp mặc lại bộ quần áo bị xé rách tối hôm qua: "Chỉ là nếu lần sau anh Thịnh muốn phát tiết dục vọng nữa thì tuyệt đối không được làm sau khi tôi vừa rút máu nhé, để tránh giống như ngày hôm qua, làm mất tình thú của anh."

Tô Vân Hi bình tĩnh nhặt hết số tiền mặt bỏ vào trong chiếc vali xách tay, đến lúc chuẩn bị rời đi lại bị Thịnh Vân Cảnh túm chặt cánh tay mảnh khảnh lại.

Đôi môi mỏng đẹp đẽ của Thịnh Vân Cảnh khẽ hé mở, nhưng những lời nói ra lại giống như lưỡi dao giày xéo Tô Vân Hi: "Tô Vân Hi, tôi khuyên cô tốt nhất là đừng nên tỏ vẻ thông minh trước mặt tôi, cô chẳng qua chỉ là người phụ nữ nà tôi dùng tiền để ngủ, tôi muốn làm lúc nào thì làm, cô không có tư cách lên tiếng.".

Tô Vân Hi chỉ cảm thấy đôi mắt cay cay kì lạ, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Anh Thịnh đã nói xong chưa?"

"..."

Thấy Thịnh Vân Cảnh không nói lời nào, Tô Vân Hi bình tĩnh thoát khỏi bàn tay của Thịnh Vân Cảnh rồi trực tiếp đi ra cửa.

Cô sợ, sợ nếu mình tiếp tục chờ nữa thì thật sự sẽ không thể khống chế nổi chính mình…

Chỉ là vừa đi đến cửa thì giọng của Thịnh Vân Cảnh lại vang lên lần nữa.

"Kể từ hôm nay trở đi, mỗi tuần đều phải đến đây truyền máu cho Mạnh Nguyệt, đây là cô nợ cô ấy."

Bước chân Tô Vân Hi hơi khựng lại nhưng không dừng lại.

Cô nợ Tô Mạnh Nguyệt sao?

Đây có lẽ chính là câu chuyện cười hài hước nhất mà Tô Vân Hi đã từng nghe qua.

"Kẻ nào không có mắt thế! Không thấy…" Âm thanh gào lên bỗng im bặt lại, vẻ mặt của Mạnh Cầm khó tin nhìn cô gái trước mặt, sự kinh ngạc trong đáy lập tức biến thành phẫn nộ: "Tô Vân Hi, tại sao con khốn này lại ở chỗ này vậy?"

"Bà Tô nên biết chú ý hoàn cảnh đi, chỗ này là bệnh viện đấy." Tô Vân Hi cười nhẹ như mây đáp: "Tất cả mọi người đều đang nhìn kìa."

Nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ không có gì để chê của Tô Vân Hi, Mạnh Cầm hận không thể xé nát mặt cô ra: "Xem ra cô đã quên mất năm đó tôi đã cảnh cáo cô thế nào rồi?"

"Bà Tô cứ đùa, mỗi một câu bà nói tôi đều ghi tạc trong lòng, nào dám quên chứ?" Tô Vân Hi tới gần Mạnh Cầm, ký ức ào ạt không ngừng hiện ra trong đầu, cuối cùng nở nụ cười sâu xa: "Chẳng qua mấy năm nay không gặp trông bà Tô lại già hơn rồi."

"Cô!" Mạnh Cầm còn chưa nói xong, chợt nhìn thấy những dấu vết ái muội trên cổ Tô Vân Hi, liền cười trên nỗi đau của người khác: "Bốn năm rồi mà vẫn không quên dùng những thủ đoạn quyến rũ đàn ông kia. Chậc chậc, nhìn những vết này đi, không biết đã chơi kịch liệt đến mức nào nhỉ."

Mạnh Cầm bất ngờ cất cao giọng đã khiến mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ.

"Năm đó nếu không phải nhà họ Tô chúng tôi thấy cô đáng thương nên nhận nuôi cô ở nhi viện thì không biết cô còn sống vạ vật ở chỗ nào." Mạnh Cầm đổi thành vẻ mặt thương xót: "Nào ngờ cô chẳng những không biết ơn mà lại còn không kiềm chế được hành vi của mình, còn nhỏ tuổi mà đã chạy đi quyến rũ đàn ông ở khắp nơi rồi!" ( truyện trên app tyt )

Quả nhiên, Mạnh Cầm vừa dứt lời, ánh mắt của những người vây xem với Tô Vân Hi trở nên vô cùng chán ghét và khinh thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp