Thịnh Tổng Xin Đừng Làm Bậy

Chương 2: Một yêu cầu.


1 năm

trướctiếp

Tô Vân Hi chỉ cảm thấy cuộc đời mình thật đáng buồn. Cô ở quán bar Thịnh Thế, lăn lộn trong chốn phong tình này đã 4 năm. Dẫu đối mặt với khách hàng làm khó dễ như thế nào thì cô vẫn kiên trì giữ được tầng ranh giới cuối cùng này thành công. Nhưng vào ba ngày trước, ở nơi đây gặp gỡ Thịnh Vân Cảnh, cô mới hiểu được, mặc kệ cô có bảo vệ mình đến như thế nào thì khi cô đã sa vào chốn phong trần này đã xác định trở thành một “gái bán hoa”.

Thịnh Vân Cảnh nói: “Cô có cùng nhóm máu với Tô Mạnh Nguyệt, chỉ cần cô chịu truyền máu cho Tô Mạnh Nguyệt, tôi có thể thỏa mãn một yêu cầu của cô.”

Tô Vân Hi nói: “Yêu cầu gì cũng được?”

Thịnh Vân Cảnh: “...”

“Vậy thì tốt, anh cưới tôi đi.” Tô Vân Hi cười dịu dàng động lòng người, nhưng đáy mắt Thịnh Vân Cảnh lại lộ ra sự chán ghét sâu đậm.

“Si tâm vọng tưởng.”

Sau cái hôm trò chuyện cùng Thịnh Vân Cảnh, mỗi một câu, mỗi một ánh mắt Thịnh Vân Cảnh đều hằn sâu trong đầu Tô Vân Hi.

“Si tâm vọng tưởng”, Thịnh Vân Cảnh nói không sai, trước đây là cô phản bội anh, bây giờ rơi vào kết cục như thế này, trong mắt của mọi người cô là trò cười vậy cô làm gì có tư cách để yêu cầu anh cưới cô đây?

Động tác thô lỗ của Thịnh Vân Cảnh làm cắt đứt hồi tưởng của Tô Vân Hi. Thịnh Vân Cảnh giống như đang xả giận, liên tục in từng dấu vết ở trên người cô, Tô Vân Hi chỉ biết nụ cười mĩm giống nụ cười của những chiếc mặt nạ như một thói quen.

Tô Vân Hi đưa ánh mắt vô hại nhìn Thịnh Vân Cảnh đang chôn mặt ở trước ngực mình, khẽ giọng nói: “Hồi nãy chẳng phải anh Thịnh đây nói không muốn làm vì ngại bẩn sao? Vậy giờ có cần tôi đi tắm hay không?”

Quả nhiên, sau khi nghe Tô Vân Hi nói vậy, động tác chuẩn bị tách hai chân Tô Vân Hi ra của Thịnh Vân Cảnh lập tức dừng lại.

Bắt được cái khe hở này, Tô Vân Hi vội vã đẩy Thịnh Vân Cảnh ra, đứng lên nói: “Là do tôi ảnh hưởng tới hứng thú anh Thịnh, vậy bây giờ tôi sẽ đi ngay!”

Nói xong, Tô Vân Hi liền chuẩn bị chuồn.

Nhưng mới vừa kéo mở cửa phòng một cái, một cánh tay đầy sức mạnh đã sượt qua bên tai Tô Vân Hi, chống lên cửa sau đó khép lại cánh cửa nặng nề.

“Ai cho phép cô đi?” Thịnh Vân Cảnh không chút lưu tình đè cơ thể Tô Vân Hi trên ván cửa. Cơn đau như xé rách trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, Tô Vân Hi vội cắn môi, để cho chính mình không bật ra bất kỳ âm thanh cầu xin tha thứ nào.

Nhìn dáng vẻ cố chịu đựng này của Tô Vân Hi, Thịnh Vân Cảnh chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng càng ngày càng lớn, anh cũng càng thêm ngang ngược. Những hình ảnh quá khứ ùa về, song đến cuối cùng điều được lưu lại chỉ có một vết sẹo xấu xí.

Đợi đến khi mọi thứ đều kết thúc, Tô Vân Hi chật vật ngã nhào xuống đất, điềm nhiên như không mặc lại quần áo bị xé hư: “Bây giờ anh Thịnh đây đã hài lòng rồi chứ?”

Thịnh Vân Cảnh ngồi xổm xuống, nắm cằm Tô Vân Hi nói: “Cô cho rằng cô là ai, làm một lần là phải trả năm năm vạn?”

Tô Vân Hi nhịn chua xót trong mắt, bình tĩnh nhìn Thịnh Vân Cảnh nói: “Vậy anh Thịnh còn muốn như thế nào?”

“Truyền máu cho Tô Mạnh Nguyệt, mỗi một lần hai trăm vạn. Nghĩ đi, tiền này so với tiền cô phục dịch cho đàn ông còn kiếm nhanh và dễ hơn đó.” Những lời nói lạnh như băng của Thịnh Vân Cảnh đã làm đau nhói tim Tô Vân Hi.

Tô Vân Hi rất thiếu tiền, rất thiếu rất thiếu…

Thế nhưng vừa nghĩ tới phải dùng máu của mình để cứu người phụ nữ kia, Tô Vân Hi không thể cam tâm, huống chi...... Tô Vân Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, kiên định nhìn Thịnh Vân Cảnh nói: “Trừ phi anh cưới tôi, bằng không anh đừng hòng lấy máu của tôi dù chỉ là một giọt máu.”

“Tô Vân Hi, cô thật cho rằng tôi thật sự không có cách nào để đối phó với cô sao?” Thịnh Vân Cảnh nở một nụ cười khẩy, hất Tô Vân Hi ra giống như hất một thứ rác rưởi.

Sự đau đớn xác thịt kém xa đau đớn trong lòng. Mặc dù sau bốn năm nay Tô Vân Hi đã từng nhận định thế giới này hẳn là sẽ không có thứ gì có thể huỷ hoại cô lần nữa.

Nhưng lúc Thịnh Vân Cảnh rời đi, câu nói anh lưu lại khiến toàn thân Tô Vân Hi đóng băng trong nháy mắt.

“Nghe nói bệnh viện Ryan đã gửi thư thông báo bệnh tình nguy kịch của đứa bé kia. Anh đoán thử xem, nếu như ngừng thuốc, đứa bé kia còn chống đỡ được bao lâu?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp