Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 31


1 năm

trướctiếp

Khi thích khách tập kích, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, không ai biết Chu Diễm lôi kéo Tạ Dĩ Vân cùng đi, cho dù có người nhìn thấy, Tạ Dĩ Vân cũng chỉ cần nói nàng tách ra giữa đường, nàng ở bên cạnh Chu Diễm chưa từng có biểu hiện gian dối, trên dưới Tử Yên Cung đều biết nàng là chó của Chu Diễm, không ai có thể hoài nghi đến nàng.

Mà hang động này, có lẽ là nơi nghỉ ngơi do cung nhân bảo vệ khu săn bắn mở ra, thích khách vừa đi qua, người tìm kiếm cũng không thể phát hiện nhanh như vậy. Cho nên, chỉ có Tạ Dĩ Vân biết Chu Diễm ở chỗ này.

Bây giờ, Chu Diễm còn đang bị trúng độc và bị thương.

Tạ Dĩ Vân im lặng nhìn Chu Diễm, để một người bị thương chảy máu, trúng độc ở lại chỗ này, chắc chắn sẽ thập tử nhất sinh.

Hơn nữa khi Chu Diễm vừa chết, thân phận nam nhi của hắn sẽ bị phơi bày, gây nên náo động. Phe Thục phi càng không có tinh lực để đi điều tra nàng.

Thậm chí nếu đủ tàn nhẫn, nàng có thể nhấc một tảng đá lớn lên, đập vỡ đầu hắn, và đẩy hắn xuống vách đá, ngụy trang thành rơi xuống vách đá mà chết ...

Thiên thời địa lợi nhân hòa, không chê vào đâu được.

Tạ Dĩ Vân đứng trước mặt Chu Diễm.

Nàng đã chọn xong một tảng đá, chỉ là bàn tay cầm tảng đá không ngừng run rẩy, tảng đá nặng nề đập xuống “rầm” một tiếng, dưới ánh sáng mờ mịt của hang động, mồ hôi lấm tấm từ trán nàng chảy xuống má, cổ họng khẽ động, mồ hôi hội tụ thấm vào vạt áo và rơi xuống xương quai xanh lõm xuống của nàng.

Cả người nàng như mất hết sức lực và mềm nhũn dựa vào vách tường.

Tảng đá không đập vào đầu Chu Diễm, mà rơi vào tay nàng.

Bởi vì tại thời điểm đó, nàng nhớ lại lời sư phụ đã từng nói: "Trong thâm cung này, nếu bàn tay của một người hoàn toàn không dính chút máu nào, thì hắn là một người tốt; nếu trên tay một người không dính máu và không thẹn với lương tâm của mình, vậy hắn là người tốt. Còn nếu trên tay một người dính máu, mặc kệ có thẹn với tâm hay không, vậy cũng không tính là chuyện sai, là một người bình thường, Dĩ Vân à, ngươi muốn làm người nào?”

Lúc đó Tạ Dĩ Vân mới hơn mười tuổi, nàng trả lời một cách ngây thơ: "Con muốn trở thành một người tốt!”

Sư phụ lắc đầu: "Nếu ngươi có thể trở thành một 'người tốt', đã rất tuyệt vời rồi.”

Tạ Dĩ Vân lại hỏi: "Nhưng mà, tất cả mọi người đều là con người, con làm sao có thể giết người đây?”

Sư phụ nói: "Ngươi còn nhỏ, chờ sau này ngươi gặp phải chuyện bất công, sẽ hiểu.”

Bảy năm sau, nàng gặp phải những chuyện bất công như vậy.

Bị ép quỳ trên mặt đất làm chó, bị ép vào hồ sâu không thấy đáy suýt nữa chết đuối, bị buộc thiếu chút nữa cởi quần trước mặt mọi người... Mỗi ngày lo lắng đề phòng, câu thường treo bên miệng, đó chính là nhịn, nhịn, nhịn.

Thủ phạm của tất cả những điều này là người đàn ông đang hôn mê trước mắt nàng.

Nhưng nàng đã làm gì sai? Chỉ vì thân phận khác nhau một trời một vực, mà nàng phải cắn răng chịu đựng bất công.

Nếu hôm nay ông trời đã ban cho cơ hội, giết chết người đàn ông này, nàng sẽ không bị bất kì hoài nghi nào, còn có thể thuận lợi rời khỏi Tử Yên Cung, đây chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?

Tuy nhiên, những ác niệm nhất thời của nàng, tất cả đều không ngăn nổi ranh giới cuối cùng.

Tạ Dĩ Vân có nguyên tắc riêng.

Nàng sợ Chu Diễm, oán giận Chu Diễm, nhưng nàng không hận Chu Diễm, bởi vì từ đầu đến cuối nàng đều biết, Chu Diễm không đáng để cho nàng phải dành tình cảm mãnh liệt như vậy, hắn chỉ là chủ nhân của nàng, trừ chuyện đó ra, không còn gì khác.

Một khi mình vượt qua ranh giới này, cho dù tương lai có một ngày nàng xuất cung, sống cuộc sống mình muốn, thì bóng tối thâm cung sẽ luôn đi theo nàng.

Trong tương lai mà Tạ Dĩ Vân tưởng tượng, nàng sẽ quên đi Chu Diễm, chôn sâu tất cả những ngày tháng vất vả trong thâm cung này vào trong trí nhớ, có lẽ mấy chục năm sau, nàng còn có thể kể những bí mật trong cung như những câu chuyện cho con cháu nghe.

Nàng không muốn Chu Diễm trở thành gánh nặng cho lương tâm của mình.

Do dự thoáng qua, Tạ Dĩ Vân lau mồ hôi trên mặt.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, nàng cảm thấy sợ hãi vì ác niệm trong nháy mắt của mình, khóe mắt không khỏi ươn ướt.

Nàng nửa quỳ xuống, cởi quần áo hắn ra, cẩn thận mở mảnh vải bị dính máu, dòng máu đỏ thẩm thấm ướt lòng bàn tay nàng, nàng nhịn xuống buồn nôn, nín thở, dùng sức nhấm một ngụm máu độc rồi phun sang một bên.

Mỗi lần phun một ngụm, nàng đều phải vịn tường nôn mửa, nhưng vì săn bắn mùa xuân, từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ăn cho nên cũng không nôn ra được thứ gì, ngược lại làm cho mình nước mắt chảy dài.

Cho đến khi miệng vết thương có thể nhìn thấy màu máu bình thường, nàng xé góc áo choàng của mình, cẩn thận quấn quanh băng bó.

Kỳ thật Chu Diễm cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, chỉ là hắn không nhúc nhích được, cảm thấy vết thương của mình đã được làm sạch, hắn hoảng hốt mở mắt ra, đã nhìn thấy Tạ Dĩ Vân khóc đến chóp mũi nho nhỏ đỏ bừng, đôi mắt giống như nai con kia ngập nước, rõ ràng nức nở, sợ hãi như vậy, nhưng vẫn kiên trì băng bó vết thương cho hắn.

Trong lòng hắn nao núng.

Hắn không ngờ tới tên thái giám này lại bởi vì hắn mà khóc đến thương tâm như vậy.

Trong nháy mắt trái tim hắn như bị rung động, một nhịp đập không thể diễn tả thành lời rơi vào lồng ngực hắn.

Đây tựa như nét vẽ rồng điểm mắt cuối cùng, trong nháy mắt, tất cả nghi ngờ trong lòng hắn, bao gồm cả việc vì sao hắn lại cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh tên tiểu thái giám này.

Khi nhiều thích khách vây quanh như vậy, kỳ thật một mình hắn cũng có thể chạy trốn thành thạo, nhưng nhìn thấy tên tiểu thái giám này vịn vào ngựa, sợ đến mức không có bất kỳ động tác nào, trong lòng hắn căn bản không cách nào bỏ mặc nàng được.

Trong lòng hắn vừa mắng tên tiểu thái giám này chưa từng thấy qua thế gian, bên kia lại phóng ngựa chạy tới.

Bởi vì nghĩ đến khả năng tên tiểu thái giám này sẽ chết, sẽ làm cho trong lòng hắn dâng lên ý niệm bạo ngược trong đầu, nếu không có chuyện này, hắn còn có thể giống như trước kia cho rằng là bởi vì tên tiểu thái giám này thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng kỳ thật, nguyên nhân khiến hắn hung ác, là bởi vì tình cảm của hắn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Loại tình cảm này bị tên tiểu thái giám ràng buộc, đã sớm vượt qua tình cảm nên đối với một con chó, thỉnh thoảng tràn ra, hắn sẽ vẫy tay gọi nàng: "Lại đây.”

Hắn vẫn không hiểu loại tình cảm này là cái gì, cũng không thử suy nghĩ rõ ràng, nhưng giờ khắc này, ở hang động tối tăm này, hắn đột nhiên hiểu, có lẽ đây chính là trìu mến. Lớn lên ở thâm cung, hắn cho rằng hắn sẽ không có tình cảm trìu mến đối với bất luận kẻ nào, dù sao dưới mũi tên, loại cảm xúc này quá mức yếu đuối.

Đại não hắn hỗn độn, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ, bắt đầu từ khi nào?

Không có lý do gì, hắn lại có tình cảm đối với một thái giám như vậy? Nhưng nhiều chuyện không có lý do lắm đấy, hình như cũng không thiếu chuyện này.

Chu Diễm há miệng thở hổn hển: "Khụ khụ.”

Tạ Dĩ Vân mở to đôi mắt tròn trịa, cẩn thận quan sát Chu Diễm, nước mắt trong suốt vẫn còn đọng ở khóe mắt nàng, trông vô cùng đáng thương.

Chu Diễm chậm rãi nâng mí mắt lên, cả người hắn không có sức lực, nhưng vẫn thuận theo tâm tình, kiên trì giơ tay lên, ngón tay cọ qua mí mắt ướt át của nàng, vết máu trên đầu ngón tay lưu lại một vệt màu đỏ ở mí mắt dưới của nàng.

Tạ Dĩ Vân không quen lắm, nàng vội vàng rũ mắt xuống, nói: "Điện hạ, người cảm thấy thế nào rồi?”

Ngón tay Chu Diễm nhẹ nhàng vuốt nước mắt, cười khanh khách: "Xấu chết rồi.”

Tạ Dĩ Vân vội vàng nâng tay áo lau khô nước mắt của mình.

Chu Diễm nhắm mắt dưỡng thần, nhưng hắn muốn nghe tên thái giám nói chuyện, đúng rồi, hắn chỉ biết tên thái giám này họ Tạ, hắn luôn coi là đồ vật của mình, nhưng lại chưa bao giờ thật sự hiểu rõ con người của nàng.

Hắn thở ra một hơi và hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Tạ Dĩ Vân dừng lại một chút, phỏng đoán chậm rãi nói: "Nô tài tên là Tiểu Vân Tử.”

Chu Diễm không kiên nhẫn "chậc" một tiếng: "Đại danh.”

Tạ Dĩ Vân quỳ gối bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Nô tài tên là Tạ Dĩ Vân.”

Chu Diễm "ầm ầm" một tiếng, giống như đang suy nghĩ cái gì, một lát sau mới nói: "Cái tên này không nam không nữ.”

Tạ Dĩ Vân im lặng, nàng không biết vì sao Chu Diễm lại đột nhiên muốn biết tên của nàng, cái tên này là sư phụ đặt cho nàng, không có ngụ ý gì, bởi vì đại thái giám biết chữ ít, hai chữ này chỉ đơn giản là dễ viết mà thôi.

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa "phốc", Tạ Dĩ Vân đang muốn đi xem, thì đột nhiên góc áo lại bị túm lấy, trong mắt Chu Diễm sâu thẳm: "Làm gì vậy?”

Tạ Dĩ Vân trả lời: "Hồi bẩm điện hạ, nô tài đi xem có phải người trong cung tới hay không.”

Chu Diễm trả lời một câu: "Đi đi.” Bởi vì bị trúng độc, lỗ tai hắn không được nhạy bén cho lắm, cũng không có nghe được tiếng vó ngựa bên ngoài, còn tưởng rằng Tạ Dĩ Vân muốn rời đi, nên hắn theo bản năng muốn tóm chặt lấy nàng.

Tạ Dĩ Vân lặng lẽ vuốt phẳng quần áo của mình, nàng càng cảm thấy may mắn vì mình không bị sự cám dỗ nhất thời mê hoặc tâm thần, nhìn sức lực này của Chu Diễm, khả năng hôn mê vẫn còn giữ cảnh giác, nếu như nàng dám cầm đá đập hắn, hậu quả không khó tưởng tượng.

May mà bên ngoài thật sự là người cứu viện trong cung, Tạ Dĩ Vân dùng sức phất tay với bọn họ, rất nhanh đã khiến cho bọn họ chú ý.

Đợi vừa trở lại Tử Yên Cung, Thục phi kêu khóc om sòm nhào tới bên cạnh Chu Diễm: "Diễm nhi, Diễm Nhi!”

Mũi tên bắn trúng bả vai Chu Diễm có độc, sắc mặt Chu Diễm không được tốt, môi có chút tím tái, có năm thái y của Thái y viện tới, Bích Vân Hiên cả đêm sáng rực, cung nhân đi tới đi lui.

Tạ Dĩ Vân nhân cơ hội lẻn ra ngoài cung, Vương Kiếm Lâm cùng Lục Liễu quả nhiên đang chờ nàng ở bên ngoài.

Lục Liễu rất lo lắng, nàng ấy kiểm tra Tạ Dĩ Vân từ trên xuống dưới: "Muội không sao chứ? Làm ta sợ chết khiếp!”

Tạ Dĩ Vân trả lời: "Không có việc gì không có việc gì, muội không bị thương." Nàng nhìn về phía Vương Kiếm Lâm, không khỏi nhíu mày: “Tiểu Lâm Tử, ngươi đã sớm biết thích khách lần này, phải không?”

Vương Kiếm Lâm tựa vào tường, trên mặt mang theo vẻ thâm trầm hiếm thấy: "Đúng vậy.”

Lục Liễu cũng cúi đầu.

Tạ Dĩ Vân nhìn hắn và Lục Liễu: "Vì sao?”

Vương Kiếm Lâm không vui, nói: "Ta ngược lại muốn hỏi Tiểu Vân Tử ngươi, tại sao ngươi muốn cứu hắn, nếu hắn chết đi, ngươi sẽ được tự do, hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi không hận hắn sao? Hắn đáng chết!”

Tạ Dĩ Vân sửng sốt, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiểu Lâm Tử giận dữ, trong ấn tượng của nàng, Tiểu Lâm Tử luôn là một người dịu dàng, từ khi nào thì bên miệng hắn ta luôn là chết với không chết đây?

Nàng cắn môi, thấp giọng giải thích: "Không nói đến chuyện ta có hận hắn hay không, hận một người, sẽ để cho hắn ta chết hay sao?”

Vương Kiếm Lâm nhìn Tạ Dĩ Vân, thở dài một hơi, lại bỗng nhiên nở nụ cười, giống như khôi phục thành Tiểu Lâm Tử mà nàng quen thuộc: "Quên đi, ngươi vốn không nên hiểu những thứ này, xin lỗi, ta vừa mới nổi giận với ngươi.”

Tạ Dĩ Vân lắc đầu, nhưng trong lòng nàng còn nhớ tới một chuyện: "Vậy nếu chuyện này truy cứu xuống, sẽ không liên lụy đến ngươi chứ?”

Vương Kiếm Lâm giải thích cho Tạ Dĩ Vân, kỳ thật hắn ta không phải là người của Tử Yên Cung, mà hắn ta là tai mắt của một vị thái giám có quyền lực trong cung, lần ám sát này, chính là do vị thái giám có quyền lực kia mưu tính, muốn kích thích tranh đấu giữa Chu Diễm và Chu Mân, để cho vị thái giám có quyền lực kia ngư ông đắc lợi, vì lẽ đó hắn ta sẽ không xảy ra chuyện được.

Xóa tan mây mù, Tạ Dĩ Vân xem như hiểu được quan hệ trong đó, khi trở lại Tử Yên Cung, nàng rùng mình một cái, lợi ích thế lực trong cung xen kẽ, Tiểu Lâm Tử chỉ sợ sớm đã không còn là hắn ta của trước kia nữa rồi.

Cũng đúng, ở trong thâm cung này, chỉ thượng đẳng mới có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, còn hạ nhân chỉ có thể theo dòng nước chảy, nàng tự giễu nghĩ, nàng luôn muốn chỉ lo thân mình thật có chút ấu trĩ.

Nàng hạ quyết tâm, không thể dựa vào Tiểu Lâm Tử cùng Lục Liễu tỷ tỷ nữa, Tiểu Lâm Tử vì nàng mà đi nương nhờ vào vị thái giám có quyền lực kia, đặt chính mình vào nguy hiểm, cho nên, nàng phải dựa vào chính mình nhanh chóng rời khỏi Tử Yên Cung này.

Giữa lúc nàng trở lại Bích Vân Hiên, bước chân cung nữ ra vào Bích Vân Hiên đột nhiên dồn dập, tiếng la hét của Thục phi trong Bích Vân Hiên mơ hồ truyền ra bên ngoài, hình như là Chu Diễm xảy ra chuyện gì.

Tạ Dĩ Vân ngăn cản một đại cung nữ: "Tỷ tỷ, trong phòng làm sao vậy?”

Sắc mặt cung nữ kia không tốt lắm: "Độc trong thân thể trưởng công chúa không dễ trị.”

Thì ra, độc này cũng không tầm thường, ban đầu thì tốt, nhưng sau đó sẽ càng ngày càng hung hiểm, nếu kéo dài thêm sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, cần phải lập tức thử biện pháp giải độc.

Tạ Dĩ Vân hỏi: "Thử như thế nào?”

Cung nữ nói: "Dùng người sống thử nghiệm.”

Thái y không thể nắm chắc lượng thuốc giải, chỉ có thể lấy loại độc này cho người ta thử, sau đó điều chỉnh liều lượng giải dược từng chút một, chờ thử đúng liều lượng, mới có thể dùng đến trên người Chu Diễm, bảo đảm Chu Diễm an toàn.

Nếu như chỉ là như vậy, Thục phi đã sớm bức người đi thử, nhưng thái y còn yêu cầu, người thử độc này nhất định phải thời thời khắc khắc nói lại chính xác cảm nhận của mình, nếu người nọ hơi có chút lừa gạt, thì sẽ ảnh hưởng đến liều lượng, liều lượng sai muốn mạng của Chu Diễm cũng không phải là không có khả năng.

Cho nên, người thử thuốc, phải là người muốn cam tâm tình nguyện chịu tội vì Chu Diễm.

Vừa trải qua chuyện thích khách, Thục phi hoài nghi Tử Yên Cung có phản đồ, bởi vậy không dám tùy ý chọn người, sợ lòng người khó lường, hại chết Diễm nhi của bà ta, cũng bởi vậy mà nổi giận ở Bích Vân Hiên.

Cung nữ nói rất sâu: "Tiểu Vân Tử ngươi, ôi, đây chính là chuyện muốn chết, ngươi tốt nhất vẫn là đừng nên đi vào.”

Tạ Dĩ Vân cảm ơn cung nữ, nhưng trong lòng nàng lại có tính toán khác.

Nàng đứng bên ngoài Bích Vân Hiên trong chốc lát, chuẩn bị sẵn sàng đi vào, đối với Thục phi giận dữ cùng các thái y run rẩy, nàng trịnh trọng quỳ xuống, nói: "Nương nương, nô tài nguyện ý thử độc.”

Thục phi đánh giá nàng, bà ta biết thái giám này, là con chó mà nhi tử vẫn luôn mang theo bên người.

Thục phi ngâm mình trong cung nhiều năm, nói: "Ngươi biết lần thử độc này sẽ có bao nhiêu gian nguy, ngươi không có gì cầu xin sao?”

Tạ Dĩ Vân nói: "Chỉ cầu đến lúc đó, nương nương có thể đáp ứng nô tài một yêu cầu nho nhỏ, yêu cầu này tuyệt đối sẽ không làm khó nương nương.”

Thục phi nói: "Chỉ cần ngươi có thể hỗ trợ thử ra thuốc giải, bất luận yêu cầu gì bổn cung cũng đều sẽ đáp ứng ngươi.”

Lúc này Thục phi không tín nhiệm mối quan hệ đơn giản chủ tớ liên lụy, Tạ Dĩ Vân có thứ mình muốn, bà ta mới chịu yên tâm dùng nàng để thử độc.

Một loạt thái y vây quanh Tạ Dĩ Vân.

Chất độc được cạo ra từ mũi tên do tên thích khách bị bắt mang đến, thái y nhúng một ít chất độc vào ngân châm và đâm vào thân thể Tạ Dĩ Vân, chỉ chốc lát sau, những thứ trong tầm nhìn của Tạ Dĩ Vân bắt đầu vặn vẹo, lại một lát sau, cơn buồn ngủ cực độ tập kích nàng, buộc nàng phải nhắm mắt lại.

Nhưng nàng không thể ngủ được, cảm giác buồn nôn và cả người mệt mỏi, nhưng mà đầu óc nàng lại rất thanh tỉnh, nàng có thể cảm giác được ai đó đang sột soạt xung quanh mình.

Có người vỗ nhẹ vào má nàng, nàng mở hai mắt ra, trước mắt có chút mông lung, chỉ dựa vào một chút thanh tỉnh này, nàng phải nói cho bọn họ biết cảm giác của mình.

Ống tay áo của cánh tay được xắn lên trên cùng, ngân châm cắm đầy cánh tay của nàng, cơn đau râm ran dọc theo cánh tay lan ra khắp cơ thể, có đôi khi đau đến cả bàn tay đều run rẩy, phải đổi tay bên kia để châm cứu.

Chỉ là, Tạ Dĩ Vân không nghĩ tới mình sẽ không thể nuốt nổi thuốc giải.

Một chén lại một chén thuốc rót vào miệng nàng, dạ dày nàng quặn lên, toàn bộ đều nôn ra hết, đây không phải là bệnh bình thường, cắn răng chịu đựng có lẽ sẽ tốt hơn, độc tố giống như vô số con kiến đang gặm nhấm cơ thể nàng từng chút một, đau đớn mài mòn ý thức của nàng và buộc nàng đi đến vực sâu.

Nàng vốn có thể tỉnh táo, nhưng thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng hồ đồ, thậm chí có lúc ngất đi, khó có thể báo lại cảm giác cho thái y biết.

Lại một lần nữa nôn thuốc giải ra, trong mơ hồ nàng nghe được âm thanh lo lắng của thái y: "Đứa nhỏ này có phải là không xong rồi không?”

Giọng nói già nua của một vị thái y khác: "Có thế nào cũng không uống được thuốc giải, đừng nói thử thuốc cho trưởng công chúa, trước tiên sẽ bị loại độc này đầu độc chết..."

Chết.

Lời nói này như sấm sét từ trên trời rơi xuống, và một tiếng "bùm" lớn bùng nổ trong ý thức của Tạ Dĩ Vân, đánh thức nàng khỏi sự im lặng.

Nàng còn chưa thoát khỏi thâm cung, làm sao có thể chết ở thâm cung này được chứ? Một khi người chết sẽ biến thành bụi bặm, tiền đồ quá khứ đều đi qua, nàng không cam lòng, chỉ có còn sống, mới có thể sống một cuộc sống mà nàng muốn.

Nàng bỗng dưng mở to mắt, sử dụng sức mạnh lớn nhất của cả người, túm lấy y phục của vị thái y kia, tựa như người sắp chết đuối bắt được khúc gỗ trôi, trên tay trải rộng lỗ kim nổi lên vô số đường gân xanh.

Tạ Dĩ Vân mở to hai mắt, trong đôi mắt kia hừng hực ngọn lửa cầu sinh, đây là đau khổ cuối cùng nàng chịu đựng thay cho Chu Diễm, chỉ cần vượt qua được, thì từ nay về sau, núi cao nước rộng mặc cho nàng đi.

Vì vậy, nàng không thể chết.

Thái y rõ ràng bị nàng làm cho hoảng sợ, nhưng nàng cũng không quan tâm lễ nghĩa gì, thở hổn hển nói: "Ta, ta còn có thể thử thuốc, ta sẽ không chết, ta sẽ không chết..."

"Được được.” Thái y vội vàng phất vạt áo ngồi xuống, cẩn thận châm cứu cho nàng, hỏi: “Hiện tại ngươi cảm giác như thế nào, có thể uống thuốc không?”

Nàng hé miệng nói: "Có, ta có thể, thuốc giải đâu?”

Thuốc giải nóng hổi, đen ngòm đưa đến bên miệng nàng, lúc này, nàng nuốt xuống từng ngụm từng ngụm, nhưng cuối cùng cũng không nôn ra nữa.

Sau một đêm lăn qua lăn lại như thế, thuốc giải hoàn mỹ được đưa đến Bích Vân Hiên, mà trong một phòng nhỏ của Bích Vân Hiên, các thái y đang lui ra, trong đó có một lão thái y sờ sờ mạch đập của Tạ Dĩ Vân, sau đó đắp chăn cho nàng, như có điều suy nghĩ nói: "Hài tử tốt, hãy cố sống thật tốt, nếu như có khó khăn gì, có thể đến Thái y viện tìm ta.”

Tạ Dĩ Vân ngoan ngoãn gật đầu, nàng vừa giải độc xong, cả người mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Sau khi trời sáng, Chu Diễm tỉnh lại.

Đối với hắn mà nói, đêm nay cũng giống như thường ngày, bởi vì thái y đã dùng thuốc giảm đau trân quý, cho nên độc tố căn bản không có hành hạ hắn, thậm chí sắc mặt cũng không lộ ra bất kỳ bệnh tật nào, bình thường hắn sống một cuộc sống tôn quý, nhưng là không ngờ tới có người sẽ thử thuốc cho hắn, đi dạo Quỷ Môn Quan một vòng, thiếu chút nữa không trở về được.

Lúc ăn bữa sáng, ánh mắt của hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có bóng dáng Tạ Dĩ Vân đâu, liền hỏi: "Tạ Dĩ Vân đâu, đi đâu vậy?”

Thục phi đang múc cháo cho hắn, nói đến đứa nhỏ này, bà ta buông thìa xuống, nói: "Hắn sao, sau khi thử thuốc giải cho con, hiện tại đang ngủ ở nhĩ phòng.”

Thục phi nói: “Tình huống nguy cấp của con ngày hôm qua làm mẫu thân ta sợ chết khiếp, chính hắn là người chủ động thử thuốc.”

Chu Diễm hỏi ngược lại: "Thử thuốc giải?”

Thục phi chọn lựa một ít chuyện ngày hôm qua nói, Chu Diễm nghe được Tạ Dĩ Vân muốn có một yêu cầu liên quan đến chính mình, hắn chống cằm, lông mi dài rũ xuống, chỉ nhìn cháo, tựa hồ lẩm bẩm: "Hắn muốn cái gì?”

Thục phi không quá để ý: "Thái giám có thể muốn cái gì được chứ? Nhiều lắm là vàng bạc châu báu, nếu không đủ thì muốn quyền lực, chúng ta cho hắn là được.”

Nói đến đây, Thục phi đối với Tạ Dĩ Vân có ấn tượng không tồi: "Đứa nhỏ này không hổ là con chó con nuôi, hắn rất trung thành với con đấy.”

Tạ Dĩ Vân là một con chó của Chu Diễm, đây là chuyện từ trên xuống dưới Tử Yên Cung đều biết, nhưng mà, khi nghe được Thục phi thờ ơ khen ngợi, lần đầu tiên Chu Diễm cảm thấy không vui.

Rõ ràng là chính hắn sắp đặt vị trí cho Tạ Dĩ Vân, nhưng từ đầu tới cuối lại cảm thấy không thích hợp.

Hắn nghĩ, chuyện này có liên quan đến tâm tư của hắn trong hang động chăng.

Chu Diễm nhất thời không có bất kỳ khẩu vị nào, hắn vội vàng húp một miếng cháo, rồi đặt chén đũa xuống, bước nhanh đến nhĩ phòng, nhưng hắn lại đến trễ một bước, có cung nữ đang thu dọn chăn, vừa nhìn thấy Chu Diễm dồn dập phúc thân hành lễ.

"Người đâu?" Chu Diễm hỏi.

Cung nữ trả lời: "Trưởng công chúa hỏi Vân công công sao? Cách đây không lâu, hắn vừa rời khỏi nhĩ phòng, không biết đã đi đâu.”

Chu Diễm rời khỏi nhĩ phòng, dọc theo đường đi hắn gặp không ít cung nhân, nhưng không ai biết Tạ Dĩ Vân đã đi đâu, mãi đến tận khi hắn quay về Bích Vân Hiên, mới nhìn thấy Tạ Dĩ Vân.

Nàng đưa lưng về phía hắn, y phục rộng rãi màu đỏ thẫm càng làm cho dáng người nàng thêm nhỏ nhắn, nàng khom người cúi đầu, giống như đang cùng Thục phi nói cái gì đó, Thục phi nhàn nhạt thở dài.

Thục phi nhìn thấy Chu Diễm, bà ta vẫy tay với hắn: "Diễm Nhi con tới rồi, vừa lúc, ta còn đang định cho người đi tìm con.”

Tạ Dĩ Vân biết Chu Diễm ở phía sau nàng, liền nghiêng người sang, hành lễ.

Chu Diễm đánh giá nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, đôi mắt tròn trịa từ trước đến nay khép hờ, là nhu thuận khó có thể diễn tả thành lời, khiến Chu Diễm lại muốn xoa xoa đỉnh tóc của nàng, hắn lại nhìn thấy gương mặt không có một chút thịt mềm dư thừa của nàng, nghĩ thầm, vẫn còn hơi gầy, về sau phải để Tạ Dĩ Vân ăn nhiều hơn, ăn đến mức mềm mại trong tay, đó mới là tốt nhất.

"Diễm nhi?" Thục phi hỏi ngược lại.

Chu Diễm lấy lại tinh thần, hắn đưa tay ra sau lưng đi tới trước bàn ngồi xuống, nói với Tạ Dĩ Vân: "Lại đây.”

Tạ Dĩ Vân theo bản năng đi ra bước một bước về phía hắn, lại dừng lại, nàng giương mắt nhìn Thục phi, bởi vì nàng đã nói với Thục phi về yêu cầu của mình, hiện tại, hẳn là do Thục phi nói cùng Chu Diễm.

Mà Chu Diễm thấy nàng dừng bước, hắn không khỏi nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Vân.

Thục phi còn chưa phát hiện điều bất thường, chỉ nói: "Diễm Nhi, ta vừa nói với con, lúc Tiểu Vân Tử thử thuốc đã đưa ra một yêu cầu, con còn nhớ không?”

Chu Diễm từ trong mũi "hừ" một tiếng: "Nhớ kỹ.”

Chu Diễm tâm tư nhạy bén, thoáng cái đã đoán ra, Tạ Dĩ Vân nhắc tới yêu cầu với mẫu phi, dám tự tin không để ý tới hắn, hắn ngược lại muốn nhìn xem, tên tiểu thái giám này có thể đưa ra yêu cầu gì.

Thục phi liếc Tạ Dĩ Vân một cái, rồi nói: "Tiểu Vân Tử nói, sau này không muốn hầu hạ ở Tử Yên Cung nữa, hắn muốn rời khỏi Tử Yên Cung.”

Kỳ thật, khi Thục phi nghe Tạ Dĩ Vân nói những lời này, bà ta còn không quá tin, rõ ràng Tạ Dĩ Vân được hưởng ở chỗ Chu Diễm là địa vị mà những thái giám khác không có, khi mọi người cho rằng hắn một lòng trung thành thì hắn lại muốn rời khỏi Tử Yên Cung.

Sắc mặt Chu Diễm không có biến hóa rõ ràng, tựa như đang nói chuyện phiếm bình thường, hắn chỉ nghiêng đầu muốn nhận được lời xác định từ Tạ Dĩ Vân: "Ngươi nói cái gì?”

Tạ Dĩ Vân cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, không phát hiện bất kỳ khó chịu nào, trong lòng nàng bình tĩnh, khom người hành lễ: "Hồi bẩm điện hạ, yêu cầu của nô tài, chỉ là rời khỏi Tử Yên Cung.”

Nàng nhắc lại lời đã nói với Thục phi: "Về thân phận thật sự của điện hạ, nô tài nhất định miệng kín như bung, sẽ không nói với bất luận kẻ nào, cũng xin điện hạ cùng nương nương nể mặt nô tài tận tâm tận lực hầu hạ, tin nô tài một lần.”

Im lặng.

Tạ Dĩ Vân bất tri bất giác phát hiện, không khí bốn phía dường như trong nháy mắt đã rơi vào mùa đông giá rét, lạnh lùng nghiêm nghị vô cùng.

Lại thấy sắc mặt Chu Diễm khó lường, hắn giơ chân lên, đạp mạnh vào chiếc bàn Bát tiên còn chưa dọn đi bữa sáng, lực mạnh như vậy, dẫn đến toàn bộ mặt bàn bị lật nhào, vang lên một tiếng nổ lớn, chén bát đũa toàn bộ rơi xuống đất!

Tạ Dĩ Vân sợ tới mức nhảy ra một bước, nàng quan sát sắc mặt Chu Diễm, lúc này mới phát hiện hốc mắt hắn có chút phiếm hồng.

Thục phi cũng vô cùng sợ hãi, bà ta biết bản tính của nhi tử mình, vội vàng gọi cung nữ tới, đỡ tay cung nữ lui về phía sau, rời khỏi Bích Vân Hiên.

Trong lúc nhất thời, Bích Vân Hiên chỉ còn lại mình Tạ Dĩ Vân cùng Chu Diễm.

Chỉ nghe Chu Diễm hỏi lại: "Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

Cuối cùng Tạ Dĩ Vân cũng biết sự tình không đơn giản như vậy, tám từ này không hòa nhã chút nào, nàng dám khẳng định, nếu nàng lặp lại những gì mình vừa nói, Chu Diễm nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nàng run rẩy quỳ xuống, nhớ tới lời hứa của Thục phi, nói: "Điện hạ, hôm qua nương nương đã đáp ứng với nô tài rồi!”

Chu Diễm hai bước đi tới trước mặt nàng, hắn cúi đầu nhìn xuống nàng: "Chuyện mẫu phi ta đáp ứng, cũng không phải chuyện ta đáp ứng.”

Hắn thậm chí còn không sử dụng tự xưng của mình, mà chỉ sử dụng từ "ta". Tạ Dĩ Vân bối rối chớp chớp mắt, nhưng tâm tư lại xoay chuyển: "Nô tài đi tìm Thục phi nương nương.”

Chu Diễm bật cười.

Trời mới biết hắn tốn bao nhiêu sức lực cắn thịt mềm trong môi, nếm được mùi máu tươi mới làm cho hắn tỉnh táo lại, nhưng chỉ một câu của Tạ Dĩ Vân, lại dễ dàng đánh đổ sự bình tĩnh còn sót lại của hắn.

Tạ Dĩ Vân muốn đi, không đúng, nàng lại dám đi.

Chu Diễm nhắm mắt lại, thái dương hắn "thình thịch" nhảy dựng lên, phẫn nộ kịch liệt khi bị phản bội đập mạnh trong lồng ngực hắn, hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng thử đi ra ngoài hỏi xem, những tên thái giám trước kia ở trên tay hắn, ai có thể sống qua ba tháng? Mà nàng không chỉ sống sót, hiện tại lại còn có thân phận có địa vị, ai dám xem thường Vân công công của Tử Yên Cung? Lúc bị ám sát, ngoại trừ hắn đi cứu nàng, còn có ai để ý đến một tiểu thái giám?

Nàng lại không biết đủ, vậy mà còn muốn đi.

Nhất là hiện tại, Chu Diễm thật vất vả mới biết rõ suy nghĩ trong lòng mình, còn muốn nghĩ cách nào để thương nàng, kết quả, hành động của Tạ Dĩ Vân, tựa như một cái tát, hung tợn tát vào mặt hắn, đánh cho hắn đầu váng mắt hoa.

Hắn đè nén bạo ngược bốc lên, hai mắt đỏ tươi, nhấc chân đạp nàng: "Ngươi đi tìm Thục phi!”

Tạ Diệc Vân ngã xuống đất lăn nửa vòng, nàng vừa mới đứng dậy, Chu Diễm lại xông lên đá nàng một cước, không cho nàng đứng dậy, hung ác nói: "Mau đi đi!"

Một cước này đánh vào khuỷu tay của Tạ Dĩ Vân, lỗ kim dưới tay áo vô cùng đau đớn, nàng ôm cánh tay cuộn mình lại, Chu Diễm xách cổ áo nàng lên: "Đứng lên, không phải rất có bản lĩnh sao, tiếp tục đi!”

Tạ Dĩ Vân không dám nhìn hắn, chỉ là khi nàng thử đứng lên, lưng lại bị đạp một cái, khiến nàng lại ngã xuống đất.

Hắn kiểm soát sức mạnh của mỗi một cước, không đau, nhưng tràn ngập ác ý trêu chọc, chính là không cho Tạ Dĩ Vân đứng lên.

Đến khi nhìn Tạ Dĩ Vân không dám thử, Chu Diễm đứng ở bên cạnh nàng, hắn nhìn chằm chằm nàng: "Biết vì sao ta tức giận không?”

Tạ Dĩ Vân ngẩng đầu nhìn Chu Diễm.

Nàng cho rằng nàng chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ, không nghĩ tới lại một lần nữa làm cho tôn nghiêm của nàng bị Chu Diễm nghiền nát ở dưới chân.

Nàng chỉ là không muốn làm một con chó nữa mà thôi. ( truyện trên app T𝕪T )

Thế nhưng, từ góc độ này, đột nhiên làm cho nàng cảm thấy quen thuộc, khi đó nàng vừa bị ép phải nhảy xuống hồ nước, chỉ nhớ rõ hắn lạnh lùng nói: "Khi ngươi làm chó là chó của Chu Diễm của ta, lúc làm người, cũng là chó của Chu Diễm ta.”

"Khi nào quên mất cái này, thì cái mạng này cũng không cần lấy nữa."

Đúng vậy, nàng là một con chó, nhưng lại cố gắng rời khỏi chủ nhân của mình để tìm kiếm tự do.

Nàng theo bản năng cuộn mình thành một quả bóng, nước mắt vô thức chảy xuống và thấp giọng nói: "Gâu, Gâu.”

Hai mắt Chu Diễm ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ không vui: "Học chó sủa làm cái gì?”

Tạ Dĩ Vân nghẹn ngào: "Gâu.”

Chu Diễm: "Ta cho ngươi nói chuyện.”

Tạ Dĩ Vân nhắm mắt lại không dám nhìn hắn, nước mắt thấm ướt lông mi, từ trên mặt rơi xuống, chỉ nhìn miệng há ra rồi khép lại, lại là: "Gâu.”

Chu Diễm hít sâu một hơi, hắn đi tới đi lui, bình thường ứng phó với trăm ngàn loại âm mưu quỷ kế của Chu Mân, có thế nào cũng đối phó được, nhưng khi hắn nhìn Tạ Dĩ Vân co lại trên mặt đất, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Hắn hơi bối rối.

Sau khi lột bỏ lớp ngụy trang nam giả nữ trưởng công chúa, lột bỏ những mưu kế trong thâm cung, hắn chỉ là một người bình thường, một người bình thường không biết phải đối xử tốt với người khác như thế nào.

Ban đầu hắn bắt Tạ Dĩ Vân học tiếng chó sủa, là cố ý làm cho nàng nhục nhã, thế nhưng, đã lâu như vậy rồi hắn cũng chưa từng để cho nàng học tiếng chó nữa, vì sao Tạ Dĩ Vân lại theo bản năng dùng tiếng chó kêu trả lời hắn, kháng cự trả lời vấn đề của hắn?

Hắn có chút phiền não, ngay cả khi vừa rồi có bao nhiêu lửa giận, nhưng một tiếng chó sủa này cũng đủ để cho hắn bình tĩnh.

Hắn ngồi xổm xuống, âm trầm nhìn chằm chằm Tạ Dĩ Vân: "Đứng lên, ta không đá ngươi nữa được không?”

Tạ Dĩ Vân thật cẩn thận mở đôi mắt ướt sũng ra, khóe mắt tròn trịa đè nước mắt xuống, trông vừa ủy khuất lại đáng thương, Chu Diễm nhìn thấy trong lòng nghẹn lại, hắn chưa từng có loại cảm xúc này, giống như một hạt cát mắc kẹt trong lồng ngực hắn, xoay trái phải đều là khó chịu.

Hắn muốn nàng đứng lên, đừng nằm trên mặt đất lạnh lẽo nữa, kết quả vừa đưa tay kéo cổ tay nàng, Tạ Dĩ Vân đã nhíu mày phát run, Chu Diễm kiên trì không buông tay: "Ta không dùng sức.”

Tạ Dĩ Vân lắc đầu, vẫn muốn thu tay về.

Chu Diễm nhận ra được, hắn xốc mạnh tay áo Tạ Dĩ Vân lên, chỉ thấy khuỷu tay trắng nớt phủ đầy lỗ kim, có chỗ còn rớm máu, khó trách Tạ Dĩ Vân lại đau như vậy, hắn lập tức buông tay, trầm mặt xuống: "Làm sao lại bị?”

Giọng Tạ Dĩ Vân nói như muỗi kêu: "Thử, thử thuốc.”

Chu Diễm lấy khăn từ trong ngực ra lau máu trên tay nàng, nhẹ giọng nói: "Rất đau sao? Tên lang băm nào đâm, ta bảo hắn quỳ gối dập đầu trước mặt ngươi.”

Tạ Dĩ Vân lắc đầu.

Giọng điệu Chu Diễm thoáng cái lại không kiên nhẫn: "Vậy phải thế nào mới không khóc nữa?”

Cánh môi mỏng trắng bệch của Tạ Dĩ Vân khẽ run lên, giống như đang lặp lại mấy chữ, Chu Diễm nghe không rõ, trước kia nếu hắn nghe không rõ, sẽ để cho người khác nói lớn tiếng một chút, cũng không ai dám không nói lớn tiếng, nhưng hiện tại, hắn lại chủ động cúi đầu nghe.

Chỉ nghe giọng nói của Tạ Dĩ Vân mềm mại như trước, nhưng ba chữ này lại đâm thẳng vào lồng ngực hắn.

"Để ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp