Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Trong yến tiệc, Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu tiên, chỗ ngồi của Sở Thừa An là vị trí đầu tiên bên phải, sau khi Hoàng đế tự mình phong hắn làm Vũ An Hầu, trên đài tròn trung tâm có một đám vũ nữ tư thái xinh đẹp, theo tiếng nhạc của dàn nhạc tơ tằm nhẹ nhàng nhảy múa, các đại thần ăn uống linh đình, vui mừng.

Sau ba vòng rượu, vị Hoàng đế ba mươi tuổi cười nói: "Hoài Chi, mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở biên cương, trong nhà không có tri kỷ hầu hạ ngươi, hiện giờ không có ai làm chủ cho ngươi, thế nào, có coi trọng cô nương nào không? Trẫm làm chủ cho ngươi.”

Hoài Chi là tên chữ của Sở Thừa An.

Cưới hỏi là chuyện thường ngày, Sở Thừa An đã sớm nghĩ ra lí do tốt, vái chào Hoàng đế một cái, rồi nói: "Hồi Hoàng thượng, Tây Bắc đã bình định, nhưng Tây Nam vẫn có mối họa Nam Di, thần một lòng báo gia phục quốc, chưa dám nghĩ đến chuyện cưới vợ.”

Hoàng đế chuẩn bị hậu chiêu: "Trẫm nghe nói, Hoài Chi có ý với thiên kim nhà Đỗ thị lang?”

Cái gì cũng khó thoát khỏi kẻ mắt của Hoàng đế, Sở Thừa An hào phóng thừa nhận: "Thừa An muốn lĩnh giáo thuật trồng hoa của nàng, lại không nghĩ tới, thì ra là tỳ nữ bên cạnh nàng biết trồng hoa, đúng là náo loạn thành trò cười rồi.”

Hoàng đế cười ha ha, trêu chọc: "Nếu ngươi có người mình thích, phải xuống tay sớm một chút, bằng không nàng gả cho người khác làm tân nương, ngươi sẽ hối hận không kịp.”

Sở Thừa An nói: "Thần nhớ kỹ giáo huấn của bệ hạ.”

Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế, nói: "Được rồi, bệ hạ suy nghĩ vì Hầu gia, không phải là giáo huấn gì, Hầu gia cũng đừng quá mức câu nệ.”

Dứt lời, mấy người vui vẻ cười lớn.

Lúc này, vú nuôi của tiểu thái tử ôm tiểu thái tử lại đây, tiểu thái tử năm nay mới bốn tuổi, chính là tuổi ngây thơ non nớt, trên tay ôm một đồ màu trắng, chạy tới bên cạnh hoàng hậu: "Mẫu hậu đoán xem, đây là cái gì?”

Hoàng hậu cưng chiều vuốt tóc tiểu thái tử: "Đây là con thỏ con.”

Sở Thừa An đang bưng ly rượu trong tay thì dừng lại, đồ tử, đồ tử gì?

Chỉ thấy một con thỏ từ trong ngực Thái tử nhảy xuống, Sở Thừa An mới biết là thỏ chứ không phải đồ tử, nhưng hắn chợt nghe "Thỏ", trong đầu vang lên câu "Đăng đồ tử" mang theo chút tức giận kia.

Đây là cử chỉ điên rồ sao?

Hắn buông chén rượu xuống, ngón tay vuốt ve dọc theo chén rượu, tròng mắt lướt theo động tác ngón tay, đó là dấu vết của sự không vui.

Lại qua một chén trà, Hoàng đế phất tay một cái, tiếng đàn dừng lại, hắn mang theo hoàng hậu, lại nói: "Trẫm mệt mỏi rồi, chúng ái khanh cứ tự tiện.”

Theo từng tiếng "Cung tiễn Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương", bầu không khí trong yến hội càng thêm thoải mái, thần tử đi tới đi lui, đây là dịp quan trọng để giao thiệp với mọi người, mà Sở Thừa An chính là người cần được giao thiệp, nhưng hắn không có ý định dính líu tới ai, ngay sau bước chân của Hoàng đế hắn cũng chuồn đi.

Trộm được nửa ngày nhàn rỗi, hắn đi dạo dọc theo hồ Châu Ngọc ở ngự hoa viên, chợt phía sau có người tới gần, hắn cảnh giác bắt lấy tay người nọ chuẩn bị tập kích bả vai hắn ta, nghe được một tiếng "Hí": "Ôi chao, Hoài Chi huynh, là ta!”

Phía sau truyền đến âm thanh của bằng hữu, Sở Thừa An buông tay hắn ta ra.

Bằng hữu tên là Hoa Cẩm, hắn ta mặc quan bào màu xanh da trời, tựa vào bên gốc cây liễu, vừa xoa cổ tay vừa hỏi: "Trong lòng huynh có việc gì à?”

Sở Thừa An mất tập trung, nói: "Không có.”

Hoa Cẩm không chịu buông tha: "Thật sự không có? Dù sao ta nhìn huynh không giống như là không có việc gì, ta nói cho huynh biết, nếu như để tâm sự ở trong lòng quá lâu, sẽ biến thành tên trọc đấy.”

Sở Thừa An khựng lại, tên trọc, đăng đồ tử.

Đúng lúc, bên kia hồ Châu Ngọc là tiểu thư thế gia đang thả đèn lên trời, một đứa trẻ giọng to rõ ràng nói: "Trên trời có đèn màu tím! Màu tím!”

Màu tím, lại là đồ tử, Sở Thừa An: "..."

Thật sự là... không... lưu ý, toàn bộ thế giới đều là tiếng "đồ tử", sợ hắn quên nha hoàn kia sao.

Hoa Cẩm chỉ vào bên kia hồ, nói: "A, chúng ta ở chỗ này có thể nhìn thấy những thiên kim kia, huynh nhìn xem, mặc quần áo màu vàng nhạt chính là thiên kim nhà Liễu đại nhân, bên cạnh nàng là nhà Tần đại nhân, hai người có khăn tay giống nhau, còn có vị bên trái các nàng là thiên kim nhà Đỗ đại nhân..."

Nghe đến đây, Sở Thừa An phục hồi lại tinh thần, tiếp theo ánh sáng của đèn trời, mơ hồ nhìn thấy một cô nương búi tóc hai vòng, thoáng cái làm cho hắn nhớ tới tiểu cô nương bảy năm trước.

Chỉ là sau khi tiểu cô nương lớn lên, không còn kiều diễm giống như khi còn bé, cũng có chút sợ người lạ, trên mặt lộ ra nụ cười rụt rè.

Sở Thừa An hơi suy nghĩ, hắn vừa muốn nhìn rõ ràng, Hoa Cẩm lại nghi hoặc nói: "Kỳ quái, vị bên phải Đỗ tiểu thư kia, là thiên kim nhà ai?”

Hoa Cẩm quanh năm chìm đắm trong chốn hoa lâu Kinh Thành, tự phong cho mình là người chuyện gì cũng biết ở Kinh Thành, đối với tiểu thư công tử trong thế gia Kinh Thành thuộc như lòng bàn tay, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt mới này ở trong yến hội.

Ánh mắt Sở Thừa An cũng nhìn theo lời Hoa Cẩm nói, chuyển đến bên phải Đỗ Như Nguyệt.

Đèn trời che khuất dung mạo người nọ, lúc dần dần bay lên, rốt cục lộ ra khuôn mặt của nàng, trong ánh đèn sáng tắt, khuôn mặt xinh đẹp kia được mạ lên một tầng ấm áp nhu hòa, màu da trắng nõn, mặt mày nhẵn nhụi như họa, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn trời, ánh mắt linh động theo ánh đèn tăng lên mà lấp lóe, phảng phất như rơi xuống vô số chấm nhỏ.

Không phải nha hoàn nói hắn là "đăng đồ tử", thì còn là ai nữa đây?

Hoa Cẩm nhìn đến ánh mắt đều híp lại: "Rốt cuộc là thiên kim nhà nào..."

Sở Thừa An buồn bực nói: "Không phải thiên kim nhà nào”

Hoa Cẩm: "Hả, huynh biết là ai sao?”

Sở Thừa An nói: "Ừ, nàng ta là nha hoàn thiếp thân của Đỗ cô nương.” Vừa nói xong, hắn liền rời khỏi bờ hồ Châu Ngọc, Hoa Cẩm không tin, còn đuổi theo phía sau hắn, hỏi: "Huynh đừng chọc ta, khuôn mặt như này mà là nha hoàn sao?”

Sau khi Sở Thừa An tản đi mùi rượu, tinh thần cả người hưng phấn hơn rất nhiều, hơn nữa có thể trong lòng vẫn rối rắm ba chữ “Đăng Đồ Tử” này, ngược lại làm cho hắn càng hiểu rõ, lời Đỗ Dĩ Vân nói có đạo lý nhất định.

Đỗ gia là đệ nhất thế gia thư hương môn như thế, trọng lễ nghĩa nhất, nếu như hắn tùy tiện nhắc tới chuyện bảy năm trước với Đỗ Như Nguyệt, quả thật có hơi đường đột, ý đồ còn rất đáng phỏng đoán, nếu Đỗ đại nhân biết, khó tránh khỏi sẽ nói thầm.

Sở Thừa An biết điểm mấu chốt ở chỗ Đỗ Như Nguyệt, hắn phải xác định tâm ý của Đỗ Như Nguyệt, nhưng tuyệt đối không thể như hôm nay lại tới bái phỏng Đỗ gia, vừa đưa vòng ngọc, vừa mang theo lời nói, mà phải dò hỏi một cách uyển chuyển hơn.

Nói đến uyển chuyển, khả năng lại phải dùng phương thức đường cong, ví dụ như nhờ người tìm hiểu, phái ám vệ đi tìm hiểu, biết được Đỗ Dĩ Vân là nha hoàn được tin cậy nhất bên người Đỗ Như Nguyệt, hắn lại ấn thái dương.

Dù thế nào cũng không thể tránh khỏi Đỗ Dĩ Vân.

Nếu không thể tránh khỏi, vậy thì đi công phá, từ khi sinh ra cho đến nay trong sinh mệnh của Sở Thừa An, không có hai chữ lùi bước này.

......

Bên kia hồ Châu Ngọc, Dĩ Vân buông đèn trời ra, nhìn Đỗ Như Nguyệt khép tay lại ước nguyện, nàng cũng cúi đầu, hai tay chắp lại, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt nàng, trơn bóng lại thanh lệ, không khỏi làm cho người ta suy nghĩ nguyện vọng hồn nhiên của thiếu nữ.

Chỉ có hệ thống biết được mong muốn của nàng là: "Muốn ăn móng giò kho tàu.”

Hệ thống: "Ngươi không phải là đại nha hoàn được sủng ái sao, như thế nào, còn không ăn nổi móng giò kho tàu?”

Dĩ Vân nói: "Giữ gìn vóc dáng là sự tự tu dưỡng của mỗi bạch nguyệt quang.”

Hệ thống: Ta sẽ lặng lẽ nhìn ngươi giả vờ giả vịt.

"Được rồi, Sở Thừa An ở bên kia đi rồi, ngươi còn muốn diễn cái gì nữa?"

Dĩ Vân nói: "Thương lượng với ngươi.”

Hệ thống hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Dĩ Vân: "Ở thế giới tiếp theo ta muốn ăn mà vóc dáng không béo.”

Hệ thống cười lạnh: "Được, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể đi đến thế giới tiếp theo.”

Dĩ Vân: "Một lời đã định.”

Hệ thống trả lời cô qua loa lấy lệ: “Ừm" hai tiếng, rồi quên chuyện này ra sau đầu.

Không quá mấy ngày, thời tiết nóng hừng hực, mùa này thêu mẫu để bán là tốt nhất, bởi vì các cô gái đều thích mặc xiêm y mỏng nhẹ với những họa tiết thêu tinh xảo, Dĩ Vân tích góp vãi đã thêu mấy tháng, thừa dịp một lần xuất phủ làm việc, nàng mang thêu bán đi ở cửa hàng may mặc.

Cửa hàng may mặc này nổi tiếng ở Kinh Thành, được các quan lớn và quý nhân yêu thích.

Nàng và cửa hàng may mặc này đã giao dịch vài lần, vì mẫu thêu được làm tốt, giá cả nàng đưa ra cũng phải chăng, có đôi khi ông chủ còn nhờ nàng làm thêm một số công việc thêu khác, nàng cũng lấy được hoa hồng từ đó.

Hôm nay, nàng vừa vào tiệm may, đã nhìn thấy dáng người cao lớn của Sở Thừa An.

Mặc kệ hắn ở nơi nào, cũng đều giống như hạc đứng trong bầy gà.

Chỉ nhìn Sở Thừa An mặc bộ đồ thường phục, thân dài như ngọc, tay học theo những công tử kia cầm một cây quạt, cũng không mở ra, hư hư khép lại trong lòng bàn tay, không có son phấn dầu mỡ của công tử, ngược lại tiêu sái mạnh mẽ.

Hắn nhìn mẫu thêu được bày trên bàn, mẫu thêu là một con mèo đang chơi với một chiếc chuông, tác phẩm thêu vô cùng tinh tế, dáng vẻ ngây thơ của con mèo kia, thần vận không kém gì vẽ trên giấy, thậm chí còn tốt hơn.

Hắn hỏi ông chủ: "Cái này bán thế nào?”

Ông chủ không nhận ra thân phận của hắn, nhưng cũng biết hắn nhất định không phải là công tử của gia đình bình thường, ân cần tiến lại bên cạnh hắn: "Gia, bức tranh thêu này không phải để bán, nó chỉ để trưng bày, thế nào, bức thêu này thực sự xuất sắc?”

Hắn gật đầu. ( truyện trên app T𝕪T )

Sở Thừa An quanh năm ở Tây Bắc, cũng không để ý nhiều đến quần áo, huống chi là mẫu thêu tốt hay xấu, có điều, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy mẫu thêu kia, đã cảm thấy vừa mắt, thật là thích.

Ông chủ nói: "Vị tú nương này luôn là một người làm tốt, nếu gia có mẫu muốn thêu, tặng cho phu nhân trong nhà hay gì đó, tìm nàng chắc chắn không sai.”

Đang nói, ông chủ nhìn thấy Đỗ Dĩ Vân: "Gia, vị tú nương này tới rồi.”

Sở Thừa An quay đầu lại, hai người chạm mắt nhau.

Tất cả đều là trùng hợp, Đỗ Dĩ Vân chỉ là khách khí gật đầu, ánh mắt đen nhánh của Sở Thừa An lướt qua nàng, hắn xoay người, ngữ khí lạnh nhạt nói với ông chủ: "Ừ, ta biết rồi, ta tự mình xem là được.”

Ông chủ sợ chọc cho quý nhân không thích, vội vàng nói: "Ngài cứ từ từ nhìn, từ từ nhìn.”

Đỗ Dĩ Vân đến đưa thêu, ông chủ kiểm tra xong mẫu thêu, nói: "Được rồi, chờ ta đi vào trong lấy tiền, à đúng rồi, có một chuyện hơi gấp, khả năng phải phiền toái cô nương.”

Đỗ Dĩ Vân nhướng mắt, hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Ông chủ nói: "Di nương của Bình Duệ Bá bảo thợ dệt hoàn thành một mẫu thêu cho nàng, nhưng ta thấy thật sự có chút khó khăn, chỉ có thể mời cô nương hỗ trợ.”

Mẫu thêu do thợ học việc trong tiệm mang lên, thêu đồ là cẩm điểu ngũ sắc, chỉ mở đầu, còn chưa thêu xong. Trong nhà Bình Duệ Bá thê thiếp nhiều, thủ đoạn tranh sủng cũng tầng tầng lớp lớp, cẩm điểu ngũ sắc này là di nương thêu đê lấy lòng Bình Duệ Bá, nhưng tay di nương rất quý, cái này thêu không xong, chỉ có thể lén lút tìm ngoại viện.

Đỗ Dĩ Vân không từ chối, nàng thử bổ sung hai mũi, cảm thấy mình có thể hoàn thành, chỉ hỏi: "Cho ta bao nhiêu bạc?”

Ông chủ giơ một ngón tay.

Đỗ Dĩ Vân biến sắc, giọng điệu trầm xuống: "Chỉ một lạng sao?”

Ông chủ nói: "Không, là mười lạng.”

Lúc này Đỗ Dĩ Vân mới nở nụ cười: "Được”

Tai Sở Thừa An rất tốt, cho dù ông chủ cùng Đỗ Dĩ Vân đã hạ thấp giọng nói, nhưng hắn ở một bên vẫn nghe được giao dịch này rõ ràng.

Hắn cắn cắn thịt mềm trong miệng, nhớ tới lần trước Đỗ Dĩ Vân mở miệng đòi mười lạng, thầm nghĩ nàng quả nhiên là bị tiền mê hoặc, đây là chuyện tốt, nàng có điều cầu xin thì hắn mới có biện pháp.

Đỗ Dĩ Vân đi ra khỏi tiệm may không bao lâu, lại gặp Sở Thừa An trong một con hẻm nhỏ.

Dĩ Vân nói với hệ thống: "Ngươi nói hắn không có ý với ta, nhưng hắn vẫn luôn tìm ta.”

Hệ thống: "Ha ha, bây giờ mọi người đều chán ghét ngươi, cứ mơ mộng ban ngày đi.”

Đỗ Dĩ Vân còn chưa quên lần trước chia tay trong không vui, nàng cất bạc trong tay áo, nói: "Hầu gia, thật trùng hợp.”

Sở Thừa An nói: "Không khéo, ta từ cửa hàng may mặc ra ngoài cùng ngươi.”

Thừa nhận thẳng thắn như vậy, Đỗ Dĩ Vân đánh giá hắn, lông mi như lông quạ nhẹ nhàng khẽ động, nói qua loa: "À, thì ra vừa rồi là ngài, thứ cho nô tỳ không để ý, Hầu gia đặc biệt tìm nô tỳ, là chuyện gì sao?”

Sở Thừa An không vạch trần, chỉ cần không so đo chuyện lúc trước với Đỗ Dĩ Vân, tâm tính của hắn có thể rất bình thản, hắn chỉ nói: "Ta muốn giao dịch với ngươi.”

Lại không nghĩ tới, Đỗ Dĩ Vân nghe cũng không nghe nội dung giao dịch, sóng mắt nàng đảo qua, không chút lưu tình tống tiền: "Ba mươi lượng.”

Sở Thừa An: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp