Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 146


8 tháng

trướctiếp

Sau khi lên bờ, bởi vì ngâm trong nước nên quần áo của Dĩ Vân đã bị ướt sũng và ôm sát vào những đường cong trên cơ thể của nàng. 

Đột nhiên, Dĩ Vân được bọc lại bởi một mảnh quần áo không biết từ đâu rơi xuống. 

Nàng ngoi đầu ra từ trong bộ quần áo và thấy Tuệ Hòa đang đưa cho nàng một chiếc áo khoác ngoài khô ráo khiến hắn để lộ cánh tay trần. 

Dĩ Vân liếc nhìn dáng người của hắn – làn da mịn màng như ngọc mài, thân hình săn chắc và mảnh khảnh, nhưng không quá cơ bắp. Nàng thầm nghĩ, hình như hắn là người muốn che giấu đi vóc dáng của mình. 

Rốt cuộc, khi những người phụ nữ kia xuống xe, cho dù đã cố che mắt nhưng vẫn lén lút nhìn hắn vài cái.

Tuệ Hòa không để ý đến những ánh mắt đó mà chỉ ho nhẹ một cái rồi quay sang một bên, nhắc nhở Dĩ Vân không được quá mê mẩn hắn.

Dĩ Vân: "..."

Nàng nhất quyết muốn nhìn, người khác có thể nhìn nàng còn nàng không thể nhìn người khác?

Hai mắt lặng lẽ nhắm chặt vào nhau, và dưới cái nhìn chòng chọc của Dĩ Vân, Tuệ Hòa miễn cưỡng chịu thua, thừa nhận thất bại khi quay đầu lại để bắt gặp ánh mắt của nàng: "Chúng ta có thể đi ngay bây giờ."

Dĩ Vân mỉm cười tự hào khi chiến thắng trong cuộc chiến thầm lặng của họ.

Nhưng vào lúc đó, người hộ vệ ở phía trước đã dọa rút kiếm trước đó đã chặn họ lại. "Đại sư Tuệ Hòa và cô gái trẻ này, xin vui lòng chờ đợi. Thế tử của chúng ta đã yêu cầu phải được gặp hai người."

Hóa ra người cải trang thành thường dân này không ai khác chính là Lâm Quỳnh, trưởng tử của Triệu quốc- thế tử Trấn Nam. Tình hình của các nước hoàn toàn không có ý nghĩa gì với Dĩ Vân, nàng chỉ chú ý đến việc Lâm Quỳnh muốn thu nạp Tuệ Hòa vào quân doanh của mình vì tham vọng muốn trở thành bá chủ thiên hạ.

Lúc đầu, ý định của Lâm Quỳnh không quá rõ ràng, chỉ đơn thuần là mời hai người đến vương phủ của mình để tiếp đãi một bữa thật nồng hậu. Nhưng sau đó, Lâm Quỳnh lại đề nghị Tuệ Hòa tham gia vào việc đưa ra kế sách. 

Tuệ Hòa ban đầu không muốn, nhưng Dĩ Vân không thể bỏ đi khi nhìn thấy chăn ga gối đệm cực kỳ êm ái như thế ở trong cung.

Dù sao thì khi đi ở bên ngoài trong một thời gian dài, người ta vẫn thường nhớ những lúc nằm trên giường. 

Nàng từ chối rời đi, và Tuệ Hòa nói: "Xin lỗi vì đã làm phiền." Và ở lại với nàng, mặc dù hắn đã cố gắng tránh can dự vào những việc liên quan đến nàng nhiều nhất có thể.

May mắn thay, ngay từ đầu Tuệ Hòa đã không nhàn rỗi.

Trong thời gian họ ở Lạp Thạp Việt, Tuệ Hòa đã điều tra những bất bình đang tồn tại trong khu vực. Mặc dù chúng không đáng kể, nhưng những người bình thường gặp phải chúng có thể sống sót được hay không vẫn cần phải dựa vào vận may của họ. Những người đó giống như đang lênh đênh trên một dòng sông nếu không có Tuệ Hòa, họ sẽ bị bỏ mặc trong nước.

Lâm Quỳnh mặc một chiếc áo choàng trắng như trăng và toát ra một khí chất rất cao quý. Không giống như sự xa cách của hắn ta khi ở trên trên thuyền, bây giờ trông có vẻ hòa đồng hơn. Lâm Quỳnh mỉm cười và hỏi Tuệ Hòa: "Đại sư, ngài có cảm thấy thoải mái với nơi ở của mình không?"

Tuệ Hòa trả lời: "Nhờ có sự quan tâm của thí chủ, bần tăng đã có thể ra ngoài để quan sát những điều bất bình." 

Lâm Quỳnh không thể không nhường đường cho hắn: "Xin mời, đại sư."

Tuệ Hòa thường rất hiền lành và lịch sự, và mặc dù Lâm Quỳnh không thể hiện mặt này của mình trên thuyền, nhưng hắn ta cũng không vượt qua bất kỳ ranh giới nào.

Điều này cho phép hắn từ chối thiện chí của Lâm Quỳnh một cách lịch sự, tránh làm bẩn tay của chính mình.

Mặt khác, Dĩ Vân nhổ một vài ngọn cỏ và chơi với chúng, nàng nói: "Vì vậy, ngài muốn hắn trở thành một trong những tùy tùng của ngài? Ngài là ai, còn hắn là ai? Ngài đang làm việc cho hắn, hay hắn đang làm việc cho ngài...?"

Tuệ Hòa che miệng.

"Suỵt." Tuệ Hòa hiếm khi có biểu hiện nghiêm túc đến thế.

Cho dù hắn không hiểu ý nghĩa của từ "làm việc cho ai đó" cho lắm, nhưng hắn vẫn có thể đoán được từ ngữ cảnh. Lời nói của Dĩ Vân có thể những thu hút sự chú ý không đáng có và mang lại rắc rối cho nàng.

Hàng mi của Dĩ Vân khẽ rung khi nàng di chuyển, đôi mắt sáng lấp lánh. Sau đó, nàng mím môi với một nụ cười thầm.

Môi của nàng vốn rất mềm mại, hơi thở nhè nhẹ phả vào ngón tay hắn, như thể nàng đang cười. Đó là một hơi ấm dịu dàng, mềm mại như một chiếc lông vũ, nhưng đối với hắn nó lại như một vết chích.

Tuệ Hòa nhanh chóng thu tay lại, cố gắng chắp tay ở trước mặt để che giấu sự run rẩy nhẹ của đầu ngón tay. Hắn hít sâu một hơi nói: "Không nên nói lung tung."

Dĩ Vân tiến lại gần hắn với một nụ cười tinh nghịch: "Đại sư, ngài vừa rồi có vẻ bối rối?"

Tuệ Hòa nhắm mắt lại, cố niệm kinh phật ở trong lòng.

Dĩ Vân “Òa” một tiếng: “Ngài không nên như vậy, hay là ngài đang sợ bị Lâm Quỳnh thấy?”

Tuệ Hòa ngay lập tức bị câu nói này của nàng làm cho lung lay: “Bần tăng không hề sợ hãi thế tử.”

“Nếu không phải vì Lâm Quỳnh.” Dĩ Vân gõ gõ vào lòng bàn tay: “Thì xem ra, vừa nãy là vì ngài động phải môi của ta nên mới trở nên bối rối như vậy đúng không?”

Tuệ Hòa: “...”

Dĩ Vân không bao giờ biết mệt trong việc tận dụng những tình huống mà nàng có thể chiếm thế thượng phong trong cuộc trò chuyện của họ.

Thấy Tuệ Hòa đang chuẩn bị thuyết giảng cho mình, nàng nhanh chóng lùi lại: "Ngài nên thư giãn một chút, ta chỉ nói đùa thôi mà. Ngài là đại sư đó, là người có trái tim rộng rãi ~"

Nếu có ai thấy đại sư Tuệ Hoà bị một cô gái trẻ chỉ trích là hẹp hòi không có tầm nhìn rộng, và thấy rằng hắn đã quen với cách cư xử như vậy, những người đó chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

Lúc này, Dĩ Vân nắm lấy cổ tay Tuệ H

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp