Ngoan Ngoãn Chờ Anh Tới

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Editor: 789

Là một cơn ác mộng, Hứa Nguyên hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh khắp cơ thể.

Cô lại vò đầu bứt tóc, làm rối tung toàn bộ mái tóc dài vốn đã rối bù của mình.

Gặp quỷ rồi, sao cô lại có thể mơ thấy Hàn Tự được?

Chậc.

Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, hiển thị 6 giờ 32 phút, Hứa Nguyên nhanh tay tắt đồng hồ báo thức rồi rời khỏi giường. Hằng ngày cứ đến 7 giờ rưỡi cô sẽ bắt đầu đi làm nên 6 giờ rưỡi đã phải thức dậy.

Rửa mặt xong, Hứa Nguyên bước xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình, bà đang giúp dì giúp việc nấu cháo.

“Mẹ?” Hứa Nguyên vui mừng, chạy xuống lầu rồi hỏi ngay: “Mẹ về hồi tối qua ạ?”

Mẹ Hứa là trưởng khoa của khoa ngoại tim mạch nên ngày thường bà rất bận bịu.

“Xuống cầu thang mà còn chạy? Vết sẹo đã lành nên con quên lúc bị đau rồi à?” Mẹ Hứa tức giận.

Hứa Nguyên cười đùa tí tửng ôm cánh tay mẹ: “Ối giời ơi, đây là người mẹ hai ngày không gặp của người ta đó hả!”

Mọi khi tan làm sớm về đến nhà thấy mẹ vẫn chưa về nên cô cũng chẳng thiết tha việc ở nhà, phần lớn thời gian mà cô đi làm về cũng chỉ trông thấy mỗi dì giúp việc.

“Ăn cơm, ăn cơm đi.”

"Dạ vâng, thưa bác sĩ Cố.”

“Bố đâu rồi ạ?” Hứa Nguyên vừa ăn cháo vừa hỏi.

Mẹ Hứa nhìn điện thoại: “Tối hôm qua bố con thức đến tận rạng sáng, bây giờ còn đang nghỉ ngơi.”

Hứa Nguyên bĩu môi: “Ồ.”

Bố với mẹ cô đều là người bận rộn, chỉ có mình cô là nhàn rỗi nhất.

“Mẹ, cuối tuần này mẹ nghỉ đúng không? Chúng ta…”

Hứa Nguyên còn chưa nói dứt câu thì điện thoại của mẹ đã reo lên, là một cuộc gọi video.

Cô ngẩn người, giương mắt nhìn sang. Quả nhiên mẹ đã đặt chén cháo gạo kê còn chưa kịp đụng muỗng xuống bàn.

Giọng nói của người trong video rất sốt ruột, họ đang nói chuyện về một bệnh nhân nào đó. Mẹ Hứa là chuyên gia khoa ngoại tim mạch, bệnh tình chuyển biến xấu nên người trong video hy vọng bà có thể ra trận.

Cháo trong miệng Hứa Nguyên bỗng dưng chẳng còn một chút hương vị nào.

Cô cúi đầu, dùng thìa dằm nát những quả táo đỏ thẫm bên trong chén cháo.

Những quả táo hôm nay chẳng ngọt tẹo nào, cô nghĩ.

“Nguyên Nguyên, con ăn trước đi.” Mẹ Hứa vừa nói chuyện điện thoại vừa dặn dò cô.

“Vâng ạ.” Giọng nói Hứa Nguyên đầy rầu rĩ.

Ngoại trừ hình bóng vội vội vàng vàng bước ra cửa của mẹ Hứa nơi khoé mắt ra thì chẳng còn bất cứ thứ gì tồn tại trong mắt cô.

Lần này cũng như vô số lần trước trong quá khứ.

Hứa Nguyên đặt chén cháo trước mặt sang một bên.

"Hứa Nguyên: Trong mắt mẹ tớ chỉ có mỗi bệnh nhân thôi.”

Cô ghé vào bàn, buồn bực nghịch điện thoại.

Trình Vi Vi đáp lại trong giây lát: Xoa đầu.

Kèm thêm một cái biểu cảm ôm ấp đáng yêu.

Hứa Nguyên gối đầu lên cánh tay, quay đầu sang một hướng khác, cô nhìn về phía cầu thang xoắn ốc cách đó không xa.

“Hứa Nguyên: Trong lòng bố tớ cũng chỉ có số liệu thực nghiệm.”

Bố Hứa là phó viện trưởng viện nghiên cứu, thứ ông cố chấp nhất chính là số liệu, chỉ có số liệu và số liệu.

Trước khi bấm gửi tin nhắn, Hứa Nguyên đã xóa hết các chữ đi.

Mệt mỏi.

Hứa Nguyên ném điện thoại sang một bên, cô tức giận quay đầu, lại tiếp tục ăn bữa sáng đơn độc còn đang dang dở.

7 giờ, Hứa Nguyên đi ra ngoài, xe của cô vẫn còn đậu ở nhà trẻ. Tối hôm qua cô biết chắc rằng mấy người Hàn Tự muốn uống rượu nên lúc cô tan ca cố tình gọi taxi đi tới câu lạc bộ, để buổi tối làm tài xế cho họ.

Mới vừa mở cổng ra, tiếng còi “bíp” dọa cô giật nảy cả mình.

“Diêu Khải Việt!”

Cửa sổ của ghế lái nhanh chóng được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Diêu Khải Việt.

“Đưa em đi làm nè.” Cậu nói.

Chiếc xe vững vàng dừng ngay trước biệt thự nhà họ Hứa.

Có vài người sống ở gần đây, hồi trước bọn họ cũng thường đưa cô đi làm.

Hứa Nguyên khom lưng ghé vào cửa sổ, nhìn thấy ghế lái phụ còn có cả Hàn Tự đang ngồi, anh đeo khẩu trang y tế, nhắm mắt ngồi nghỉ ngơi.

Cô kéo cửa ghế sau, lại ngó nhìn Hàn Tự đang ngồi nghỉ, anh khoanh tay, tựa lưng vào ghế, không hề nhúc nhích.

Hàn Tự im lặng như vậy khiến cô cảm thấy không quen chút nào.

Hứa Nguyên vươn tay, chọc chọc vào bờ vai của anh, ngón tay sắp sửa ấn xuống thì cô lại chần chừ trong chốc lát rồi cuối cùng lại rụt tay về.

“Anh của anh bị sao vậy?” Cô khẽ hỏi Diêu Khải Việt.

Đường trong khu biệt thự gần như không có chiếc xe nào nên Diêu Khải Việt giảm tốc độ, quay đầu lại mỉm cười: “Bị cảm.” Cậu cũng đè thấp giọng xuống.

Hứa Nguyên nhìn về phía Hàn Tự, đôi mắt của anh chớp nháy một chút, hàng lông mi dài rung rinh.

Bảo sao lại mang khẩu trang.

Diêu Khải Việt nhìn từ kính chiếu hậu chỉ trông thấy cô nàng Hứa Nguyên đang nhìn chằm chằm vào Hàn Tự, dường như trong ánh mắt ấy đều chất chứa những ánh sao.

Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi giải thích: “Gần đây anh ấy bận bịu chuyện homestay ở trên núi Xà, vì nó mà ảnh đã làm việc suốt mấy ngày trời rồi.”

Tối hôm qua mấy người họ tản bộ đưa Hứa Nguyên về nhà, nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, có thể là anh bị cảm lạnh.

Vì Hàn Tự đang đeo khẩu trang cho nên Hứa Nguyên không nhìn được sắc mặt của anh, cô ngo ngoe rục rịch ngón tay, tỏ ý muốn áp tới sờ thử trán anh.

“Bị bệnh mà còn đi ra ngoài, không sợ lây bệnh cho người khác à. Đồ độc ác.” Hứa Nguyên nhẫn nhịn, nói thầm một câu rồi yên lặng ngồi trở về chỗ cũ.

Diêu Khải Việt nghe thấy thế, cậu lại nhìn vào kính chiếu hậu, cả khuôn mặt cô đều viết lên hai chữ không vui. Tuy Hứa Nguyên độc miệng nhưng cậu biết, cô nàng này miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, cô đang quan tâm tới Hàn Tự.

Cậu nghiêng đầu đi, đuôi mắt của cái người đang đeo khẩu trang hơi cong lên, hình như là đang cười.

Xe ô tô đang phải xếp hàng dài ở lối ra khu biệt thự, Diêu Khải Việt nhân cơ hội này mà cẩn thận quan sát Hàn Tự một phen.

Hình như không giống đang cười lắm, là cậu nhìn nhầm rồi sao?

Chạy trên đường cái, bên trong chiếc xe vô cùng im ắng.

Không có Hàn Tự để tranh cãi có lẽ vì điều đó mà đôi tai của Hứa Nguyên được thanh tịnh và nhàn rỗi. Bỗng dưng trong nhóm chat làm việc nhà trẻ lại có một giáo viên gửi tin nhắn tới, nói rằng trong lớp có một đứa trẻ bị sốt.

Do đang trong thời kỳ tình hình bệnh dịch, phụ huynh đau đầu, bọn họ cũng đau đầu không kém.

Hứa Nguyên nhanh chóng liên hệ với nhân viên nhà trẻ để khử trùng.

“Đằng trước có phải là dì Cố không?”

Diêu Khải Việt dừng xe trước trụ đèn đỏ, bỗng nhiên liếc nhìn thấy biển số xe quen thuộc: “Hứa Nguyên, là xe của mẹ em hả?”

Hứa Nguyên ngẩng đầu, đúng là xe của mẹ.

“Ừ.” Cô thu ánh mắt về.

Lại thấy bực mình.

Tâm tình của cô gần như trở nên kém đi trong nháy mắt, Diêu Khải Việt thầm kêu không ổn.

Cậu đoán được lý do cô như thế bởi hết tám phần là dì Cố lại vì người bệnh mà chạy đến bệnh viện.

Cậu cũng không biết phải dỗ cô như thế nào, đành đẩy mắt kính rồi vô thức ngó sang phía ghế lái phụ mà Hàn Tự đang ngồi.

Nào ngờ người đang nhắm mắt nghỉ ngơi suốt nửa chặng đường chẳng biết đã mở bừng mắt từ lúc nào, mà ánh mắt anh lại rất trong trẻo.

Diêu Khải Việt mỉm cười, yên tâm lái xe.

Hàn Tự quay đầu lại, anh vươn tay trái ra trước mặt Hứa Nguyên: “Bác sĩ Hứa, anh đau đầu quá, em bắt mạch cho anh nha?” Vừa nói anh vừa quơ quơ tay với cô.

Giọng nói của anh khàn khàn, có lẽ là do bị cảm, giọng nói cũng trầm hơn bình thường.

Tê tê dại dại.

Cả người Hứa Nguyên nổi đầy da gà.

Cô bỏ điện thoại xuống rồi giơ tay lên: “Bắt mạch cái gì mà bắt mạch!”

Lời vừa dứt, một tiếng “bốp” vang lên, mười phần lực đều dồn hết trên cổ tay của Hàn Tự.

Hứa Nguyên ngơ ngẩn, không ngờ anh không né tránh như thường ngày mà lại để yên tay cho cô đánh.

Trước kia lúc hai người đùa giỡn, nếu cô có đá qua đánh lại thì Hàn Tự chắc chắn sẽ né, còn không thì sẽ đá lại cô. Bởi vậy cô mới cho rằng lần này cũng vậy nên đã dùng hết sức lực.

Chỉ vài giây sau cổ tay Hàn Tự lập tức ửng đỏ.

Làn da anh rất trắng nên nhìn thấy vô cùng rõ.

Dù bị đánh nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế như ban đầu, cánh tay dài ngoằng như chiếc chày chỉ bất động trước mặt cô.

Vừa không kêu đau cũng chẳng chửi thề.

Anh như vậy làm Hứa Nguyên cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Em không phải bác sĩ Đông y.”

Hàn Tự lắc lắc tay, lại nghiêng người tới thêm tí nữa, anh vẫn không chịu rút tay về: “Đúng vậy, giáo viên chăm sóc y tế.” Anh lại cố ý trêu chọc cô.

Hứa Nguyên nâng mí mắt, người này đeo khẩu trang, chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài. Có lẽ là do bị bệnh nên tròng mắt của anh có hơi đỏ nhưng trông nó vẫn còn rất sáng.

Từ trong ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của bản thân.

Cô đang mỉm cười.

Hứa Nguyên hắng giọng, nhìn chằm chằm vào cánh tay trước mắt rồi nâng nó lên.

Chạm vào có hơi nóng một xíu.

“À.” Cô nghiêm túc: “Là hỉ mạch, song thai.”

Diêu Khải Việt phụt cười.

Tất cả những hành động nhỏ nhặt của hai người đều lọt vào tầm mắt cậu.

“Xin lỗi nhé, cứ lơ em đi.” Cậu đã rất cố gắng nhịn cười, làm bộ tạo dáng tài xế Diêu đang chăm chú lái xe.

Hàn Tự rũ mắt, rút tay về rồi ngồi lại vị trí.

Nụ cười bên môi ngày càng sâu đậm.

Hứa Nguyên thấy vậy, không mặn không nhạt mà liếc nhìn Diêu Khải Việt một cái: “Anh lo lái xe cho tốt đi.”

Diêu Khải Việt nghiêm túc gật đầu: “Vâng, thưa cô giáo Hứa.”

7 giờ rưỡi, Diêu Khải Việt đưa Hứa Nguyên đến cổng nhà trẻ trước rồi mới vòng lại chở Hàn Tự tới công ty.

Hứa Nguyên xuống xe, sau đó cô lấy chiếc khẩu trang trong túi đeo lên.

“Cô giáo Hứa.”

Phía sau có người gọi cô.

Hứa Nguyên quay đầu lại, là người trợ lý tuyển sinh.

Cô ta mặc một chiếc váy dài, mang đôi giày cao gót cao lêu nghêu.

Cô sợ cô ta sẽ té ngã.

“Chào buổi sáng, cô giáo Hứa!”

“Buổi sáng tốt lành ~”

Trợ lý tuyển sinh chỉ đeo một nửa chiếc khẩu trang, để lộ chiếc mũi trông như bị lõm vào bên trong, Hứa Nguyên thấy thế thì cau mày.

“Xe của cô giáo Hứa không tồi nha.”

Hứa Nguyên sửng sốt một hồi rồi mới chợt nhận ra là cô ta đang nói đến xe của Diêu Khải Việt.

Cô chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Trợ lý tuyển sinh rất nhiệt tình, cô ta chìa tay ra muốn khoác cánh tay của Hứa Nguyên nhưng lại bị cô tránh đi.

“Người cũng không tệ đấy nhé!” Đối phương nháy mắt, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Hứa Nguyên nặn ra một nụ cười lấy lệ, nói: "Ứng dụng gọi xe DiDi ấy mà.”

Diêu Khải Việt có gia cảnh tốt, tính tình cũng dễ chịu, quả thật có rất nhiều cô gái thích cậu.

Nụ cười của trợ lý tuyển sinh cứng đờ, rõ ràng là cô ta không tin.

Lừa ai cơ chứ!

Nụ cười của cô ta tắt ngóm đi, cũng bớt nhiệt tình lại.

Hứa Nguyên trông thấy vậy, cô chỉ chỉ vào chiếc khẩu trang trên mặt mình, khéo léo nhắc nhở cô ta mang khẩu trang đàng hoàng lại.

Trợ lý tuyển sinh kéo khẩu trang lên, nụ cười còn vương đã tan biến chẳng còn để lại chút dấu vết nào.

Tan ca, Hứa Nguyên hẹn người bạn thân Dư Âm đi ăn cơm.

Cô chơi với ai cũng đều hết mình nhưng người mà cô thật lòng coi như bạn thân chỉ có mỗi Trình Vi Vi và Dư Âm.

Dư Âm là bạn học chung với Hứa Nguyên từ hồi cấp 3, trường trung học của bọn họ là một trường tư nhân nối từ tiểu học đến trung học, số đông các học sinh không phú thì cũng quý. Hứa Nguyên đã bắt đầu học ở đấy từ hồi tiểu học, còn Dư Âm thì sau kỳ thi tuyển sinh trung học mới chuyển vào.

Hàng năm trường trung học của bọn họ đều mở một tỷ lệ nhất định trong số các địa điểm kiểm tra đầu vào trung học, rồi sau đó sẽ cấp học bổng cho những học sinh có kết quả vô cùng xuất sắc.

Dư Âm chính là một trong số đó.

Hứa Nguyên tan làm sớm hơn Dư Âm, cô đã tính trước thời gian để gọi đồ ăn rồi, đợi Dư Âm đến là đồ ăn cũng đúng lúc được dọn ra.

“Cậu lại đổi túi xách hả?!” Dư Âm vừa tới đã thấy ngay chiếc túi mới được Hứa Nguyên đặt bừa ở trên ghế.

Phiên bản giới hạn, cực kỳ đắt.

Dư Âm xách lên ngắm nghía: “Chậc, phá của.”

Nói thì nói như thế chứ sự hâm mộ ở trong câu nói của cô ta có giấu cũng chẳng giấu nỗi.

Hứa Nguyên vùi đầu dùng bữa: “Ừ.”

Cô không nói nhiều.

Dư Âm đã quá quen với việc cô mua những chiếc túi yêu thích rồi, cô ta cũng không nói tiếp nữa.

“Cậu với Đào Tri Sơ thế nào rồi?” Dư Âm hỏi.

Hứa Nguyên rất bình tĩnh: “Cứ như vậy thôi.”

“Cứ như vậy?”

“Ừ.”

Dư Âm kinh ngạc: “Thế chuyện bố mẹ giục kết hôn thì sao? Với cả bố mẹ Đào Tri Sơ còn bắt cậu ấy quay về nữa cơ mà, chẳng phải là hy vọng hai người có thể thành đôi à?”

Từ cấp 3, mấy người bọn họ đã học chung một lớp, chuyện của Hứa Nguyên với Đào Tri Sơ và Hàn Tự, cô ta đều biết hết.

“Còn có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ tớ có thể ép Đào Tri Sơ ở bên cạnh tớ à?” Hứa Nguyên gặm xương sườn: “Tớ không phải kiểu người thích làm khó người khác.”

Dư Âm: “...”

Trông có miếng nào là giống người đang đơn phương, đánh trận nào thua trận đó không?

Dù sao Hứa Nguyên cũng đã nói mình thích Đào Tri Sơ, giờ lại bảo cô không thích Đào Tri Sơ thì còn có thể thích ai? Lúc này cô không đau lòng một chút nào thì không nói, thế mà trông cô lại còn cực kỳ vui vẻ.

Hứa Nguyên gặm xong một cục xương, lại gắp thêm cục nữa: “Anh ấy từ chối tớ thì cứ từ chối thôi, cũng chẳng phải là lần đầu tiên, tớ cũng không thể cứ mãi thắt cổ chết trên một thân cây được. Lần này bác Đào bắt ép anh ấy như vậy, tớ cảm thấy…”

“Uầy, Dư Âm.” Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn Dư Âm, đôi mắt sáng rỡ: “Cái xương sườn này chấm với nước chấm ngon lắm luôn, thế mà nãy giờ tớ không chấm vào, ngon quá trời!”

Dư Âm: “...”

“Sau đó thì sao?” Cô ta truy hỏi.

Hứa Nguyên nhả xương ra, lại mò tới chén cơm hấp hải sản, cô nghĩ ngợi: “Tớ nói đến chỗ nào rồi?”

“À, bác Đào bắt ép anh ấy. Dù sao thì tớ và anh ấy vẫn cứ như vậy, nếu bố mẹ tớ mà liên hợp với bác Đào thì bây giờ tớ sẽ về phe Đào Tri Sơ.”

Đào Tri Sơ không thích cô thì cô cũng không thích anh ấy nữa, có gì to tát đâu.

Hứa Nguyên dừng một chút: “Nhưng mà có một điều khiến tớ tò mò là, sau này làm sao Đào Tri Sơ có thể tìm được một cô gái nào tốt hơn tớ cơ chứ?”

Dư Âm che mặt lại, hoàn toàn cạn lời.

“Nếu mai mốt anh ấy có đưa bạn gái tới thì tớ phải xem xét thật kỹ càng.” Hứa Nguyên lảm nhảm, nói về những chuyện không hề tồn tại: “Với cái tính nết của anh ấy thì có khi sẽ làm bạn gái ảnh tức chết luôn ấy chứ, nhưng tớ không thèm so đo với anh ấy, anh ấy mới… Ôi, Dư Âm ơi, món cơm hấp hải sản này cũng ngon lắm nè, cậu mau nếm thử đi.”

Dư Âm: “...”

Hứa Nguyên một lòng một dạ hướng về đồ ăn, Dư Âm tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô, nhận thấy lời cô nói là thật tâm, cô ta không khỏi có chút lưỡng lự.

Từ khi bắt đầu làm bạn thân ở trung học với Hứa Nguyên, cô ta đã biết Hứa Nguyên thích Đào Tri Sơ. Mọi người đều nói Hứa Nguyên là một cô nàng cực kỳ ngỗ ngược, song ở trước mặt Đào Tri Sơ cô lại thu liễm các gai nhọn của mình đi, tính cách hoàn toàn trở nên đẹp đẽ. Cô rất kiêu ngạo nhưng lại đi theo đuôi Đào Tri Sơ hết lần này tới lần khác, chủ động thổ lộ với anh ấy.

Bọn họ nhìn thấy hết thảy.

Mọi người đều cảm thấy Đào Tri Sơ có thể gặp được Hứa Nguyên chính là vận may của anh ấy. Bọn họ cũng bảo Hứa Nguyên thật lòng thích Đào Tri Sơ, rằng cô đã bị anh ấy hút mất cả hồn vía luôn rồi.

Sau đấy mấy người bọn họ vào đại học, Dư Âm và Hứa Nguyên không học cùng một trường, chỉ thi thoảng mới nghe thấy Hứa Nguyên kể về Đào Tri Sơ, càng ngày cô ta lại càng cảm thấy Hứa Nguyên không có ý như vậy.

Đặc biệt là Hứa Nguyên ngày càng nói tới Hàn Tự nhiều hơn.

Tuy đều là chuyện cả hai cãi cọ, chửi mắng nhau.

Dư Âm hoang mang, tiện tay xới cho Hứa Nguyên một chén cơm nữa.

“Nguyên Nguyên.” Cô ta lơ đãng nhìn lướt qua, ra hiệu với Hứa Nguyên.

Cách bàn của hai người không xa chính là một cặp trai tài gái sắc, rất bắt mắt.

“Hàn Tự kìa.” Dư Âm nâng cằm: “Chỗ đó đó.”

Hứa Nguyên quay đầu lại, chỉ trông thấy Hàn Tự và một người cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau.

Trong đầu cô thoáng hiện ra lời mà dì Diệp đã từng nói, hình như hai ngày trước Hàn Tự đi hẹn hò với một người nào đấy khá xinh đẹp.

Bọn họ ngồi ở trong góc, Hứa Nguyên không nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ, chỉ thấy lờ mờ hình dáng góc mặt.

Mà Hàn Tự…

Hứa Nguyên mím môi, cái người bệnh buổi sáng còn đang đeo khẩu trang giờ phút này đối diện với gái đẹp lại cười dịu dàng, nhã nhặn, cực kỳ hoà nhã. Hoàn toàn khác với dáng vẻ của ngày thường khiến người ta căm ghét.

Không biết hai người đang nói cái gì, trông rất ấm áp.

Hứa Nguyên nheo mắt lại, cố gắng để thấy rõ hơn một tí.

Đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong chén cơm chẳng ngon chút nào.

Không phải bị bệnh à? Bị bệnh mà còn đi chơi!

Cô túm lấy điện thoại rồi nhấp vào ảnh đại diện WeChat với chú thích “Đầu heo”.

“Hứa Nguyên: Đang đi chơi ở đâu đấy hả?”

Cô gửi WeChat cho Hàn Tự.

Kết quả là anh không trả lời lại.

Chậc.

Hứa Nguyên tức giận ném điện thoại đi.

Bên tai xuất hiện một tiếng cười khe khẽ.

Cô bắt gặp ánh mắt như cười như không của Dư Âm.

“Cậu cười cái gì?” Cô hỏi, trông cô không mấy vui vẻ.

Dư Âm vẫn cười như thế, cô ta nhìn Hứa Nguyên, rồi lại nhìn Hàn Tự, biểu cảm như đang xem kịch.

“Không có gì.” Cô ta thò lại gần, chỉ chỉ vào Hàn Tự: “Cậu nhìn như vậy có thấy Hàn Tự khá là đẹp trai không?”

“Không biết cô gái xinh đẹp kia là ai.” Dư Âm đổ thêm dầu vào lửa.

Hứa Nguyên lại nhìn theo, điện thoại im lặng, mãi vẫn không có tin nhắn từ Hàn Tự. Không giống như trước kia, mặc kệ là trò chuyện riêng rồi cãi nhau hay là giận dỗi nhau ở trong nhóm chat, hầu như lần nào cô gửi tin nhắn anh cũng đều trả lời lại trong chớp mắt.

Cô nắm lấy cổ tay trái, dùng tay phải xoa xoa hai lần.

Trong lòng chua xót một cách khó hiểu, là một cảm giác bất thình lình nảy ra.

Hứa Nguyên nhìn Hàn Tự, hơi thất thần.

Có lẽ do ánh mắt của cô nóng bỏng quá, Hàn Tự bỗng dưng quay đầu lại.

Nụ cười trên miệng anh còn chưa kịp tắt.

Nụ cười rất ấm áp, cũng rất đẹp.

Hứa Nguyên sửng sốt, đột nhiên nhớ đến cảnh trong mơ khiến cô phải bừng tỉnh hồi sáng.

Khuôn mặt ở trong giấc mộng dần dần trùng khớp.

Trán của Hứa Nguyên giật giật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp