Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 8. Không thể giải thích


1 năm

trướctiếp

Đêm tối đen như mực, dù cách xa hơn mười mét Lữ Thụ cũng không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp căng thẳng trên người người nọ, tư thế đứng giống như có thể đánh người khác bất cứ lúc nào.

Nhưng mà, cậu mơ hồ có thể nhìn thấy áo khoác đen đung đưa theo gió trên người đối phương, khí tức lạnh thấu xương giữa mùa đông giá rét tựa như một bức tường vô hình, ngăn không cho người lạ bước vào.

Đối phương hình như cũng có chút không rõ ràng tình hình của Lữ Thụ lắm, hơn nửa đêm có người đứng trên nóc nhà, thấy thế nào cũng không bình thường tí nào cả...

Lữ Thụ chần chừ một hồi rồi quyết định leo xuống thang lần nữa, dù sao thoạt nhìn thân thủ của đối phương rất tốt, hơn nửa đêm lại nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà, thấy thế nào cũng không bình thường tí nào...

Và điều quan trọng nhất là... áo khoác màu đen.

Điều này đã chạm vào dây thần kinh của Lữ Thụ. Tuy rất nhiều người mặc áo khoác đen, nhưng vào thời điểm này, ở chỗ này bỗng nhiên gặp được khiến cậu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc chiều.

Đối phương dường như không ngờ Lữ Thụ lại có phản ứng kinh sợ như vậy, nhất thời sững sờ một lúc...

Không kinh sợ không được, bây giờ Lữ Thụ mới ý thức được gian khổ, từ lúc sinh ra đến giờ, thời điểm cậu tiếp cận gần nhất với thế giới kỳ quái kia chính là vừa rồi.

Nếu nói bây giờ Lữ Thụ có điều gì khác biệt thì đó chính là cửa hàng hệ thống trong đầu, cái cây trong lòng bàn tay, ngọn lửa trong tim và bản đồ sao ảm đạm trong lồng ngực.

Nếu nghiên cứu sâu hơn, cậu cũng có thể đếm được cơ thể đã ăn bao nhiêu quả tẩy tủy.

Nhưng ngoài những thứ này ra thì cậu thực sự không có chút năng lực chiến đấu nào, nhiều thứ như vậy nhìn có vẻ rất chi là dọa người, nhưng nếu thật sự đánh nhau, 100% cậu là một tuyển thủ chỉ một giây là đã quỳ.

Tự tin đánh trả là thứ hoàn toàn không tồn tại ở Lữ Thụ, đánh không lại thì bỏ chạy mới là lẽ thường. Chỉ có thiên tài gọi bằng cụ mới biết chuyện xảy ra với người bị bắt đi ở hậu trường buổi diễn xiếc chiều nay, Lữ Thụ không muốn có kết cục như vậy.

Cậu không phải là anh hùng hảo hán gì cả, cũng không phải là một thiếu niên nhiệt huyết với ước mơ siêu anh hùng. Cậu chỉ là một học sinh cuối cấp ba đã nằm ở miệng giếng, muốn từ bên trong nhìn ra thế giới rộng lớn hơn ở bên ngoài mà thôi.

Lữ Thụ còn phải nghiên cứu những bí mật trong thân thể của chính mình, hơn nữa còn phải chăm sóc Lữ Tiểu Ngư thật tốt cho đến khi con bé có khả năng tự lập, giống như anh trai nuôi em gái trưởng thành, loli dưỡng thành gì gì đó, nghĩ tới thôi đã thấy đỉnh vãi rồi.

Mặc dù đến bây giờ Lữ Tiểu Ngư vẫn chưa thừa nhận bọn họ là anh em, ngay cả khi cô bé tự đặt tên cho mình đều dùng một chữ Lữ.

Vậy nên đêm nay Lữ Thụ không thể xảy ra chuyện được, cậu còn rất nhiều việc phải làm.

Lữ Thụ ôm chiếc giỏ trúc từ từ leo xuống nóc nhà, sau đó nhìn hai người đang đứng đối diện với mình, hất hất đầu.

Đối phương có chút khó hiểu, hất đầu là có ý gì.

Lữ Thụ cảm thấy có chút không biết phải làm sao, người anh em mau đi đi, các anh cứ ở đây làm tôi sợ vãi đái... Cậu vừa chỉ phương hướng nên đi cho đối phương, ý bảo các anh mau đi đi, tôi nhường đường đây rồi này.

Lúc này Lữ Thụ đã chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, quỷ mới biết đây rốt cuộc là loại người gì.

Đêm nay có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra, Lữ Thụ cảm thấy mình hơi không theo kịp tiết tấu.

Đầu tiên một ngọn lửa đã bùng cháy ở bầu trời Lạc Thành, sau đó cậu gặp áo khoác đen đã gặp lúc chiều ở đây.

Thế nhưng, mặc dù Lữ Thụ đã tránh sang một bên, nhưng vấn đề là đối phương dường như không có ý định bỏ qua, từ từ đi về phía Lữ Thụ từng bước một, sau đó thân thủ nhanh nhẹn băng qua hai nóc nhà liên tiếp.

Trong đêm đen, ánh trăng phản chiếu lên tuyết trắng đọng trên nóc nhà thành màu bạc, tiếng chân đạp trên tuyết vang lên cọt kẹt, dấu chân trên nóc nhà cũng đen kịt, thoạt nhìn vô cùng đột ngột.

Với lại, chẳng lẽ người này có liên quan gì đến đám cháy? Bây giờ Lữ Thụ nhớ lại bộ dáng vừa rồi của đối phương, thật sự cảm thấy phải chạy trối chết!

“Cậu là ai?” Một người đứng trên nóc nhà nhìn xuống Lữ Thụ, tay áo chiếc áo khoác đen bay phất phới trong gió lạnh thấu xương.

“Tôi sống ở đây, các anh là ai?”

Hai người trên nóc nhà liếc nhìn nhau: “Nửa đêm chạy lên nóc nhà làm gì?”

“Tuyết rơi... Lấy củ cải khô...” Lữ Thụ giơ giỏ trúc trong tay lên, quét sạch tuyết đọng trên giỏ trúc, quả nhiên lộ ra củ cải khô bên trong...

Hai người trên nóc nhà đưa mắt nhìn nhau, tên này đúng là tới lấy củ cải khô? Tuyết lớn đã ngừng rồi mới nhớ đi lấy đồ, không lẽ đây là một kẻ ngốc?

“Về nhà đi, ở đây không an toàn.” Một người trên nóc nhà nói.

Trong lòng Lữ Thụ oán thầm, vì các anh ở đây nên tôi mới không an toàn đấy. Cậu ah lên một tiếng rồi quay người, lấy chìa khóa ra rồi vào nhà.

Mãi đến khi cậu lấy chìa khóa mở cửa ra, mới đột nhiên cảm thấy áp lực trên đỉnh đầu bỗng nhiên thả lỏng.

Đến lúc này, đối phương mới rốt cục tin tưởng cậu không có dị thường.

Sau khi Lữ Thụ đóng cửa lại mới nhẹ nhàng thở ra, thế giới này quả thực không bình thường.

Lúc trước cậu có chút lo lắng, nếu như những thứ xảy ra trên người cậu bị cảm giác được, vậy thì phải làm sao?

Cậu lo lắng chuyện này là bởi vì khi đám cháy nổi lên, cậu có thể mơ hồ cảm thấy có sự bất thường ở hướng đó.

Đây không phải là trực giác, mà là cảm giác, một thứ chân thực.

Giờ phút này, ngọn lửa trắng trong lòng cậu nhảy lên liên hồi, bản đồ sao chậm rãi chuyển động theo một quỹ đạo không thể giải thích, nếu như bị cảm giác được, có lẽ cậu sẽ không thể thoát khỏi số mệnh bị bắt đi.

Nhưng hiện tại, xem ra đối phương không có năng lực này. Hoặc là bọn họ không thể cảm giác được tất cả những thứ trên người mình.

Qua hai lần tiếp xúc, Lữ Thụ phát hiện đối phương tuy làm việc kỳ quái nhưng không có vẻ gì là giết người vô tội một cách bừa bãi, ít nhất trong toàn bộ quá trình, đối phương không hề dùng bất kỳ bạo lực nào với mình.

Lữ Thụ dựa vào sô pha suy tư, rốt cuộc thế giới kia là như thế nào.

Lúc này hai người đang phản kích ở hướng xa xa thấp giọng nói chuyện với nhau: “Chắc chắn cậu ta không có vấn đề gì chứ?”

“Không có bất kỳ dao động nào, người bình thường.”

“Vậy là tốt rồi.”

……

“Lữ Thụ, vừa rồi anh nói chuyện với ai bên ngoài vậy?” Lữ Tiểu Ngư kéo dép lê đi ra khỏi phòng.

Lữ Thụ không biết giải thích thế nào với cô bé, dù sao cậu còn chưa nói cho Lữ Tiểu Ngư chuyện đã xảy ra trên người mình. Cậu định tìm một cơ hội thích hợp để nói cho cô bé, nói cho cô bé biết mình bây giờ không còn là người thường nữa, sau này đừng có mà không biết lớn nhỏ!

Không biết hệ thống này có đưa công pháp tu hành cho cậu không? Nếu như có thứ gì đó thích hợp với Lữ Tiểu Ngư thì xem như cũng không tệ.

Khi Lữ Thụ đang suy nghĩ nên trả lời Lữ Tiểu Ngư như thế nào, ngoài cửa nhà bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng bịch như là có vật nặng rơi trên mặt đất.

Lữ Thụ đột nhiên quay đầu lại, đêm nay có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra khiến cậu không thể không quan tâm.

Cậu lặng lẽ tới gần cửa, nhìn thoáng qua mắt mèo trên cửa, ngoài cửa quả thật có một người đang nằm trên tuyết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp