Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 16: Tu hành


1 năm

trướctiếp

“Loại trang web kiểu này chắc phải bị khóa lại nhỉ.” Có người nhắn tin trong nhóm chat của lớp.

“Chắc chắn rồi, trước đó mấy video kiểu này đều bị xóa cả. Chẳng qua giờ mới phát hiện là, thì ra hiện nay nhiều Người Thức Tỉnh xuất hiện thật đó. Như vậy tớ càng cảm thấy trong lớp chúng ta có lẽ sẽ có một Người Thức Tỉnh…”

“Mấy cậu nghĩ người đó sẽ là ai đây? Lớp trưởng hả? Tớ thấy lớp trưởng cốt cách thanh kỳ đó.”

“Thật ra tớ thấy cậu cũng được lắm đấy!”

“Ha ha thật không đó? Lát nữa tớ phải bảo ba mẹ ly hôn để kích thích tớ cái, biết đâu tớ thức tỉnh luôn thì sao.”

“Cái thằng con bất hiếu này…”

Mọi người thảo luận trong nhóm một hồi lâu, lúc thì bảo là người này thức tỉnh, lúc lại lái sang một người khác, nhóm chat náo nhiệt cực kỳ.

Cuối cùng có người đột nhiên hỏi, có khả năng nào là Lữ Thụ không? Mọi người im ắng một hồi lâu, có ai sẽ đắc tội thẳng mặt người ta đâu chứ, dù sao Lữ Thụ vẫn còn ở trong nhóm mà.

Tất cả mọi người đều nghĩ Lữ Thụ không có khả năng này. Đầu tiên không nói tư chất thế nào, chỉ nhìn bộ dạng yếu đuối kia của Lữ thụ là thấy chẳng giống như có thể thức tỉnh được rồi.

Mà còn có một việc càng sâu hơn nữa cơ. Nhìn từ bây giờ thì ngoài đạo nhân bị bóc là tự mình tu hành ra, những người khác đều thức tỉnh trong tình huống bị kích thích cả, mà Lữ Thụ là một đứa cô nhi, bao nhiêu năm qua cậu chịu biết bao là kích thích mà vẫn không thức tỉnh được, thì sao lại có khả năng đó cho được?

Không thể nào.

Trong lúc vô tình, hình như mọi người đều đồng ý với xác nhận của hội Cơ Kim đối với Người Thức Tỉnh, thừa nhận rằng trên đời này thực sự có Người Thức Tỉnh.

Nhưng với bọn họ mọi chuyện này còn quá mông lung, không biết rõ tại sao lại thức tỉnh, cũng không biết rốt cuộc Người Thức Tỉnh lợi hại cỡ nào, hay họ sẽ tạo thành ảnh hưởng kiểu gì đối với toàn bộ thế giới.

Thế nên bọn họ chỉ ngồi đó tám nhảm linh tinh trong nhóm, đều mang trong mình một giấc mơ có thể thức tỉnh.

Nhắn đến Lữ Thụ, mọi người tự nhiên lại không nói nữa, có những chuyện tám không nổi.

Có người bỗng dưng nhắc tới: “Mỗi ngày Lữ Thụ còn tự mình kiếm được tiền, mà thành tích vẫn còn ổn định nằm trong top 5 được, sao cậu ấy làm được vậy ta.”

Đây là đang chuyển đề tài, tất cả mọi người nghĩ, cho dù cả lớp đều thức tỉnh rồi thì Lữ Thụ cũng không có khả năng đó được, thế nên mọi người cũng không thảo luận đề tài vừa nãy nữa.

Dù sao nhìn Lữ Thụ yếu đuối như vậy, trông thế nào cũng không giống như là người có thể trở thành Người Thức Tỉnh được đúng không?

“Ha ha, biết đâu ở nhà người ta chăm chỉ lắm thì sao. Tối về nhà vẫn còn ôn tập đến nửa đêm, khi mấy cậu còn đang chơi thì người ta đang học đó.” Có người nói..

Đúng là thành tích của Lữ Thụ vẫn luôn rất ổn định, một người bình thường khi đi học đều ngủ trong giờ học mà lại có thành tích khá như vậy.

Chẳng lẽ đây là kiểu người trước mắt lười biếng nhưng sau lưng học tập trong truyền thuyết?

Lữ Thụ nhìn tới đây thì bĩu môi, lại nhớ tới nhóm chat lớp là nguồn cung cấp cảm xúc tiêu cực lớn nhất của mình hiện nay, bèn quả quyết gửi tin: “Có một số người tỏ vẻ ngoài mặt thì nhẹ nhàng lắm, nhưng mấy cậu lại không biết rằng, thật ra ở sau lưng họ lại càng… thoải mái hơn…”

Nhóm chat của lớp lại im lặng lần nữa, không ít học sinh ngày thường đều rất cố gắng nhưng vẫn không theo kịp Lữ Thụ đều thấy đau răng.

Mẹ nó, mày không nói lời nào thì sẽ chết người chắc…

[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Chu Phương +77…]

[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Lưu Dương +81…]

Chỉ với lần này thôi mà đã tăng lên cho Lữ Thụ hơn 500 giá trị cảm xúc tiêu cả, tính cả 3000 giá trị đã dùng hết, hiện giờ trong tay cậu còn có hơn 800 giá trị.

Lữ Thụ cảm thấy để làm giàu lên được thì phải nhờ vào các bạn học đáng yêu này rồi!

Lữ Thụ cũng không nói dối gì hết, ban ngày cậu hay ngủ gật lúc đi học là vì buổi tối hay thức khuya, nhưng cho tới bây giờ cậu thức khuya đều không phải vì học tập gì cả, mà là cùng Lữ Tiểu Ngư ôm ti vi xem phim.

Học giỏi là bởi vì đầu óc của cậu đúng là có hơi thông minh, không thể không thừa nhận rằng trên đời thực sự có kiểu người như vậy.

Cậu giữ vững thành tích học tập tốt là để tương lai có một kế sinh nhai, nhưng giờ nếu phải kế hoạch lại tương lai một lần nữa, Lữ Thụ thấy có khi mình càng cần phải phí tâm hơn trong phương diện tu hành mới được.

Cậu nghĩ tới tốc độ tu hành của mình khi không dựa vào quả ngôi sao.

Vậy thì phải hát ngôi sao nhỏ, lão Thiết ơi rồi…

Lữ Thụ có thử không hát theo làn điệu cũ, nhưng mà lại không có chút phản ứng nào, dù sai một âm điệu thôi cũng không được!

Mẹ nó nếu đổi thành người không hát chuẩn bao giờ, vậy thì chẳng phải là sẽ quỹ ở đoạn này mãi sao? Mi đang kỳ thị người không đầy đủ ngũ âm đấy à?!

Đương nhiên Lữ Thụ cũng từng nghĩ, có lẽ cũng bởi vì những câu từ và ca khúc này phù hợp với nhịp điệu nào đó, cộng thêm việc linh khí sống lại cho nên mới có được công hiệu thần kỳ.

Hoặc có lẽ là vì tờ giấy vàng kia hóa thành bụi bặm bay vào trong cơ thể của mình chăng? Đường vân cây non ở trong lòng bàn tay vốn chỉ lờ mờ không sáng mà thôi, nhưng giờ nó cũng đã biến thành màu trắng.

Lữ Thụ giơ bàn tay lên ngắm nghía, thình lình phát hiện ra trên cành cây phía dưới cây non vốn đang trụi lủi thế mà lại mọc ra hai chiếc lá nho nhỏ.

Đó là do mình thắp lên hai ngôi sao à?

Lữ Thụ cảm thấy việc mình trải qua mấy ngày nay thần kỳ thực sự… thế nhưng phải hát ngôi sao nhỏ mới có thể tu hành được, làm vậy cũng thấy mắc cỡ lắm được không vậy?

“Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ơi! Làm sao tôi biết được bạn là gì?

Khác xa sương khói bên ngoài, nhìn như những viên kim cương trên trời đêm.

Khi mặt trời sáng chói đã vụt tắt, thì ánh dương sẽ không còn soi sáng nữa.

Đó là lúc ánh sáng nhỏ bé vươn mình, lấp lánh lấp lánh suốt đêm dài.”

Khi hát xong cả bài hát, ngân hà ở nơi chân trời phía xa xôi dường như lại thành lập nên một mối liên hệ nào đó với Lữ Thụ. Ánh sao chỉ mỗi mình cậu thấy được bay xuống từ trên trời cao, tựa như là bông hoa tuyết trắng nhẹ nhàng rơi xuống, xuyên thấu qua tầng mây, qua nóc nhà, rồi rơi lên người Lữ Thụ mà không để lọt giọt nào. Chúng hóa thành dòng nước ấm theo bốn phương tám hướng hội tụ về phía bản đồ sao nơi lồng ngực cậu.

Nếu như nếu quả ngôi sao là dòng nước lũ lao nhanh, dòng nước lũ ấy sẽ không tự chủ được mà hội tụ về phía tinh đồ, còn việc tu hành của bản thân chính là tia nước nhỏ, cần Lữ Thụ hướng dẫn tụi nó phương hướng cần cháy, nếu không thì sẽ chạy loạn, hiệu suất tương đối chậm nhưng thắng ở lâu dài.

Quả ngôi sao chưa chắc thường xuyên có được, nhưng tu hành có thể kéo dài. Lữ Thụ đánh giá tốc độ thắp sáng ngôi sao thứ ba, đại khái cần thời gian tu hành nửa tháng để bù đắp được một quả ngôi sao.

Cũng không biết tốc độ này có liên quan tới mấy thứ căn cốt đồ đồ không ta? Bây giờ mình ăn hai quả tẩy tủy, nếu ăn thêm mấy quả nữa thì sao ta?

Lữ Thụ thấy suy nghĩ này đáng để nếm thử lắm!

Hiện giờ mọi chuyện đều là sờ đá qua sông, Lữ Thụ không biết tốc độ tu hành của người khác đến cùng là như thế nào, cũng không biết cách làm chính xác nhất mà mình nên làm là cái gì, cậu chỉ có thể nếm thử một lần lại một lần mà thôi.

Cậu bỗng dưng có một suy nghĩ can đảm: Tiếp tục rút thưởng, cho tới ngày nào đó cậu ăn quả tẩy tủy mà không còn hiệu quả nữa mới thôi.

Xây dựng nền tảng càng tốt, cơ sở của bản thân càng tốt, ngày sau mình có thể đi nhanh hơn và xa hơn nữa. Đạo lý đơn giản như vậy Lữ Thụ vẫn hiểu được.

Đã có thứ như quả tẩy tủy, Lữ Thụ cảm thấy đương nhiên mình ăn càng nhiều càng tốt rồi.

Vẫn là cần có cảm xúc tiêu cực cả!
Lữ Thụ nhìn chằm chằm nhóm chat của lớp, một lúc lâu sau cũng không tìm thấy cơ hội thích hợp nữa, vì vậy cậu lại yên lặng mở ra bình phiêu lưu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp