Hoàng Hậu Diễn Tinh Của Bạo Quân

Chương 9: Bệ hạ là của thần thiếp


1 năm

trướctiếp

Thẩm Lăng tỉnh dậy không nhúc nhích trên giường, trong đầu không nghĩ ngợi gì, đây là thói quen của nàng, nhưng hôm nay thì khác, nàng cảm thấy da đầu mình đau nhói, vẻ mặt Thẩm Lăng vô biểu cảm nhìn về phía người bên cạnh mình, sau đó nàng đã thấy được Tạ Nguyên Tuần.

Tạ Nguyên Tuần nằm ở bên người nàng, trong tay còn nắm một sợi tóc của nàng, thấy nàng tỉnh lại, động tác hắn vô cùng quen thuộc nắm tóc nàng rồi lại kéo, “Ngươi tỉnh.”

Thẩm Lăng, “. . .” Động tác của hắn vì sao lại quen thuộc đến như vậy chứ! Rốt cuộc hắn đã bứt bao nhiêu lần rồi!

Vẻ mặt nàng trở nên thống khổ, vì sao mà tên khốn nạn này không đi thượng triều thế? Có biết rằng lúc vừa thức dậy đã nhìn thấy hắn sẽ tổn thương đôi mắt nàng biết bao nhiêu hay không? Còn có, tên gia hỏa này chẳng lẽ là từ sau khi hắn tỉnh lại vẫn luôn bứt tóc của nàng có đúng không, hiện tại nàng đã cảm thấy da đầu mình thiếu mất một mảng rồi.

Tạ Nguyên Tuần, “Ngươi ngủ đã lâu, gọi ngươi ngươi đều không tỉnh lại.”

Thẩm Lăng bất an hỏi, “Bệ hạ gọi thần thiếp như thế nào thế?” Không phải là như nàng nghĩ có đúng không.

Tạ Nguyên Tuần lại nắm tóc cô và kéo rồi nói, “Chính là như vậy.”

“. . .” Nàng không thể nói nên lời, kéo tóc để đánh thức người khác, nào có ai như hắn không?

—— Thứ ngu ngốc chết tiệt này!

Có thể là ngại việc này còn chưa đủ kích thích, Tạ Nguyên Tuần buông tóc nàng ra, dùng ngón tay chỉ vào cuối giường của Thẩm Lăng, “Ngươi xem nàng cũng nghĩ muốn đến gọi ngươi, vẫn luôn sờ vào chân của ngươi đấy.”

Thẩm Lăng xác thật cảm thấy chân nàng lạnh băng.

Nàng nhìn xuống vừa thấy, hai tay da mỹ nhân quả thật đang đặt ở trên chân nàng, gió thổi qua, da tay cứ như thế mà bắt đầu đong đưa, dường như là đang vuốt ve chân nàng.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng chính là nghi hoặc, thứ này không phải được đặt ở mép giường sao? Sau đó là làm sao mà da mỹ nhân lại có thể lên tới trên giường được, tiếp theo là con mẹ nó cái đồ vật khủng bố này nó còn đang sờ chân nàng!

“A a a a a a a!”

Thẩm Lăng thét lên một cách chói tai từ trên giường nhảy lên, thân thể giống con mèo mà lướt qua Tạ Nguyên Tuần nhảy lên trên mặt đất, giày cũng không có mang, chân trần trụi chạy như bay ra khỏi Thái Cực Điện.

Tạ Nguyên Tuần, “Ha ha ha ha.”

Hắn nhìn dáng vẻ Thẩm Lăng thét chói tai chạy trốn, tức khắc đã cười đến mức nằm liệt, Phùng công công tiến vào xin chỉ thị có cần đem Thẩm Lăng mời về hay không, Tạ Nguyên Tuần cười đến thở hổn hển, hắn vẫy vẫy tay, “Ha ha không cần, nàng sẽ tự mình trở về, ha ha ha ha.”

Phùng công công trở lại ngoài điện, vừa rồi Phùng công công nhìn thấy Thẩm Quý nhân chân trần chạy ra khỏi Thái Cực Điện, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, mặt ông ấy trầm xuống chuẩn bị phải đi bắt lấy nàng, sau đó ông ấy lại nghe thấy tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần truyền đến, lại nhớ đến buổi sáng Tạ Nguyên Tuần đột nhiên bảo ông ấy đem da mỹ nhân để tới bên chân Thẩm Quý nhân, ông ấy nghĩ Thẩm Quý nhân bởi vì như vậy nên mới chạy trốn, Phùng công công không khỏi mỉm cười, Thẩm Quý nhân đại khái là đã bị dọa sợ rồi, chỉ là lá gan quá nhỏ.

Tuy rằng ông ấy không rõ ràng lắm vì sao mà bệ hạ bọn họ sẽ có thể vừa lòng Thẩm Quý nhân như vậy, nhưng chỉ cần bệ hạ vui vẻ, như vậy hết thảy đều tốt.

Trước mắt Phùng công công hiện ra cảnh vừa rồi ông ấy chứng kiến bệ hạ cười lớn, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy bệ hạ ngoại trừ việc giết người còn có thời khắc có thể cười đến vui vẻ đến như vậy.

Thẩm Lăng từ Thái Cực Điện chạy ra ngoài, nàng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, nàng vốn định nhân cơ hội làm bộ sợ hãi chạy về Trường Nhạc Cung, chỉ là nàng lo lắng Tạ Nguyên Tuần cái tên ngu ngốc kia sẽ làm ra việc gì đó càng phát điên hơn, hơn nữa hành động mới vừa rồi của nàng, là bỏ lại hoàng đế tự mình bỏ chạy, Tạ Nguyên Tuần nếu như lại cảm thấy mệnh nàng không đáng giá, đem nàng đi giết thì phải làm sao bây giờ, việc này Tạ Nguyên Tuần hắn hoàn toàn có thể làm được ra được!

Dưới tình thế hai lựa chọn một là không biết xấu hổ xin tha hai là vứt bỏ tôn nghiêm đi tìm chết, Thẩm Lăng đương nhiên là từ tận đáy lòng lựa chọn — không biết xấu hổ xin tha.

Nàng xoay người, biểu tình bi tráng đi về Thái Cực Điện, bóng dáng hiu quạnh.

Đi qua trước mặt đông đảo cung nhân đang cúi đầu, Thẩm Lăng nhẹ nhàng thở ra.

—— May mắn bọn họ đều không ai nhìn thấy, bằng không ta sẽ cảm thấy xấu hổ đến chết mất thôi!

Đến nỗi vị Phùng công công kia nhìn nàng cười đến vẻ mặt vô cùng hiền từ kia, Thẩm Lăng tỏ vẻ mặt trời chói chang nên nàng không nhìn thấy.

Thẩm Lăng đi vào trong điện, nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần đã rời đi khỏi giường, nàng tìm cả nửa vòng, thấy hắn đang ở căn phòng bên trái, nhìn thấy trong tay của hắn cầm cuốn sổ con, Thẩm Lăng còn đang suy nghĩ hắn vẫn rất chăm chỉ, kết quả giây tiếp theo Tạ Nguyên Tuần đã đem sổ con ném lên trên mặt đất.

—— Rốt cuộc đôi mắt ta có bao nhiêu hạt mới có thể sinh ra ảo giác hắn siêng năng vậy.

Thẩm Lăng nhặt lên một đống sổ con ở trên mặt đất, “Bệ hạ là đang xử lý chuyện chính sự sao?” Sổ con trên mặt đất quá nhiều, trong một chốc một lát sẽ không thể nhặt xong, Thẩm Lăng chỉ lười biếng nhặt mấy quyển cho ra dáng vẻ mà thôi.

Tạ Nguyên Tuần gật đầu, “Đúng vậy.”

Thẩm Lăng, “. . .”

—— Quá không biết xấu hổ, khi ta nhặt sổ con cũng tình cờ liếc qua vài cái, những quyển sổ con đó ngoại trừ chữ của quan viên viết ra căn bản là không có nhìn thấy hoàng đế phê.

—— Ha hả, ta thấy là ngươi đang chơi trò ném sổ con mới đúng.

Tạ Nguyên Tuần đánh giá biểu tình nàng rồi hỏi, “Ngươi không phải đi rồi sao, làm sao lại quay trở về rồi?”

Thẩm Lăng nghe xong, dùng tay vỗ vỗ ngực, nghĩ mà sợ nói, “Bệ hạ, ngài không đề cập tới còn tốt, ngài nhắc tới thần thiếp liền rất sợ hãi.”

Tạ Nguyên Tuần không tránh khỏi tò mò mà hỏi, “Sợ hãi cái gì?”

Biểu cảm Thẩm Lăng vô cùng dịu dàng, hai mắt thẹn thùng lại ẩn tình nhìn hắn, nói:

“Tối hôm qua thần thiếp mơ thấy có mỹ nhân cùng thần thiếp đoạt bệ hạ, buổi sáng vừa thấy cái da kia. . . Mỹ nhân, thần thiếp liền sợ nàng sẽ đoạt bệ hạ với thần thiếp, rõ ràng bệ hạ là của thần thiếp, thần thiếp sốt ruột nên muốn chạy trở về Trường Nhạc Cung khóc rống.” Nàng thuận thế làm ra tư thế vô cùng đau lòng.

Tạ Nguyên Tuần nói, “Cô là của ngươi? Ngươi nghĩ cũng hay thật đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp