Hoàng Hậu Diễn Tinh Của Bạo Quân

Chương 7: Cùng nàng thưởng ngoạn


1 năm

trướctiếp

Tạ Nguyên Tuần nổi điên như vậy, chẳng lẽ triều thần lại không một ai khuyên nhủ hắn hay sao?

Nhóm quần thần thật ra cũng muốn khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần ngay cả Hoàng Hậu do tiên đế lập ra cũng đều giết đi, bọn họ đã hoàn toàn không dám ngỗ nghịch làm trái lại hắn. Trong lúc thượng triều có tên thần tử đầu gỗ đứng dậy, hắn cũng nói giết liền giết.

Biểu tình Thẩm Lăng càng thêm uể oải, Tạ Nguyên Tuần cái tên hoàng đế này hắn chính là một tên tâm thần bệnh hoạn trời sinh, nhân cách phản xã hội.

Ở cùng với người giống như hắn cho dù có chín cái mạng cũng đều không đủ dùng.

Thẩm Lăng cứ lo lắng sốt ruột như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Thẩm Lăng ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, dưới sự hầu hạ của cung nữ mà trang điểm rửa mặt chải đầu, tay nghề cung nữ chải đầu cho nàng vô cùng tốt, búi tóc cho nàng lại đẹp giống như tiên, làm hại Thẩm Lăng còn muốn ôm gương đồng và hỏi một câu ai là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới này nữa.

Thẩm Lăng ngồi thì sẽ có cung nữ tới quạt gió xoa bóp chân cho nàng, xoa bóp thoải mái đến mức nàng muốn thốt lên thành tiếng, nàng muốn xem sách, căn bản là không cần nàng tự mình xem, sẽ có người đến để đọc cho nàng nghe, còn đọc lại rất sống động, nàng đói bụng muốn ăn đồ ăn cũng sẽ có người mang lên cho nàng một bàn đồ ăn với kỹ thuật xắt rau cùng với hương vị đều vô cùng tốt, Thẩm Lăng được các cung nhân hầu hạ vô cùng thoải mái đến mức nàng đã hoàn toàn quên mất sự lo âu vào tối hôm qua.

Những ngày tháng tốt đẹp đến như vậy, thật là tốt quá đi, cứ như đang được sống ở chốn bồng lai, cho dù có Tạ Nguyên Tuần cái tên hoàng đế đáng sợ này ở trong cung, Thẩm Lăng cũng không sợ, nàng cũng không tin trong cung có nhiều mỹ nhân đến như vậy, Tạ Nguyên Tuần sẽ nhớ rõ nàng, Thẩm Lăng vui sướng chạy đến đình thưởng thức phong cảnh.

Sự thật chứng minh, Tạ Nguyên Tuần đúng thật là nhớ rõ nàng.

Càn Dương Cung, Tạ Nguyên Tuần ngồi ở trên cao, dáng vẻ giống như là đi vào cõi thần tiên bên ngoài, vừa nhìn liền biết lực chú ý của hắn không ở nơi này, quan viên phía dưới có chuyện đều bước ra khỏi hàng bẩm báo, không có việc gì thì sẽ an tĩnh đứng ở vị trí chính mình.

Hộ Bộ Khúc thượng thư, “Bệ hạ, vi thần muốn thượng tấu, Bột Hải quận Lý quận thủ làm việc bất lợi, lần này thiên tai, triều đình cứu trợ nạn dân mười lượng bạc vậy mà vào tay nạn dân chỉ có vài lượng, còn lại bảy tám lượng bạc mất tích không rõ, vi thần khẩn cầu bệ hạ phái người đi thẩm tra.”

Dương tả tướng bước ra khỏi hàng, “Bệ hạ, thần cũng thỉnh xin được tra rõ việc này, Lý quận thủ đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, tuyệt đối sẽ không làm ra việc gì có lỗi với bệ hạ.”

Lý quận thủ này là quan viên bên phe cánh của Dương tả tướng, sự việc bạc cứu trợ thiên tai này nếu đào sâu sẽ liên lụy nhiều mặt, Dương tả tướng không có khả năng để mặc cho Khúc thượng thư đem mọi việc quy tội lên trên người Lý quận thủ.

Người của Khúc thượng thư cùng với Dương tả tướng hai bên cứ như vậy mà bắt đầu tranh luận với nhau, Tạ Nguyên Tuần nghe nghe cũng không nghe, hắn bảo Phùng công công tới, dặn dò với Phùng công công mấy câu, Phùng công công nghe xong liền khom người rời đi.

Tạ Nguyên Tuần cũng không có tâm tư ở lại Càn dương cung để nghe báo cáo và quyết định sự việc gì, “Không có việc gì thì bãi triều đi.”

Chúng thần: . . .

Không, bệ hạ, có việc mà, chúng ta không phải đang nói việc bạc cứu trợ thiên tai cùng với Lý quận thủ hay sao sao?

Nhưng mà khi nhìn thấy trên mặt Tạ Nguyên Tuần đang thể hiện sự không kiên nhẫn, bọn họ ai cũng không dám mạo hiểm nói có việc nếu không chắc chắn sẽ bị chém đầu.

Tạ Nguyên Tuần đứng dậy rời đi một cách nhanh chóng, Dương tả tướng dẫn đầu rời đi, Khúc thượng thư cũng không thất vọng, trong tay áo hắn vẫn còn sổ con muốn nộp lên, như vậy dù như thế nào thì bệ hạ cũng sẽ nhìn thấy.

Có người lo lắng nói, “Tả tướng, Khúc thượng thư hôm nay xem như đã đánh chúng ta một cái trở tay không kịp, chúng ta có phải nên phái người đi nhắc nhở Lý quận thủ một chút hay không?” Rốt cuộc nếu như bệ hạ thật sự truy cứu, người chạm vào việc phê bạc kia đều sẽ chết.

Dương tả tướng lại đáp, “Không cần, trận gió này không thể làm nên gì lớn, ngươi cho rằng vì sao tên Khúc thượng thư kia lại đứng ra? Còn không phải bởi vì bạc là từ trong tay của hắn đưa ra sao, hắn đang sợ dính chuyện, vốn dĩ từ trước đến nay đều là do hắn quản lý Hộ Bộ đề bạc đi, hắn đều sẽ thượng tấu một lần, lần này cũng không ngoại lệ.”

“Tả tướng nói như vậy ta cũng có thể an tâm rồi.”

Tạ Nguyên Tuần rời khỏi Càn Dương Cung, không có trở về Thái Cực Điện, mà là đi thẳng về phía Trường Nhạc Cung.

Đi vào Trường Nhạc Cung, các cung nữ thái giám đều quỳ xuống nghênh giá, Tạ Nguyên Tuần không có nhìn thấy Thẩm Lăng nên hỏi, “Thẩm Quý nhân đâu?”

“Hồi bệ hạ, Thẩm Quý nhân đã ra bên ngoài đình thưởng thức phong cảnh.”

“Thưởng thức phong cảnh sao?”

Tạ Nguyên Tuần nhướng mày, “Vậy cũng thật trùng hợp, ta đây cũng có cái cảnh phải để cho nàng thưởng thức.” Nói xong hắn xoay người đi tìm Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng còn không biết Tạ Nguyên Tuần muốn tới tìm nàng, nàng nửa dựa vào trên lan can của đình, cung nữ bên người cầm thức ăn cho cá nàng vứt thức ăn cho cá vào nước để chúng ăn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp