Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Bé Đáng Thương, Hắn Yêu Ta Đến Thảm

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Lúc Lâm Vãn sắp hôn sư phụ của mình, thì nàng rời đi.

Nàng bấm tay niệm thần chú, dứt khoát rời đi, ngay cả vẻ đẹp của sư phụ cũng không giữ được nàng.

Bởi vì, nàng nghe được một âm thanh.

Một vị trưởng lão truyền âm cho tất cả đệ tử của Thanh Vân môn, ma tu phá cấm chế, xông vào Thanh Vân môn, lệnh cho đệ tử nhanh chóng đi ngăn cản.

Lâm Vãn nhận được truyền âm vội vã rời đi… Trong mắt vẫn còn lóe lên tia hưng phấn.

Theo nàng thấy, cấm chế bị phá, ma tu xông vào Thanh Vân môn, điều này có nghĩa là nàng có thể chiến đấu.

Chỉ cần chiến đấu sẽ có giết chóc.

Có giết chóc, nàng có thể tăng cấp, tăng cường tu vi.

Lâm Vãn tu đạo giết chóc.

Sát Lục đạo lấy giết chóc làm chủ đạo, dưới kiếm càng nhiều vong hồn, nàng thăng cấp càng nhanh, tu vi càng cao.

Thanh Vân môn là môn phái đứng đầu trong giới tu luyện, có nguồn gốc linh căn thượng đẳng, thậm chí có người có nguồn gốc Thiên linh, mà Lâm Vãn chỉ là Tạp linh căn… trình độ tồi tệ nhất.

Nhưng mặc dù như vậy, vị tu chân Tiên quân đầu tiên trong giới tu luyện —— Ly Vọng tông chủ vẫn thu nhận nàng.

Ngày Lâm Vãn gia nhập tông môn, Thanh Vân môn tổ chức nghi lễ thu nhận đồ đệ rất long trọng.

Trong ánh mắt ngạc nhiên và ghen tị của các trưởng lão và đệ tử Thanh Vân môn, lúc đó Lâm Vãn vẫn còn là một cô nhóc, đã trở thành đệ tử của Ly Vọng, cũng là đệ tử duy nhất trong hàng ngàn năm qua.

Nàng đi theo sư phụ tu luyện, cũng tập luyện các thuật pháp khác trong tông môn.

Thế nhưng, bất kể là thuật pháp nào, Lâm Vãn đều là người tu luyện kém nhất.

Tu vi của nàng thăng tiến cực chậm, tất cả những người cùng tuổi với nàng bây giờ đều đã là Kim Đan Nguyên Anh, nhưng nàng vẫn chỉ là Trúc Cơ.

Rõ ràng nàng đã tu luyện rất chăm chỉ, nhưng tu vi vẫn không tiến bộ, Lâm Vãn vẫn luôn tự hỏi vì sao như vậy.

Nàng căn bản không thể tự mình sử dụng và điều khiển linh lực của linh mạch.

Nàng đã hỏi sư phụ, nhưng Ly Vọng chỉ dịu dàng xoa đầu nàng cười, nói nàng bình an vui vẻ lớn lên là được rồi, hắn sẽ bảo vệ nàng.

Nhưng Lâm Vãn không muốn bị người khác cười nhạo là phế vật, bị người ta xa lánh khi dễ, không muốn bị người khác nói… Nàng không xứng làm đồ đệ của sư phụ.

Vì vậy, nàng đã đến Kinh thư các Lăng Vân Phong tra cứu sách cổ, muốn tìm hiểu nguyên nhân, xem có phương pháp nào để đả thông linh mạch, nâng cao tu vi hay không.

Quả nhiên, trong một quyển sách cổ, nàng tìm được một phương pháp khác không cần linh căn vẫn có thể tu luyện, chính là lấy giết chóc làm chủ đạo, tu sát sát chi đạo, càng nhiều vong hồn dưới kiếm thì tu vi tăng càng nhanh.

Lâm Vãn tu luyện.

Nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, đối với nàng tu đạo gì không quan trọng.

Lâm Vãn lén lút tu luyện, trong một lần làm nhiệm vụ nàng giết Ma tộc, thực sự tu vi đã tăng lên không ít, thậm chí uy lực của linh kiếm cũng tăng vọt…

“Chạy đi! Đánh không lại! Mọi người mau chạy đi! Đi gọi các sư huynh!”

“Phải… người Ma tộc quá đông, chúng ta không thể đánh lại…”

Cấm chế ở thiên điện Thiên Trạch Phong bị phá vỡ một góc, đám người Ma tộc lao đến giống như thủy triều, trong nháy mắt đã chiếm giữ toàn bộ thiên điện, các đệ tử Thiên Trạch Phong không thể chống lại sự tấn công của Ma tộc, chỉ trong chốc lát máu đã chảy thành sông, nhao nhao bỏ chạy.

“Wow, có rất nhiều người.” Lâm Vãn rút kiếm xuống, vỗ tay khi nhìn thấy cảnh tượng này, chiếc chuông bạc trên tay rung lên giòn tan lanh lảnh.

Nàng nghĩ, nếu như lần này nàng có thể giết hết đám người Ma tộc này, nói không chừng có thể tăng cấp lên Kim Đan kỳ!

Lâm Vãn nghĩ như vậy, trên khuôn mặt hoa đào nhỏ bé lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội, nàng từng bước bước qua vệt máu trên bậc thang, đi về phía đám người Ma tộc đang chém giết trong điện.

Bốn phía đều là tiếng đánh nhau, kêu la, cách đó không xa, mấy tên đệ tử bị đám Ma tộc bao vây nhìn thấy Lâm Vãn, hai mắt sáng rực lên.

Bọn họ nghĩ còn nước còn tát, nếu sư muội này có thể cứu được bọn họ thì tốt, nếu không cứu được gọi nàng tới ngăn cản một lát cũng được.

Người trong tông môn đều không thích nàng, coi nàng là phế vật, chết cũng không quan trọng.

“Lâm sư muội, cứu chúng ta!”

Lâm Vãn nghe thấy tiếng gọi, khẽ nhíu mày nhìn qua.

“Lâm sư muội, ma tu nhiều quá, sư muội giúp chúng ta đi!”

Có ai đó đang cầu cứu nàng.

Lâm Vãn dừng bước, nhìn về phía bọn họ trong đám hỗn loạn xung quanh, chớp đôi mi dài cong vút, đôi mắt trong veo sáng ngời, bên trong không có gì.

Nàng quan sát bọn họ một lúc, sau đó tiện tay vung kiếm, một luồng ánh sáng quét qua, Ma tộc trước mặt lần lượt ngã xuống đất.

Mấy đệ tử đó đều sững sờ, hai mắt mở to, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

Lâm Vãn tùy ý vung kiếm lên như muốn đè nát tâm mạch của bọn họ.

“Tránh xa một chút, đừng cản trở ta thăng cấp.” Lâm Vãn giơ thanh kiếm lên, cười với bọn họ, khóe mắt cong cong: “Nếu không ta sẽ giết các ngươi.”

Mấy người kia ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, đợi đến khi phản ứng lại, Lâm Vãn đã cùng đám Ma tộc đánh nhau rồi.

Thanh kiếm áp chế người khác, kiếm thuật nhẹ nhàng lại chí mạng, máu bắn tung tóe, không bao lâu sau đám Ma tộc ở thiên điện đã bị nàng giết sạch hoàn toàn, máu chảy thành sông.

Mấy người kia trốn sau gốc cây theo dõi, trần đầy khiếp sợ.

Vào lúc này, ngoài mấy đệ tử Thanh Vân môn, còn có một nam nhân đứng trong bóng tối đang nhìn Lâm Vãn.

Người đàn ông mặc áo choàng đen, khuôn mặt xinh đẹp nhưng cả người toát ra tà khí.

“Được rồi, giết sạch rồi, nhưng mà…”

Khi giết chết tên Ma tộc cuối cùng, Lâm Vãn thấp giọng thì thào, giọng điệu có vẻ tiếc nuối.

Nàng vẫn chưa thăng cấp.

Mặc dù, nàng có thể cảm nhận được sức mạnh tăng vọt trong linh phủ, nhưng… chưa có đột phá Trúc Cơ, thăng cấp lên Kim Đan kỳ.

“Tại sao…” Lâm Vãn vuốt vết máu dính trên linh kiếm, nghĩ không ra vì sao.

Hôm nay giết người, đủ rồi.

Ma tộc xông vào đều bị nàng giết sạch, giết chóc như thế còn chưa đủ sao.

“Ngươi, ngươi là yêu quái à!”

Khi Lâm Vãn nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề thăng cấp, mấy người kia bỗng nhiên lên tiếng, mặc dù Lâm Vãn vừa mới cứu bọn họ, nhưng lúc này bọn họ coi nàng tồn tại ngang bằng với yêu quái.

Bởi vì không thể chịu đựng được cũng không thể tin được, nàng lại mạnh đến mức giết sạch người Ma tộc.

Hơn nữa, trên mặt nàng cũng không lộ ra biểu cảm sợ hãi hay rút lui.

Thay vào đó, đôi mắt lại tràn đầy hưng phấn.

Đây là một con quái vật!

“Ngươi, ngươi đúng là một con quái vật! Chúng ta sẽ nói cho các trưởng lão và tông chủ biết! Ta khuyên ngươi nên biết điều buông kiếm xuống, quái vật như ngươi không nên ở lại Thanh Vân môn, càng không nên trở thành đệ tử của Tiên quân!”

“Quái vật làm sao có thể làm đồ đệ tông chủ, ngươi, ngươi không xứng!”

Suy nghĩ của Lâm Vãn bị cắt ngang, mím chặt đôi môi anh đào bất mãn nhìn về phía bọn họ.

Nàng, rất không thích… những người này.

Rõ ràng là nàng đã giết người trong Ma tộc.

Nàng nghĩ, không phải vừa rồi nàng đã cứu bọn họ sao, vì sao bọn họ còn gọi nàng là quái vật, còn muốn cáo trạng với sư phụ, còn nói nàng không xứng làm đồ đệ của sư phụ.

Tại sao nàng không xứng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nàng không xứng như thế nào.

Nàng đang dần mạnh lên không phải sao?

Hơn nữa, nàng không phải yêu quái, bọn họ không thể nói cho sư phụ biết, lát nữa, sư phụ sẽ nói nàng là đứa trẻ không ngoan, sẽ không dạy nàng song tu.

Lâm Vãn nghĩ đến đây, con ngươi trong suốt như pha lê dần dần bị nhuộm đỏ, thanh linh kiếm vừa mới thu vào đã rút ra khỏi vỏ kiếm, bị nàng nắm trong tay.

“Các ngươi không thể nói cho sư phụ ta biết.”

“Ta không phải yêu quái.”

Lâm Vãn nói xong hai câu này, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện lên nụ cười hưng phấn.

Nàng chậm rãi giơ kiếm lên, xung quanh gió lốc nổi lên, cát đá bay tứ tung, lá cây trên mặt đất cũng bị gió cuốn theo.

Chỉ đến lúc này, mấy tên đệ tử kia mới nhận ra tiểu sư muội phế vật mà bọn họ khinh thường đã trở nên mạnh mẽ như thế nào, giờ phút này… thật sự sẽ giết bọn họ.

Vì thế, sự chán ghét và ghen tị của bọn họ đối với nàng trong nháy mắt biến thành nỗi sợ hãi, một tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều quỳ rạp xuống trước mặt Lâm Vãn, dập đầu cầu xin tha thứ.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Khi bọn họ quỳ xuống, thanh kiếm lóe lên ánh sáng, theo sau đó là tiếng máu bắn tung tóe khắp nơi.

Lưỡi kiếm dính máu, vết máu nhanh chóng biến mất, toàn thân lưỡi kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.

Sau khi Lâm Vãn giết mấy người này, tay cầm kiếm run lên, cả người ngây ngẩn.

Nàng cảm thấy thân thể của mình đang thay đổi, dường như đó không phải là nàng, linh mạch tắc nghẽn trước đó đang được một luồng sức mạnh đả thông, mặc dù không hoàn toàn, nhưng Lâm Vãn có thể cảm nhận rõ ràng được linh lực từ linh mạch tuôn ra khuếch tán đến tứ chi và xương cốt của nàng, ngay sau đó, linh lực của nàng tăng vọt, một luồng sức mạnh bí ẩn tràn ngập cơ thể nàng…

Lúc này, Lâm Vãn mới kinh ngạc nhận ra… Nàng đã thăng cấp! Nàng đã đột phá Trúc Cơ lên Kim Đan kỳ!

Nàng hạnh phúc đến nỗi muốn bay lên!

“Ta phải trở về nói với sư phụ!” Lâm Vãn thu hồi linh kiếm, bước đi nhanh chóng, dải lụa trên tóc nàng tung bay trong gió, từng sợi tóc đều đắm chìm trong dư vị hạnh phúc này.

“Chúc mừng người, chủ nhân của ta.”

Khi Lâm Vãn cầm ngự kiếm rời khỏi nơi này, một giọng nói xa lạ không hề báo trước vang lên bên tai nàng, lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục hàn uyên truyền đến.

Lâm Vãn run rẩy, theo âm thanh đó nhìn lại, bị nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt làm hoảng sợ.

Hắn ta rất cao, mặc một chiếc áo choàng đen, Lâm Vãn ngước đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của hắn ta bị che trong chiếc mũ áo choàng.

Đôi mắt hồ ly, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ, rất xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, vẻ ngoài là nữ nhưng không toát ra chút nữ tính nào, thay vào đó là… tà khí đáng sợ.

Rõ ràng, người này cũng là người của Ma tộc.

“Ngươi là ai?” Lâm Vãn phòng bị hỏi, nhìn chằm chằm hắn ta.

“Ta là nô lệ của người, thưa chủ nhân.” Hắn ta đáp, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, nhưng lời nói lại không nghe thấy có chút giễu chợt nào.

Hắn ta nói rất nghiêm túc, rồi đưa bàn tay tái nhợt của mình đặt lên đầu Lâm Vãn.

Bị hắn ta chạm lên đầu, Lâm Vãn run lên, chỉ cảm thấy linh lực trong linh phủ có chút không khống chế được.

Nàng khó chịu và chóng mặt đầu óc.

“Ai là chủ nhân của ngươi, ngươi đừng chạm vào ta!” Lâm Vãn đưa tay hất tay hắn ta ra, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.

Nàng cảm nhận được tu vi cực đại của nam nhân này, hiện tại nàng không đủ sức chống lại.

Có lẽ, toàn bộ tông môn chỉ có sư phụ mới có thể cùng hắn ta giao đấu.

Lâm Vãn rất thức thời, chỉ có thể khuất phục, nếu bây giờ đánh không lại, vậy nàng sẽ…

Bỏ trốn.

Dù sao hôm nay nàng cũng thăng cấp, nàng rất vui vẻ.

“Ngươi nhận nhầm người rồi! Đừng đến đây! Qua đây, ta sẽ gọi sư phụ đánh ngươi!” Nàng nhe răng trợn mắt, làm cho hắn ta sợ hãi: “Sư phụ ta rất hung dữ! Hung dữ hơn ngươi! Đáng sợ hơn ngươi!”

Lâm Vãn vừa nói, vừa liên tục lùi về sau.

Sau khi lùi đến một nơi an toàn, nàng thấy người kia không đuổi theo nữa, vội vàng thu kiếm rời đi.

*

Một nơi khác, Lăng Vân Phong.

Tiểu đồ đệ rời đi, hang động trống rỗng.

Ly Vọng bất giác gọi một tiếng, cụp mắt xuống, đáy mắt càng ngày càng tối.

Khắp người hắn đều là vết thương, máu từ da thịt trắng nõn của hắn chảy ra, màu đỏ tươi trong bóng tối vô cùng chói mắt.

Từ khi nào nàng lại vô pháp vô thiên như vậy.

Ly Vọng nắm chặt sợi xích, ngửi mùi hương thiếu nữ còn thoang thoảng trong hang động, mỉm cười, sắc mặt trắng bệch.

“Tông chủ, tông chủ ——”

Khi Ly Vọng đang ngồi thiền định, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của đinh Toả Hồn, thì có người truyền âm đến.

Là giọng nói của một nữ tử, Phù Thanh trưởng lão của Thanh Vân môn. 

Nghe được truyền âm, Ly Vọng mở mắt, dáng vẻ bình tĩnh, dùng giọng điệu của tông chủ trước sau như một trả lời: “Chuyện gì?”

Nghe được giọng nói vẫn như bình thường của Ly Vọng, như băng như tuyết, Phù Thanh nhẹ nhõm trong lòng.

“Không có gì, đã lâu không gặp tông chủ, Phù Thanh hơi lo lắng cho tông chủ, muốn xem tông chủ có chuyện gì không ổn không.”

Sau khi lời nói vừa dứt, ả ngồi trước gương, liếc nhìn gương mặt ửng đỏ trong gương đồng.

Ly Vong rủ mắt, ánh mắt nhìn về phía sợi xích sắt đen loang lổ vết máu, nhẹ giọng nói: “Không có gì đáng ngại, bổn quân đang bế quan.”

Chỉ ngắn gọn mấy chữ, từng chữ đều là uy nghiêm của tông chủ bất khả xâm phạm, Phù Thanh không dám hỏi thêm nhiều, im lặng một lúc, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình dáng tiểu đồ đệ của Ly Vọng.

Ả nắm chặt tay, cắn môi nói: “Tông chủ, đồ đệ Lâm Vãn của ngài ở trong đại hội tông môn suýt nữa giết người, có phải tâm tính nàng đã…”

Nghe vậy, mí mắt Ly Vọng giật giật, hơi thở điều hòa linh lực có chút hỗn loạn, máu đỏ tươi trên môi chảy ra.

Chờ một lúc lâu không nghe thấy truyền âm, Phù Thanh lo lắng, vội hỏi: “Tông chủ?”

Ly Vọng điều chỉnh linh lực trong cơ thể, môi đỏ tươi, sắc mặc trắng bệch trả lời: “Vãn Vãn tuy có chút bướng bỉnh, nhưng là đứa trẻ ngoan, đừng để người trong tông môn làm khó nàng.”

Nửa câu đầu nhắc tới tiểu đồ đệ của hắn Vãn Vãn, giọng nói ôn nhu lại sủng nịch, nửa câu sau uyển chuyển tràn đầy uy lực lạnh như băng.

Tự nhiên Phù Thanh cũng nhận ra được sự khác biệt trong đó, ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay mềm mại.

Tông chủ đúng là rất cưng chiều tiểu đồ đệ này.

Trong lòng Phù Thanh không vui, nhưng vẫn không nói ra, mà là chuyển sang một đề tài khác để nói: “Tông chủ, Phù Thanh có chuyện muốn nói.”

“Nói đi.”

“Một góc cấm chế của Thiên Trạch Phong bị phá vỡ, Ma tộc nhân cơ hội tràn ra, tông chủ đang bế quan, Phù Thanh và các trưởng lão khác sẽ cùng nhau giải quyết, tông chủ đừng lo lắng.” Trong lời nói của Phù Thanh vô cùng quan tâm, thỏa đáng.

Ly Vọng nghe được, hỏi lại: “Vãn Vãn cũng đi?” Cho nên vừa rồi nàng mới đột ngột rời đi như thế.

Phù Thanh còn tưởng lời nói của ả sẽ được Ly Vọng khen ngợi, không nghĩ tới Ly Vọng lại chỉ lo lắng cho đồ đệ.

Nụ cười trên mặt Phù Thanh biến mất, mặc dù không vui nhưng chỉ có thể trả lời: “Đệ tử Thanh Vân môn đều nhận được truyền âm, ta nghĩ vậy.”

“Lần này Ma Tôn có tới không?” Ly Vọng lại hỏi, trong lời nói ẩn giấu vài phần hồi hộp.

Điều này cực kỳ hiếm gặp ở vị tông chủ luôn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ với người khác.

Phù Thanh thành thật trả lời: “Chưa phát hiện tung tích của Ma Tôn.”

“Ta biết rồi, các ngươi mau chóng sửa chữa cấm chế, ta sẽ xuất quan sau.”

Ly Vọng bình tĩnh ra lệnh, trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, cuối cùng dứt khoát kết thúc truyền âm.

Sắc mặt hắn rất xấu, làn da so với tuyết còn trắng hơn, lạnh đến cực hạn như băng vĩnh cửu.

Ma Tôn…

Vãn Vãn…

Ma Tôn…

Vãn Vãn…

Trong đầu Ly Vọng không ngừng hiện lên những chữ này, ánh mắt thâm trầm, hơi thở linh lực trong cơ thể rối loạn, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu.

“Vãn Vãn.”

Môi dính máu tươi càng lúc càng đỏ, hắn lẩm bẩm hai chữ Vãn Vãn, thở dốc, sau đó đầu đau như búa bổ, hắn bất giác vươn đầu lưỡi liếm môi.

Chỉ là không biết, hắn đang liếm máu của mình, hay là hương thơm còn sót lại trên môi.

Vị Tiên quân này vừa điều hòa linh lực thì lại rối loạn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, dĩ nhiên là thần trí không được minh mẫn, chỉ biết gọi tên tiểu đồ đệ của mình.

“Vãn Vãn…”

Thời điểm quan trọng linh lực lại rối loạn, linh cốt bị đóng đinh, ý thức Ly Vọng hỗn loạn, khàn giọng thở dốc, trên môi đứt quãng nói ra hai chữ Vãn Vãn.

Không biết qua bao lâu, vang lên tiếng chuông bạc lanh lảnh, cuối cùng ý thức của nam nhân cũng trở lại.

Hắn bình tĩnh lại điều chỉnh linh lực một lần nữa, một lúc sau ý thức dần dần minh mẫn trở lại.

Bởi vì vừa rồi linh lực bị rối loạn, sắc mặc nam nhân ửng đỏ, không ngừng thở dốc.

Mà khi hắn mở mắt giống như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, trong con ngươi đen nhánh của hắn phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt xinh đẹp, tươi sáng.

Mí mắt ngập nước của hắn run rẩy, nghĩ ——

Là tiểu đồ đệ của hắn phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp