Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Bé Đáng Thương, Hắn Yêu Ta Đến Thảm

Chương 29


1 năm

trướctiếp

Những lời nỉ non mềm mại của thiếu nữ không ngừng quanh quẩn bên tai nam nhân, mang theo hương thơm say đắm lòng người, khiến kẻ khác tâm đãng thần mê, trầm luân trong đó.

Ngay cả khi Ly Vọng bừng tỉnh, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, cánh môi mềm mại của thiếu nữ tới gần vành tai hắn, lớn mật mà cắn một cái.

Hàm răng trắng như tuyết của tiểu cô nương nhẹ nhàng nghiền qua vành tai, trong giây lát, làn da trắng nõn của nam nhân ửng đỏ, nhanh chóng lan ra sườn mặt và cổ.

“Vãn Vãn, đừng…”

Hắn không thể làm gì nàng, thần hồn ý loạn không biết ngày đêm, đầu óc mê man, chỉ có thể khàn giọng ngăn cản nàng, ngăn cản nàng hôn hắn, hay là nói trêu chọc hắn, tra tấn hắn.

Rất nhanh, con ngươi đen nhánh của hắn tràn đầy hơi nước, ngay sau đó đôi mắt hắn trở nên ẩm ướt, cánh môi đẫm máu khẽ hé mở, giữa hai hàm răng không ngừng phun ra hai chữ “Vãn Vãn”.

Hắn muốn đè xuống những dục vọng đáng xấu hổ và dơ bẩn đó, ngăn cản hành vi hoang đường quá giới hạn của tiểu đồ đệ, hắn muốn uốn nắn nàng, những lời trêu chọc không hề cố kỵ chút nào, muốn trấn an nàng để nàng đừng giết người nữa…

Chỉ là lúc này, rắc một tiếng, Linh Cốt còn lại trong thân thể hắn bỗng nhiên nặng nề.

Phảng phất như có một lưỡi dao sắc bén lập tức đâm vào trong thân thể hắn, Linh Cốt chỗ bả vai bị đâm xuyên, sự giam cầm của đinh Tỏa Hồn hiển nhiên đã hạ xuống tầng thứ năm…

Không, đồ đệ hắn dường như sợ hắn chạy trốn, giam cầm không ngừng tăng lên, đến cuối cùng khi thu tay lại, giam cầm đã bị hạ đến tầng thứ sáu, hai Linh Cốt trên người hắn đều bị đâm thủng.

Trong lúc nhất thời, cơn đau dữ dội truyền từ hai nơi Linh Cốt lan ra toàn thân, nước da của nam nhân còn trắng hơn cả tuyết, trắng đến mức như sắp tan biến, đột nhiên, một mùi tanh ngọt trào lên từ yết hầu, cuối cùng hắn không chịu được nữa, phun ra một ngụm máu lớn trên mặt đất.

Máu nhuộm đỏ đôi môi tái nhợt của hắn, trên nền da càng nổi bật, đẹp đẽ yêu nghiệt, có một loại mỹ lệ khác.

Như vậy, hắn thật sự đã bị đồ đệ của mình giam cầm, làm thế nào cũng không trốn thoát.

Lâm Vãn không kiêng nể gì mà hôn lên vành tai của sư phụ nàng. Để tránh cho sư phụ ngăn cản nàng, rời khỏi nàng, nàng lập tức hạ độc thủ, không chút do dự lại tăng thêm sự giam cầm của đinh Tỏa Hồn.

Linh lực tụ lại, pháp quyết một bóp, giam cầm liền hạ tới tầng thứ sáu, hai căn Linh Cốt của nam nhân bị đâm xuyên qua, không có cách nào thoát ra được.

Làm xong chuyện này, Lâm Vãn cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng, thở ra một hơi, rốt cuộc sư phụ không thể trốn thoát nữa.

“Sư phụ như thế này cũng vẫn rất đẹp.” Lâm Vãn nhón chân lên, thân mật lau vết máu trên môi nam nhân, lại ôm eo hắn, dán vào ngực hắn, duyên dáng cười nói: “Có một vẻ đẹp không giống nhau như vậy, Vãn Vãn rất thích cũng rất vui vẻ, về sau sư phụ không thể rời khỏi Vãn Vãn nữa, không thể chạy thoát đâu.”

Hắn vừa mới chịu xong hình phạt chín tầng của Triều Vân Tháp, chín trăm chín mươi chín đạo thiên lôi nện xuống, hai căn Linh Cốt của hắn bị chặt đứt, linh lực tổn thất còn chưa kịp khôi phục, bây giờ tiểu đồ đệ lại tăng thêm giam cầm của đinh Tỏa Hồn, đâm xuyên Linh Cốt của hắn, hắn thật sự không thể trốn thoát.

Nhưng… Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát.

Tại sao tiểu đồ đệ của hắn lại không hiểu chứ.

Linh Cốt bị đâm, vết thương mới và vết thương cũ chồng chất lên nhau, đầu Ly Vọng đau muốn nứt ra, ý thức mơ hồ ngã xuống mặt đất.

Không có ngực để dán vào, lòng bàn tay cũng không còn cảm giác eo bụng gầy của sư phụ, Lâm Vãn sửng sốt.

Sau đó, giọng nói khàn khàn của sư phụ truyền đến bên tai nàng, trầm thấp không thể tả lại nhẹ nhàng ấm áp, cùng với sự dịu dàng độc nhất vô nhị của hắn, dường như cho đến giờ này khắc này, hắn vẫn không hề trách móc việc nàng đã xuống tay với sư phụ.

“Vãn Vãn.” Hắn gọi nàng, chỉ gọi nàng, trong thanh âm mang theo một chút khao khát và động tình mà chính hắn cũng không nhận ra: “Con giúp sư phụ cởi bỏ đinh Tỏa Hồn, sư phụ sẽ không để họ làm tổn thương con, con không cần kích động cũng không cần sợ hãi, sư phụ sẽ mang con về Lăng Vân Phong.”

“Sư phụ biết, con vì sợ hãi mới giết bọn họ, con hứa với sư phụ sẽ không giết đồng môn, sư phụ sẽ bảo vệ ngươi, con không cần sợ hãi, cũng không cần giết người nữa, sư phụ sẽ…”

“Ta không cần.”

Trước khi nam nhân nói xong, Lâm Vãn đã cắt ngang.

Nàng ngồi xổm xuống, đặt hai bàn tay trắng nõn mảnh khảnh lên đầu gối, đôi mắt hạnh ẩm ướt nhìn thẳng vào hắn, trong veo sáng sủa: “Sư phụ lại muốn gạt ta tháo bỏ đinh Tỏa Hồn sao, nhưng không thể được, Vãn Vãn sẽ không bị sư phụ lừa nữa.”

“Hơn nữa, trước đây Vãn Vãn đã từng nói với sư phụ, ta không muốn trở thành phế vật trong miệng người khác, ta không muốn lúc nào cũng bị bọn họ ức hiếp hay xem thường, dù sao sư phụ cũng không thể bảo vệ ta cả đời, nếu bọn họ muốn giết ta, đêm đó giết bọn họ cũng không có gì quá đáng.”

Tiểu cô nương nói xong, nhoẻn miệng cười, đôi mắt trong veo như nước mùa xuân, vô tội mà trong suốt: “Vãn Vãn sẽ không tin tưởng sư phụ nữa đâu, sau này sư phụ cứ an tâm làm lô đỉnh của Vãn Vãn đi.”

Hiện tại Ly Vọng không còn quan tâm đến những lời lẽ đáng xấu hổ như lô đỉnh này nữa…

Linh Cốt trên cơ thể hắn gần như vỡ vụn, cơn đau lan ra, mồ hôi mỏng chảy qua đuôi mắt đỏ hồng của hắn, lại chảy dọc theo sườn mặt lạnh lùng, ngoằn ngoèo chảy xuống hầu kết đang phập phồng của nam nhân.

Từ góc nhìn của tiểu cô nương, rất mê người.

Lâm Vãn không khỏi cảm thán, sư phụ không hổ là sư phụ, sắc đẹp vẫn còn đó, càng thích hợp làm lô đỉnh của Lâm Vãn nàng.

Ly Vọng chịu đựng cơn đau, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng dỗ dành nàng, ôm hy vọng rằng nàng sẽ nhận sai mà quay đầu lại: “Ngoan, tu vi con không đủ, hiện tại còn chưa phải là đối thủ của bọn họ.”

Những gì hắn nói đều là sự thật, nhưng tu vi của bốn vị trưởng lão đều đã đến Đại Thừa kỳ, mặc dù Lâm Vãn đi Sát Lục đạo tiến giới rất nhanh, nhưng hiện giờ cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, vẫn còn sự chênh lệch rất lớn so với vài vị trưởng lão Đại Thừa kỳ.

“Đứa trẻ ngoan, con nghe lời sư phụ, cởi bỏ đinh Tỏa Hồn, đừng hành động hấp tấp, hơn nữa trong cơ thể con…” Nói đến đây, Ly Vọng ngẩn ra, hàng mi dài run rẩy, miễn cưỡng nuốt lời nói xuống.

Lúc này không thể kích động nàng, không cho nàng biết là tốt nhất.

“Phải… Không thử xem thì làm sao biết được, sư phụ người từ bỏ đi, cho dù Vãn Vãn không đánh lại các trưởng lão cũng sẽ không cởi bỏ đinh Tỏa Hồn cho người, cùng lắm thì đến lúc đó ta bắt sư phụ đi, sau đó cùng sư phụ tu luyện, chờ tu vi lên rồi, Vãn Vãn lại giết hết bọn họ…”

Lâm Vãn không cho là đúng, ham muốn giết người khiến nàng không khống chế được sự hưng phấn, ngay cả linh kiếm cũng không ngừng chấn động.

Nàng tươi cười rạng rỡ, khuôn mặt kiều diễm, nhìn nam nhân trên mặt đất nũng nịu nói: “Hơn nữa, cho dù bây giờ đánh không lại, một ngày nào đó ta cũng sẽ giết sạch bọn họ, sư phụ chỉ cần cống hiến sắc đẹp của mình, làm lô đỉnh của Vãn Vãn là được rồi.”

Lời này thật sự quá mức lớn mật, hắn chật vật ngồi dậy, lỗ tai đỏ bừng, sau đó quay đầu đi, không nhìn mặt của tiểu cô nương nữa, ngưng thần tĩnh khí, muốn điều động linh lực, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của đinh Tỏa Hồn.

Thấy sư phụ không còn khả năng trốn thoát, lúc này Lâm Vãn còn có việc quan trọng hơn phải làm, nên nàng cũng không nhìn chằm chằm vào hắn nữa.

Nàng đứng lên, vỗ nhẹ lớp bụi trên chiếc váy yêu thích của mình, chiếc váy đỏ rực tỏa sáng rực rỡ, nàng xoay người về phía đám người đông nghìn nghịt trước mặt.

Hai mắt sáng lên, sát ý dần hiện ra.

Dù sao nàng tu luyện Sát Lục đạo cũng dựa vào giết chóc mà tiến giai, lần này bọn họ một hai phải vây đánh nàng, nàng liền thử giết xem có thể tiến giai hóa thần không.

Lâm Vãn đã nghĩ rất nhiều, nếu không đánh được bọn họ, nàng sẽ bỏ chạy… Chờ sau khi tu luyện tiến giai thay đổi mạnh mẽ, nàng lại trở về giết sạch bọn họ.

“Các ngươi… Ai lên trước?” Lâm Vãn hỏi, sau đó nàng rút kiếm, lưỡi kiếm vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp giữa không trung, chĩa vào bọn họ.

Sau một lúc lâu, phía bên kia vẫn không có phản hồi.

Cuộc trò chuyện giữa Lâm Vãn và sư phụ nàng vừa rồi rất bí ẩn lại nhỏ giọng, bọn họ có lẽ không nghe được, nhưng Lâm Vãn giam cầm sư phụ bằng đinh Tỏa Hồn, bọn họ lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Không có lý do nào khác, đinh Tỏa Hồn là thánh vật thượng cổ, pháp bảo thiên cấp của Thanh Vân Môn, thật sự quá mức đặc thù, khi Lâm Vãn giam cầm sư phụ và đâm Linh Cốt, vài vị trưởng lão liền phát hiện ra.

Bởi vì việc này quá mức kinh hãi, bọn họ còn nhìn kỹ hồi lâu, đến cuối cùng mới dám khẳng định… Ma vật trong cơ thể tông chủ của bọn họ đó là đinh Tỏa Hồn.

Thánh vật thượng cổ đinh Tỏa Hồn, là đinh Tỏa Hồn mà ngay cả đại la thần tiên cũng không thể thoát ra được.

Nhất thời, mọi người kinh ngạc đến cực điểm, cảm xúc của đám người đều là phẫn nộ.

“Có phải nàng ta vừa dùng đinh Tỏa Hồn, thánh vật bậc này sao có thể ở trong tay nàng ta?” Huyền Thanh giật mình nói, thiếu chút nữa kiếm trong tay rơi ra: “Ta vẫn còn nhớ đinh Tỏa Hồn là pháp bảo thiên cấp, vẫn luôn là pháp khí của tông chủ mà! Sao bây giờ lại ở trong tay Lâm Vãn, nàng còn… nàng vậy mà còn dùng đinh Tỏa Hồn lên người tông chủ, khó trách tông chủ bảo vệ nàng ta như vậy, nói không chừng là do nàng dùng đinh Tỏa Hồn uy hiếp tông chủ.”

Minh Văn giữ bình tĩnh, cau mày, trầm tư nói: “Hẳn là nàng cướp từ tông chủ, nhìn tình hình, nói không chừng tông chủ đã bị nghiệt đồ này uy hiếp cưỡng bức, dù sao cũng là đinh Tỏa Hồn…”

“Chắc chắn là như vậy! Ngươi không thấy tông chủ vừa hộc máu sao! Nói không chừng ma vật kia còn muốn giết sư phụ, chúng ta vẫn nên mau mau cứu tông chủ, đừng lề mề nữa!” Huyền Thanh nôn nóng nói.

Bên này, mấy người vừa dứt lời, đang định tiến lên, hai mắt Phù Thanh rưng rưng, vô cùng tức giận, lồng ngực đầy phẫn nộ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ma vật kia vậy mà… vậy mà, vậy mà lại tàn nhẫn xuống tay với sư huynh…

“Tông chủ!” Phù Thanh hét lên, nước mắt chảy dài, rút kiếm đi về phía Lâm Vãn: “Đồ yêu ma nhà ngươi, vậy mà lại dùng đinh Tỏa Hồn với tông chủ, hắn chính là sư phụ ngươi đấy!”

Xung quanh chợt nổi lên một trận gió, Lâm Vãn nhìn thẳng về phía trước, nhìn Phù Thanh đang tấn công mình, nàng vừa cười vừa định giơ tay ứng chiến thì đột nhiên một luồng sáng chói mắt từ phía sau bay ra, ngăn lại ngay trước mặt Phù Thanh.

Trong nháy mắt, phía trước nàng như có sấm sét nện xuống, đùng đùng vài tiếng, thoáng chốc xuất hiện mấy hố sâu.

“Dừng, dừng tay!”

Ly Vọng vốn dĩ đang tĩnh tọa điều động linh lực, thấy Phù Thanh gây khó dễ cho tiểu đồ đệ, hắn liền chịu đựng cơn đau Linh Cốt mà mạnh mẽ dùng hết linh lực cuối cùng để ngăn cản: “Bản tôn không sao, việc này không liên quan đến Vãn Vãn, các ngươi chớ có đối xử với nàng…”

Hắn lạnh lùng ra lệnh, chỉ là còn chưa kịp nói hết lời, Linh Cốt bị đâm xuất hiện vết nứt, đồng tử hắn đột nhiên mở to, sắc mặt cứng lại, lại phun ra một ngụm máu tươi, suýt nữa ngất đi, không nói được lời nào.

Phù Thanh mở to hai mắt, tuy giọng nói lạnh lùng của Ly Vọng khiến ả run lên, nhưng ả không thể bình tĩnh khi nhìn thấy tình cảnh này: “Tông chủ!!! Tại sao cho tới bây giờ ngài vẫn che chở cho nàng ta, có phải nàng ta hạ ma chú lên ngài không?”

“Không sai, là ta dùng đinh Tỏa Hồn lên sư phụ.” Tiểu cô nương liếc nam nhân một cái, đôi mắt hạnh bỗng dưng ngấn nước đỏ hoe, nhưng nàng rất nhanh hạ quyết tâm, tức giận mà thu lại ánh mắt, chậm rãi đi về phía đám người phía xa nói: “Sau này sư phụ chính là lô đỉnh của ta… thuộc về một mình Lâm Vãn ta.”

“Ngươi, ngươi!…”

Phù Thanh tức giận đến mức nói không nên lời, vài vị trưởng lão nghe thấy thì không ngờ, yêu ma này vậy mà lại muốn làm chuyện như thế với tông chủ của bọn họ, nếu bọn họ không ngăn cản, tông chủ của bọn họ sẽ bị ma vật này vũ nhục giết chết… Hơn nữa, nếu ma vật này đọa ma, nói không chừng sẽ phát rồ, tàn sát cả Thanh Vân môn…

Suy nghĩ một chút, bọn họ lập tức quyết định ra tay: “Tà ma này đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng gây bất lợi cho tông chủ, tru sát tà ma là trách nhiệm của mỗi vị đệ tử Thanh Vân môn!”

Ma Tôn đang quan sát trong bóng tối thấy vậy thì mừng rỡ, thậm chí gã còn âm thầm phóng thích tà khí, làm tà khí trong cơ thể của tiểu chủ nhân cũng tăng theo, như thế, tà khí tăng thêm thì ham muốn giết người càng nặng, pháp lực cũng sẽ tăng cao theo.

“Chủ nhân, ta tin rằng ngài sẽ nhanh chóng tiến giới mạnh mẽ.” Gã cong môi cười, thần sắc không phân rõ ràng.

Trước Triều Vân Tháp, các đệ tử mặc đồng phục màu xanh lục lần lượt tiến về phía trước, động tác chỉnh tề, kiếm quang đồng thời phát ra, rất có thế bao vây tấn công.

Lâm Vãn cũng giơ hai ngón tay lên, dẫn ra linh lực khổng lồ trong cơ thể, tất cả đều ngưng lại trên mũi kiếm.

Chẳng mấy chốc, thanh trường kiếm như tuyết lại biến thành màu đỏ, kiếm khí mãnh liệt hình thành gió xoáy, lá cây, đá, thậm chí cả trường kiếm trong tay đệ tử Thanh Vân môn cũng bị cuốn vào trong đó.

Đôi mắt hạnh của Lâm Vãn đỏ bừng, đôi môi ửng hồng cong lên, chậm rãi nâng kiếm lên.

Chỉ là… Bởi vì linh lực để nàng hình thành kiếm khí quá mức cường đại, không thể khống chế được mà tàn sát bừa bãi khắp nơi, tựa như thủy tinh vỡ cắt cổ tay trắng trẻo của nàng, thoáng chốc, trên cổ tay thiếu nữ nổi lên vết máu, máu tươi chảy ra.

Đau, nhưng rõ ràng bây giờ nàng không hề để bụng.

“Các ngươi, đều phải chết.”

Nàng lẩm bẩm nói, nhìn từng hàng người đánh úp nàng, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng sâu, ánh mắt vẫn trong veo như trước, nhưng sát ý bên trong lại càng sinh động.

“Tà ma!”

“Mau bắt lấy nàng ta!”

……

Xung quanh một mảnh ồn ào, đủ loại thanh âm lẫn vào nhau, thật sự rất ồn ào, tiểu cô nương nhíu mày, cổ tay đẫm máu đột nhiên vung trường kiếm, trong nháy mắt kiếm quang bùng nổ đầy trời, kiếm khí màu bạc xông thẳng tận trời, một lực lượng mạnh mẽ hóa thành vô số mũi kiếm sắc bén lao thẳng về phía các đệ tử của Thanh Vân môn.

Khoảnh khắc tiếp theo, âm thanh của lưỡi kiếm xuyên qua da thịt vang lên, sau đó là vô số tiếng la hét thảm thiết không ngừng vang vọng xung quanh.

Tất cả đều đã chết, hàng loạt đệ tử tấn công nàng đều đã chết, thi thể rơi xuống đất, máu chảy thành sông.

Máu tươi dường như chảy vào trong linh kiếm của Lâm Vãn, linh kiếm hấp thu, phong ấn giữa hai lông mày của tiểu cô nương bắt đầu lập loè không ngừng, đôi mắt ngây thơ kia cũng đỏ rực lên… Chăm chú, nàng mạnh mẽ cảm giác được trong đan điền có một lực lượng cường đại đang xao động không yên.

Tu vi nàng tăng vọt, một loại sức mạnh nào đó tràn ra từ Kim Đan bắt đầu phân tán, lấp đầy từng linh mạch trong cơ thể nàng.

Chỉ là, cùng với việc tu vi tăng vọt, Lâm Vãn không nhận thấy được, tà khí trong cơ thể nàng cũng đang điên cuồng tăng lên, ham muốn giết người càng ngày càng nặng.

“Giống như lại vừa tiến giới, thiếu chút nữa…” Lâm Vãn chăm chú nhìn kiếm trong tay, ánh mắt hưng phấn.

Kiếm quang đầy trời dần dần tan đi, vài vị trưởng lão nhìn thấy thi thể đệ tử ngã xuống cả một vùng thì sửng sốt, khiếp sợ không thôi, ý nghĩ muốn giết chết Lâm Vãn càng thêm nặng nề.

“Tà ma, là tà ma! Đây là tà ma… tà ma này muốn tàn sát môn!”

Một mảnh im lặng chết chóc, không biết là ai hét lên một tiếng, đột nhiên một trận gió nổi lên, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khắp mọi nơi, mùi tử vong càng ngày càng nặng nề.

“Các ngươi còn chờ cái gì?” Phù Thanh cắn răng nói, phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc, nhưng tay cầm kiếm không kìm chế được run rẩy: “Đệ tử mà ma vật vừa giết chết chẳng qua đều ở dưới Kim Đan kỳ, không có việc gì phải sợ, mấy người chúng ta hợp lực dựng tru sát kiếm trận, nhất định có thể đánh bại nàng ta.”

“Tru sát kiếm trận?” Huyền Thanh lộ vẻ do dự: “Tông chủ còn ở trong tay nàng ta, ý thức vừa mới thanh tỉnh thì đã cảnh cáo chúng ta không được động đến đệ tử của hắn, nếu không thì tru sát kiếm trận vẫn là quên đi, mấy người chúng ta…”

Phù Thanh nôn nóng đến độ dậm chân: “Chính là bởi vì tông chủ ở trong tay nàng, chúng ta mới phải dùng kiếm trận giết chết nàng ta! Tông chủ bị nàng ta hại thành bộ dạng gì, nếu lại bị nàng hãm hại, kiếp phi thăng còn có thể vượt qua sao?”

“Sư huynh chính là hy vọng của Thanh Vân môn và chính đạo, các ngươi chẳng lẽ muốn nhìn thấy cảnh tiên môn bị Ma giới công phá ư…”

Mấy người trầm mặc.

Phù Thanh một tay kết ấn, làm bộ sẽ kích phát kiếm trận, thúc giục nói: “Mau lên! Bằng không, các vị sư huynh muốn Phù Thanh bị kiếm trận phản phệ sao?”

Mấy người nghe vậy ngước mắt, thấy Phù Thanh đã bắt đầu kết ấn thúc giục kiếm trận, nếu bọn họ không gia nhập, ả chắc chắn sẽ bị kiếm trận cường đại phản phệ đến chết.

Thấy vậy, sau khi thở dài một tiếng, bọn họ chỉ có thể hợp lực thúc giục kiếm trận, giết chết Lâm Vãn.

Bốn người cùng kết ấn, linh kiếm lập tức bay lên không trung, kim quang nổi lên xung quanh, tạo thành một pháp trận cực lớn lấy thanh kiếm làm trung tâm, gần như che khuất cả ánh mặt trời, khí thế bức người.

“Phá!”

Bốn người đột nhiên hét lớn, kiếm trận to lớn hướng thẳng đến Lâm Vãn.

Kiếm thế kiếm trận mang theo một trận gió to, Lâm Vãn có chút mê mẩn mà nhìn huyết sắc trường kiếm, có lẽ là do tà khí trong cơ thể quá nặng, nhiễm vào tâm trí của tiểu cô nương, cũng có thể là, nàng còn đang suy nghĩ, lại giết thêm mấy người nữa để trùng kích Hóa Thần kỳ, hay là song tu với sư phụ rồi trực tiếp tiến giai, bớt việc, còn thoải mái vui sướng…

Nói tóm lại, Lâm Vãn vẫn chưa để ý đến việc mấy người bọn họ hạ kiếm trận, cho đến khi một cơn gió thổi qua, mái tóc đen dài của nàng bị gió thổi tung lên, Thanh Tâm Linh đeo trên cổ tay bị kiếm phong kiếm trận thổi qua, bắt đầu phát ra tiếng chuông dồn dập và trong trẻo.

Thanh Tâm Linh vang lên, leng keng leng keng, truyền tới tai Ly Vọng.

Bên tai có tiếng chuông lanh lảnh vang, Thanh Tâm Linh, Vãn Vãn… Thanh Tâm Linh.

Ý thức mơ hồ, Ly Vọng khó khăn nhướng mi lên.

Đuôi mắt hắn phảng phất đỏ như máu, mắt hoa đào khép hờ, trong ánh sáng không rõ ràng, nam nhân nhìn thấy tiểu đồ đệ của hắn cầm huyết kiếm trong tay, ngơ ngác đứng ở trước mặt hắn.

Bóng lưng nàng gầy yếu như thế, và lẻ loi… như vậy làm hắn thương yêu, làm sư phụ của nàng, hắn muốn ôm tiểu đồ đệ vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành và che chở.

Trong suốt mấy năm qua đều là như thế.

Hàng mi dài rung rung, ngay sau đó, khi Ly Vọng muốn mở miệng gọi nàng, lại đột nhiên nhìn thấy kiếm trận to lớn đang đánh về phía nàng.

Đồng tử của nam nhân đồng tử đột nhiên co rút lại, không kịp suy nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc, tiểu cô nương chỉ chớp mắt một cái, trước mắt nàng liền xuất hiện khuôn mặt của sư phụ.

Nàng nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của sư phụ tràn đầy hoảng loạn, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại vẫn luôn dịu dàng như trước, khiến người ta bình tĩnh tâm an.

Sư phụ quá đẹp, Lâm Vãn lại chớp chớp mắt, ngay lập tức quyết định vẫn là nên cùng sư phụ song tu tiến giai, tốt hơn là coi sư phụ như một lô đỉnh, sư phụ lừa nàng, không tin nàng, nàng phải lợi dụng cơ thể hắn thật tốt, ép khô tu vi của hắn, sau đó vô tình vứt bỏ hắn. Hừ, nàng mới không cần trái tim của hắn.

Ý nghĩ này chợt thoáng qua, nàng định mở miệng, đôi mắt lại bị che lại.

Trước mắt một mảnh tối om, bên tai vang lên tiếng dỗ dành nhẹ nhàng của nam nhân.

Nàng nghe thấy hắn nói bên tai ——

“Vãn Vãn, nhắm mắt lại, đừng sợ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp