Sau Khi Ngược Sư Tôn Thành Bé Đáng Thương, Hắn Yêu Ta Đến Thảm

Chương 27


1 năm

trướctiếp

Bởi vì quá khiếp sợ, máu trong lồng ngực dâng lên, Ly Vọng phun ra một ngụm máu tươi trên mặt đất.

Vẻ mặt hắn càng tái nhợt, trước mắt mơ hồ, linh cốt bị vỡ bắt đầu đau nhói.

Hắn nhìn thấy gì…

Đồ đệ của hắn, đồ đệ của hắn đang giết người.

Xung quanh đều là tiếng đánh nhau, tiếng đao kiếm, tiếng kêu thảm thiết, sắc trời tối tăm, gió lớn nổi lên bốn phía sương mù khắp nơi, ở trong sắc trời tối tăm, máu tươi văng ra bốn phía, có người không ngừng ngã xuống.

Mà y phục đỏ rực của tiểu đồ đệ hắn bay lượn, trong tay cầm kiếm, vừa cười, vừa giết người.

Nụ cười của nàng hồn nhiên ngây thơ như vậy, nhưng mà lúc này trên khuôn mặt trắng sứ của nàng lại có thêm một chút máu tươi bắn lên.

Không nên như vậy.

“Vãn Vãn.”

Trái tim bị một dao đâm mạnh, ý thức mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, hắn gọi nhẹ một câu, lập tức phất tay áo, một đạo ánh sáng vàng bay ra.

Ánh sáng vàng lướt qua mọi người, leng keng vài tiếng, tất cả kiếm trong tay mọi người đều rơi xuống đất, ngoại trừ Lâm Vãn.

Mọi người ngẩn ra, lập tức uy áp đầy trời đánh úp đến, một đạo linh lực tinh khiết mạnh mẽ xua tan đi sương mù, tà khí biến mất, ánh nắng phát sáng.

Đánh nhau chém giết ngừng lại, mùi máu tươi nồng đậm lại không tan đi, cực kỳ gay mũi, trên mặt đất xếp đầy thi thể.

Ly Vọng khẽ nhíu mày.

Mấy vị trưởng lão và đệ tử nhìn thấy kiếm rơi trên mặt đất mà hoảng hốt một lúc, lại ngẩng đầu, nhìn thấy tông chủ của bọn họ, khó khăn lắm mới đứng ở đằng trước, trên gương mặt tuấn tú bị bóng tối che phủ, không nhìn ra vẻ mặt.

Tuy rằng hắn vừa mới chịu hình phạt chín tầng của tháp Triều Vân, nhưng khí thế bức người quanh thân không hề giảm so với trước đây, khiến người ta cực kỳ sợ hãi, lạnh như băng, lộ vẻ phong tuyết.

“Tông chủ…” Không ai dám tiếp tục, cùng cúi người hô một tiếng tông chủ.

Vẻ mặt Ly Vọng nghiêm trọng, một đôi con mắt đen sâu không thấy đáy, trên môi mỏng còn dính vết máu do vừa rồi bị tức đến hộc máu.

Đương nhiên, tâm tình hắn không tốt lắm, thậm chí có thể nói vô cùng tệ, máu tanh cuồn cuộn trong cổ họng, chính xác là tình cảnh bị tức đến hộc máu lần nữa.

Bởi vì tiểu đồ đệ của hắn.

Nhưng…Tiểu cô nương không thể hiểu được cảm xúc của sư phụ nàng lúc này.

“Sư phụ!”

Lâm Vãn bị một luồng linh lực mạnh mẽ cuốn lấy, thoáng giật mình dừng lại, vừa ngước mắt, nhìn thấy sư phụ nàng, một vị sư phụ xinh đẹp.

Y phục trắng, thần thái vượt trội, đẹp như quan ngọc… Chỉ là, hình như… trên mặt sư phụ không nở nụ cười khoan dung.

Trước đây sư phụ nhìn đến bọn họ là vẻ mặt mang ý cười, trong ánh mắt chứa ánh sáng dịu dàng.

Nhưng mà, Lâm Vãn vô cùng vui mừng.

Hai con ngươi nàng sáng lên, lúc này thu kiếm chạy đến.

Dáng người tiểu cô nương nhẹ nhàng, váy và tay áo tung tăng, vui vẻ mà gọi một tiếng sư phụ, sau đó nhào vào lồng ngực nam nhân một phen.

Hai tay nàng ôm chặt lấy thắt lưng của nam nhân, giống như trước kia, lưu luyến mà dán trong lồng ngực sư phụ nàng, mặt vùi vào trong ngực sư phụ, cọ cọ, nghẹn ngào nói:

“Sư phụ…Vãn Vãn rất nhớ người, làm sao sư phụ thoát ra được, không phải người đã đồng ý với Vãn Vãn, sẽ không rời xa Vãn Vãn sao… Sư phụ, lại gạt người mà…” Câu cuối cùng này, giọng điệu thay đổi rõ ràng, hàm chứa tràn đầy thất vọng, thậm chí còn có một chút mùi vị tà ác.

Tiểu đồ đệ mềm mại đột nhiên chui vào trong lồng ngực, tiểu đồ đệ to gan mà ôm thắt lưng hắn, con mèo nhỏ như lưu luyến mà cọ trong ngực hắn, mềm giọng nỉ non.

Ly Vọng kinh ngạc, giật mình thất thần trong một lúc, cảm giác tê dại khó chịu thoáng chốc truyền khắp toàn bộ cơ thể.

“Vãn Vãn… Sư phụ…” Nam nhân cúi mắt, hai mắt trong mơ hồ đối diện với ánh mắt sáng ngời trong veo của thiếu nữ.

Trong như pha lê, sáng như những vì sao, tinh thần hắn rung động choáng váng, phút chốc mất tiếng.

“Ta thật nhớ sư phụ, tỉnh dậy không thấy sư phụ thật đau lòng…Vì sao, vì sao sư phụ phải rời đi vậy… Vì sao chứ…” Tay của Lâm Vãn vòng lấy thắt lưng của nam nhân không buông, nhỏ giọng mà làm nũng, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe được nói: “Sự phụ… người mãi mãi ở lại trong hang động được không?”

“Mãi mãi không chạy trốn có được không…”

Giọng nói ngọt mà làm nũng của tiểu đồ đệ truyền vào trong tai, lại tiến vào xương máu cốt tủy của hắn, nam nhân bị kìm hãm, vẻ mặt hoảng hốt.

Ngay sau đó, tất cả xung quanh đều biến mất, tất cả hóa thành hư vô, một mảnh yên tĩnh, hắn không nghe được âm thanh nào, bên tai chỉ có tiếng nàng làm nũng.

Ánh mắt sâu xa một màu tối đen, bên trong nhìn không thấy một tia ánh sáng, lại nổi lên hơi nước.

Ly Vọng rũ mí mắt, ngay sau đó hắn vô thức nâng tay muốn ôm nàng lại, muốn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng trấn an, thậm chí muốn đồng ý với yêu cầu hoang đường của nàng, một cơn gió không biết từ đâu thổi đến, mang mùi máu tươi trên người tiểu cô nương vào mũi hắn.

Đậm đặc mà lại gay mũi, hắn thuận theo thoát ra, giật mình bừng tỉnh.

Tiếp theo, hắn run rẩy khi nghĩ cố gắng ôm hai tay của nàng, sau đó… đẩy nàng ra.

Hắn không ôm nàng, lần đầu tiên, lúc nàng nhào vào lồng ngực hắn làm nũng, hắn không ôm nàng mà giúp đỡ đẩy bả vai nàng ra.

Nàng hình như bị dọa rồi.

“Sư phụ?”

Trên mặt không hề có cảm giác ấm áp trong lồng ngực sư phụ, cảm giác an toàn khi tiến vào lồng ngực hắn chớp mắt biến mất, Lâm Vãn ngẩn người.

Trong tay trống không, cô nương ngẩng đầu, mặt ửng đỏ, ở dưới ánh sáng chói mắt, nheo lại đôi mắt, mờ mịt mà nhìn sư phụ nàng.

Nàng mở mắt nhìn, không khỏi nghĩ, sư phụ… không thương nàng hả.

Vì sao sư phụ đẩy nàng ra, còn dùng… ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ lạ nhìn nàng.

Trái tim của tiểu cô nương bị xé rách một lỗ hổng, rất đau, nàng nhíu mày, tà khí trong cơ thể lại cuồn cuộn.

“Sư phụ, Vãn Vãn đã làm sai cái gì?” Lâm Vãn khó hiểu hỏi.

Nàng ngửa đầu, cần cổ trắng ngần tinh tế, tạo thành một đường cong cực kỳ duyên dáng dưới ánh mặt trời.

Nam nhân cũng nhìn thấy, thấy cần cổ trắng ngần của tiểu đồ đệ, thon dài xinh đẹp, ngẩng lên một độ cong bướng bỉnh làm người khác đau lòng.

Nàng đang hỏi hắn, giọng nói nhỏ nhẹ, tràn đầy tủi thân.

“Vãn Vãn…”

Yết hầu Ly Vọng khô khốc, hắn nuốt nước miếng, vẻ mặt như phải chịu cực kỳ đau đớn: “Con, không phải đã đồng ý với vi sư, không giết người đồng môn hả? Vì sao không nghe lời sư phụ vậy?”

“Vì sao không nghe lời sư phụ ra tay với đồng môn hả?” Ly Vọng nói đến đây dừng lại, ngước mắt liếc nhìn, ánh mắt đến chỗ nào, đều thấy thi thể và máu tươi của đệ tử Thanh Vân môn.

Mà tất cả, vậy mà từ tay của đồ đệ hắn.

Hắn là tông chủ của Thanh Vân môn, là Tiên quân đứng đầu chính đạo, đồ đề duy nhất vạn năm qua của hắn lại làm việc đại nghịch bất đạo như vậy.

Bây giờ, làm ra trước mặt trưởng lão môn phái và đệ tử, chuyện này, bất kể như thế nào hắn cũng không thể trấn áp xuống được, cũng không thể trấn áp.

Đủ việc ngày xưa tạo thành ngày hôm nay, cuối cùng vẫn là vì hắn quá nuông chiều nàng.

Hắn dạy dỗ không nghiêm, có sai, sai mười phần.

“Vãn Vãn, con không nên giết người, hiểu không?” Ly Vọng rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt phức tạp khó đoán, tay rũ xuống nắm chặt, hết sức kiềm chế giọng nói của chính mình, sợ dọa sợ nàng.

Nhưng mà tiểu cô nương vẫn bị tổn thương bởi lời nói của hắn.

Cho dù giọng điệu của sư phụ vẫn luôn dịu dàng như mọi khi, nhưng không thể che dấu được sự thất vọng trong giọng nói.

Hắn cho rằng nàng làm sai rồi, hắn thất vọng với nàng, không hề đứng về phía nàng.

Lần này sư phụ không có đau lòng vì nàng nữa.

Nghĩ vậy, lông mi đen nhánh của tiểu cô nương lại chớp chớp, ánh mắt đỏ, ươn ướt.

“Vãn Vãn, con không nên giết người, bọn họ đều là đồng môn của con, cũng là đệ tử của Thanh Vân môn, vi sư dạy con nhiều năm, vì sao con lại biến thành bộ dáng như hôm nay, nhìn mạng người như rơm rác, tùy ý chém giết đồng môn?” Hắn trầm giọng dạy dỗ, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng sờ đầu tiểu cô nương: “Vãn Vãn nghe lời sư phụ, nhận sai được không?”

Răn dạy nàng trước mặt nhiều người như vậy, cũng là hành động bất đắc dĩ.

Dựa theo môn quy, đây là tội tày trời, bốn vị trưởng lão lại ở chỗ này, lần này hắn nghĩ muốn che chở nàng, rất khó, không phải lại chịu một lần hình phạt chín tầng là được.

Không bằng nàng nhận sai, thừa nhận chính mình ý thức được sai lầm.

Nhưng Lâm Vãn lúc này….Đương nhiên là không.

"Sư phụ. . ."

Lâm Vãn dùng một ánh mắt ướt sũng nhìn hắn, trái tim nam nhân run lên, đuôi mắt khi đau lòng sẽ đỏ lên, theo thói quen mà nghĩ muốn nhấc tay lau nước mắt thay nàng, nhưng ngón tay vừa động liền nắm chặt lại, kiềm chế nhịn xuống.

Đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, máu lập tức chảy ra.

Nhiều mạng người như vậy, lần này hắn không thể mềm lòng, cũng không thể nuông chiều nàng nữa, nếu không, chắc chắn sẽ nhận được hậu quả càng thảm thiết hơn.

“Sư phụ không thương Vãn Vãn nữa hả…” Lâm Vãn lộ ra giọng nghẹn ngào hỏi, chính mình dùng tay lau mắt, khóc như lê hoa đái vũ: “Vì sao sư phụ lại hung dữ với ta, vì sao bắt ta phải nhận sau, rõ ràng là bọn chúng đáng chết mà.”

Lâm Vãn nói xong còn khóc nhiều hơn, giọng điệu cũng càng lúc càng hung dữ, sau khi lau nước mắt bướng bỉnh mà ngẩng đầu, đối diện với sư phụ nàng: “Vãn Vãn không sai, trước kia không sai, bây giờ cũng không sai, ta không vào tháp Triều Vân chịu phạt, sư phụ cũng không cần vào tháp Triều Vân chịu phạt thay ta.”

Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều lộ vẻ khiếp sợ, ngay cả tứ đại trưởng lão cũng bị lời nói của Lân Vãn làm kinh hãi, càng nhận định Lâm Vãn là một ma quỷ nguy hại cho tông môn, cần phải giết.

“Con không còn nghe theo lời của sư phụ nữa phải không?” Ly Vong than nhẹ, trong ánh mắt chứa đầy đau thương, giọng nói mang theo khiển trách.

Tiểu cô nương mẫn cảm nhận ra được điều đó, đôi mắt hạnh đầy nước mở to, trong lòng đau đớn vô cùng.

Sư phụ, không còn dịu dàng với nàng nữa.

Sư phụ cũng cho rằng nàng sai rồi.

Sư phụ, cũng giống bọn họ muốn giết nàng sao.

Trong lúc nhất thời, sau khi ý nghĩ này hiện lại trong đầu, Lâm Vãn không vui, rất tức giận, cũng rất đau lòng thất vọng, tà khí lại bắt đầu xao động.

Tà khí càng mạnh mẽ hơn, thậm chí áp chế linh lực trong cơ thể nàng, bắt đầu vờn quanh linh đan của nàng, như muốn cắn nuốt.

Chính xác, ở khoảnh khắc vừa rồi nhìn đến sư phụ nàng kia, Lâm Vãn vui vẻ phá vỡ, giết chóc và phẫn nộ do ma tính kích thích bị áp chế xuống bởi niềm vui khi nhìn đến sư phụ nàng.

Nhưng giờ khắc này, ma tính bị áp chế đó lại bùng nổ.

Đôi mắt đầy nước của tiểu cô nương càng lúc càng đỏ.

Bốn phía một mảnh im lặng.

Ly Vọng thấy tiểu đồ đệ cúi đầu im lặng, thân thể mảnh mai đang hơi phát ra run rẩy, trái tim hắn co chặt lại, mắt hoa đào rũ xuống, đuôi mắt dần dần đỏ, trong nháy mắt khó có thể kiềm chế được trìu mến, đau lòng, còn có hối hận lan tràn ra ở trong lòng hắn.

Nàng… bị dọa rồi.

Nam nhân nghĩ như thế, cố gắng bình tĩnh hơi khom lưng, khi muốn sờ đầu nàng trấn an giải thích, tiểu cô nương lại hất tay hắn ra bị kích thích mà lớn tiếng, nước mắt tuôn rơi xuống:

“Đó là bọn họ đáng chết mà, ta không sai sao phải nhận sai, vì sao sư phụ không tin đồ đệ là ta chứ, vì sao sư phụ không đứng về phía ta vậy? Sư phụ, Vãn Vãn đến tháp Triều Vân để cứu người, ta không muốn người chịu phạt, bọn họ lại ngăn không cho ta đi vào, bọn họ…”

“Tông chủ, nàng đang nói dối, rõ ràng chính là ma tính của nàng ta phát điên phạm tội giết người!”

Phù Thanh ở bên cạnh đã không nhìn được nữa, lúc này ngực ả ta bị băng bó, sau khi bắt đầu điều tức tốt linh lực.

Đột nhiên nói: “Đệ tử canh giữ ở bên ngoài tháp Triều Vân ngăn không cho nàng ta vào, nàng ta lập tức tàn nhẫn giết bọn họ, đây chính là đồng môn của nàng, chính là đệ tử của Thanh Vân môn, nàng ta phạm tội giết người như thế, giống như yêu ma, chẳng lẽ không nên trục xuất ra khỏi Thanh Vân môn hả? Chẳng lẽ không nên giết…”

“Câm miệng.” Lúc hai chữ “giết chết” trong miệng Phù Thanh sắp nói ra, môi mỏng Ly Vọng mở ra, lạnh giọng mà nói.

Gương mặt hắn tối tăm, giọng nói cực kỳ lạnh thấu xương, tràn đầy uy áp của người bề trên, trong nháy mắt bốn phía như ngâm trong rét lạnh, mọi người câm như hến.

Phù Thanh hoảng sợ, khó có thể tin, trong hốc mắt nổi lên nước mắt.

Yên lặng một lúc, sau khi Minh Văn trưởng lão suy nghĩ thật lâu, vẫn đứng dậy cúi đầu cung kính nói: “Sư huynh, ngài là tông chủ của Thanh Vân môn, lại là Tiên quân đứng đầu chính đạo, hàng vạn năm qua tuân thủ nghiêm ngặt môn quy và đạo nghĩa, chém yêu diệt ma, chưa bao giờ trái với môn quy, bây giờ đồ đệ ngài Lâm Vãn phạm tội lớn như vậy, ngài thật sự không nên thiên vị, nếu không làm sao phục chúng? Chẳng lẽ ngài đã quên tổ huấn được truyền từ xưa đến nay của Thanh Vân môn hay sao?”

Minh Văn vừa nói lời này xong, những trưởng lão còn lại cũng nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy, môn quy không thể làm trái, hành vi giết đồng môn càng không thể tha, Vọng tông chủ hãy nghĩ lại.”

“Thật không…” Ly Vọng rũ mắt, lông mi dài cụp xuống, trong đôi mắt đen nhánh không có cảm xúc.

Hắn trầm mặc một lát, mọi người không lên tiếng, bốn phía im lặng, ngay cả hô hấp đều có thể nghe rõ ràng. ( truyện trên app T𝕪T )

Tiểu cô nương vẫn chăm chú nhìn sư phụ nàng, ánh mắt tỏa sáng, bên trong chứa ỷ lại và kỳ vọng.

Kiềm chế ma tính của nàng… ỷ lại và kỳ vọng đối với sư phụ nàng.

“Tâm trí Vãn Vãn có thể dễ dàng kích động, bây giờ đã ý thức được sai lầm của chính mình, sau này bản quân sẽ mang theo nàng tới Lăng Vân Phong bế quan, trăm năm không ra để dốc lòng dạy dỗ, cho đến khi tâm tính nàng bình thản. Còn chuyện ngày hôm nay, đồ đệ làm sai đề là do ta sai, bốn vị trưởng lão và đệ tử Thanh Vân môn bàn bạc nên xử phạt như thế nào. Bản quân một mình gánh chịu.”

“Tông chủ!” Mọi người đều gọi.

“Các ngươi còn có ý kiến gì khác?” Hắn thản nhiên chế giễu, khóe môi khẽ cười, uy áp bốn phía.

Đến lúc này bọn họ đã biết, việc này chỉ có thể dừng ở đây.

Ly Vọng lạnh nhạt liếc qua bọn họ một cái, hắn lập tức nhìn về phía tiểu đồ đệ, mặt mày dịu dàng lại.

“Vãn Vãn, nhận sai.”

“Sư phụ?” Lâm Vãn khó có thể tin, mắt mở to, ánh sáng trong mắt rất nhanh ảm đạm xuống, hai nước mắt rơi xuống.

“Vãn Vãn, cuối cùng thì giết người là không đúng, nhận sai.”

Ly Vọng lại nói, gương mặt cứng lại, đứng ở nơi cách nàng không xa không gần, cổ họng khó khăn, giọng nói phát ra run rẩy: “Vãn Vãn, nghe lời sư phụ nhận sai, về sau sư phụ sẽ cùng con ở lại Lăng Vân Phong, sư phụ dẫn con rèn luyện đạo tâm, dẫn con tu luyện kiếm thuật, về sau việc này sẽ không xảy ra nữa, sư phụ đảm bảo…”

Hắn nói như thế, khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ nhợt nhạt, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng mà tay thả xuôi nắm thật chặt, máu trong lòng bàn tay càng nhiều, lạch cạch, một giọt rơi trên mặt đất, không tiếng động bung ra, không ai thấy được.

Mà Lâm Vãn ngẩn ra, bị ánh mắt của sư phụ nàng tổn thương đến, ánh sáng chờ mong trong mắt đã tắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, lại bị nàng dùng bàn tay nhỏ bé lau đi.

Sư phụ không tin nàng, còn muốn ép nàng nhận sai.

Hắn đúng là đã thay đổi, không phải là sư phụ tốt của nàng.

Lâm Vãn khóc thút thít nghẹn ngào, rất nhanh hừ nhẹ một tiếng, cười ngây thơ… Khí đen bắt đầu hiện lên trên ấn đường.

“Nhận sai? Vãn Vãn có làm gì sai hả?”

Nàng không ngừng lui về phía sau, trong giọng nói yếu ớt nhỏ bé có vài phần tủi thân: “Sư phụ không thương Vãn Vãn, không tin Vãn Vãn đúng không?”

“Sư phụ cũng muốn giết ta phải không?”

“Nhưng mà không sao hết.” Cô nương một tay cầm kiếm, một tay kia chuẩn bị bấm pháp quyết của đinh Tỏa Hồn.

Khuôn mặt hoa đào nhỏ nhắn của nàng dưới ánh mặt trời xinh đẹp lại rực rỡ, làm kẻ khác váng đầu hoa mắt, mắt hạnh cong cong, cười cực kỳ ngọt ngào: “Dù sao về sau ta chỉ cần thân thể của sư phụ dùng để song tu, tiến giai tu vi, Vãn Vãn chỉ cần thân thể mà không cần tâm của sư phụ.”

“Sư phụ, lần này Vãn Vãn… tuyệt đối sẽ không để cho người có cơ hội chạy trốn nữa.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp