Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 8: Người phụ nữ bị bạo hành gia đình (8)


1 năm

trướctiếp

Trần Minh rất tuyệt vọng, mời được cao nhân tới bắt yêu nhưng không được đã đành, đằng này ông lại còn bị yêu quái mê hoặc.

“Tiền bối Bạch, đây là trà mới năm nay, là mấy tiểu bối hiếu thuận trong nhà tự mình hái trà rồi sau đó xào trà, cô uống thử xem.”

“Không tồi, nếu nói như vậy mọi người còn là một môn phái?”

“Cũng không phải,” Linh Hư Tử lắc đầu, ca thán: “Thực ra trên địa cầu người có thể đạt tới loại này tu vi của tôi có thể đếm được trên đầu ngón tay, mấy tiểu bối của tôi, thiên phú của bọn nó cũng không xuất sắc, chỉ luyện một ít thì còn được.”

“Chẳng qua, về võ thuật thì chúng rất chăm chỉ luyện tập nên cũng không tệ lắm. Chỉ tiếc tu vi rất khó tiến thêm một bước, dù võ thuật có lợi hại tới đâu cũng không có cách nào tiếp tục tiến sâu hơn.”

Gặp được đồng loại lợi hại như Bạch Xu Hòa, Linh Hư Tử không định bỏ lỡ. Nếu cô có thể tu luyện đến mức này chắc chắn phải có phương pháp đặc biệt. Ông không dám sinh ra ý định cướp đoạt, so với cướp đoạt thì không bằng tạo quan hệ tốt, có lẽ tiền bối Bạch sẽ nể mặt sự thành tâm của ông mà chỉ điểm đôi chút.

“Ông hiện tại đang ở đâu?”

“Ở biệt thự trên đỉnh núi Nguyệt Lượng, hoàn cảnh không tệ, linh khí nồng đậm hơn trong thành phố một chút. Nếu tiền bối Bạch không chê thì cũng có thể tới đó ở.” Linh Hư Tử nói với vẻ tha thiết, khuôn mặt gầy nhom kia còn cười ra cả nếp nhăn.

“Về sau nếu rảnh, tôi thật sự muốn tới đó xem.” Bạch Xu Hòa không từ chối, cũng không xem nhẹ sự ân cần của Linh Hư Tử: “Chẳng qua hiện tại còn phải chăm sóc con trai nên không có thời gian, chờ Trần Hạo Thần thành niên rồi tính.”

Linh Hư Tử: Tiền bối Bạch bị trì hoãn bởi chăm sóc con cái.

Nếu không phải cảm thấy mạo muội ông còn hơi muốn nói với Bạch Xu Hòa là, tiền bối Bạch à nếu cô không chê thì tôi có thể kêu mấy tiểu bối đến giúp cô chăm sóc con cho.

Đường hoàng là tu sĩ, sao có thể bị chuyện chăm sóc con cái trì hoãn.

“Như vậy à, vậy được, nếu tiền bối có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi.”

Nếu có một người xa lạ ở chỗ này, nhìn thấy Linh Hư Tử ân cần với Bạch Xu Hòa như vậy, như mời cô tới nhà ông ở thì còn nghĩ là ông còn ý nghĩ khác. Nhưng, Linh Hư Tử chỉ là muốn bợ đít thôi.

Trần Minh ở trong bếp nấu cơm rất muốn nghe hai người nói cái gì. Nhưng không biết tại sao hắn có nghe thấy tiếng, nhưng lại không nghe rõ ràng họ đang nói cái gì cả.

Hắn trề mặt xoay người trở về thái rau, trong miệng nhỏ giọng nói thầm: “Thật kỳ quái, đạo sĩ bây giờ vậy mà lại chung phe với yêu quái, bọn họ khẳng định có giao dịch mờ ám gì đó không thể cho ai biết.”

Nhưng mà hắn có thể làm sao bây giờ? Hiện tại hắn còn bị yêu quái cùng đạo sĩ đuổi tới phòng bếp nấu cơm. Linh Hư Tử nói với hắn, bảo hắn nghe lời Bạch Xu Hòa, đừng chọc tức cô.

Bạch Xu Hòa nói với hắn, bảo hắn mau nấu cơm, người là do hắn mời tới, hắn phải chiêu đãi.

Tức chết rồi!

Khi Trần Minh đang thái rau hắn cố ý phát ra tiếng động rất lớn, như thể dao và thớt đánh nhau trong bếp. Thịch thịch thịch, vô cung chói tai.

“Có phải quấy rầy đến tiền bối Bạch rồi không.” Linh Hư Tử nhíu mày, ông có thể đoán được ý của Trần Minh, nhưng nghe thấy lời của Bạch Xu Hòa nói lúc trước, ông cho rằng Trần Minh rất xứng đáng.

Trần Minh làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu không phải tiền bối Bạch nhân từ thì đã sớm nhất chém bay đầu chó của hắn bằng một kiếm rồi.

Trần Minh có lẽ nên cảm kích tiền bối Bạch không phải một tên ác ma giết người không chớp mắt, cô còn rất tuân thủ này quy tắc dưới phàm giới.

Bạch Xu Hòa nhìn về phía phòng bếp, Trần Minh càng gây ra tiếng động lớn hơn. Cô rũ mắt xuống, trong tay xuất hiện một lá bùa.

Linh Hư Tử thấy thế nói: “Để tôi tới đó cho, chuyện nhỏ này sao có thể khiến tiền bối Bạch động tay.” Nói xong ông lấy ra một lá bùa, quay đầu ném thẳng lá bùa tới cửa bếp, tức khắc những âm thanh ầm ĩ đó không còn vang lên nữa.

Đã nghĩ hết các biện pháp rồi, ông đạo sĩ cũng giúp đỡ ả yêu quái đó, bây giờ Trần Minh thấy Xu Hòa liền nhũn chân, căn bản không dám phản bác cô nửa câu.

Điều khiến hắn càng chịu không nổi chính là, hai ngày cuối tuần đạo sĩ mặt dày kia đều tới nhà hắn, không bưng trà thì là rót nước cho Bạch Xu Hòa. Nhưng phàm là chỉ cần hắn biểu hiện ra thái độ gì không tốt đều sẽ bị đối phương dạy dỗ một trận, bảo hắn tôn trọng Bạch Xu Hòa hơn.

Đúng là khiến hắn tức chết! Hắn không muốn sống nữa, hắn không thể sống được ngày tháng như này.

Trần Minh buồn bực hẹn bạn tốt đi ra ngoài đánh cược một trận, sau khi thua lại đi uống rượu. Uống xong rượu, bạn tốt thấy hắn rầu rĩ không vui mới hỏi nguyên nhân. Nhân lúc đã say hắn bèn nói về những chuyện gần đây, còn nói Bạch Xu Hòa là yêu quái, đạo hạnh rất cao, đạo sĩ cũng bị cô mê hoặc.

“Thật hay giả thế?”

“Thật, tôi nói với ông này, chuyện xảy ra gần đây rất tà môn, tôi dám khẳng định là vợ tôi bị yêu quái nhập. Có lúc tôi nấu cơm trong bếp, muốn nghe họ nói gì trong phòng khách, kết quả ông biết không? Bất kể nghe như nào thì chỉ có thể nghe thấy tiếng nhưng không nghe được họ đang nói cái gì cả, ông nói xem tà môn không, kỳ lạ không?”

“Bảo sao gần đây ông tan làm liền về nhà, cả người còn trở nên lảm nhà lảm nhảm, rượu không uống, cũng không chơi bài, tôi còn tưởng rằng ông quên mất người anh em này rồi.”

“Hự, khoảng thời gian trước không phải là bận nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đuổi ả yêu quái đuổi đó đi sao? Nhưng thất bại rồi.”

“Tôi có một người anh em, điều kiện gia đình không tồi kiến thức lại rộng, hồi trước ngẫu nhiên nghe cậu ấy nói quốc gia chúng ta có bộ môn đặc thù, chuyên môn quản lý những chuyện ma quái như này. Nếu đạo sĩ không chính thống không đáng tin cậy hay là để tôi giúp ông hỏi người anh em kia? Có lẽ thật sự có loại bộ môn đó tồn tại, đến lúc đó là có thể đủ giúp được ông rồi.”

“Thật à?”

“Lúc trước ngẫu nhiên nghe được một lần, cụ thể có phải thật hay không tôi phải hỏi kỹ đã.”

“Anh em tốt, hạnh phúc của tôi dựa hết vào ông. Nếu không đuổi ả yêu quái kia đi, đời này tôi sẽ bị ả ta bắt nạt, phiền ông giúp hỏi người anh em đó, bảo họ tới xử lý sẽ yêu quái.” Trần Minh kích động tới mức hốc mắt hơi ửng đỏ, nếu không phải là một người đàn ông cao lớn thì có lẽ hắn đã khóc vì vui quá rồi.

Đây, đúng là trời không tuyệt đường người mà.

Khi Linh Hư Tử biết Bạch Xu Hòa còn đi làm huấn luyện viên ở một võ đường thì kinh ngạc đến ngây người.

“Nhập gia tùy tục, cho dù là tu đạo thì bây giờ còn không thể tịch cốc, cần phải ăn cơm. Chỉ là đi làm mà thôi, kỳ lạ lắm à?”

Bạch Xu Hòa lái xe, Linh Hư Tử ngồi bên cạnh: “Nếu không đi làm thì không thể mua chiếc xe này. Ở đây nơi nơi đều có camera theo dõi rất không tiện, chạy nhanh một chút có lẽ còn sẽ bị quay chụp lại rồi lên tin tức, bị người ta nhìn như khỉ. Dùng bùa ẩn thân cũng không tốt, nói không chừng ở góc nào đó có một camera đang quay, nếu xuất hiện ở đây hay biến mất ở kia, e là sẽ dọa sợ người ta, rồi trở thành sự kiện lạ.”

Linh Hư Tử: Tiền bối Bạch nói có lý.

“Lái xe thật ra thoải mái hơn dẫm lên phi kiếm, có thể thoải mái hơn thì hà cớ gì lại chịu tội chứ.”

Linh Hư Tử: Bạch tiền bối nói đúng.

Đợi khi tới võ đường, Linh Hư Tử nhìn ra sự ảo diệu của kiếm pháp Tiêu Dao. Biết được kiếm pháp Tiêu Dao là chương trình học át chủ bài ở đây, ánh mắt ông sáng lên.

Nhân lúc Bạch Xu Hòa đang dạy học viên, ông đi đến một góc nhanh nhẹn móc di động ra từ trong áo đạo sĩ, rất nhanh có một giọng nói trẻ tuổi vang lên từ đầu dây bên kia: “Lão tổ tông, ông gọi điện thoại có chuyện gì sao? Có phải hay cần chúng con giúp ông mua một ít đồ đưa lên không?”

“Không phải, bây giờ con đàn ở đâu?”

“Ồ, ở công ty.”

“Triệu tập tất cả những người rảnh rỗi, bảo họ tới đây đi học.” Linh Hư Tử nhỏ giọng nói: “Cơ hội mà mất sẽ không trở lại nữa, các con mau lên, gặp phải vận may lớn này cũng là do nhà ta may mắn. Đừng hỏi tại sao mà mau chóng tới đây đi, địa chỉ là… võ đường Dịch Thành.”

Một tiếng sau có một đám người tới võ đường Dịch Thành, ai nấy trông đều khí thế bất phàm, ăn mặc cơ bản là mặc vest đi giày da, có nam có nữ, trông rất trang trọng. Nếu nơi này không phải võ đường thì còn tưởng rằng bọn họ muốn tới đây họp.

Sau khi hỏi thì mới biết họ tới đăng ký học. Đăng ký học chương trình của Bạch Xu Hòa — kiếm pháp Tiêu Dao, thời gian là một năm, quẹt thẻ trả hết tiền ngay tại chỗ.

Trong chốc lát có từ hai tới ba mươi học viên, còn chọn chương trình học át chủ bài khiến tất cả người trong võ đường đều khiếp sợ.

Linh Hư Tử có chút ngượng ngùng nói với Bạch Xu Hòa: “Tiền bối, là tôi bảo họ tới, nói thế nào tôi cũng không thể để bọn nhóc nhà tôi bỏ lỡ kiếm pháp Tiêu Dao mà tiền bối Bạch dạy.”

Bạch Xu Hòa gật gật đầu: “Ừm, nếu bọn họ đã có cơ sở thì lúc nào cũng có thể mở lớp, tiến bộ khẳng định nhanh hơn những người khác.”

Thấy Bạch Xu Hòa không để ý, Linh Hư Tử mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy làm phiền tiền bối Bạch.”

“Không phiền, dù sao bọn họ đã trả học phí rồi thì truyền thụ kiếm pháp là chuyện đương nhiên. Gần đây tôi nhìn trúng một chiếc xe muốn đổi sang chiếc đó, mấy người ông quen muốn học kiếm pháp đều có thể tới đây, một thời gian nữa, tôi sẽ tăng thêm chương trình học khác.”

Gọi thêm mấy người tốt hơn một chút, như thế càng đắt, khoảng cách đạt tới con số để mua xe tự nhiên càng gần.

Bạch Xu Hòa đến đây, đúng là không có mấy sở thích. Nhưng mấy thứ như xe, cô có hơi thích. Lúc đầu chỉ tùy tiện mua một chiếc để thay cho đi bộ, hiện tại sau khi tìm hiểu, cô liền nhìn trúng một cái xe hơi đắt tiền. Học viên càng nhiều, càng tốt cho cô.

Linh Hư Tử: “…” Tiền bối Bạch thích xe, nhớ rồi.

Tiền bối Bạch muốn mở chương trình học mới, Linh Hư Tử kích động, chắc chắn càng đắt, nếu càng đắt thì thứ học được cũng càng tốt, ha ha ha, thế thì đúng là càng đắt càng tốt. Mấy đứa trẻ nhà ông không có thứ gì khác, nhưng kiếm tiền thì lại rất giỏi.

Ba giờ chiều thứ sáu, võ đường Dịch Thành đột nhiên xông tới một nhóm người.

Bạch Xu Hòa nhìn lên liền thấy Trần Minh dẫn theo những người đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào, nhìn ánh mắt của hắn giống như đang nói, cô xong đời rồi yêu quái!

“Chính là cô ta, cô ta là yêu quái chiếm lấy cơ thể vợ tôi.” Trần Minh nhỏ giọng nói chuyện cùng bên người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: “Lúc đánh nhau các anh cẩn thận một chút, đừng đánh hỏng vợ tôi đấy.” Yêu quái có thể chết, nhưng hắn vẫn muốn có vợ.

Hắn nhớ lại ngày tháng vợ mình hiền dịu, hắn sẽ không đánh cô nữa, sẽ đối tốt với cô, thật đấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp