Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 3: Người phụ nữ bị bạo hành gia đình (3)


1 năm

trướctiếp

Lúc chuẩn bị mở cửa ra, Bạch Xu Hòa chợt cảm thấy có gì đó nguy hiểm.

Khi chìa khóa tra vào ổ và mở cửa, Trần Hạo Thần đẩy cửa định đi vào thì bị cô kéo lại.

Sau đó cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mắt thấy cửa sắp mở được một nửa thì Trần Minh đã lao ra hắt nước ớt về phía cô, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy vẻ hung ác trên gương mặt của hắn.

Trong chớp nhoáng, Bạch Xu Hoà lập tức vung tay lên, nước ớt vốn nên giội lên mặt cô đều văng lên mặt Trần Minh. Bản thân Trần Minh lại đang quá hưng phấn, hắn cho rằng lần này hắn chắc chắn có thể chỉnh Bạch Xu Hoà được rồi, hắn căn bản không ngờ rằng bản thân hắn sẽ gặp nạn cho nên ngay cả đôi mắt cũng không kịp nhắm lại.

Nước ớt cay xè tưới vào trong mắt, Trần Minh lập tức cảm nhận được cảm giác nóng rát đau đớn là như thế nào, hắn hét lên thảm thiết rồi lùi về sau che mắt ngồi xổm xuống, vừa kêu gào vừa rơi nước mắt vì cay.

Bạch Xu Hoà đẩy cửa ra, cô đứng từ trên cao nhìn xuống Trần Minh đang ngồi xổm dưới đất rên rỉ vì đau đớn. Bàn tay cô khoác lên bả vai Trần Hạo Thần rồi đẩy nó vào nhà.

Trần Hạo Thần rụt cổ hỏi: “Mẹ ơi, bố sao thế ạ?”

“Có lẽ là bố của con không thể khống chế được tính tình bạo lực của mình nên muốn ra tay với mẹ, thế nhưng trong tiềm thức lại cho rằng như thế là không đúng. Cho nên bố con mới dùng phương pháp đặc biệt như thế để trừng phạt bản thân khiến cho mình tạm thời mất đi năng lực hành động, như vậy thì sẽ không thể tổn thương mẹ nữa rồi.”

Thật sao?

Vì sao lại có cảm giác như đang lừa gạt trẻ con vậy nhỉ?

Trần Hạo Thần nhìn vẻ mặt thành thật hoàn toàn không giống như là đang nói dối của Bạch Xu Hoà, khi đối diện với ánh mắt của cô, một chút nghi ngờ khó hiểu trong lòng nó cũng biến mất không còn tăm hơi.

Nếu như là mẹ nói thì nhất định là thật rồi. Nếu không phải thật, chắc chắn là bố sẽ xông lên kéo cổ áo và tóc của mẹ rồi bắt đầu đánh mẹ giống như trước kia.

Mặc dù nhìn bố có vẻ rất đau đớn nhưng ít nhất thì bây giờ bố không đánh mẹ nữa.

“Con về phòng làm bài tập đi, lát nữa cơm chín thì mẹ sẽ gọi con.”

“Dạ mẹ.”

Sau khi nhìn thấy Trần Hạo Thần về phòng thì Bạch Xu Hoà mới đi tới trước mặt Trần Minh, bây giờ đôi mắt của hắn vẫn còn đang đau rát đây này, căn bản là hắn không thể phân tâm chú ý tới những việc khác được. Hắn chỉ cảm thấy cổ áo của hắn đã bị ai đó xách lên, hai chân cũng nhanh chóng rời khỏi mặt đất, hắn có ý định muốn vùng vẫy tránh thoát nhưng lại phát hiện mọi hành động của hắn đều chỉ là vô ích mà thôi.

Trong lòng hắn chợt dâng trào cảm giác hoảng sợ, rốt cuộc thì người phụ nữ này bị làm sao thế này, không chỉ biết phản kháng lại hắn mà còn hung dữ như thế, sức lực lại mạnh như thế.

Đây vẫn là người phụ nữ yếu đuối dễ bắt nạt và tùy ý hắn đánh chửi hay sao?

Trong lúc Trần Minh đang chìm trong suy nghĩ thì hai chân của hắn lại tiếp xúc với mặt đất, khi bàn chân giẫm xuống nền nhà cũng khiến trong lòng hắn yên tâm hơn một chút. Thế nhưng hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một bàn tay đã đè sau đầu hắn và ấn đầu hắn vào trong chậu nước.

Giọng nói giống như ma chú cũng đồng thời vang lên: “Hôm nay anh không đi làm, lát nữa anh phải nấu cơm cho con của anh, cho nên mau rửa mắt đi.”

Trần Minh giãy giụa muốn đứng lên, hắn thử kéo cổ tay của Bạch Xu Hoà, thế nhưng mọi chuyện cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi. Hắn lại bị cô nhấn đầu vào chậu nước và ép phải rửa mắt.

Thật vất vả mới rửa mắt xong, ngoại trừ có hơi khô khốc và hơi cay thì Trần Minh đã cảm thấy bản thân mình sống lại rồi. Hắn dần dần có thể mở mắt ra và nhìn rõ thế giới bên ngoài, hắn chỉ thấy người phụ nữ đã ra tay với hắn đang ngồi thẳng tắp ở bên cạnh, đôi mắt cô nhắm chặt giống như là đang ngủ.

Ánh mắt Trần Minh lóe lên tia sáng hung ác, hắn cầm cái ghế đẩu ở bên cạnh rồi nhẹ nhàng đi về phía Bạch Xu Hoà, hắn giơ cái ghế lên cao và dùng sức đập xuống đầu cô. Không ngờ vào lúc này, Bạch Xu Hoà lại đột ngột mở mắt ra và đối diện với ánh mắt của hắn.

Trần Minh chỉ do dự trong chớp mắt rồi vẫn hung hăng đập ghế vào đầu Bạch Xu Hoà.

Chỉ là sau khi hạ đến một vị trí nhất định thì Trần Minh không có cách nào đập xuống được nữa, cái ghế còn giống như đang từ từ rời khỏi hai tay của hắn. Dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, Bạch Xu Hoà giơ ghế lên rồi đập xuống đầu hắn.

“A——”

Trần Minh đau đến mức quát lớn: “Bạch Xu Hòa, cô đang làm gì đó?”

Bạch Xu Hoà cũng có chừng mực, cô không có ý định giết chết Trần Minh. Dù sao thì Trần Minh vẫn còn một đứa con trai, trước khi con trai đủ mười tám tuổi thì hắn phải sống thật tốt mới được, phải làm việc cho thật tốt và hết lòng hết dạ nuôi dưỡng Trần Hạo Thần thành người. Nếu như đập quá mạnh rồi lỡ tay đập bể đầu hắn hay là đập bị thương thì sẽ chậm trễ công việc mất thôi.

Cho nên lực đập của Bạch Xu Hoà cũng chỉ đủ để khiến Trần Minh cảm thấy rất đau đớn mà thôi, hoàn toàn không tạo thành nguy hiểm nào cả. Trong việc kiểm soát sức mạnh thì khả năng tính toán của cô vẫn luôn rất chính xác.

“Đi nấu cơm đi.”

“Cô…”

“Nếu như anh không muốn nấu cơm thì cũng không phải là không được.” Bạch Xu Hoà vung vẩy chiếc ghế trong tay, dáng vẻ lắc lư của cô giống như muốn đập vào đầu Trần Minh thêm lần nữa: “Tôi lại đập thêm một cái nữa, đập cho đầu anh choáng váng luôn, vậy thì hôm nay anh không cần phải nấu cơm nữa rồi, đương nhiên là cũng không cần ăn cơm luôn.”

Trong lòng Trần Minh không ngừng bốc lên lửa giận, hắn không thể nào quên được cảm giác đau đớn khi bị cái ghế đẩu đó đập vào đầu, bây giờ đầu hắn vẫn còn hơi đau nhức đây nè.

“Bạch Xu Hoà, cô như thế là bạo lực gia đình! Cô có tin là tôi sẽ báo cảnh sát bắt cô không hả?”

Trần Minh hét lớn, sau khi gào xong thì hắn liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bạch Xu Hoà, trong lòng hắn chợt không còn chút tự tin nào nữa.

“Giữa vợ chồng với nhau khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra một vài xích mích nhỏ, dưới tình thế cấp bách cũng có thể sẽ kích động hơn một chút.” Bạch Xu Hoà nhớ lại những lời mà Trần Minh từng nói trong trí nhớ rồi trả lại nguyên văn cho hắn: “Anh đi nấu cơm đi, vừa rồi là tôi quá kích động, thế nhưng cũng phải trách dáng vẻ của anh cực kỳ muốn ăn đòn như thế, anh lại tự động đưa ghế tới trước mặt tôi, tôi không thể nào không đập nhẹ vào đầu anh được, mặc dù vẫn là dùng ghế đập đầu thế nhưng đầu của anh vẫn đau hơn đấy nhỉ.”

“Đi đi, ngoan ngoãn làm cơm cho xong, vậy thì tôi sẽ không thể đập ghế vào đầu anh được nữa rồi.”

Sắc mặt của Trần Minh lúc trắng lúc xanh, hắn luôn cảm thấy mấy lời này của Bạch Xu Hoà có hơi quen tai, giống như là hắn đã từng nghe thấy ở chỗ nào đó. Sau đó hắn lập tức nhớ ra, đó chẳng phải là những lời mà lúc trước hắn đã nói với cô hay sao?

“Có đi hay không?”

“Tôi lập tức đi.”

“Rất tốt.”

Thật ra thì Trần Minh cũng muốn nổi giận lắm, nhưng mà bây giờ hắn đã hiểu được rồi, dường như hắn không đánh lại người phụ nữ này. Hắn cắn răng đi vào nhà bếp và bắt đầu nấu cơm.

Trong lúc rửa rau thì hắn lén nhìn về phía phòng khách, Bạch Xu Hoà vẫn ngồi trên ghế sô pha và đôi mắt cô vẫn nhắm chặt như trước. Trong tay Trần Minh cầm một con dao làm bếp, hắn vừa mới đi ra khỏi nhà bếp thì Bạch Xu Hoà đã mở mắt ra và đi tới trước mặt hắn.

“Có chuyện gì sao?”

Trong lúc nói chuyện thì cô cũng đã lấy con dao từ tay hắn rồi đi vào nhà bếp: “Không chặt xương được à?”

Trần Minh: Không phải, hắn muốn chém người phụ nữ này nhưng lại cảm thấy có thể sẽ không thành công và có khi còn bị cô chém ngược lại, cho nên hắn vẫn đang do dự.

“Tôi làm mẫu cho anh xem thử một lần.”

Khi Bạch Xu Hoà giơ con dao lên và chặt xuống, con dao làm bếp nhanh chóng tiếp xúc với khúc xương, khi cô chặt lìa khúc xương lớn như thế thì hắn cũng đã từ bỏ ý định dùng dao chém cô rồi.

Sau khi quan sát cách chặt xương của Bạch Xu Hoà thì Trần Minh cũng đã đưa ra kết luận là hắn không thể nào chém cô được. Mỗi nhát dao của cô rơi xuống là tạo thành mỗi khúc xương vuông vức, dường như còn không dùng bao nhiêu sức lực.

Lần này Trần Minh đã ổn định nấu cơm rồi, hắn cũng không dám nảy sinh ra suy nghĩ đen tối nào nữa.

Trần Hạo Thần vô cùng khiếp sợ với việc Trần Minh “chủ động” nấu cơm như thế này.

“Bố của con nói, về sau bố con bao hết cơm tối.”

Vẻ mặt Trần Minh nặng nề, hắn không nói gì nhưng hắn cũng không phản bác lại, hắn chỉ cúi đầu cố gắng xới cơm, trong đầu lại nghĩ tới đủ loại biện pháp trả đũa, hắn muốn dạy cho người phụ nữ này một bài học.

Ngày nào Trần Minh cũng suy nghĩ phải phản kháng như thế nào, hắn muốn quay lại những ngày trước kia, khoảng thời gian mà hắn nói gì thì người phụ nữ này cũng không dám cãi lại. Hắn đánh cô hay mắng cô thì cô cũng chỉ có thể than khóc mà thôi, sau khi xong việc thì cô vẫn phải ngoan ngoãn hầu hạ hắn.

Tưởng tượng vẫn luôn tốt đẹp như thế, mỗi đêm hắn đều ngả ra đất nghỉ ngơi, mà người phụ nữ kia thì lại xếp bằng ngồi thiền trên giường. Hắn cảm thấy người phụ nữ này điên rồi. Trong khoảng thời gian gần đây, mặc kệ là hắn muốn ra tay làm gì đó thì đối phương đều sẽ dựa theo ý định của hắn mà trả lại hết trên người hắn, điều này khiến hắn đau đớn không thôi.

“Ngày mai anh còn phải đi làm kiếm tiền nữa, anh không cần phải nhìn tôi chằm chằm như thế đâu, cho dù nhìn cả đêm thì anh cũng không đánh lại tôi, ngoan ngoãn đi ngủ đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp