Xuyên Nhanh: Không Cẩn Thận Trở Thành Đạo Tổ

Chương 12: Người phụ nữ bị bạo hành gia đình (12)


1 năm

trướctiếp

Trần Minh tĩnh dưỡng một tháng, cơ thể cũng hồi phục được kha khá.

Bạch Xu Hòa nói cô sẽ không ly hôn, người nhà họ Trần đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc trước Trần Minh đã phạm phải vô số sai lầm, bọn họ khuyên Bạch Xu Hòa đừng ly hôn, còn nói Trần Minh sẽ sửa. Nhưng hiện tại Trần Minh không còn tính là đàn ông nữa, nếu Bạch Xu Hòa thật sự muốn ly hôn, bọn họ cũng không có gì lý do có thể nói nữa.

Chuyện Trần Minh gây rắc rối, người chung quanh đều biết hắn đi chơi gái, còn khiến bản thân bị bệnh, bây giờ “hỏng” rồi không còn là đàn ông nữa. Từ trước bọn họ nghị luận Trần Minh lăng nhăng, không học cái tốt, rồi còn nghị luận Bạch Xu Hòa như vậy cũng không ly hôn, đúng là mềm yếu, bị cả nhà hắn tẩy não.

Hiện tại bọn họ nghị luận sau lưng hắn, kết quả của Trần Minh là báo ứng, ai bảo hắn đi ra ngoài làm loạn?

Hiện tại đã xảy ra chuyện, đáng đời!

Thấy Bạch Xu Hòa không định ly hôn, bọn họ đều lắc đầu cảm thán một câu, quả nhiên bị tẩy não rồi, người phụ nữ này đúng là đáng thương. Nghị luận xong nên làm cái gì tiếp tục làm cái đó. Chỉ chờ lúc nào nhớ ra, rảnh rỗi, lại ngồi với nhau nói hai câu.

Trần Hạo Thần đã là học sinh trung học, so với trước đây thì nó hiểu chuyện hơn nhiều. Đối mặt Trần Minh cả ngày buồn rầu, nó hầu như sẽ không chủ động giao lưu. Từ khi Trần Minh từ bỏ trị liệu, đi ra ngoài lang thang khắp nơi, nghĩ đến có người giúp hắn nuôi con nên hắn căn bản không thèm quản Trần Hạo Thần một lần nào nữa.

Lại nói tiếp nguyên chủ lúc ấy, mỗi lần bị đánh Trần Hạo Thần cũng bị đánh lây. Người như Trần Minh, khi nóng giận sẽ đánh cả con, còn đánh không nhẹ. Hai bố con từ nhỏ không thân, hiện giờ Trần Hạo Thần càng ngày càng hiểu chuyện thì càng không thể thân cận với Trần Minh.

Mặc dù người đã “hỏng”, Trần Minh cũng không sửa. Người càng thêm suy sút, tinh anh văn phòng nay lại thành trò cười cho vô số người.

Tan làm liền đi uống chút rượu, bởi vì chuyện lần đó khiến hắn bị “hỏng” nên hiện giờ rất kháng cự phụ nữ. Uống xong rượu, hắn lại đi đánh cược vài ván, quanh năm suốt tháng hắn không về nhà một lần nào. Có tiền lương liền đi ra ngoài chơi bơi, không có tiền thì về nhà ăn bám bố mẹ. Chỗ Bạch Xu Hòa, hắn cũng không dám chọc.

Bạch Xu Hòa thường xuyên nhận được điện thoại của Phương Cúc Lan, ý bảo cô quản Trần Minh: “Xu Hòa, con mau lại đây đón A Minh về, con là vợ nó sao không chăm sóc nó cho tốt?”

“Anh ấy muốn về nhà, khẳng định là nhớ hai người. Sau khi chuyện đó xảy ra, trong lòng anh ấy nhất định rất đau khổ, anh ấy muốn làm gì thì cứ mặc anh ấy làm.” Bạch Xu Hòa một tay nhặt rau, một tay cầm di động, nói với vẻ không chút để ý: “Anh ấy thích ở chỗ mẹ thì cứ để anh ấy ở, chỉ cần anh ấy vui là được, còn thằng bé, hai người không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc nó thật tốt.”

“Con tin hai người nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, không để anh ấy ấm ức, ở chỗ bố mẹ, con yên tâm.”

Phương Cúc Lan nghẹn một hơi trong lòng, thật đúng là không biết nên phát tiết ra như nào. Sau khi cúp máy, nhìn Trần Minh như một cục bùn trên sô pha, trong lòng tức không chịu được. Trần Minh là con bà ta, nhưng không thể tới nhà bà ta từ thứ hai tới thứ sáu như vậy, một khi tới liền nằm liệt trong phòng, còn để cho hai người già bọn họ hầu hạ?

Trần Hạo Thần làm xong bài tập, chuẩn bị vào phòng bếp giúp Bạch Xu Hòa. Còn về Trần Minh, nó vô thức mặc kệ.

Chỉ là khi nó đi đến cửa phòng bếp, nhìn Bạch Xu Hòa đứng trước thớt, múa cái dao thái rau, chỉ xoẹt xoẹt hai cái liền thái cà rốt thành từng sợi đều nhau, nó bèn không dám đi thêm một bước.

Nó hình như không giúp được gì.

“Làm xong bài rồi?”

“Con đã làm xong rồi.” Nghe Bạch Xu Hòa hỏi, Trần Hạo Thần nhanh chóng trả lời, vẫn là nhịn không được nhìn đĩa cà rốt sợi, dù nó đã lớn như vậy như vẫn chưa thấy người thứ hai lợi hại như mẹ nó.

“Trần Hạo Thần, sang năm con lên cấp ba rồi. Còn ba năm nữa sẽ là người trưởng thành rồi.”

Trần Hạo Thần sửng sốt, vội vàng gật đầu đi tới bên Bạch Xu Hòa, mặc kệ bản thân làm này đó có giỏi hay không, thấy rau chưa rửa sạch, bèn chủ động rửa rau: “Đúng vậy, con sắp là người trưởng thành rồi, có thể giúp mẹ làm rất nhiều chuyện.”

Nó muốn nói mẹ đã vất vả mấy năm nay, mệt nhọc vì nó còn dính vào người đàn ông như thế, một mình chăm lo gia đình vừa mệt lại vừa nhanh già.

Nó có rất nhiều bạn học, không phải nhà ai cũng hòa thuận, nó gặp qua không ít gia đình đơn thân thực sự. Mẹ các bạn vì phải mệt nhọc quanh năm, dung nhan tiều tụy, khi ngồi trong buổi họp phụ huynh của lớp, trông có chút chua xót, thỉnh thoảng có một vài phụ huynh tóc còn đang trắng dần, chính là do làm lụng vất vả gây ra.

Nhớ tới những năm gần đây, mình mẹ nuôi lớn nó, từ nhỏ đã đưa đi đón về, nhưng nó chỉ làm được ít chuyện, nhiều nhất là rửa rau, dọn dẹp nhà cửa. Vì nó, mẹ thật sự rất mệt mỏi.

Sau đó nó vô thức nhìn mái tóc và mặt Bạch Xu Hòa, có thể là quá quen thuộc, lúc trước không chú ý tới mấy thứ này.

Vừa thấy, nó ngẩn ngơ.

Làn da vô cùng mịn màng, căn bản không thấy nếp nhăn, dung nhan mỹ lệ, làn da trắng nõn. Còn cả đầu tóc dài đen nhánh được búi lên đơn giản bằng một cây trâm gỗ, mặc một cái áo đạo bào quen thuộc. Nói ra, kể từ nhiều năm trước, quần áo của mẹ nó cũng chỉ còn lại đạo bào. “Sao thế?”

“Không ạ…” Trần Hạo Thần lắc đầu, rất nhanh bừng tỉnh, tuy rằng mẹ nó trông rất xinh, rất trẻ trung, nhưng mẹ làm cho nó không hề ít một chút nào: “Mẹ, mấy năm nay mẹ vất vả rồi.”

Bạch Xu Hòa ngước mắt: “Lại làm sai à?”

“Không, không có, con vẫn luôn ghi nhớ lời dạy dỗ của mẹ, không dám làm sai, không muốn mẹ giận.” Trần Hạo Thần vừa nói, vừa giúp đỡ Bạch Xu Hòa rửa rau: “Chính là cảm thấy mấy năm nay mẹ rất vất vả. Con bây giờ đã lớn, có thể giúp mẹ làm rất nhiều chuyện. Đợi học xong, con sẽ đi làm, đổi thành con chăm sóc cho mẹ.”

Tuy rằng nhìn khuôn mặt trẻ trung của mẹ, nó nói mấy lời này trông không hợp lắm nhưng nó rất nghiêm túc bày tỏ.

Sắc mặt Bạch Xu Hòa bình thản: “Vẫn ổn, nuôi con không phải phải chuyện gì phiền toái lắm.”

Trần Hạo Thần: “…” Nghe có vẻ, giống như nó là thú cưng ý.

Nửa tiếng sau Trần Hạo Thần ăn một bữa tối ngon lành. Nhìn Bạch Xu Hòa ngồi ở một bên chỉ ăn mấy miếng, nó im lặng. Mẹ của nó không phải là người mẹ mềm yếu dịu dàng lúc trước, nhưng có vài chuyện sẽ không thay đổi. Nó không hỏi vì sao, sợ vừa hỏi nó liền không còn mẹ nữa.

Người không ăn không uống, còn có thể sống sót, nó cảm thấy nhất định là thần tiên. Vì sao không phải yêu quái? Bởi vì yêu quái sẽ ăn thịt người.

Năm thứ hai, Trần Hạo Thần lên cấp ba, thành tích vẫn luôn dẫn đầu.

Mà Trần Minh gần như không trở về nhà này nữa, mỗi ngày đều là về nhà bố mẹ hắn. Phương Cúc Lan và Trần Tông Bình nói rất nhiều lần, bảo Bạch Xu Hòa đón Trần Minh về.

Bạch Xu Hòa đi tới một lần, hỏi Trần Minh trước mặt hai người họ: “Em tới đón anh rồi đây, anh muốn về không?”

“Em mặc kệ anh, anh ở chỗ bố mẹ, ở đây rất thoải mái.”

Bạch Xu Hòa không khuyên hắn nữa mà nói với Phương Cúc Lan, Trần Tông Bình: “Anh ấy chắc chắn là không thể đối mặt với con, để anh ấy ở đây vậy, ít nhất anh ấy có thể vui vẻ hơn.”

Phương Cúc Lan: “Chuyện này…” Trần Minh vui vẻ, nhưng bà ta không vui chút nào.

Trần Tông Bình là người thích sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói với Bạch Xu Hòa bọn họ có chút ghét bỏ Trần Minh nên chỉ đành trơ mắt nhìn Bạch Xu Hòa rời đi.

Ở chỗ bố mẹ, Trần Minh đúng là thoải mái. Hắn hiện tại còn hơi sợ, đi chơi với anh em ở ngoài, sợ chơi bời sẽ bị bắt vào đồn cảnh sát. Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát gọi người vào trong nhà chơi.

Không bao lâu sau Trần Minh đã gọi anh em hắn về nhà đánh bài, khiến cả căn phòng chướng khí mù mịt, Phương Cúc Lan và Trần Tông Bình rất tức. Sau lại thật sự là không thể nhịn được nữa, đứng trước mặt người khác mắng Trần Minh một trận làm hắn mất hết mặt mũi.

Sau khi đám người rời đi, hai bên cãi nhau một trận, Trần Tông Bình không nhịn được cho Trần Minh một cái tát. Trần Minh tức giận trong lòng đánh trả, hai người đánh nhau một trận. Nhìn bộ dạng không thể tin được của họ, hắn nhổ một ngụm, cuối cùng cũng coi như là xả hết ra.

Hắn không đánh thắng ả yêu quái kia, chẳng lẽ còn đánh không thắng hai người già này à? Không phải họ luôn miệng nói yêu hắn, thương hắn sao? Theo hắn thấy thì cũng chỉ có thế mà thôi. Hai người già, không đánh thắng Trần Minh, Trần Minh cảm thấy đã lâu không thoải mái như vậy. Gen bạo ngược trong người lại sống dậy.

Hắn thường xuyên gọi người tới nhà chơi, Phương Cúc Lan cùng Trần Tông Bình lúc đầu còn ngăn cản, sau lại vì bị đánh sợ nên đành phải hầu hạ đám bạn không ra gì của hắn. Nghiệp vụ năng lực Trần Minh không ổn nên mất công việc. Nhưng hai người già có lương hưu, hắn lại ăn bám như là chuyện đương nhiên.

Hai người chị Trần Minh biết chuyện này tới khuyên giúp, kết quả chính là thiếu chút nữa bị hắn đánh, bị hắn mắng đuổi ra ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp