Boss Phẫu Thuật Sao

Chương 4: Phiền Phức


1 năm

trướctiếp

Sáng sớm hôm sau, Cố Hân hiếm có được một hôm không đi muộn. Ngược lại đây là lần đầu tiên trong quá trình làm thực tập ở khoa chỉnh hình cô có mặt ở văn phòng trước bảy giờ bốn mươi phút.

Cô vừa ăn bữa sáng vừa dùng một tay đè lại mí mắt phải đang không ngừng nháy và lẩm bẩm: "Tai họa nháy mắt phải, sẽ không có chuyện gì xui xẻo phát sinh đâu, đúng không?"

Như để trả lời câu hỏi của cô, một y tá thực tập đi vào văn phòng nhanh như gió "Này, Cố Hân, cô đã đến rồi à? Sao cô còn có thời gian rảnh rỗi ngồi đây ăn sáng a?"

Giọng của y tá vừa lo sợ vừa nóng nảy, như thể việc cô ăn sáng ở đây là phạm lỗi gì vậy. Cố Hân khó hiểu nhìn cái bánh mì trong tay, "Cô tìm tôi có việc gì à?"

"Cô nhanh đi xem bệnh nhân phòng VIP một chút đi, bây giờ các bác sĩ y tá đều đứng chật kín phòng rồi, thế nhưng lại không có ai hiểu Mark tiên sinh nói gì." Y tá cũng không kịp giải thích gì thêm, kéo lấy Cố Hân đi nhanh về hướng phòng bệnh.

Nghe thấy bệnh nhân xuất hiện vấn đề, mặt Cố Hân biến sắc, nhanh chóng ném lại bữa sáng mà chạy theo.

Vừa vào phòng VIP, quả nhiên cô nhìn thấy Mark đang nằm trên giường với vẻ mặt thống khổ, mà bác sĩ Ngô trực ban cùng y tá trưởng và năm sáu người khác đang đứng quanh giường bệnh. Bởi vì Mark tiên sinh nói chính là tiếng Đức nên Ngô Hưng cũng không thể hiểu được ông ta khó chịu ở đâu, cũng không thể tùy tiện dùng thuốc.

Cố Hân đi đến bên cạnh Mark, dùng tiếng Đức hỏi một câu: "Ngài thấy khó chịu chỗ nào?"

Đột nhiên nghe được tiếng mẹ đẻ của mình, Mark tiên sinh ngạc nhiên. Lúc Cố Hân tiến vào phòng giải phẫu, hiệu quả của thuốc tê đã bắt đầu có tác dụng, ông ta cũng không ngờ rằng sẽ có bác sĩ có thể hiểu tiếng Đức. Nhưng ông ta rất nhanh liền hồi hồn: "Vết thương rất đau."

Cố Hân phiên dịch lại cho Ngô Hưng, Ngô Hưng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức bảo y tá đi chuẩn bị thuốc giảm đau, một bên lại bảo Cố Hân hỏi ông ta xem liệu còn chỗ nào khó chịu không.

Đám người giải quyết xong vấn đề của Mark tiên sinh thì cũng đã đến thời gian giao ban.

La Diễm Văn đang căn dặn các bác sĩ trong văn phòng, anh thấy nhiều bác sĩ và y tá cùng đi vào liền không khỏi nhíu mày, "Điều động nhiều người như vậy, đang có bệnh nhân cần cấp cứu sao?"

Ngô Hưng cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi vào cái ghế cạnh La Diễm Văn, không chút khách khí mở ngăn kéo của anh lấy hộp thuốc lá ra, vừa nói: "Cậu nghĩ rằng chúng ta có thể là vì bệnh nhân nào mà điều động nhiều người như vậy."

Nghe ông ấy nói như thế, lại thấy sắc mặt khó chịu của ông ấy, La Diễm Văn tự nhiên đoán ra được một chút, liền hỏi Cố Hân người đang ngồi trước máy tính, "Bệnh nhân người Đức kia như thế nào rồi?"

"Vết thương đau đớn khó chịu, dùng thuốc giảm đau xong thì đỡ hơn rồi. Không có vấn đề gì lớn, chỉ là ngôn ngữ khác biệt, áp lực của thầy Ngô tương đối lớn." Cố Hân nhịn cười vừa liếc nhìn Ngô Hưng, vừa giải thích cho La Diễm Văn.

Ngô Hưng liếc nhìn Cố Hân một cái, sau đó đặt tay lên lưng ghế của La Diễm Văn, hời hợt nói: "Rõ ràng là thực tập sinh của thầy La nha, làm sao có thể làm phiền tôi. Phải biết rằng ngay cả bữa sáng tôi cũng chưa ăn mà đã phải đến phòng bệnh tiêu hao thời gian cả buổi sáng rồi."

"Được rồi, là lỗi của tôi, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm." La Diễm Văn cười nhạt.

"Vậy được, cũng không cần mời tôi đi ăn bên ngoài, gọi cơm giao đến là được rồi." Ánh mắt Ngô Hưng nhìn về phía Cố Hân mang theo một tia trêu chọc, "Tôi sẽ gọi món mà Cố Hân đã ăn hôm qua, xem món ăn khiến người ta phải khóc rốt cuộc có vị như thế nào."

Cố Hân: "..."

Mấy ngày kế tiếp giống như quay về quỹ đạo bình thường, mọi việc đều diễn ra theo quy trình, không có chút sự cố nào. Giao ban, kiểm tra phòng, thay thuốc, viết bệnh án và làm phẫu thuật.

La Diễm Văn lại dẫn Cố Hân vào phòng phẫu thuật, may mà thao tác của Cố Hân khá tốt cũng không có vấn đề gì lớn, cơ bản là có thể làm cho La Diễm Văn hài lòng.

La Diễm Văn không thích việc tán dương học trò mình quá nhiều, nếu làm tốt, anh sẽ nhàn nhạt nói một câu: "Tốt lắm.” Thỉnh thoảng nghe được câu nói này, mắt Cố Hân sẽ sáng lên mấy phần.

Kiều Thanh Vũ không tiếp tục đến quấy rầy Cố Hân, mặc dù anh ta mỗi ngày đều sẽ tới phòng bệnh của Mark tiên sinh hỏi thăm, cũng thường chạm mặt Cố Hân, nhưng lại không nói với cô câu nào.

Chỉ là không biết vì cái gì, sâu trong nội tâm của Cố Hân vẫn như cũ có mấy phần bất an, cô hiểu Kiều Thanh Vũ, cứ bỏ qua như vậy không phải phong cách của anh ta.

"Lão La!" Âm thanh chủ nhiệm đột nhiên vang lên, mang theo cả nộ khí.

Cố Hân vốn đang ở trong cõi thần tiên cũng bị âm thanh này kéo về thực tế, cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm đang nổi giận đùng đùng.

Đáy mắt La Diễm Văn đều có đến mấy phần kinh ngạc: "Chủ nhiệm, sao thế?"

"Bệnh nhân người Đức kia là cậu hay học trò của cậu thay thuốc?" Chủ nhiệm nghiêm túc nhìn về phía La Diễm Văn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Hân một cái.

Cố Hân mờ mịt không hiểu mà đứng lên, "Chủ nhiệm, là em thay."

Nghe vậy chủ nhiệm càng giận hơn nhưng không phải là đối với Cố Hân, mà là đối với La Diễm Văn, "Miệng vết thương của hắn có chút sưng đỏ lên, nhiệt độ cơ thể cũng nóng hơn bình thường, chỉ sợ là bị nhiễm trùng sau phẫu thuật rồi."

“Năm đến bảy ngày sau ca mổ là khoảng thời gian vết thương dễ bị nhiễm trùng. Cậu nên tự mình thay băng cho vết thương của bệnh nhân này. Dù có để cho bác sĩ thực tập làm thì cậu cũng nên ở bên cạnh trông chừng. Chỉ cần thao tác sơ ý chút thôi cũng dễ dàng gây nên nhiễm trùng." Chủ nhiệm cố gắng đè nén tâm tình của mình, nhưng sắc mặt vẫn xanh xám như cũ.

La Diễm Văn nhíu mày một cái, liền đứng dậy đi về hướng phòng bệnh. Tiếp đó phân phó cho Cố Hân, "Đi đẩy xe thuốc tới đây, sau đó cầm thêm băng thay thuốc tới."

Cố Hân đáp ứng xong liền đi đến phòng thay thuốc. Trong lòng cô có chút lo lắng bất an, chẳng lẽ là do mình thao tác không chuẩn mà gây ra nhiễm trùng cho bệnh nhân?

Khi cô đến phòng bệnh, Kiều Thanh Vũ cũng đang ở đó. Bên cạnh còn có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, đang cau mày cùng La Diễm Vă nói chuyện, "Bác sĩ La đúng không? Trình độ y thuật và y đức của bệnh viện các người đúng là quá kém, vết thương của bệnh nhân bị nhiễm trùng cũng đều là do chúng tôi phát hiện. Nếu không phải tôi trực tiếp nói với chủ nhiệm của các người thì chắc bây giờ anh cũng chẳng đến xem đâu nhỉ?"

Lời này nói ra cho dù là Cố Hân thì đều cảm thấy khó chịu.

Mà La Diễm Văn lại chỉ cầm lấy băng thay thuốc mà Cố Hân mang đến, kiểm tra vết thương, da bên ngoài xác thực có chút đỏ lên, nhiệt độ cơ thể cũng hơi cao, nhưng may mà chỉ là nhiễm trùng mức độ nhẹ. Nghe thấy lời châm chọc của người đàn ông kia, anh vẫn bình thản như cũ, "Vết thương của Mark tiên sinh đúng thật có bị nhiễm trùng, nhưng mức độ tương đối nhẹ. Anh yên tâm, bệnh viện chúng tôi sẽ xử lý tốt vấn đề này, sẽ không ảnh hưởng lớn tới sức khỏe của Mark tiên sinh."

Người đàn ông trung niên kia nghe xong lời này sau khi hừ một tiếng, liền không nói thêm gì nữa. Mà một bên Kiều Thanh Vũ lại lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi mới vừa nghe chủ nhiệm nói, nhiễm trùng sau phẩu thuật có thể là do sơ ý lúc thay thuốc tạo thành. Xin hỏi ai là người phụ trách thay thuốc cho Mark tiên sinh?"

Cố Hân cắn chặt môi dưới, kiên định mở miệng: "Là tôi thay."

Lời này vừa nói xong, Kiều Thanh Vũ còn chưa nói gì, người đàn ông trung niên kia liền phát hỏa trước, "Cái gì? Bác sĩ La, Mark tiên sinh có thân phận gì anh không biết sao? Anh thế nào mà lại để cho một thực tập sinh cái gì cũng không biết thay thuốc cho ngài ấy, cô ta gánh nổi trách nhiệm này sao?"

Lời này của hắn làm cho sắc mặt của Cố Hân trở nên tái nhợt, trong đầu cũng loạn thành một đoàn. Cô nhớ rõ ràng thao tác của mình không phạm sai lầm ởchỗ nào, nhưng mà bây giờ cô lại không dám chắc chắn. Huống chi cô còn làm liên lụy đến La Diễm Văn cũng phải nghe những lời khó nghe này, trong nội tâm của cô càng thêm áy náy. Bất kể như thế nào, việc vết thương của Mark tiên sinh bị nhiễm trùng là sự thật, cô hít vào một hơi, run rẩy mở miệng nói: "Không phải…."

Chữ "không" còn chưa nói ra, La Diễm Văn đã mở miệng chen vào lời cô định nói, âm thanh vẫn không lớn như cũ, nhưng lại rất có lực âm vang, ánh mắt sáng ngời mà nhìn thẳng vào đối phương, "Tiên sinh, nguyên nhân gây nên nhiễm trùng có rất nhiều, mà mỗi lần học trò của tôi thay thuốc tôi đều đứng bên nhìn, vô cùng chắc chắn rằng thao tác của cô ấy không sai bước nào. Trước khi chúng tôi điều tra rõ được nguyên nhân, mong ngài ăn nói cẩn thận."

Lời nói của La Diễm Văn cũng không nghiêm khắc, mà giống như là đang trần thuật sự thật vậy, vô cùng bình thản, nhưng khí thế lại hơn hẳn người đàn ông kia, trong lúc vô tình cũng một mực bảo hộ Cố Hân ở sau lưng.

Người đàn ông trung niên cũng nghĩ đến thân phận của mình, không muốn ầm ĩ cùng họ để làm mất thể diện. Hắn làm tư thế chào với Mark tiên sinh xong liền rời đi, khi ra đến cửa hắn còn lạnh lùng lườm Cố Hân một cái.

Kiều Thanh Vũ không đi, nhưng nhíu mày nhìn Cố Hân, "Cố Hân, cô cần gì phải làm chuyện mình không am hiểu chứ? Không phải lần nào phạm sai lầm bác sĩ La cũng sẽ che chở cho cô đâu."

Hàm ý chính là lời nói của La Diễm Văn vừa nãy chỉ là bao che cho sai lầm của Cố Hân mà thôi. Cố Hân quật cường cúi đầu, không để ý đến anh ta.

Mà La Diễm Văn đang đánh giá mấy bó hoa tươi cùng với ít thuốc bổ trên bàn cạnh giường bệnh, anh hỏi: "Kiều tiên sinh, gần đây có rất nhiều người đến thăm Mark tiên sinh đúng không?"

Kiều Thanh Vũ không biết tại sao anh lại hỏi đến việc này, nhưng đây cũng không phải chuyện gì không thể nói, liền gật đầu trả lời: "Rất nhiều."

Sau đó La Diễm Văn không còn nhắc đến chuyện này nữa, nhưng lại nhắc tới bệnh tình của Mark tiên sinh, "Chỉ là nhiễm trùng mức độ nhẹ, tôi sẽ kê thêm thuốc, anh yên tâm."

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Cố Hân nhiều lần hồi tưởng lại thao tác lúc đó, nhưng ngẫm lại vẫn là thấy không có ý nghĩa, Mark đã bị nhiễm trùng, mà cô còn làm liên lụy đến La Diễm Văn. Cô đi theo sau lưng La Diễm Văn, giọng có chút lúng túng, “Thầy La…"

La Diễm Văn dừng bước, quay người lại nhìn cô, “Cô cũng cho rằng lời tôi nói vừa nãy chỉ là giúp cô giải vây sao?"

Điểm này Cố Hân có chút không thể xác định, dù sao đi nữa thì cô cũng chỉ là thực tập sinh, coi như có thật sự phạm sai lầm, thì người chịu trách nhiệm cũng là thầy của cô. Thật sự mà nói, cô chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, căn bản là không có tư cách và cũng không thể tự mình gánh chịu hậu quả.

La Diễm Văn giống như nhìn ra cô đang mê mang, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu linh hồn cô, "Hôm đó ở trong phòng phẫu thuật cô làm phiên dịch song ngữ Trung-Đức không phải là rất tự tin sao? Tư thái vốn bình thản tự tin như vậy, mà sao hôm nay lại không tin tưởng vào chuyên môn của mình rồi?"

Câu nói này đã kích thích Cố Hân, khơi dậy tinh thần của cô, cô nhớ lại tất cả các thao tác đã làm rồi đối chiếu với lý thuyết trong sách cùng lời chỉ bảo của thầy, cuối cùng ngẩng đầu bình tĩnh nhìn La Diễm Văn nói: "Tôi chắc chắn, thao tác của tôi không sai."

"Đúng vậy!" Ánh mắt La Diễm Văn nhu hòa hơn mấy phần, giọng nói lười biếng còn mang thêm vài phần trêu chọc, "Cô mới là bác sĩ, phải có phán đoán của mình. Mà không phải vì người bệnh hoặc người thân của hắn chất vấn vài câu liền hoài nghi chính mình."

Cố Hân ngơ ngác nhìn anh, dáng người cao ráo của anh được bao phủ trong ánh nắng, cùng với áo khoác trắng cài cúc gọn gàng, mang theo cảm giác quyền uy khiến người ta không thể hoài nghi, anh chầm chậm nói: "Tôi chưa hề nói cô là người có lỗi, cô không cần xin lỗi bất kì kẻ nào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp