Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 7: Thế giới đầu tiên (7)


1 năm

trướctiếp



Một cỗ phi thuyền ngoài hành tinh khổng lồ đang trôi bập bềnh trên không trung, xung quanh có vố số người máy đang bay, hoàn toàn có thể nói là vây kín không lọt gió. Còn khi hướng mắt nhìn vào, ít nhất cũng phải có hàng tỷ người máy được trang bị vũ khí đủ để phá sập một tòa nhà lớn.

Thời Thanh đứng ở trước cửa kính, nhìn xuống khu rừng.

Ân Minh Tranh bước tới từ đằng sau cậu, thuần thục ôm cậu vào lòng, giọng nói có lực, trầm ấm, dễ nghe, khẽ cười: “Đang nhìn gì thế?”

“Nhìn rừng.”

Thời Thanh chỉ về khu rừng phía dưới khi đứng từ trên cao nhìn xuống chỉ giống như tiêu bản của một cảnh vật: “Hành tinh Mẹ của em chỉ có cây Mẹ thôi, không có rừng.”

Ân Minh Tranh dõi mắt nhìn theo, với thính lực dị năng cực tốt của mình có thể thấy rõ ràng, giữa những tán cây um tùm thỉnh thoảng xuất hiện vài con Trùng tộc có hình thái khác lạ đi lại như con thoi.

Lòng anh trầm xuống, khu rừng trước kia rõ ràng thuộc địa phận của con người, bây giờ đã rơi vào tay Trùng tộc rồi sao?

Thời Thanh ngước mắt lên, nhìn nét mặt cứng đờ của anh, khóe miệng càng cười càng ngọt, sau đấy lại chen sâu vào lòng anh, hệt như một con báo đang kêu ngau ngáu làm nũng, giơ ra mấy ngón tay trắng thon dài nghiêm túc đếm số: “Còn mười bảy năm mười một tháng bảy mươi ngày nữa là chúng mình có thể sinh em bé rồi.”

Giọng nói của hệ thống vang vang cũng nói theo: [Còn hai mươi ngày nữa chúng ta sẽ bị ý thức của thế giới ném ra khỏi thế giới này.]

[Ký chủ, chúng ta đã tới đây mười ngày rồi, mức độ bài xích của Ân Minh Tranh vẫn là 80, thế này thì chơi như nào.]

Thơi Thành: [Thả con săn sắt là chơi được.]

[Thả gì cơ?]

Hệ thống đang nghiên cứu thả con săn sắt gì thì đã thấy ký chủ lão luyện nhà nó cứ như không xương mà leo lên người Ân Minh Tranh, kéo giọng dài ra vừa ngọt vừa ngấy, hệt như một đứa thiểu năng đưa ra yêu cầu: “Em muốn tới nhà vệ sinh tuồn nước, Minh Tranh đi cùng với em đi.”

Ân Minh Tranh chẳng cảm thấy yêu cầu này của Thời Thanh thiểu năng như nào, mấy ngày này anh đã quen với các kiểu làm nũng dính người của Thời Thanh rồi, thuận theo ý muốn của cậu, nhấc một cái đã ôm được cậu lên, cứ bế như vậy tới nhà vệ sinh.

Vào những lúc đòi thơm thơm bế bế như này, cân nặng của đứa bé nghịch ngợm Thời Thanh sẽ không nặng như lúc là một vị vua bá khí nữa.

Trong phi thuyền vốn dĩ không có nhà vệ sinh, tộc người máy không cần ăn uống, đương nhiên sẽ không cần nhà vệ sinh.

Sau khi Ân Minh Tranh tới nơi này liền có nhà vệ sinh, mà mấy ngày này sau khi anh đồng ý ở lại trên phi thuyền, Thời Thanh vì muốn được giống như anh nên cũng tự làm cho mình một hệ thống tiêu hóa chỉ có ở loài người.

Chỉ là cậu vẫn chưa thể ăn được thức ăn của loài người, bình thường cùng lắm chỉ uống dầu, do đó đi vệ sinh cũng chỉ cần đi nhẹ.

Dù gì đây cũng chỉ là một thủ đoạn của cậu thiếu niên ngoài hành tinh nhằm gần gũi và dỗ ngọt Ân Minh Tranh thôi, cũng không cần phải giống con người y như đúc.

Ân Minh Tranh đi cùng cậu ra nhà vệ sinh xong, lại thấy cậu vui vẻ hớn hở đi qua rửa tay ở bồn rửa tay, lau khô, hệt như bạn nhỏ hoàn thành nhiệm vụ thầy giáo giao cho, xòe hai bàn tay ra chạy tới trước mặt anh, đòi được khen thưởng.

Từ khi Ân Minh Tranh đồng ý ở lại phi thuyền, trên mặt Thời Thanh lúc nào cũng nở nụ cười, giống như một bé chim chẳng biết mệt mỏi là gì, cứ vây lấy anh bay tới bay lui, vì để được ở gần anh hơn, học mọi thứ từ anh.

Thời Thanh bắt đầu đi ngủ giống như con người, buổi sáng mỗi ngày, khi Ân Minh Tranh thức giấc, vừa cúi đầu là có thể thấy được đôi lông mi cong dài của cậu thiếu niên đang nhắm mắt, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh.

Mỗi khi tới buổi tối, tới khoảng thời gian con người cần được nghỉ ngơi, cậu thiếu niên này luôn chạy tới chiếc giường mềm trước, giống như hải cẩu đập đuôi của mình, cậu cũng dùng chiếc chân dài đập đập lên giường, đợi Ân Minh Tranh cùng “đi ngủ” với mình.

… Cho dù cậu vốn không ngủ thật.

Điều này cũng là do sau này Ân Minh Tranh mới phát hiện ra, Thời Thanh cần cù chăm chỉ học mọi thứ từ anh nhưng đều chỉ học được cái mã.

Vào một đêm nào đó anh mở mắt, vừa xoay người đã thấy được Thời Thanh đang nhìn mình chằm chằm, tim anh xém chút nữa lao ra ngoài.

“Sao không ngủ?”

“Em không có hệ thống giấc ngủ như con người.” Thời Thanh chớp chớp mắt, tinh thần hưng phấn xông tới trước mũi của Ân Minh Tranh nhìn linh kiện.

“Anh thức rồi, vậy chúng ta thực hiện trình tự thôi.”

Bởi vì bé yêu tinh tinh lực có thừa nào đó quấn lấy bản thân lướt trình tự, ngày hôm sau, Ân Minh Tranh trước giờ có đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn lại ngủ thẳng tới trưa.

Ân Minh Tranh bên ngoài không nói gì, từ đó về sau cũng không còn dậy trước sáu giờ nữa.

Thời Thanh nhìn được hết, tán gẫu với hệ thống: [Anh ấy sợ ở vườn địa đàng này của tôi lâu rồi sẽ bị đồng hóa, ôi đàn ông]

Cậu cũng cố ý chơi xấu, biết Ân Minh Tranh nghĩ như nào nên đêm nào cũng quấn lấy anh làm phiền, Ân Minh Tranh uyển chuyển từ chối, cậu làm mềm giọng đi làm nũng rớt liêm sỉ, như mấy bé mèo bé chó mới sinh tìm mẹ vậy, co cụm trong lòng người đàn ông.

Ân Minh Tranh cũng bó tay, chỉ có thể thuận theo cậu.

Cứ mấy ngày qua như vậy, tư thế hiên ngang của người hùng nhân loại ngày nào giờ chỉ thấy hai hốc mắt đen sì to đùng.

Hệ thống nhìn ký chủ vui quên lối về mà cảm thấy tuyệt vọng.

Cuối cùng nó ý thức được một chuyện.

Có khả năng ký chủ lão làng của nó mải trêu chọc mỹ nam mà thẳng thừng quên luôn cả nhiệm vụ ra sau đầu rồi.

Mà nói chứ, dựa theo tính cách của ký chủ thì khả năng cao bị như vậy lắm.

Cứ vào lúc nó muốn nói sự thật mất lòng này thì Thời Thanh lại quấn lấy Ân Minh Tranh, sau đó nó lại không thể không bật mode làm mờ lên.

Hết cách rồi, phi thuyền này không có gì để chơi, ăn uống thì lại có đủ, tục ngữ có câu ăn no rửng mỡ, một bé cưng đang ở trước mặt như vậy, Thời Thanh không muốn để bản thân thiệt thòi đâu.

Cứ mấy vòng như vậy, hệ thống cũng thành Phật luôn rồi.

Hôm nay, Ân Minh Tranh đang ngủ, Thời Thanh lại bò lên ngực anh, tay vẽ vòng tròn quanh chỗ trái tim, người khác nếu nhìn thấy cảnh này sẽ chỉ thấy ấm áp đẹp đẽ.

Nhưng trên thực tế, Thời Thanh nhìn bên ngoài trông thanh khiết ngây ngơ, đôi mắt trong veo lại đang tám nhảm với hệ thống: [Nhìn cơ ngực của bé cưng nhà tôi này, dẻo dai sờ thích thật đấy, đây là kiểu mẫu điển hình mặc quần áo nhìn gầy còn cởi ra lại thấy thịt đây mà. Nằm lên trên đó thì trên cả tuyệt vời.]

Hệ thống: [Đạo khả đạo, phi thường đạo…]

[Cậu đang đi đi đa đa cái gì thế?]

Hệ thống hệ Phật mỉm cười (tuyệt vọng): [Tôi mới tải bản Đạo đức kinh từ tổng bộ về, thỉnh thoảng niệm một chút cho tâm bình khí hòa.]

Thời Thành: [Một hệ thống như cậu mà cũng biết thưởng thức đấy nhỉ. Ui cha, bé cưng nhà mình dậy rồi nè.]

Ân Minh Tranh vừa mở mắt ra, như bao ngày khác, cậu thiếu niên ngoài hành tinh một giây sau đã nhào tới, dính dính nhão nhão chen vào trong lòng anh.

“Muốn nhìn linh kiện nhỏ của Minh Tranh.”

Hệ thống nhìn màn hình làm mờ, tâm bình khí hòa: [Minh khả minh, phi thường minh*…]

(*: Câu này là vế sau của câu “Đạo khả đạo phi thường đạo” ở trên, trích trong “Đạo đức kinh” của Lão Tử, ý nói nếu đạo mà diễn tả được thì chẳng phải là đạo vĩnh cửu bất biến, tên mà có thể đặt ra để gọi nó (đạo) thì chẳng phải tên vĩnh cửu bất biến)

Trong khi nó trầm mình trong “Đạo đức kinh” không thể thoát được, cuối cùng Ân Minh Tranh cũng lấy được cơ ăn sáng để cậu thiếu niên xuống khỏi người mình trước.

Thời Thanh không ăn thức ăn của con người nhưng cậu muốn cùng làm một chuyện với người mình yêu, vậy là bèn hạ lệnh cho người máy bưng lên một cốc dầu tinh khiết, cắn cắn ống hút, nhìn Ân Minh Tranh rồi uống từng ngụm một.

Hệ thống vị giác của cậu là của tộc người máy, uống các kiểu dầu khác nhau cũng sẽ cảm nhận được sự khác nhau.

Ví dụ như cốc này, vị Phật nhảy tường.

Nét mặt của Ân Minh Tranh vẫn dịu dàng như bao ngày, mỉm cười nhìn cậu thiếu niên uống dầu, thấy cậu uống no rồi còn rất thân mật lấy giấy lau khóe miệng cho cậu, trông hệt như một bạn đời tốt chuẩn mực vậy.

Quả nhiên là sau khi anh làm như vậy, ánh mắt Thời Thanh nhìn anh ôn nhu tới mức có thể hóa thành nước, còn lộ ra nét mặt bá đạo như muốn bá chiếm con mồi vậy, ngồi trên đùi bạn trai, nhìn anh ấy ăn cơm.

Ân Minh Tranh cũng dứt khoát duỗi tay trái ra, như động tác vỗ về con mèo nhỏ, bàn tay xoa xoa mái tóc mềm của thiếu niên.

“Thời Thanh.”

Anh ăn xong, nhìn những người máy cung kính đi tới dọn các đĩa thức ăn xuống, vừa dùng tay phải lấy giấy lau miệng vừa nhẹ nhàng nhỏi: “Em không thể đi ngủ thực sự giống như con người sao?”

Thời Thanh lắc đầu: “Cái đó cần có hệ thống giấc ngủ.”

Ân Minh Tranh đỡ cậu dậy, cười nói: “Làm một cái đi, tối hôm nào tôi ngủ em cũng chỉ có thể nhìn tôi như vậy, tôi không đành lòng.”

Trên mặt cậu thiếu niên ngoài hành tinh có chút do dự, cậu luôn như vậy, không biết che giấu tâm tư của mình.

Người đàn ông cưng chiều nhìn cậu: “Sao thế?”

“Em sợ anh chạy mất.”

Thời Thanh do dự, cuối cùng vẫn chọn nói sự thực: “Nếu như nhân lúc em ngủ rồi anh âm thầm bỏ trốn thì phải làm sao.”

“Sao lại có chuyện như vậy chứ.” Ánh mắt Ân Minh Tranh tối đi vài phần, nụ cười trên mặt vẫn như vậy: “Tôi đâu có quyền rời khỏi phi thuyền, em ngủ rồi thì tôi cũng chạy không nổi.”

Nhìn thấy sự ngang bướng trong mắt cậu, anh cười tươi, ôm cậu thiếu niên vào lòng, vỗ lưng vỗ về cậu: “Được rồi được rồi, không ngủ thì không ngủ, dù sao em cũng là tộc máy móc, không ngủ cũng có sao đâu.”

Thiếu niên ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh, áp tai vào lắng nghe tiếng tim anh đập, khẽ khàng nói: “Nếu như thêm hệ thống giấc ngủ vào thì phải thêm cả hệ thông trái tim nối liền với não. Nếu trái tim bị thương, em sẽ bị thương, đây là điểm yếu, tộc máy móc không thể có điểm yếu được.”

“Không sao, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Thời Thanh không ngủ được thì tôi có thể không ngủ để bầu bạn với em mà, ngủ ít đi mấy tiếng, không sao cả.”

“Thật sao?!” Cậu thiếu niên quả nhiên hứng khởi hơn nhiều, đôi mắt sáng lấp lánh, cười dịu dàng ôm lấy người đàn ông: “Minh Tranh anh tốt thật đấy! Em thích Minh Tranh nhất!”

Ân Minh Tranh cười cười ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng của Thời Thanh, nhưng đáy mắt lại âm trầm, không biết đang nghĩ gì.

Bắt đầu từ hôm ấy, người đàn ông này quả nhiên bắt đầu không ngủ nữa.

Ngày đầu tiên Ân Minh Tranh chỉ ngủ có ba tiếng đã thức giấc, Thời Thanh còn rất vui vẻ, hưng phấn quấn lấy anh cả một buổi tố. Nhưng tới ngày thứ hai, tinh thần của Ân Minh Tranh bắt đầu không được tốt cho lắm, qua tới ngày thứ ba, tinh thần của anh bắt đầu ngơ ngẩn hơn, bình thường cũng chẳng thể phản ứng lại lời Thời Thanh nói.

Thời Thanh bảo anh đi ngủ, anh kiên trì không ngủ, nói muốn ở bên cạnh Thời Thanh để tránh cho lúc anh ngủ cậu thấy nhàm chán.

Nụ cười trên mặt cậu thiếu niên càng ngày càng ít, đôi mắt chất chứa biết bao sự vui vẻ đơn thuần dường như cũng chỉ còn u buồn phiền muộn.

Cuối cùng, tới ngày thứ tư, Ân Minh Tranh mở mắt không thấy cậu thiếu niên ngoài hành tinh đâu, anh đứng dậy, hỏi người máy ở bên cạnh: “Thời Thanh ở đâu.”

“Vua đang ở buồng quan sát.”

Ân Minh Tranh đi tới buồng quan sát, dọc đường đi, những người máy có thể dễ dàng đục một lỗ trên người anh lại cung kính nhường bước.

Anh là bạn đời của vua, có quyền hạn lớn nhất ngoài vua ra.

Cuối cùng, người đàn ông cũng đi tới buồng quan sát, anh vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền đứng chôn chân tại chỗ.

Trong một mảng màu bạc này, ngoài ngai vàng ra, lồng ngực của cậu thiếu niên đang được mở ra, tay của máy móc đang loay hoay trước mặt, sau đó, trái tim bằng máy được đặt vào trong.

… Bang bang bang.

Giây sau ấy, trái tim bằng máy trong cơ thể của Thời Thanh bắt đầu hoạt động.

Làn da của cậu bắt đầu liền vào như tự nhiên, rất nhanh, cậu thiếu niên mở mắt, nhìn Ân Minh Tranh rồi nở nụ cười tươi rạng rỡ, trong mắt toàn là sự vui sướng:

“Minh Tranh, em cũng có tim rồi, em giống hệt với anh! Về sau chúng mình có thể cùng đi ngủ rồi.”

Ân Minh Tranh ngơ ra nhìn khung cảnh trước mắt, một lúc sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Đúng, chúng ta giống nhau.”

Nhưng tận đáy lòng anh hiểu rõ.

Không giống.

Anh là loài người, Thời Thanh là tộc máy móc, đây là sự thực vĩnh viễn chẳng thể thay đổi được.



Đêm hôm ấy, dưới ánh đèn vàng nhạt, Ân Minh Tranh tỉnh dậy.

Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn Thời Thanh nằm yên ổn bên cạnh mình.

Thời Thanh ngủ rất ngon, đôi môi hồng khẽ chu lên, mắt nhắm lại hệt như một hoàng tử nhỏ an nhàn chẳng biết sự đời.

Một bàn tay còn đang đặt lên người Ân Minh Tranh.

Ân Minh Tranh nhìn cậu ngủ, tâm trạng khá phức tạp, tay chậm rãi đưa ra, dị năng tụ lại trong lòng bàn tay, đặt đối xứng với nội tạng của cậu thiếu niên.

Chỉ cần anh đánh xuống, trái tim bằng máy móc chỉ vừa mới biết đập sẽ dừng hoạt động.

Thời Thanh, người ngoài hành tinh ngăn cản anh trở về căn cứ loài người, sẽ chết.

Cậu chết rồi, những người máy cậu chế tạo ra cũng sẽ bị tê liệt.

Ân Minh Tranh có thể thuận lợi trốn khỏi đây.

Đôi tay người đàn ông run rẩy, từng bước từng bước tới gần người đang ngủ không hề phòng bị chút nào.

Cậu thiếu niên vẫn đang ngủ rất ngon lành, không hề biết được nguy hiểm đang tới gần.

Yên lặng, ngoan ngoãn, ngây thơ như vậy.

Cậu chưa bao giờ ngược đãi anh, ngược lại còn chia sẻ mọi thứ với thân phận là bạn đời tự nhận.

Ân Minh Tranh bỗng nắm chặt bàn tay, vươn qua mặt cậu rồi thu về.

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, người đàn ông chậm rãi kéo lại góc chăn cho cậu thiếu niên, im lặng không tiếng động rời khỏi cõi địa đàng đã giam mình mười mấy ngày này.

Anh không biết rằng, sau khi anh rời đi, Thời Thanh đang ngủ yên lành cũng từ từ mở mắt.

Tay cậu vung lên, ánh sáng hiển thị bản đồ trên phi thuyền bỗng hiện lên giữa căn phòng.

Phía trên, một điểm đỏ đang đi dọc hành lang, một đường đi tới phòng cung cấp, sau khi lấy được thiết bị bay liền tức tốc quay người đi về một trong năm cánh cửa lớn ra ngoài.

Rất nhiều người máy đang canh giữ ở cửa ra vào nhìn chằm chằm anh, cùng lúc ấy, chỗ của Thời Thanh cũng nhận được hình ảnh do các người máy truyền tới.

Trong khung hình, lưng Ân Minh Tranh đeo thiết bị bay, ánh mắt sắc bén cảnh giác nhìn xung quanh, cũng chính là những người máy này.

“Xin hỏi, có được thả không.”

Thời Thanh nằm dựa về sau, khẽ nhướng mày, cầm cốc dầu vị gà Cung Bảo mà người máy cung kính đưa tới:

“Thả.”

… Tít.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, Ân Minh Tranh nhìn mảng màu bạc phía sau, chút áy náy vội lướt qua trong mắt, sau đấy anh lại quay đầu về, nhảy xuống mà chẳng hề do dự.

[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 60/100]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp