Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 5: Thế giới đầu tiên (5)


1 năm

trướctiếp



Ân Minh Tranh: “…”

Ân Minh Tranh: “…”

Miệng của anh cứ mở rồi lại thôi, cũng không biết mình nên nói cái gì mới phải.

Trước tiên chưa nói tới thân phận và giới tính của người ngoài hành tinh Thời Thanh, chỉ mỗi vẻ ngoài vô cùng trẻ trung của cậu thôi cũng khiến Ân Minh Tranh mặc cảm tội lỗi vô cùng rồi.

Anh không nhịn được mà nằm nhoài ra đất, hỏi ra nghi hoặc từ tận đáy lòng: “Cậu thành niên chưa thế?”

Thời Thanh: “Thành niên là cái gì?”

“Ý là hỏi năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Ân Minh Tranh miễn cưỡng dùng tay đẩy người về sau, cũng may, sau khi trải qua mấy lần Thái Sơn đè đầu, năng lực chịu đựng của cơ thể anh đã được nâng cao, cho dù vẫn chưa thể trực tiếp làm cho Thời Thanh đi xuống được nhưng tốt xấu gì cũng đã có thể vặn mình một chút.

Nhưng còn chưa động được hai cái, Ân Minh Tranh phát hiện cậu thiếu niên bên trên lại chỉnh cân nặng lên.

Sau đó là tiếng nói lảnh lót hệt như đang tranh công của Thời Thanh: “Từ lúc sinh ra tới giờ, em chắc khoảng hơn năm mươi nghìn tuổi rồi.”

Ân Minh Tranh: “… Không phải cậu mới sinh ra chưa được bao lâu à?”

“Đúng vậy, em mới ra đời chưa lâu.” Thời Thanh nằm vững vàng trên người người đàn ông, dùng vẻ mặt “em cực kỳ ngây thơ chỉ nói lời thật lòng” để bốc phét.

“Thời gian chẳng có ý nghĩa gì với tộc người máy cả, sau khi em ra đời đã dẫn dắt đội quân người máy tồn tại nửa đời kia chu du khắp vũ trụ tìm kiếm hành tinh mới, mãi cho tới khi tìm được Trái Đất của các anh mới bắt đầu hành động, cho nên nói em mới ra đời chưa lâu cũng không sai.”

Người hùng loài người nhanh chóng tìm được sơ hở, hỏi Thời Thanh: “Cậu tới Trái Đất được mấy năm rồi?”

“Nếu tính theo thời gian của người Trái Đất các anh thì chưa đầy hai tuần.”

Nắm tay của Ân Minh Tranh cũng thả lỏng, ngả đầu thẳng xuống.

“Thế thì sợ là không được rồi.”

“Tuổi của người Trái Đất chúng tôi được tính bắt đầu từ ngày đầu tiên tới Trái Đất, cậu mới tới được một tuần, vậy nên cậu vẫn còn là một em bé.”

Quả nhiên Thời Thanh tỏ vẻ hoang mang ra mặt cực dễ bị dụ, hơi nghiêng đầu: “Em là một em bé ở hành tinh các anh á?”

Nhìn vào đôi mắt thanh thuần của cậu thiếu niên, tâm trạng của Ân Minh Tranh vô cùng phức tạp. Anh cũng không biết trong lòng mình đang cảm thấy áy náy vì bắt nạt đứa bé nhiều hơn hay là sự hưng phấn vì tìm được đường sống nhiều hơn.

Tóm lại, anh cũng không tính là nói dối.

Chẳng phải trẻ em ở Trái Đất đều tính tuổi từ ngày đầu tiên tới với thế giới này sao.

Tóm lại, nét mặt của Ân Minh Tranh và cảm xúc đều rất phức tạp, nhìn Thời Thanh rồi nghiêm túc nói: “Không sai nhưng ở Trái Đất chúng tôi, 18 tuổi mới có thể **, trẻ em thì không được.”

“Hóa ra là như vậy.”

“Được thôi, em là bạn đời của anh, em nghe anh.”

Còn chưa đợi Ân Minh Tranh thở ra một hơi, tay của Thời Thanh ấn lên ngực của anh cách qua lớp áo, khuôn mặt trắng nõn tỏ vẻ đương nhiên: “Không thể ** nhưng trước tiên cứ làm theo trình tự của người Trái Đất các anh, lắp linh kiện nhỏ cũng được.”

“Em không chê linh kiện nhỏ của anh, anh cũng không được chê em đâu đấy.”

Nghe được lời nói chắc như đinh đóng cột của cậu thiếu niên, Ân Minh Tranh ngơ ngác trợn mắt, duỗi tay muốn khước từ: “Không... Ưm ưm ưm!”

Anh cố gắng đấu tranh, tay nổi cả gân xanh, phần cơ bắp không hiện rõ ra lúc anh mặc quần áo nay lại gồng hết lên mang theo sức mạnh, nhưng rồi vẫn bị ngón tay mềm mại thon dài kia giữ chặt ở bên hông.

Qua hai phút sau, Thời Thanh mới nhấc eo, hài lòng đứng dậy.

Còn người hùng loài người nằm trên mặt đất vẫn chưa kịp phản ứng lại được, mặt ngơ ngác ngỡ ngàng nằm im trên đất, mãi cho tới khi cậu thiếu niên đã đứng thẳng người, trong mắt cũng tràn đầy sự thỏa mãn dùng tay lau đôi môi mọng nước, còn đang hồi tưởng: “Chẳng trách hành tinh của các anh có trình tự như này, đúng là khá thích đấy.”

Nói xong câu này, bé Thời Thanh mấy vạn tuổi khom người, hớn hở thấy rõ, đề nghị với Ân Minh Tranh vẫn còn đang ngơ ngẩn:

“Sau này ngày nào chúng mình cũng lướt qua trình tự này một lần nhé, cho tới khi em ở Trái Đất tròn mười tám mới thôi.”

Cán bộ lão thành sống tới tuổi này còn chưa từng thân mật với ai vừa mới mất đi nụ hôn đầu ngơ ngác nhìn sự vui vẻ ngập tràn trên khuôn mặt của cậu thiếu niên đôi mắt trong veo ánh lên sự tin tưởng.

Đàn ông đều sẽ có chút quan tâm không bình thường với người từng tiếp xúc thân mật với mình. Sau khi “mất đi sự va chạm đầu tiên” của “linh kiện nhỏ”, Ân Minh Tranh mới phát hiện khuôn mặt của Thời Thanh tuấn tú nhường nào.

Anh từng gặp một cậu thiếu niên cũng nhu nhược ưa nhìn như vậy khi còn ở căn cứ, tuy rằng không rực rỡ như Thời Thanh nhưng trước khi Trùng tộc tới, vẻ ngoài ấy tuyệt đối có thể là một ngôi sao nam có vô số fans.

Chỉ là bởi vì thân thể yếu ớt nên ở căn cứ vừa không có sức mạnh đánh đuổi Trùng tộc lại vừa không có sức khỏe làm việc, chỉ có thể ỷ lại người khác, làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng cho chủ nhân mang đi khoe khoang.

Từng có người thậm chí còn đề nghị muốn tặng cho Ân Minh Tranh một con chim hoàng yến như vậy, chỉ là bị anh từ chối ngay, nói rằng bây giờ chưa nghĩ tới chuyện ấy.

Vậy mà bây giờ, anh mới vừa bị cậu thiếu niên trông vừa nhu nhược vừa đơn thuần này kìm chặt trên đất, chỉ có thể giương mắt nhìn cậu dùng linh kiện nhỏ của mình đi tiếp xúc với linh kiện nhỏ của anh.

… Bùm!

Khuôn mặt khôi ngô của anh cuối cùng cũng đỏ bừng lên.

[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 97/100]

Hệ thống đứng ngoài nhìn Ân Minh Tranh gài bẫy ký chủ rồi lại bị ký chủ cho vô tròng, rất bình tĩnh bật mode sóng não làm mờ toàn công năng. Chiếc sóng nào toàn công năng này có nhiệm vụ tự động được cài sẵn, sẽ tự động ngăn chặn những nội dung cấm trẻ em dưới ba tuổi, hơn nữa, còn vì để không cản trở nhiệm vụ mà rất có tình người bật chế độ làm mờ.

Tiện thể, trung tâm tổng bộ còn gửi kèm cả “Hướng dẫn tạo dựng mối quan hệ tốt với ký chủ của bạn”.

Nó hưng phấn mở quyển hướng dẫn ra.

Đúng lúc Thời Thanh cũng đang hỏi: [Cậu mua cái này làm gì thế?]

Hệ thống lập tức làm theo như hướng dẫn, nũng nịu với Thời Thanh: [Ngày hôm nay có một bé hệ thống thuần khiết đã ra đi, lúc rời đi rất đau khổ, tôi mua cái này cũng là vì để cứu cậu ấy.]

[Nếu như ký chủ an ủi tôi một chút, tôi vẫn sẽ là hệ thống bé nhỏ yêu thương cậu đó.]

Thời Thành cứ cảm thấy trí thông minh của hệ thống nhà mình đang đi xuống.

Cậu do dự vài giây, mở miệng an ủi:

[Xin hãy nén bi thương, có cần tôi mua vòng hoa đưa tới bia mộ không?]

Hệ thống nhìn trên hướng dẫn viết “Ký chủ sẽ sợ hãi lo lắng mà hỏi han hệ thống rằng có phải không thoải mái ở đâu không, sau đó còn an ủi nhiều hơn” : …

Nó âm thầm quẳng quyển hướng dẫn đi.

Không sao cả.

Không cần để ý mấy chi tiết này.

Chỉ cần ký chủ lão luyện này làm tốt nhiệm vụ là được (Tui không tủi thân xíu nào.jpg).



Ân Minh Tranh phát hiện, từ lúc đó trở đi, Thời Thanh trông y hệt con báo nhỏ vừa mới được ăn mặn, thèm thuồng nhìn chằm chằm anh.

Ân Minh Tranh đói bụng muốn ăn cơm, phải chạm linh kiện nhỏ trước đã.

Buổi tối Ân Minh Tranh muốn đi ngủ không muốn chơi với cậu, phải chạm linh kiện nhỏ trước đã.

Ân Minh Tranh muốn mấy người máy ở khắp phòng này rút đi, phải chạm linh kiện nhỏ trước đã.

Dù không chạm cũng không được, bé con mấy chục nghìn tuổi này sẽ trực tiếp đè người xuống đất/ lên tường/ lên giường/ lên tấm kính/ đủ các kiểu, mãi cho tới lúc người đàn ông Ân Minh Tranh này đỏ cả mặt, vô cùng xấu hổ thỏa mãn cậu, Thời Thanh mới hài lòng rời đi.

Ân Minh Tranh cũng từng đề cập với Thời Thanh rằng hy vọng với thân phận là bạn đời của anh có thể ra tay giúp đỡ Trái Đất, nhưng rồi thứ anh nhận về lại là sự từ chối không hề do dự.

Cậu thiếu niên người ngoài hành tinh nói như chém đinh chặt sắt: “Tộc máy móc tuyệt đối sẽ không giúp đỡ một chủng tộc nào khác.”

Sau đó, mặc kệ Ân Minh Tranh có nói như nào đi nữa, cậu đều tỏ vẻ mình không nghe mình không nghe, hơn nữa còn vì lời đề nghị của người đàn ông mà dâng lên sự cảnh giác, hệt như bảo vệ thức ăn mà nhốt anh ở trong phòng, muốn gì đưa nấy, chỉ là không cho ra ngoài.

Ngày thứ ba sau khi Thời Thanh “xem hết” phim truyền hình, sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên vừa mới ló ra, cậu đã mở cửa bước vào, quen cửa quen nẻo chui vào trong chăn của Ân Minh Tranh.

Cậu vừa bước vào thấy Ân Minh Tranh chưa dậy là biết ngay anh đang giả vờ ngủ.

Lúc trước khi chiến đấu với Trùng tộc, là một chiến binh, anh hầu như giây nào phút nào cũng đang chiến đấu với Trùng tộc, sớm đã luyện được thói quen khi ngủ chỉ cần nghe được chút động tĩnh thì sẽ lập tức tỉnh ngủ, sao có thể không phản ứng gì khi Thời Thanh bước vào được.

Anh giả vờ ngủ, Thời Thanh cũng không để ý, cứ thế chui vào trong lòng Ân Minh Tranh ngẩng đầu nhìn linh kiện nhỏ của anh ấy.

Ân Minh Tranh giả vờ ngủ, cậu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, bên dưới là hàng lông mi dài thẳng, phân tích cho hệ thống nghe: [Sờ cũng sờ rồi, tình cảm cũng bồi đắp rồi, lạt mềm buộc chặt rồi. Nhìn lông mi của anh ấy dài chưa này, hầy, đúng là trông như búp bê ấy.]

[Nhìn xem, anh ấy còn đang xấu hổ nữa, tôi thích nhất là lúc anh ấy ngại ngùng không chủ động để tôi muốn gì làm nấy như vậy.]

Nói xong, Thời Thanh cười cười, nhào tới trước mặt người đàn ông.

Hệ thống bật mode sóng não toàn công năng, nhìn một mảng mờ mờ trước mắt, tâm lặng như nước tải “Hai trăm bài hát thiếu nhi” về.

Còn Thời Thanh, tay phải cảm nhận sự đàn hồi, tay trái có được xúc cảm tốt đẹp, hệt như một quân xâm lược, một con báo nhỏ bám dính, cho dù linh kiện nhỏ đã được thỏa mãn nhưng vì mục tiêu quá đẹp trai, cơ thể vẫn chưa vừa lòng nên lại chen vào trong lòng của Ân Minh Tranh, mãi cho tới khi anh không chịu được sự ôm ấp này nữa mà mở trừng mắt ra.

Người cán bộ lão thành không thuộc kiểu đàn ông “quen tay hay việc”, mà ngược lại mỗi lần như vậy đều thấy không được tự nhiên, còn khó xử nữa. Những lúc thiếu niên chui vào lòng đòi đụng chạm linh kiện nhỏ, cứ lần sau lại luống cuống hơn lần trước.

Nói thực lòng, Thời Thanh rất vừa lòng với vai trò chủ đạo, chỉ khổ nỗi ba ngày này Ân Minh Tranh chỉ giảm năm điểm mức độ bài xích, cậu bắt buộc phải lùi một hai bước.

Cho nên, lúc người đàn ông quẫn bách đỏ cả mặt như một bức điêu khắc đá vừa nung xong mặc cho động tác của Thời Thanh, Thời Thanh bỗng dừng tay lại, trên mặt có chút bất mãn hỏi: “Tại sao trước giờ anh không cùng thực hiện trình tự với em thế? Toàn là một mình em làm, anh như vậy không phải là để em làm hết việc rồi à?”

Ân Minh Tranh có thể đối mặt với biết bao Trùng tộc to lớn khổng lồ mà không hề sợ hãi.

Cũng có thể xông lên đối đầu với còn Trùng tộc 78 đầu.

Ngay cả một mình chiến đấu với mười nghìn con Trùng tộc cấp thấp giết mãi không chết cũng chẳng sao cả.

Nhưng bây giờ, nhìn cậu thiếu niên đang tỏ vẻ không vui này đề ra yêu cầu với mình, Ân Minh Tranh lại không chịu nổi.

Có lẽ là lần đầu tiên nếm được vị ngọt trong mấy chục nghìn năm, cậu thiếu niên ngoài hành tinh này lần nào cũng vội vàng nhào qua, hệt như con báo nhỏ sau khi bắt được con mồi thì phải vờn nó trước, kêu ngau ngáu khì khì gặm nhẹ con mồi.

Còn với con mồi, kiểu gặm như vậy không đau mà ngược lại giống như con báo nhỏ đang liếm láp vậy, con báo nhỏ vờn con mồi của mình, yêu cầu con mồi cũng phải gặm gặm liếm liếm mình như vậy.

Ân Minh Tranh cảm thấy bản thân không làm nổi.

Mê muội hưởng thụ đã là sai trái lắm rồi, sao anh có thể chủ động đi làm được.

Làm vậy thì, làm vậy thì thành dạng người gì nữa đây.

Thời Thanh cực kỳ nhanh nhạy cảm nhận được sự kháng cự của anh.

Thế là cậu lại dính lấy kéo tay của Ân Minh Tranh, đề ra điều kiện mê hoặc người đàn ông có chuẩn mực đạo đức cực cao này: “Không phải anh muốn ra ngoài tham quan phi thuyền sao? Nếu như anh thực hiện cả quá trình với em, em sẽ cho anh đi.”

“Một lần là được, một lần thôi.” Cậu thiếu niên lắc lắc tay anh, thuần thục làm nũng: “Chỉ một lần thôi mà, có được không.”

Ân Minh Tranh nhìn Thời Thanh, dường như từ ánh mắt lấp lánh của cậu nhìn thấy được một con báo rất tự tin vểnh cao chiếc đuôi chờ đợi con mồi nhảy vào rọ.

Mấy ngày ở chung này tuy rằng anh bị mê muội mơ màng nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì. Ít nhất thì đối với chủ nhân lớn nhất của chiếc phi thuyền, thiếu niên ngoài hành tinh tên Thời Thanh này, Ân Minh Tranh cũng đã hiểu được đại khái tính cách của cậu.

Ngây thơ nhưng không ngốc, vô cùng thuần khiết nhưng năng lực học tập rất giỏi, dễ dỗ nhưng đồng thời cũng biết các kiểu làm nũng chơi xỏ để đạt được mục đích. Càng tiếp xúc, Ân Minh Tranh càng có tâm trạng phức tạp phát hiện ra rằng, nếu như giữa hai người không phải có khác biệt về giống loài, có lẽ anh sẽ thực sự có hảo cảm với Thời Thanh.

Nhưng xét cho cùng, anh chỉ là một con người.

Cho dù Thời Thanh có tốt với anh bao nhiêu, ngây thơ bao nhiêu, Thời Thanh cũng sẽ cầm tù anh cả đời trên phi thuyền này.

Ân Minh Tranh ép bản thân quên đi chuẩn mực đạo đức và sự áy náy, tay khẽ ôm lấy cậu thiếu niên trong lòng, cảm nhận xúc cảm mềm mềm ôn hòa, nhắm hờ mắt, trên mặt lại lộ ra nụ cười, cúi đầu.

Sự ngoan ngoãn dịu dàng của cậu thiếu niên khiến lòng anh giày vò vô cùng.

Anh biết, bản thân là kẻ lừa đảo.

Sẽ có một ngày, anh rời bỏ Thời Thanh rời khỏi phi thuyền.

Tới lúc ấy rồi, cậu thiếu niên này có đau lòng không, đôi mắt màu bạc sáng lấp lánh ấy có rơi nước mắt hay không?

Cuối cùng, Ân Minh Tranh buông ra, ánh mắt dịu dàng, khẽ khàng ôm lấy cậu thiếu niên trong lòng mình, nhìn vào đôi mắt màu bạc sáng của Thời Thanh soi lấy bản thân, tâm trạng càng lúc càng nặng nề.

Anh lừa gạt Thời Thanh, lừa gạt cậu thiếu niên ngoài hành tinh đơn thuần ngoan ngoãn này.

“Được rồi, chúng ta đi dạo phi thuyền được chưa?”

Thời Thanh chớp chớp mắt giả vờ đáng yêu: “Gì mà dạo phi thuyền?”

Ân Minh Tranh: “… Không phải cậu nói tôi chủ động một lần thì sẽ cho tôi đi sao?”

Cậu thiếu niên ngoài hành tinh chìa cằm ra: “Em không có!”

“Em nói là mười lần! Mười lần!!”

Cậu rất thông minh duỗi mười ngón tay ra, cụp lại một ngón, trên mặt hoàn toàn là sự đắc ý vô cùng khi con mồi sập bẫy: “Anh mới làm được một lần thôi, còn chín lần nữa mới được.”

“Được rồi, bây giờ anh có thể làm hết chín lần còn lại rồi ấy.”

Đắc ý nói xong, Thời Thanh chu môi với Ân Minh Tranh, trông như đang chờ được thơm thơm.

Ân Minh Tranh trầm mặc nhìn cậu mấy giây, khóe môi không nhịn được mà khẽ nhếch lên, ôm chặt cậu thiếu niên ở trong lòng mình, khẽ cúi đầu ghé sát vào tai cậu, giọng nói trầm thấp chất chứa ý cười, trầm trầm lọt vào tai Thời Thanh:

“Bé lừa đảo.”

[Ting! Mức độ bài xích của Ân Minh Tranh: 90/100]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp