Trà Vị Luyến Ái Hằng Ngày

chương 5: Không thể hoàn thành nhiệm vụ


1 năm

trướctiếp

Đêm hôm đó, cô vẫn bị lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trên tuyến sân bay trở về trường.

Cô chỉ có thể đi nhờ xe trở lại thành phố.

Khi trở về trường học, màn đêm đã hoàn toàn kéo xuống, phía xa xa vẫn vang lên tiếng sấm, mây đen dày đặc bao phủ trên thềm đá sân thể dục, cô nghiêm túc cầu nguyện với thần trên trời cao:

“Cầu xin thần phật phù hộ, nếu thật sự có thần thì xin người hãy cứu đứa nhỏ, đừng để cậu bé vì con mà chết, con sẵn sàng giảm mười năm tuổi thọ để bù đắp tội lỗi của mình.”

Cô là một người rất rất xấu nhưng cô không hy vọng có người vô tội nào chết vì cô.

Ngược lại, bản thân cô càng ngày càng không tìm được ý nghĩa và mục đích sống.

Tiền bạc có lẽ sẽ không bao giờ hết, bọn cho vay nặng lãi tuy không dám trắng trợn tới tìm cô nhưng thường xuyên cải trang đến đe dọa cô.

Có rất nhiều bạn học đều biết cô thiếu tiền bọn cho vay nặng lãi, bọn họ đều không muốn làm bạn với cô, rủ đi chơi thu cũng là xuất phát từ lịch sự mà thôi, thực tế, cô có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của các bạn cùng phòng sau khi bản thân từ chối.

Có đôi khi người thích lừa dối mình lại là bản thân, cũng không thích tìm nguyên nhân trên người bản thân mà chỉ thích lừa người dối mình.

Nhưng sự thật chính là sự thật, cô là một kẻ cô độc không gia đình, không người chăm sóc, người như cô mới là loại không nên tồn tại nhất trên thế giới này.

Vào thứ hai, cô tự mình gọi điện cho Lục Khải Nhan.

Lục Khải Nhan không nghe, cô sớm đã biết rằng loại kim chủ ra tay rộng rãi như vậy sẽ rất lười nói chuyện với mình, có lẽ số điện thoại cho cô cũng là số không thường dùng.

Vì thế, khi tham gia lớp lý thuyết quốc họa đầu tiên, cô liền gửi tin nhắn cho trợ lý nhỏ hỏi thử xem cháu trai của Hàn Duy Chỉ đã thoát khỏi cơn nguy kịch hay chưa.

Trợ lý nhỏ trả lời lại cho cô mười dấu chấm hỏi.

Bạch Ngân đem chuyện mình lần trước bay vây anh ở sân bay, hại cháu trai anh suýt chút nữa lên cơn suyễn và qua đời nói cho trợ lý nhỏ.

Trợ lý nhỏ viết văn ra mắng cô, thao thao bất tuyệt, ý chính là: “Lục tiểu thư mời chị đi thu phục Hàn Duy Chỉ, chị lại làm gì cháu trai của anh ta, có phải chị bị bệnh rồi không? Có phải bị bệnh hay không? Có phải bị bệnh hay không?”

Bạch Ngân nghe những lời nhục mạ của cô ấy, tỏ vẻ bản thân rất đau đầu, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, sao em chỉ biết mắng chửi người thôi vậy?

Tới chiều, Bạch Ngân mới nhận được tin nhắn của trợ lý nhỏ khi đang ở thư viện, hai chữ lạnh lùng: “Không sao.”

Bạch Ngân thở phào nhẹ nhõm.

Trợ lý nhỏ lại gửi tới một câu ba phải: “Lục tiểu thư không tức giận, còn nói chị làm khá tốt? Cháu trai anh ta không chết được, cho nên chị hãy tiếp tục cố gắng?”

Lần này đổi lại Bạch Ngân không muốn để ý tới bọn họ.

Cho nên nói đến việc hủy hoại tam quan, chỉ sợ Lục Khải Nhân đứng thứ hai thì Bạch Ngân không dám đứng thứ nhất.

Một tuần trôi qua đầy an yên, lần trước sau khi Bạch Ngân suýt chút nữa đã gây ra mạng người, thật ra đã muốn kết thúc hoàn toàn kế hoạch 500 vạn này.

500 vạn dù thơm nhưng cô cũng biết mình sẽ không có cơ hội gặp lại Hàn Duy Chỉ nữa, càng đừng nói đến việc gì mà chụp ảnh anh đang vụng trộm yêu đương trên giường để làm bằng chứng.

Mâu thuẫn trước mắt chính là: Ngay cả một câu nam chính cũng không cho cô nói, căn bản không thể nào giải quyết được mâu thuẫn.

Ngay cả cơ hội cơ bản nhất là nói chuyện cũng không có, còn muốn chụp ảnh để kiếm 500 vạn sao? Đây đúng là mơ mộng hão huyền.

Trợ lý nhỏ cứ hai ba ngày lại gửi tin nhắn đến cho cô: “Tiến triển thế nào rồi?”

“Lục tiểu thư rất kỳ vọng vào chị đấy, chị đừng để cô ấy thất vọng!”

“Bảo bối à em cầu xin chị, rốt cuộc tiến triển đã đi tới bước nào rồi? KPI sáu tháng cuối năm của em hoàn toàn trông cậy vào chị đó.”

Bạch Ngân cũng coi như đã hiểu rõ, thời điểm có giá trị lợi dụng thì là bảo bối, không có giá trị lợi dụng thì chính là chị có bệnh hay không.

Bạch Ngân đương nhiên cũng phải người hay mang thù, chỉ là cô rất rõ chuyện thu phục Hàn Duy Chỉ rõ ràng chính là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

Cô không rõ đã sai ở đâu.

Có lẽ từ lần gặp mặt đầu tiên đã sai rồi, cô không nên gặp anh ở Thủy Vân Thiên, lại càng không nên cầm hoa đi chịu chết, chuyện không nên nhất chính là ngay từ đầu khi trốn vào trong xe anh, bị anh dùng chân đá xuống, lúc đó cô nên chạy đi rất xa, không phải gặp anh ta như vậy sẽ không gặp phải những phiền não như lúc này.

Dù sao thì khi gặp anh ta cho vay nặng lãi vẫn tồn tại, cả đời này vẫn đeo bám không chịu buông tha cô.

Cô không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc có phải bản thân đã đắc tội quỷ tiên bút tiên hay tiên gì không, rốt cuộc có nên tìm chút thời gian đi miếu chùa thắp hương không?

Nghe nói Dương Mông Điềm, bạn cùng phòng trong ký túc xá tuần trước lên núi Huyền Minh, đốt một nén nhang cho một lời nguyện cầu, khi trở lại trường liền có nam thần tỏ tình với cô ấy, lúc này đang chìm vào tình yêu cuồng nhiệt.

Bạch Ngân cũng có chút ngo ngoe rục rịch, thần thật sự chuẩn xác như vậy sao? Một khi cuộc sống không quá suôn sẻ, mọi người liền bắt đầu tìm mọi cách để cầu thần bái phật.

Bạch Ngân nghĩ, cho dù bản thân có mượn vay nặng lãi hơn một ngàn vạn thì cô cũng chỉ mới mười chín tuổi mà thôi, năm nay lên năm ba, cô có quyền lợi mơ mộng hão huyền một lần nhỉ?

Vì thế cuối tuần này, cô vẫn thức dậy sớm giống như hai tuần trước.

Lại là sáu giờ sáng, cả khuôn viên trường đều đang ngủ say, cô đi đến bên cây hoa sơn chi gần đây được chăm sóc tốt, hái những nụ hoa vừa nở, có thể là vì giao mùa nên thời tiếc càng ngày càng lạnh, những đóa hoa sơn chi không còn rực rỡ như tuần trước.

Cô dùng giấy vứt đi bao đóa sơn chi lại, dùng dây buộc tóc bó lại, cứ như thế liền hoàn thành một bó hoa.

Mang theo bó hoa này đi dân Phạt, có lẽ thần linh không trách phạt cô không muốn chi tiền đâu nhỉ?

Nhưng thật ra cô cũng không còn dư tiền để đi mua những bó hoa quý giá, cô cầu trời khấn Phật có thể hiểu được cô nghèo đến thế nào

Cuối tuần, trên núi Huyền Minh không quá đông khách du lịch, cũng có thể là vì Bạch Ngân đến khá sớm, cáp treo vẫn chưa mở, cô nhìn bản đồ leo núi và leo lên tới đỉnh núi.

Ngôi chùa uy nghiêm tọa lạc trên đỉnh núi, vừa tới gần liền nghe thấy tiếng gõ chuông trong veo, âm thanh giống như truyền đến từ nơi rất xa nhưng lại có thể đánh thẳng và trong tim.

Có vài khách hành hương nhưng cũng không nhiều, trong chùa có nhang miễn phí, Bạch Ngân cẩn thận đặt bó hoa lên bàn thờ ngoài cùng, lúc này cô mới nhận ra không có ai đến cúng bái chỉ với một bó hoa.

Nhưng đột nhiên Bạch Ngân cũng không quan tâm đến điều này cho lắm, cô cắm một cây nhang lên đài núi nhang, cô quỳ xuống bắt đầu thành tâm cầu nguyện:

“Cầu cho thần linh có thể ban cho con ba điều ước, điều ước thứ nhất, hy vọng trước khi tốt nghiệp có có thể thoát khỏi đám người cho vay nặng lãi, điều ước thứ hai, xin hãy nói với cha mẹ con rằng con không hận bọn họ, mong bọn họ mau trở về, trên thế giới này ngoại trừ bọn họ thì không còn ai yêu thương con nữa, điều ước thứ ba, con tạm thời chưa nghĩ ra, cho nên muốn đợi sau này nghĩ xem muốn dùng vào việc gì, cảm ơn người”

Cô quỳ nửa tiếng mới đứng lên, những người bên cạnh cũng quỳ lại, vừa đi lại có người khác tới quỳ, cô lặp đi lặp lại lời ước.

Mãi cho đến khi có một bà lão nói với cô: “Ước chỉ có thể ước một lần, nói nhiều quá sẽ không linh.”

Lúc này Bạch Ngân mới vội vàng đứng lên, đi loanh quanh một vòng, cô nghe thấy tiếng chuông liền chuẩn bị xuống núi.

Thật ra thần linh không hề đồng ý cơ hội ban cho cô ba điều ước, nhưng chính cô lại tự tạo ra những tiêu chuẩn cho thần linh.

Dù vậy cô vẫn có niềm tin mãnh liệt vào thần, cô luôn có cảm giác sau khi xuống núi, nhất định có điều tốt đẹp đang chờ đợi mình.

Khi xuống núi, cô ngắt một ngọn cỏ đuôi chó, bước đi vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác tương lai của bản thân đầy hứa hẹn, ngay cả bước đi cũng mang theo gió.

Nhưng xui thay, trên đường xuống núi cô lại lạc đường, cô đi qua ngã ba, đường núi uốn lượn quanh co, nhìn thấy rừng núi hoang sơ xung quanh, cô cảm giác mình xong đời rồi.

Rốt cuộc thì thần linh cũng không thích cô cho lắm, cô lạc trong núi gần một buổi chiều, mãi cho đến khi xế chiều, màn đêm sắp buông xuống, cô lại một lần nữa trở lại chùa.

Cô hỏi thăm đường từ các nhân viên trong chùa mới biết được vừa rồi mình đi nhầm hướng, cũng may vừa rồi lạc đường cô còn biết quay trở lại, còn biết đường cũ để trở về, nếu không cả tối nay cô đừng hòng xuống núi rồi.

Lần này Bạch Ngân đã có kinh nghiệm, cô ngồi xổm trong chùa, ngồi cho tới khi có một đội du khách lớn muốn xuống núi, cô đuổi theo bọn họ và đi theo đuôi, nửa tiếng sau cô liền an toàn và thuận lợi trở lại chân núi.

Lúc này đã là 9 giờ tối.

Thật không ngờ cô lại gặp phải sự cố như vậy, vừa mới cầu nguyện xong, cô liền gặp đủ mọi rắc rối. Rõ ràng vừa cầu giải quyết chuyện cho vay nặng lãi, bây giờ cô lại phải tiêu thêm một khoản tiền

Thời gian này không còn xe bus trở về trường học nữa, xung quanh đây cũng không có trạm tàu điện ngầm, cách duy nhất để trở về chính là đi máy bay

Nghĩ đến một khoản chi lớn như vậy, Bạch Ngân tàn nhẫn hạ quyết tâm, đi bộ trở về trong đêm

Thật ra chỉ cần đi bộ đến trạm tàu điện ngầm gần nhất là được, cô dùng điện thoại tra khoảng cách tàu điện ngầm gần mình nhất, cũng không quá xa, đi khoảng một tiếng là tới.

Việc này không nên chậm trễ, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, cô vội vàng bước nhanh về phía trước.

Xung quanh là đường lớn, đi qua một lối vào cầu, cô lại tiếp tục đi về phía trước, gió to gào thét từ lối vào, cô vô thức kéo chặt quần áo của mình, mới phát hiện hôm nay vì chuẩn bị leo núi mà ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Con đường này ảm đạm không chút ánh sáng, chỉ có ô tô chạy như bay trên đường và chút ánh sáng yếu ớt từ đèn đường, đi hết con đường này mới tới điểm đến của cô.

Khi đến gần lối vào tàu điện ngầm, đám người đột nhiên đông hơn. Bạch Ngân hít một ngụm khí người, cảm giác những nơi có người thật tốt.

Vừa rồi một mình đi trên đường lớn, thật sự rất lo lắng sẽ xuất hiện một chiếc Minibus mang theo lòng dạ hiểm độc, bắt cô đem lên xe và bán về quê.

Quả nhiên, chỉ khi con người ta không có tiền mới có thể hiểu bản thân can đảm đến cỡ nào.

Vào cửa tàu điện ngầm, cô quẹt thẻ và đi vào trạm, lúc này không còn ai cả, tàu điện ngầm chạy vù vù lướt qua, cô lên chuyến tàu ngầm cuối cùng của chuyến B, sau khi đứng vững, cô bước đến chỗ một người mẹ đang bế con mình, cầm lấy điện thoại vẫn luôn kêu trong túi áo.

Thời điểm này tìm đến cô đều không phải chuyện gì tốt lành, cô đã sớm tập thành thói quen, bọn cho vay nặng lãi gọi điện cho cô vào thời gian này và đe dọa cả đêm nay cô sẽ ngủ không ngon.

Cô vừa vặn đứng trước mặt một cậu bé, cầm điện thoại lên, phát hiện không phải một dãy số xa lạ. Hay thật, chính là cuộc gọi từ nhân vật to hủy hoại tam quan kia, Lục Khải Nhan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp