Thôn Hoa Khó Gả

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Dương Đại Viễn cảm ơn Phó đại phu không ngớt. Lại nhìn sang Kỷ Đào, có chút lúng túng nói: “Phó đại phu, vậy tiền thuốc...”

“Khỏe rồi tính tiếp.” Phó đại phu thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.

Dương Đại Viễn sắc mặt vui vẻ, đích thân tiễn hai người họ đến tận cửa viện: “Phó đại phu an tâm, đợi đại ca ta khỏe lại, huynh ấy nhất định sẽ mang tiền thuốc đến sớm thôi.”

Phó đại phu đi không ngoảnh lại, chỉ vẫy tay.

Kỷ Đào vội theo sau.

“Ngươi hai ngày nay có gì không khỏe không?” Phó đại phu nghe tiếng bước chân nhanh nhẹn từ đằng sau, quay lại hỏi.

“Ta khỏe rồi, không còn khó chịu, đa tạ sư phụ quan tâm.” Kỷ Đào cười nói.

Phó đại phu gật đầu, tiếp tục đi về trước, lúc lâu sau mới hỏi: “Cha ngươi... có cho người lên núi nữa không?”

Kỷ Đào hơi lặng người, tuy hai hôm nay Kỷ Duy không nói, nhưng ông chắc chắn không vui.

“Không có nói không cho.” Kỷ Đào nghĩ nghĩ rồi nói.

Phó đại phu không nói, đi được vài bước mới lên tiếng: “Ngươi mới khỏi bệnh, quay về nghỉ ngơi đi.”

Thấy Phó đại phu thái độ lãnh đạm, Kỷ Đào hơi sợ, đi tới hai bước: “Sư phụ, người không phải đang giận ta chứ?”

“Không có.” Phó đại phu nhàn nhạt đáp.

Quay lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Kỷ Đào: “Đợi ngươi khỏe rồi, chúng ta lại lên núi.”

Kỷ Đào nhìn Phó đại phu đã đi xa, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

Vừa tới cửa viện, liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược trên tay cầm một quyển sách đã ố vàng đang ngẩn người nhìn về hướng này.

Kỷ Đào liếc nhìn một cái, cũng không muốn làm phiền, định đẩy cửa vào trong, thì nghe thấy âm thanh đơn thuần từ phía sau truyền tới: “Đào nhi.”

Kỷ Đào quay lại, cười nói: “Lâm đại ca.”

Lâm Thiên Dược từ từ tiến lại gần, nhìn Kỷ Đào từ trên xuống dưới một lượt, cười hỏi: “Thế nào? Khỏe chưa?”

Kỷ Đào gật gật đầu, cười nói: “Còn chưa cảm ơn huynh đàng hoàng, hôm đó nếu không có huynh, chắc ta đã ngất trên núi rồi, nói không chừng xương cốt cũng không còn. Định hôm khác sẽ đến nhà cảm tạ, đây cũng là ý của cha ta.”

Lâm Thiên Dược nhìn không được cười, “Ở đâu ra người khoa trương vậy chứ? Hôm đó các ngươi không vào sâu trong núi, chỉ là xui xẻo, cho dù không chạm mặt ta, ngươi cũng có thể đợi Kỷ thôn trưởng dẫn người đi tìm.”

“Dù sao cũng cảm ơn huynh.” Kỷ Đào ngắt lời.

Bầu không khí trầm mặc một lúc, Kỷ Đào có chút khó xử, ho nhẹ hai tiếng: “Ta đi trước đây...”

“Ta có chuyện muốn nói với muội...”

Hai người nói cùng một lúc. Liếc nhìn nhau, Kỷ đào vội thu lại ánh mắt, vẻ mặt ngại ngùng: “Lâm đại ca có gì cứ nói.”

“Ta muốn đi học rồi.” Lâm Thiên Dược giơ quyển sách trên tay lên, nhìn Kỷ Đào: “Đào nhi muội muội, thật ra ta muốn cảm ơn muội, nếu không có muội, ta sẽ không hạ quyết tâm học hành, còn may mắn được Trương tú tài nhận làm đệ tử.”

Kỷ Đào tất nhiên không hiểu Lâm Thiên Dược nói cái gì, khiến hắn hạ quyết tâm học hành. Nhưng học cũng tốt, “Là Trương Khải Nguyên Trương tú tài ở trấn bên cạnh sao?”

Kỷ Đào cười hỏi.

Lâm Thiên Dược gật đầu, không giấu được ánh mắt đầy hăng hái.

Kỷ Đào biết Trương Khải Nguyên chỉ mới hơn hai mươi, cũng xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hơn nữa ngày thường hắn cũng tình nguyện chỉ dạy người khác đọc sách, tiếng tăm rất tốt, lại một bước thuận lợi đậu tú tài, vài năm nữa sẽ tham gia thi Hương, nói không chừng tới lúc đó sẽ là cử nhân.

“Chúc mừng huynh.” Kỷ Đào thành tâm thành ý nói.

Khuôn mặt nhợt nhạt của Lâm Thiên Dược đỏ lên, đại khái vì quá phấn khởi, “Ta chỉ muốn nói cho muội biết, ta sẽ cố gắng hết sức, sau này cũng sẽ tiếp tục cố gắng, ta nhất định sẽ thành công.”

Kỷ Đào nhìn thiếu niên trước mặt, vóc người không cao, thân thể mỏng manh yếu ớt, sắc mặt tái nhợt bất thường, nụ cười ở khóe miệng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, gương mặt nhợt nhạt đang từ từ đỏ hồng lên, bộ dạng rất hăng hái, ánh mắt sáng lên bên trong chứa đầy hi vọng.

Vài hôm sau, Điền thị tiễn Lâm Thiên Dược túi lớn túi bé lên đường, cuộc sống của Kỷ Đào vẫn yên bình như trước, buổi sáng đến nhà Phó đại phu học phân loại dược liệu, buổi chiều về nhà học quy củ với ma ma, mỗi tháng lên núi vài ba lần, chủ yếu là ở sườn núi, không thường đi sâu vào núi, hoàn toàn bình an vô sự.

Tháng ngày dần trôi, nháy mắt đã qua bốn năm.

Đào Nguyên thôn yên tĩnh thanh bình, sáng sớm đột nhiên có tiếng bước chân hấp tấp từ trong thôn vội vã chạy đến ngoại viện lát gạch xanh ở phía tây thôn, rất nhanh tiếng gõ cửa cấp bách đã vang lên.

“Kỷ cô nương, Kỷ cô nương, cô có ở nhà không?” Thanh âm thô cuồng của nam nhân có chút nôn nóng, nếu không vì cửa viện chắn chắn đẩy không vào, có lẽ hắn đã trực tiếp xông vào rồi.

Một ma ma chừng bốn mươi tuổi mở cửa, y phục trên người bà chỉ là xiêm y nhà nông bình thường, nhưng lại có phong thái tao nhã, liền thấy bà và những bà tử ở thôn này không giống nhau.

“Xảy ra chuyện gì?” Dương ma ma mở cửa, nhìn thấy một nông phu đang nôn nóng ngoài cửa liền hỏi, giọng điệu bình đạm, tất nhiên không lấy làm lạ.

Hai năm trở lại đây, những người tìm Phó đại phu xem bệnh trước đây dần dần đều đến chổ Kỷ Đào. Phó đại phu ngày càng lớn tuổi, cũng lười đến nhà xem bệnh, nên ông ấy để người ta đến tìm Kỷ Đào. Dần dà, Kỷ Đào xem bệnh cũng có tiếng tăm.

“Vợ ta, nàng ấy...nàng ấy sắp sinh rồi.” Người đàn ông trên người áo quần lam lũ, thấy Dương ma ma đã cố kềm chế nhưng giọng nói vẫn tràn đầy lo lắng có chút phấn khởi.

Dương ma ma nhìn sắc trời, lúc này vừa hừng đông, nhíu mày đáp: “Sinh con thì tìm bà đỡ, tìm cô nương nhà ta làm gì? Nàng hôm qua mới từ trên núi về, giờ đã mệt rồi...”

“Ta muốn Kỷ cô nương trông chừng thôi, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn...”

Dương ma ma trong mắt có chút không vừa ý, nghiên nghiên người nói: “Ngươi về trước đi, ta xem xem cô nương tỉnh chưa, hỏi xem nàng có muốn đi không?”

“Ài... đa tạ ma ma.” Người đàn ông nói, chân lui về sau, được mấy bước thì vùng chạy.

Kỷ Đào ngủ đến mơ mơ hồ hồ, sau khi nghe âm thanh bên ngoài, Dương ma ma đã tiến vào, cười nói: “Cô nương, vừa nãy có người đến nói, thôn này có người sinh con, muốn người qua đó xem xem.”

“Ta biết rồi.” Kỷ Đào trở mình, lộ ra da cổ trắng nõn, có chút ửng đỏ.

Dương ma ma lui ra.

Đợi Kỷ Đào ra khỏi phòng, Dương ma ma đương mang cháo loãng vào trong viện, nghe thấy tiếng động ngoảnh lại, thấy Kỷ Đào trên người mặc quần áo màu hồng, phụ kiện trên người đơn giản, tóc cũng giống mấy cô nương trong thôn, dùng khăn quấn lên, hành động thước tha, tao nhã, so với thôn nữ Đào Nguyên thôn khá giống nhau, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Người đàn ông khi nãy họ Dương, ở đối diện nhà Dương Đại Thành, nói gì thì nói vẫn là bổn gia huynh đệ của hắn.

Khi Kỷ Đào đến, trong buồng truyền đến láng máng tiếng phụ nữ rên rỉ khó chịu.

“Đào nhi, mau qua đây.” Một thanh ấm áp dịu dàng truyền đến, khiến người nghỉ chỉ cảm thấy thần hồn rã rời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp