Thôn Hoa Khó Gả

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Kỷ Đào cúi đầu tỏ ra vẻ ngượng ngùng, đối với chuyện hôn sự, ngay cả cô nương phòng khoáng cũng sẽ tránh đi không nói. Nàng cũng không cho rằng Kỷ Duy sẽ khăng khăng một mực bắt Dương Đại Thành đến ở rể.

“Đào Nhi, con……” Liễu thị muốn nói lại thôi.

Kỷ Đào hơi kinh ngạc, từ trước đến nay Liễu đều ăn nói rất lưu loát, rất hiếm khi nào trở nên ấp úng ngượng ngập như vậy.

Quả nhiên, chỉ vừa qua được mấy hơi, Liễu thị không thể kiềm lại mà mở miệng ra nói: “Con suy nghĩ thế nào về chuyện ở rể?”

Kỷ Đào không đáp, trên thực tế là nàng đang suy nghĩ xem lựa chọn nào sẽ tốt hơn với tương lai của nàng. Còn về chuyện mẹ chồng nàng dâu, nghĩ đến những trò cười ít nhất mỗi tháng một lần của Triệu gia, nàng quyết đoán gật đầu nói: “Chuyện ở rể này con không có ý kiến.”

Beta said: Xưng hô sẽ lúc xưng ta, lúc xưng con- nương, lúc mẹ-con nhe, tại đây truyện thập niên á nên hơi khoai xưng hô…

Sắc mặt Liễu thị khẽ buông lỏng: “Cha con cũng lo lắng rằng con sẽ bị nhà chồng ức hiếp, con nhìn xem lúc con còn ở nhà, đến chén bát còn không nỡ để con rửa, nếu là gả cho người ta rồi, lại không làm việc nhà, thì cũng phải nấu ăn……”

“Con hiểu.” Kỷ Đào nghiêm túc nói.

Tuy bây giờ nàng mới mười tuổi, vóc người còn chưa phát triển, dáng người cũng không cao, nhưng Liễu thị là hiểu rất rõ đứa con gái là nàng đây, tuổi nàng nhỏ nhưng đã có ý nghĩ của riêng mình, chuyện nàng đã nhận định thì có chết cũng không quay đầu. Quá mức ngang ngược và bướng bỉnh, tính tình như vậy thật sự rất dễ chịu thiệt.

Liễu thị vui mừng vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: “Nữ nhi lập gia đình, vô cùng khó khăn, có thể tìm về được một người tử tế, những năm tháng sau này mới có hy vọng. Nếu con kén rể, chỉ sợ là khó mà tìm được, những nam nhi có chút chí khí sẽ không đồng ý việc ở rể……”

“Con hiểu mà.” Kỷ Đào dưới sự vuốt ve của Liễu thị, cười nói.

Kỷ Duy và Liễu thị yêu thương Kỷ Đào như vậy, dù là ai cũng không thể nói một câu không tốt.

Trên thực tế phong tục ở đây tuy không coi phụ nữ làm trâu làm ngựa, nhưng là nữ tử trên đời thì luôn phải chịu thiệt thòi.

“Nương……” Kỷ Đào suy nghĩ, vẫn nói ra: “Bên phía Đại Thành ca, cha ngàn vạn đừng đi qua đó nói gì, dáng vẻ vừa rồi của Phùng cô nương, không hề giống như muốn về nhà, con ở trong mắt hai người dù có tốt, cũng vẫn là kém tiểu thư khuê các nhiều.”

Liễu thị thở dài: “Cha con cũng đã nói là sẽ tìm cho con một ma ma rồi, học thêm một chút quy củ cũng không phải là việc gì xấu, đối với bản thân con sau này cũng sẽ có lúc có lợi.”

Kỷ Đào không nói gì, học quy củ gì đó, hiểu biết một chút tất nhiên là tốt hơn nhiều so với việc cái gì cũng không biết

Ngày tháng trôi nhanh, chớp mắt một cái đã đến ngày thu, cơn gió mát lạnh nhẹ nhàng thổi qua người, chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Kỷ Đào ngồi ở trên xe bò, kéo tay Liễu thị cùng nhau đi về phía làng chài.

Thôn Hạ Ngư có một con sông lớn, nổi tiếng quanh năm đều có cá, không ít người trẻ tuổi trong thôn dựa vào việc đánh bắt cá trong lòng sông để kiếm sống, ngoại tổ phụ của Kỷ Đào là Liễu Mãn đang sinh sống ở nơi này.

Liễu thị vô cùng quen thuộc mà dẫn theo Kỷ Đào vào thôn, đi đến trước của của một ngôi nhà lát gạch xanh, Liễu thị bước đến đẩy cửa vào trong, âm thanh náo nhiệt bên trong truyền thẳng vào tai.

Đập vào tầm mắt là một cái bàn lớn đặt ở giữa sân chật kín người ngồi, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Kỷ Đào ngồi ở phía bên trên, trên mái tóc và cả chòm râu đều là màu hoa râm, gần như đã bạc trắng. Vừa nhìn thấy hai người, người ngồi quanh bàn đều cảm thấy vui vẻ.

Trước Liễu thị có hai người ca ca là Liễu Kỳ Khánh và Liễu Kỳ Nhiên, trong nhà chỉ có một mình bà là nữ nhi, từ nhỏ Liễu thị đã được cả nhà yêu thương, khi Kỷ Duy cầu thân, cầu rất lâu mới được gả Liễu thị cho.

“Đào Nhi, muội đã đến rồi?” Một cô nương gương mặt tròn đứng lên, đi về phía Kỷ Đào, khắp khuôn mặt đều là nét cười.

Kỷ Đào nhận ra đây là biểu tỷ Liễu Hương Hương của nàng, là tiểu nữ nhi nhà đại cữu cữu Liễu Kỳ Khánh, cũng là cô nương duy nhất ở thế hệ này của Liễu gia, có quan hệ không tệ với Kỷ Đào.

“Hương Hương.” Kỷ Đào có chút cao hứng, ở thôn Đào Nguyên nàng cũng không có bằng hữu thân thiết gì, bằng hữu duy nhất từ nhỏ đến lớn có lẽ chỉ có một mình Liễu Hương Hương.

“Mau tới đây ngồi.” Liễu Hà thị, cũng chính là ngoại tổ mẫu của Kỷ Đào mỉm cười tiếp đón, nhìn thấy bộ y phục làm từ vải mịn trên người Liễu thị thì rất vừa lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy tơ lụa trên người Kỷ Đào thì lại càng thêm vui vẻ.

Kỷ Đào ngoan ngoãn tiến đến, thi lễ với Liễu Mãn: “Chúc cho ngoại tổ phụ luôn khỏe mạnh, càng sống càng trẻ hơn.”

Liễu Mãn nghe xong, vô cùng vui vẻ, liên tục lên tiếng khen ngợi.

“Cha vốn luôn thích muội muội và Đào Nhi, thấy các ngươi, ngay cả cơm cũng càng ăn càng thấy ngon.” Một âm thanh chua lòm truyền đến từ bên cạnh.

Người nói chuyện là nhị cữu mẫu Hà thị, nói đến chuyện này, bà ta là họ hàng gần hơn một chút so với đại cữu mẫu Tiền thị, vì tiểu Hà thị chính là chất nữ bên nhà của lão Hà thị. Cũng chính là biểu tỷ bên nhà cữu cữu của Liễu thị.

“Không biết nói chuyện thì đừng nói.” Giọng nói đầy uy nghiêm của Liễu Mãn vang lên.

Trên bàn ăn thoáng chốc trở nên yên tĩnh, cùng lúc đó sắc mặt của tiểu Hà thị cũng trở nên trắng bệch.

Kỷ Đào cúi đầu ngồi bên bàn, làm bộ như chuyện gì cũng không nhìn thấy, ngày thường Liễu Mãn là một người rất nghiêm khắc, nhưng ông cũng không tự mình mở miệng trách mắng người khác. Kỷ Đào như đang suy nghĩ điều gì đó ở trong lòng, xem ra trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.

Nàng ngồi bên trái Liễu Hương Hương, bên phải là biểu ca nhà Nhị cữu cữu gia là Liễu Khiêm, năm nay mười ba tuổi, tiểu Hà thị đã thành thân nhiều năm nhưng chỉ sinh được duy nhất một hài tử này, cũng là đứa con sinh ra khi tiểu Hà thị đã lớn tuổi. Ngày thường Liễu Khiêm vô cùng được nuông chiều, trong ký ức của Kỷ Đào, tên biểu ca này là một kẻ rất bướng bỉnh, thường xuyên khi dễ nàng.

Sau khi ăn xong, Liễu Hương Hương vô cùng hào hứng mà dẫn nàng ra ngoài đi dạo, đi đến bờ sông của thôn Hạ Ngư.

Kỷ Đào cảm thấy vô cùng thích thú với con sông trước mặt, không biết vì sao, trước kia Liễu thị không nàng về nhà mẹ đẻ.

Bên bờ sông rất nhiều phụ nhân đang rửa rau giặt quần áo, về cơ bản ai cũng biết Liễu Hương Hương, khi nhìn thấy Kỷ Đào thì hơi suy nghĩ một chút mới nhận ra thân phận của nàng.

Kỷ Đào ngồi xổm ở bờ sông, đưa tay sờ những viên đá ở trong nước, khi đang vô cùng chăm chú, đột nhiên có một tiếng hét, khi nàng quay đầu thì đã thấy, vừa nãy Liễu Hương Hương đang ở bên cạnh nàng giờ đã không thấy tăm hơi, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, cúi đầu nhìn vào trong nước, chỉ thấy Liễu Hương Hương đã rớt xuống nước, thấy nàng ấy cũng không nóng nảy, đôi tay đong đưa theo dòng nước, cơ thể đang hơi chìm xuống cũng dần nổi lên.

Liễu Hương Hương chậm rãi bơi đến bên bờ, đưa tay ra, Kỷ Đào giữ vững cơ thể đưa tay nắm lấy, nhưng lại liếc nhìn thấy có một bóng người ở bên cạnh nhảy xuống nước với tốc độ rất nhanh.

Dù Kỷ Đào rất kinh ngạc, nhưng hành động ở tay lại không có dừng lại, kéo Liễu Hương Hương lên bờ.

Sau đó nàng mới nhìn về phía bóng người vừa rồi đã tự nhảy xuống nước, dường như hắn đã nhận ra Liễu Hương Hương đã lên bờ rồi, cũng bơi lại gần, hắn lên bờ rồi phẩy phẩy y phục bị ướt, trên gương mặt còn mang theo nụ cười lấy lòng: “Hương Hương, ngươi không sao là tốt rồi.”

Năm nay Liễu Hương Hương mười hai tuổi, đã bắt đầu lộ ra nét duyên dáng yêu kiều của thiếu nữ, lúc này cũng xấu hổ đến mức mặt đỏ lên, trừng hắn một cái, nói: “Ai cần ngươi lo chứ?”

Thiếu niên kia có chút luống cuống, nhưng lại có vẻ không biết phải nói thế nào, kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ lên.

Kỷ Đào đứng ở một bên nhìn trái rồi nhìn phải, lại bị Liễu Hương Hương ôm lấy cánh tay mà nói: “Đào Nhi, chúng ta trở về đi, không thì lát nữa cô mẫu sẽ lo lắng mất.”

Kỷ Đào gật đầu, nàng cũng không có quá nhiều tò mò cho chuyện này, đi theo Liễu Hương Hương trở về.

Buổi chiều, Liễu thị và Kỷ Đào tạm biệt mọi người, sau khi khéo léo từ chối lời mời ngủ lại qua đêm của Liễu Hà thị, hai người ngồi lên xe bò và trở về nhà.

Khi bước vào nhà, cửa nhà đối diện kêu lên kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Kỷ Đào vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm Thiên Dược bước từ trong nhà ra ngoài, dường như sắc mặt của hắn tái đi một chút và bước đi không được vững cho lắm.

Kỷ Đào thấy hắn có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, vừa cảm thấy lo lắng, thì đã thấy đằng sau lớp hàng rào xây bằng tre của tiểu viện, Lâm Thiên Dược ngã xuống đất.

Tất nhiên Liễu thị cũng nhìn thấy được, cuống quít đẩy cửa hàng rào tre ở sân ra, Kỷ Đào nghĩ ngợi một lát cũng chạy đến.

Đôi mắt Lâm Thiên Dược khép hờ, môi tái nhợt, Liễu thị đưa tay đỡ lấy, đồng thời nói với Kỷ Đào ở bên cạnh: “Nhanh chóng đi mời đại phu đến đây.”

Thôn Đào Nguyên có đại phu, ở trong căn nhà nhỏ phía đầu đông của thôn và cách thôn khá xa, có một vị đại phu đã hơn sáu mươi tuổi, tự xưng họ Phó, tính cách lạnh lùng, cô độc một mình, cũng không thấy ông có người nhà nào khác, bình thường cũng không thấy ông nói lời nào với người trong thôn.

Kỷ Đào đi đến đó, Phó đại phu đang ở trong sân phơi dược liệu, nàng nhanh chóng chạy đến, đi đến bên cạnh hàng rào tre: “Phó đại phu, ngài mau đi xem với ta, Lâm gia……”

Phó đại phu mới nghe được nửa câu, đã dừng hành động trong tay, đi vào nhà lấy hòm thuốc ra, sau một loạt những động tác không hợp với tuổi tác, lập tức mở cửa đi về phía cửa thôn.

Hai mắt Lâm Thiên Dược nhắm nghiền nằm dựa vào ghế, Phó đại phu đang bắt mạch, Kỷ Đào nhìn lướt qua một lần ngôi nhà của hắn, rất giản dị sạch sẽ, gần cửa có để một giá sách đơn giản, sách cất trên đó cũng đã hơi cũ, một vài quyển cũng đã ố vàng, nhưng từng cuốn sách đều được sắp xếp rất cẩn thận, hiển nhiên là chủ nhân của chúng rất yêu quý chúng.

Sau một lúc lâu, Phó đại phu buông cánh tay Lâm Thiên Dược ra, lấy từ trong hòm thuốc ra một vài loại dược liệu lựa chọn rồi sắp xếp lại, phân loại ra thành mấy nhóm.

Kỷ Đào im lặng mà nhìn, đột nhiên hỏi: “Phó đại phu, ngài có nhận đồ đệ không?”

Phó đại phu dừng tay lại một chốc, nhìn nhìn Kỷ Đào sau đó lạnh nhạt nói: “Không nhận.”

Lúc này thì lòng hiếu kỳ của Kỷ Đào đã bị gợi lên hoàn toàn, đi đến bên cạnh bàn: “Phó gia gia, y thuật của ngài cao minh như vậy, lại không thấy ngài thu nhận đồ đệ, chuyện này…… Thất truyền rồi thì không phải là rất đáng tiếc sao?”

“Ngươi đang trù cho ta chết đúng không?” Phó đại phu hỏi ngược lại, hơi nâng giọng lên, tất nhiên là do đã có chút nổi nóng.

Kỷ Đào nhún nhún vai, cũng không lo lắng: “Ta chỉ nói đúng sự thật thôi mà.”

Phó đại phu cũng im lặng, tiếp tục động tác trong tay, Liễu thị đã âm thầm trừng mắt nhìn Kỷ Đào vài lần.

“Sắc những dược liệu này rồi đút cho hắn uống đi, nhớ kỹ những chữ viết trên này, đừng có bỏ vào lộn xộn.” Phó đại phu mở miệng, không biết lấy từ đâu ra một tờ giấy đưa cho Kỷ Đào.

Kỷ Đào nhận lấy, nhìn mấy chữ rồng bay phượng múa trên giấy hơi nhướng mày, nàng cũng có biết chữ, chỉ là có một vài dược liệu nàng không biết đến: “Phó gia gia, cái này…… Ta có thể đọc được, nhưng ta không biết mấy dược liệu nha, nhỡ may thứ tự không đúng, sắc thuốc sai mất thì phải làm sao bây giờ?"

“Sẽ biết.” Phó đại phu lạnh nhạt nói.

Kỷ Đào sắp xếp mấy loại dược liệu ở trên bàn rồi chạy thẳng về nhà.

Động tác vô cùng dứt khoát cũng khiến cho Liễu thị phải đưa mắt nhìn theo, chỉ là bây giờ bà cũng đi theo thì có chút không ổn, cũng không để ý tới Kỷ Đào nữa, tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, đang là lúc vô cùng tò mò với mọi thứ, học y thì sao có thể đơn giản như vậy được?

Kỷ Đào sắc thuốc ở phía đối diện, Lâm Thiên Dược vẫn luôn không tỉnh dậy, cũng không thấy nương hắn ở đâu, Liễu thị đôi lúc sẽ ra nhìn một cái.

Kỷ Đào mang thuốc thổi một lát, rồi đút cho hắn chén thuốc còn hơi ấm, trong cơn hôn mê Lâm Thiên Dược cũng không nhăn mày lấy một cái mà nuốt toàn bộ chén thuốc kia xuống.

Trong lòng Kỷ Đào cảm thấy hơi xót xa, vừa nãy nàng đã lén nếm thử một chút, thuốc này đắng đến không thể chịu nổi, Lâm Thiên Dược lại uống thuốc tựa như đang uống nước, có thể thấy rằng hắn thật sự muốn sống.

Kỷ Đào ngay tại thời điểm này, là thật sự muốn học y, không chỉ vì suy nghĩ bí mật cất giấu nơi đáy lòng, có một vài sinh mệnh, rất đáng giá để nàng cố gắng cứu sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp