Thôn Hoa Khó Gả

Chương 17


1 năm

trướctiếp

Trong nhà Dương gia là một mớ hỗn loạn, Kỷ Đào được đưa vào một căn phòng ngập tràn sắc đỏ thẫm, từ bên ngoài nhìn vào là đã có thể thấy được không khí vui mừng.

Trên chiếc giường màu đỏ rực, Phùng Uyển Phù an tĩnh nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có hơi tái đi, nàng ta nằm trên một chiếc niệm tinh xảo, xinh đẹp động lòng người.

“Đã hôn mê bao lâu rồi?” Kỷ Đào tiến lên, thuận miệng hỏi.

Dương Đại Thành ngồi ở mép giường, một tay nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Phùng Uyển Phù, nghe thấy câu hỏi thì vội trả lời: “Chỉ vừa nãy thôi, nàng nói rằng cảm thấy có chút không thoải mái……”

Kỷ Đào gật đầu, đưa tay qua, Dương Đại Thành tự giác đưa bàn tay trắng nõn kia về phía Kỷ Đào.

Trong lòng chìm vào lặng im, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đầy dồn dập của Dương Đại Thành.

Kỷ Đào ngồi ở mép giường, giữa hai hàng mày khẽ nhíu lại, nhìn Dương Đại Thành và Dương Đại Viễn đứng ở cửa không chịu bước vào, lại bắt mạch thêm một lần nữa.

“Đào Nhi, Phù nhi đang bị làm sao vậy?” Dương Đại Thành cuối cùng cũng không thể kiềm chế, vội vàng nói.

Kỷ Đào đặt tay của Phùng Uyển Phù vào lại trong chăn, mới nói: " Nàng có thai rồi.”

Dương Đại Thành đầu tiên là sửng người, sau đó lại trở nên vô cùng vui vẻ: “Là thật sao?”

Kỷ Đào gật đầu, nói: “Phùng cô nương có thai, có lẽ là do ngày hôm nay đã quá mức mệt mỏi, mới hơi động thai khí, vậy nên mới ngất đi.”

“Vậy có bị nặng lắm không? Ngươi mau chóng kê đơn đi.” Dương Đại Thành đi đến bên mép giường, nhìn sang người đang nằm trên giường, thúc giục.

“Người đi cùng ta quay về lấy thuốc đi, căn bản là ta không hề mang theo thuốc an thai.” Kỷ Đào nói xong, đứng dậy đi về phía cửa.

Dương Đại Thành cũng muốn đứng dậy, Dương Đại Viễn chưng ra vẻ mặt khó coi đã lên tiếng: “Kỷ cô nương, cứ để ta đi với ngươi là được.”

Dù sao cũng chỉ là đi lấy thuốc mà thôi, Kỷ Đào gật đầu.

Hai người im lặng suốt cả quãng đường trở về Kỷ gia, Kỷ Đào sắp xếp tốt thang thuốc rồi đưa cho Dương Đại Viễn, dặn dò liều dùng. Dương Đại Viễn nhận lấy rồi đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên nói: “Kỷ cô nương, về chuyện Phù nhi và mang thai, ta không mong rằng sẽ có một người nào khác biết chuyện này.”

Khóe miệng Kỷ Đào khóe gợi lên một chút trào phúng, trong giọng điệu cũng không chút khẩn trương, thản nhiên nói: “Dù sao ta cũng sẽ không nói ra ngoài, Dương ma ma bình thường luôn ngồi ở trong nhà, cũng không ra khỏi cửa, bà ấy cũng sẽ không nhiều lời.”

Nếu như người khác có biết chuyện này, nhất định là không phải bắt nguồn từ Kỷ gia.

Dương Đại Viễn đưa lưng về phía nàng, hơi hơi đầu một cái, cầm thuốc đi ra ngoài.

Đến hai ngày sai, không một ai trong thôn biết được tin Phùng Uyển Phù mang thai, có vẻ như Dương gia cũng che giấu rất kỹ, nếu như chuyện Phùng Uyển Phù có thai bị người ngoài biết được, có thể sẽ biến thành đề tài để mọi người bàn tán.

Đến mùng mười tháng Giêng, vừa mới sáng ra thì Liễu thị và Dương ma ma bận đến mức quay vòng vòng, hôm nay Tiền gia sẽ đưa Tiền Tiến đến để chính thức ra mắt, nếu chuyến này thuận lợi, Tiền gia sẽ chọn ra một ngày lành tháng tốt để tới cửa cầu hôn.

Liễu thị nghiêm lệnh bảo Kỷ Đào phải mặc bộ váy màu hồng nhạt, khiến cho nàng càng có thêm nét đẹp dịu ngoan hơn so với ngày thường.

Rất nhanh đã đến trưa, cuối cùng thì Tiền thị cũng mang theo vài người nữa xuất hiện, trên khuôn mặt của Liễu thị đầy tươi cười đi ra ngoài nghênh đón.

Kỷ Đào ngồi trong phòng của mình, trong tay cầm một cuốn sách tùy ý lật sang trang, nhưng mà cũng không thể tập trung mà đọc, dứt khoát buông tay, đi qua đi lại hai vòng.

“Đào Nhi, mau tới.” Liễu thị đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẫy tay với Kỷ Đào.

Kỷ Đào có chút khẩn trương, lòng bàn tay cũng đỗ ra một lớp mồ hôi, Liễu thị đưa tay nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Đi sang đây gặp mặt cha nương A Tiến một lần đi, con đừng sợ, có nương ở đây mà.”

Kỷ Đào hít lấy hai hơi thật sâu, đi theo Liễu thị vào nhà chính.

Kỷ Duy ngồi ở vị trí trước nhất ở nhà chính, người ngồi phía dưới bên trái là Tiền thị. Ngồi bên cạnh bà ấy, có lẽ là nương của Tiền Tiến, bà ta mặc một chiếc áo ngắn màu chàm, trông rất giỏi giang và nhanh nhẹn, nhưng bề ngoài lại hệt như một nông phụ bình thường, trên khuôn mặt nở một nụ cười hào phóng. Bên phải là một người tầm năm mươi tuổi, là một nam nhân có khuôn mặt hơi ngăm đen, nhìn sơ qua thì thấy có vẻ như ông ta lớn tuổi hơn Kỷ Duy đôi chút, có thể là cha của Tiền Tiến. Ngồi bên cạnh ông ta chính là Tiền Tiến.

Tiền Tiến vẫn luôn ngóng trông ra ngoài cửa, khi nhìn thấy Kỷ Đào, ánh mắt hắn ta như phát ra ánh sáng mà chiếu đến.

“Ồ, đây là chắc là Đào Nhi đúng không? Thật sự là giống hệt như một tiên nữ vậy.” Người vừa mới nói là một phụ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, ánh mắt để lộ ra vẻ trêu ghẹo.

Lúc này Kỷ Đào cũng không tỏ ra vẻ hoảng loạn, gọi một tiếng: “Đại tẩu.”

Đây cũng không phải việc gì khó, Kỷ Đào xem bệnh cho người trong thôn, quen biết với nhiều người, chỉ cần là phụ nhân xấp xỉ tuổi mình, nàng đều gọi là đại tẩu.

“Nương, Đào Nhi cũng không phải là người đơn giản nha, vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của ta rồi.” Nàng ta là đại tẩu của Tiền Tiến, Phương thị cười nói.

“Đào Nhi biết y thuật, hiện giờ người ở trong thôn Đào Nguyên, chỉ cần hơi đau đầu nhức mình, đều sẽ đến tìm Đào Nhi. Chỉ bằng này, thì đã là một trong những người giỏi nhất trấn Cổ Kỳ rồi.” Tiền thị lại tiếp lời, trong miệng toàn lời khen.

“Đây là Tiền thúc của con, đây là thím.” Tiền thị đi tới, kéo theo Kỷ Đào giới thiệu từng người, Kỷ Đào cũng ngoan ngoãn gọi theo. Vừa nhìn thấy nét cười trên mặt nàng thì nương của Tiền Tiến lại càng cười tươi hơn: “Ôi chao, thật là ngoan.”

Tiền thị lại nở nụ cười tươi tắn, nhìn thấy Tiền Tiến ngồi ở một bên đỏ mặt, cười nói: “Đào Nhi, ngươi mau dẫn A Tiến đi dạo một vòng trong viện đi, người lớn chúng ta có chút chuyện muốn nói.”

Sắc mặt của Tiền Tiến càng thêm đỏ, nhưng hành động lại rất nhanh, vừa đứng dậy đã đi ra ngoài cửa.

Kỷ Đào cũng đi theo Tiền Tiến ra khỏi chính đường dưới ánh mắt đầy trêu ghẹo của mọi người.

“Đào Nhi muội muội.”

Kỷ Đào bước về phía trước, nàng đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút thô của Tiền Tiến gọi mình.

Kỷ Đào nghi hoặc quay đầu lại: “Có việc gì sao?”

Thật ra trong lòng nàng lúc này cũng có chút không được bình tĩnh cho lắm, mấy chuyện yêu đương này cũng chưa từng dính lên người nàng suốt cả hai kiếp sống, nàng cũng không biết là nên bắt đầu như thế nào.

Tiền Tiến gãi gãi đầu, cười nói: “Đào Nhi, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi. Giống như ta đối tốt với nương ta vậy.”

Dáng vẻ của hắn ta hết sức ngượng ngập, rõ ràng cũng đã kìm nén rất lâu rồi. Kỷ Đào nhịn không được mà cười khúc khích, hỏi: “Ngươi đối xử với nương ngươi là tốt nhất à?”

Tiền Tiến vậy mà nghiêm túc gật đầu: “Từ khi ta còn nhỏ, nương của ta đã nói rằng, ta phải hiếu thuận nghe lời.”

“Về sau ta cũng sẽ nghe theo những gì ngươi nói.” Tiền Tiến còn nói thêm.

Kỷ Đào đi đến bên cái bàn đặt dưới tán cây rồi ngồi xuống, dùng mắt ra hiệu cho Tiền Tiến cũng ngồi xuống, rồi nói: “Ta cũng không phải nương của ngươi, ngươi không cần phải nghe theo những gì ta nói.”

Tiền Tiến có chút bối rối, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng lên, nói: “Ở trong lòng ta thì ngươi cũng giống như nương của ta vậy.”

Kỷ Đào nhìn thiếu niên mặt đỏ tai hồng trước mặt, lúc này trong mắt của hắn chứa đựng một mảng chân thành.

Nàng cúi đầu, nói: “Đại cữu mẫu đã từng nói với người hay chưa, nếu chuyện này thành, sau này ngươi sẽ phải đến Kỷ gia ở?”

Tiền Tiến sửng người, mới nói: “Đào Nhi, nói thật, từ đầu khi cô cô nói về hôn sự này thì ta đã không đồng ý, ta không muốn rời xa cha nương ta, ta cũng muốn giống với đại ca hiếu thảo với họ, chỉ là sau khi ta gặp được ngươi……”

Hắn ta cúi thấp đầu, ngay cả giọng cũng nhỏ xuống: “Sau khi gặp ngươi, tâm trạng của ta cũng giống như khi nhìn thấy cảnh lương thực chất đầy nhà. Trong lòng ta vô cùng vui vẻ, rất vừa lòng, không hề lo lắng một điều gì khác.”

Lời nói của hắn ta có chút lộn xộn, lại ngẩng mặt lên nhìn thoáng qua Kỷ Đào, một lần nữa cúi đầu nói: “Ngươi còn biết chữ, còn biết cả y thuật, nếu không phải muốn sau này sẽ chăm lo cho Kỷ thúc, nhật định là ta không thể nào cưới được ngươi.”

Kỷ Đào im lặng một lúc lâu, mới nói: “Thứ ta muộn chỉ có duy nhất một điều, bất kể là ai, đều phải tôn trọng cha nương của ta, nếu người đối xử với họ không tốt, ta tuyệt đối sẽ không để yên chuyện đó xảy ra.”

“Ta nguyện ý cùng ngươi chăm sóc cho hai người họ và cả ngươi nữa.” Hắn ta vội vàng nói, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc nhìn nàng.

Kỷ Đào ngẩng đầu, nhìn những nhánh cây trên đầu đã mọc ra một ít chồi non, tầng tầng lớp lớp những mầm non màu lục nhạt, như thể chứa đầy niềm hy vọng.

Khóe miệng của nàng khẽ cong lên, Tiền Tiến nhòn đến ngây người. Ở trong mắt hắn ta, cô nương đang ở trước mắt là người đẹp nhất mà từ nhỏ đến lớn hắn ta từng thấy.

Lúc này có tiếng đập cửa truyền từ bên ngoài vào, phá hỏng đi bầu không khí đang yên bình ở nơi đây. Cửa lớn cách hai người cũng không xa, Kỷ Đào đứng lên mở cửa.

Người đứng ở cửa là Lâm Thiên Dược, tuy quần áo của hắn có hơi củ một chút, nhưng lại vô cùng sạch sẽ phẳng phiu, khắp người là khí chất nho nhã của thư sinh. Khi nhìn thấy Kỷ Đào, hắn cười nói: “Đào Nhi, hai hôm trước ngươi bôi thuốc cho nương của ta, ta cũng không có tiền để trả cho ngươi.”

“Không cần, dù sao thì đó cũng chỉ là một chút thuốc ta chế ra lúc rảnh mà thôi, cũng không đáng là bao nhiêu, nhà của hai chúng ta gần nhau, không cần phải so đo tính toán nhiều vậy làm gì.” Kỷ Đào thuận miệng nói.

Lâm Thiên Dược dường như cũng không quá ngạc nhiên với câu trả lời của nàng, hắn chỉ nở nụ cười, đuôi lông mày hơi nhướng lên, lộ ra dáng vẻ phong lưu của một công tử, nói: “Vô công bất thụ lộc, nương của ta có nói, ngươi có thể đến nhà xem bệnh đã là tốt lắm rồi, không thể nào lấy không thuốc của ngươi được.”

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy về sân nhà Lâm gia, rồi lại xách đến một cái sọt lớn, những thứ to to nhỏ nhỏ bên trong đều toàn là dược liệu, xen vào trong đó là những cành lá xanh tươi, hắn nói: “Cho nên, hôm qua ta đã vào trong núi để hái thuốc, coi như là trả tiền thuốc thang cho nương của ta.”

Nếu bây giờ mà muốn đi hái mấy loại dược liệu này thì rát khó khăn, có lẽ cũng không dễ tìm kiếm chút nào. Kỷ Đào đưa tay ra nhận lấy, lại bị Lâm Thiên Dược tránh ra, hắn cười rồi đi lướt qua nàng bước vào Kỷ gia, làm như không nhìn thấy Tiền Tiến đang ngồi ở cái bàn đối diện, đi đến nơi mà Kỷ Đào thường hay phơi dược liệu, tự mình ngồi xổm xuống sắp xếp lại, vừa nói: “Ngươi cũng đừng từ chối, để ta giúp ngươi phơi chúng cho.”

Kỷ Đào bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh hắn cùng đưa tay phơi dược liệu: “Thật sự thì ngươi không phải làm mấy chuyện này làm gì, ngươi là người đọc sách, sao lại cứ đi vào núi thường xuyên như vậy chứ?”

Đột nhiên có một bàn tay ngăm đen và thô ráp vươn ra, cùng với đó là giọng nói hơi thô của Tiền Tiền: "Ta đến giúp ngươi……"

“Này, không được làm loạn chúng.” Tay của Tiền Tiến còn chưa chạm vào dược liệu, thì đã bị Lâm Thiên Dược ngăn cản.

Tiền Tiến lập tức khó chịu ra, khuôn mặt của Lâm Thiên Dược lại không hề biến sắc, cười giải thích: “Ngươi không hiểu mấy cái này, nếu khiến cho mấy cây thuốc này bị thương, sẽ ảnh hưởng hiệu quả của chúng, có đúng không?”

Câu cuối cùng là hắn đang nói với Kỷ Đào.

Tiền Tiến thấy Kỷ Đào gật đầu, đành phải nói: “Ta là chỉ là người thô kệch, Đào Nhi, sau này người dạy cho ta là được, ta sẽ dần dần giúp đỡ người những việc như thế này.”

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Thiên Dược hơi.tối xuống, nhưng hành động trong tay cũng không dừng lại.

Kỷ Đào ngồi xổm xuống sắp xếp dược liệu, bình thản nói: “Cứ để cho ta tự mình làm là được rồi.”

Không biết là những lời này là đang nói với Tiền Tiến, hay là nói với Lâm Thiên Dược.

Lúc này, từ trong phòng truyền ra tiếng tranh chấp, tiếng động cũng càng lúc càng lớn, Kỷ Đào lập tức đứng dậy chạy vào trong xem xét.

Tiền Tiến và Lâm Thiên Dược liếc nhau, cũng nhanh nhóng chạy theo sau Kỷ Đào.

Lúc bấy giờ không khí trong phòng cũng rất căng thẳng, Tiền thị đứng ở giữa căn phòng, còn đang mỉm cười làm lành, sau khi nhìn thấy Kỷ Đào, miễn cưỡng cười nói: “Đào Nhi đã quay lại rồi sao? Các con nói chuyện có vui không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Đọc bình luận thì thấy có rất nhiều người nói nữ chính rất không quan tâm đến hôn lễ này. Ta cũng muốn giải thích rõ ở chỗ này một chút, với tình hình trước mắt, có thể nói là bây giờ Kỷ Đào vẫn chưa đem lòng yêu thương ai, đã đến tuổi lập gia đình, cha mẹ giục cưới, gấp gấp giới thiệu đối tượng, nếu mà như vậy thì rất dễ gây mâu thuẫn, có đúng không? Hơn nữa Kỷ Duy và Liễu thị đối với nàng ấy rất tốt, sẽ không có chuyện đưa nàng ấy đi gặp loại hàng dưa vẹo tái nứt được, trong lòng Kỷ Đào cũng hiểu rõ, nên mới nói sẽ nghe theo lời cha mẹ. Vì thế, mọi chuyện mới thành ra như vậy đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp