Thôn Hoa Khó Gả

Chương 15


1 năm

trướctiếp

“Con hiểu mà, Con hiểu mà.” Kỷ Đào hơi né người ra đằng sau, vội vàng nói.

Liễu thị cười: “Con hiểu là được rồi, đừng có mà nói lung tung.”

Kỷ Duy ho nhẹ hai tiếng, Liễu thị nhanh chóng qua về vẻ nghiêm túc, nhìn Kỷ Đào, rồi quay sang Kỷ Duy, mang ý hỏi: “Ông cảm thấy như thế nào?”

Kỷ Duy hừ lạnh một tiếng, tỏ ra vẻ vô cùng bất mãn: “Lá gan của bà cũng không nhỏ chút nào đâu, đến việc này mà cũng dám qua mặt ta để cho Đào Nhi gặp mặt trước.”

Liễu thị cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào, chỉ là trong mắt mang theo ý nịnh nọt: “Là do đại tẩu đề nghị như vậy trước rồi, hơn nữa không phải hôm nay ông cũng đã gặp A Tiến rồi mà, cảm thấy như thế nào hả?”

Kỷ Duy chậm chạp nhấp một ngụm trà, rồi mới nói: “Là một hài tử rất có sức sống.”

Trên mặt Liễu thị đầy nét vui vẻ: "Vậy người đã chịu đồng ý rồi đúng không?”

Kỷ Đào khẽ siết chặt tay áo lại, không biết trong lòng mình đang có cảm giác ra sao.

“Ta không đồng ý cửa hôn sự này.” Kỷ Duy lạnh nhạt nói.

Không biết tại sao, trong lòng Kỷ Đào khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Liễu thị hơi kinh ngạc, còn có chút bất mãn, “Vì sao chứ? Người trẻ tuổi nguyện ý đến cửa làm con rể, hoặc là người lười nhác, còn không cũng là loại ăn chơi lêu lổng, người có ý chí thật sự lại không bao giờ muốn đến của ở rể, người giống như A Tiến, dù có đốt đèn tìm cũng thật sự không có……”

Kỷ Duy đột nhiên ngang mặt nhìn Liễu thị, hơi hơi nhướng mày: “Hắn ta nguyện ý đến nhà mình ở rể sao?”

“Đúng vậy, đại tẩu tự mình nói với ta như vậy, bên trên A Tiến còn có một người đại ca, phía dưới có hai muội muội, đại tẩu có nói, chỉ cần chúng ta nhìn trúng A Tiến, Tiền gia nhất định không nói hai lời.”

Vừa nói đến đây thì Liễu thị đã tỏ ra vô cùng hào hứng.

Kỷ Duy trầm ngâm một lát: “Đào Nhi, con suy nghĩ sao về chuyện này?”

Kỷ Đào buông lỏng tay áo, trong lòng là một khoảng lặng im: “Con nghe lời cha.”

Liễu thị lập tức nở nụ cười hài lòng, Kỷ Duy lại trở nên im lặng.

Kỷ Đào quay trở về phòng, Dương ma ma đang giúp nàng xếp gọn lại chăn gối, thấy nàng bước vào, đứng ở bên cạnh, nhìn Kỷ Đào tự mình rửa mặt, cuối cùng cũng nhịn không được mà nói: “Cô nương, ngài thật sự đồng ý rồi sao?”

Tuy bà không có nói rõ ra, nhưng Kỷ Đào cũng biết bà đang nói về chuyện của Tiền Tiến.

“Cha ta sẽ không hại ta.” Kỷ Đào chải tóc, lạnh nhạt nói.

Dương ma ma có chụt vội vàng: “Nhưng là……”

Kỷ Đào quay đầu nhìn về phía bà, khẽ cười nói: “Ma ma, ta chỉ là một cô nương nhà nông mà thôi, ngay cả khi dựa vào quan hệ với nhà đại bá, gả cao vào nhà quan gia, không không nhất định sẽ vừa lòng với những ngày tháng sau này.”

Dương ma ma trở nên im lặng, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ là nô tỳ cảm thấy với phẩm chất và dung mạo của cô nương, chỉ có thể gả đến nhà một nông dân thô thiển, thì thật đáng tiếc.”

Kỷ Đào nhịn không được khẽ cười lên một tiếng: “Ma ma nói đùa, ma ma đã đến nhà ta được mấy năm rồi, những ngày tháng ở đây trôi qua như thế nào?”

Dương ma ma lại lần nữa giữa im lặng, trôi qua như thế nào sao? Trước kia trong phủ toàn là những lục đục đấu đá, chỉ cần hơi động một chút là phải bồi mạng, nhưng mấy chuyện đó giờ đây cứ như là chuyện của kiếp trước.

“Vẫn là cô nương thông suốt.” Dương ma ma cũng buông lỏng, cười nói.

Kỷ Đào quay đầu nhìn vào trong gương, không nói gì. Cái gọi là thông suốt, chẳng qua là lựa chọn đúng con đường phù hợp với mình nhất mà thôi.

Kỷ Duy không có ý kiến gì, chuyện đặt ra hôn sự này tất nhiên là có thể tiếp tục, chỉ là bây giờ đã sắp đến Tết rồi, cứ để sang năm rồi lại tính tiếp.

Mỗi ngày đều trôi qua chậm rãi, Kỷ Đào và Liễu thị cùng nhau đi lên trên trấn, muốn nhìn xem sự náo nhiệt, vào ngày ba mươi hằng năm, là ngày náo nhiệt nhất ở trên trấn.

Khó có khi Kỷ Duy cũng đi cùng các nàng đi dạo phố, khi vừa đến cửa thôn, một chiếc xe bò chậm rãi đi đến, Liễu thị vội vàng vẫy tay.

“Ngưu ca, làm phiền ngươi rồi.” Liễu thị lại cười nói.

“Có phiền gì đâu, nhanh lên thôi.” Một nam tử tầm khoảng hơn năm mươi tuổi tỏ ra vẻ không thèm để ý.

Kỷ Đào lại nhìn thấy Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù cũng ở đây, sớm đã ngồi ở trên xe bò, hai người cũng ngồi dựa vào nhau trông rất mập mờ, chỉ là mọi người có nhìn thấy nhưng cũng không trách gì, dù sao hai người này vài ngày nữa sẽ thành thân rồi.

“Kỷ thúc.” Dương Đại Thành chào Kỷ Duy một tiếng.

Kỷ Duy gật đầu, nhìn đến đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, cười nói: “Sắp đến đại hỷ, chúc mừng chúc mừng nha.”

Phùng Uyển Phù đỏ mặt cúi đầu, Dương Đại Thành lại có vẻ rất cao hứng: “Đa tạ Kỷ thúc, đến lúc đó Kỷ thúc nhớ ghé sang uống một chén rượu mừng.”

“Nhất định nhất định.” Xe bò càng lúc càng đi xa khỏi thôn, Kỷ Đào nghe thấy mấy người tán chuyện cùng nhau, đột nhiên nàng nhớ ra lúc trước Liễu thị từng nói rằng Kỷ Duy khá thích Dương Đại Thành.

Trời có chút lạnh, Kỷ Đào dựa vào người Liễu thị, nhìn quanh khắp nơi.

“Đào Nhi muội muội, năm nay muội đã mười bốn rồi đúng không?” Phùng Uyển Phù đột nhiên cười nói.

Kỷ Đào còn chưa nói gì, Liễu thị đã tiếp lời: “Qua năm nay đã sang mười lăm rồi.”

Phùng Uyển Phù nhìn mọi người, ra vẻ muốn nói lại thôi.

Kỷ Đào làm bộ không phát hiện, nói thật, nàng thật sự không muốn đi lại quá gần gũi với Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành, chỉ sợ có một ngày nào đó cốt truyện lại trói chặt bọn họ lại với nhau mất.

Trên xe bò lại rơi vào một mảng lặng thinh, sau khi đến thị trấn rồi, mọi người tách nhau ra, Liễu thị dẫn theo Kỷ Đào và Kỷ Duy, vui vẻ hòa mình vào dòng người.

Đợi đến buổi chiều, ba người đã ôm trên người đầy bao lớn bao nhỏ, đa số trong đó đều là do Liễu thị mua. Có rất nhiều vải vóc và đồ tết, họ xách theo đồ đi đến cửa trấn, Ngưu thúc đã chờ ở đó, bên trên còn để một đống đồ lớn, nghe nói đều là do hai người Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù mua, từ khe hở của tay nải có thể nhìn thấy được vải dệt màu đỏ, đường, đậu phộng và mấy thứ linh tinh.

Kỷ Đào chỉ liếc nhìn một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt, lại nói tiếp thì Dương Đại Thành thật sự rất để tâm đến Phùng Uyển Phù y hệt như những gì mà tiểu thuyết đã viết, không muốn nàng ta nhận lấy ủy khuất dù chỉ là một chút.

Đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt qua đi, đã đến ngày đi thăm người thân, lúc này Liễu thị muốn lên đường quay về nhà mẹ đẻ, Kỷ Duy ngăn nàng lại, chỉ để cho Liễu thị quay về một mình mà thôi.

Dù nói thế nào thì Kỷ Đào vẫn luôn cảm thấy tò mò, không rõ vì lý do gì mà tìm cảm giữa Kỷ Duy và nhạc gia lại lạnh nhạt đến mức này, đến cả ngày Tết mà cũng không qua lại với nhau, mọi việc đều là do Liễu thị tự mình làm, càng khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ là, Liễu thị đối với chuyện Kỷ Duy lạnh nhạt với nhạc gia như vậy, cũng không hề có một chút ý kiến gì.

Đến chiều thì Liễu thị trở về, bà trực tiếp đi vào nhà chính, ròi nhanh chóng gọi Kỷ Đào đi vào theo.

Kỷ Đào đi vào, đã nhìn thấy Kỷ Duy chưng ra vẻ mặt đầy thận trọng ngồi ở đó, Liễu thị lại đưa ra khuôn mặt đầy tươi cười ngồi bên cạnh.

Trong lòng Kỷ Đào đã có thể hiểu được phần nào.

Quả nhiên, Liễu thị vừa mở miệng đã nói: “Hôm nay đại tẩu lại đưa ra đề nghị, còn nói chúng ta tìm ngày, tẩu ấu sẽ đưa Tiền Tiến đến đây chính thức thăm hỏi."

Nói xong thì nhìn về phía Kỷ Đào, nghiêm túc nói: “Đào Nhi, theo lý thuyết, hôn sự của cô nương trong nhà đều nghe theo lời cha mẹ, chỉ là quy củ ở nhà nông thì có thể lớn có thể nhỏ, cũng có người không thèm để ý đến những chuyện này. Còn thêm chuyện điều kiện của nhà chúng ta cũng khác hơn, từ nhỏ đến lớn con đều là người có chủ kiến, trong chuyện này, ta và cha của con đều cảm thấy nên hỏi trước ý kiến của con vẫn tốt hơn, cuối cùng những ngày tháng sau này là do con tự mình trải qua, con có sống an nhàn vui vẻ hay, chúng ta mới có thể yên tâm.”

Rõ ràng Liễu thị cũng chưa kịp nói xong, Kỷ Đào cũng không đáp lại, chỉ cúi đầu ra vẻ mình đang ngượng ngùng

Quả nhiên, Liễu thị dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Còn về phần ý kiến của ta và cha con, Tiền Tiến cũng không tồi, người nhà hắn ta sau này cũng sẽ không đến để quấy rầy các con, hắn lại là người nhanh nhẹn, cũng xấp xỉ tuổi con, nhìn dáng vẻ của hắn ta sau này cũng sẽ chiếu cố cho con thật tốt…… Con cảm thấy thế nào?”

Cảm thấy thế nào sao? Vừa nãy nàng còn nghe nói đại cữu mẫu muốn đến cửa thăm hỏi, hiển nhiên là do Liễu thị cảm thấy rất vừa lòng với mối hôn sự này, Kỷ Đào cúi đầu trầm tư, một lát sau mới ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ta nghe theo hai người.”

Đối với nàng mà nói, trong cả thôn Đào Nguyên này, nàng không thể gả đi, một khi đã như vậy, gả cho ai thì cũng giống vậy mà thôi.

Kỷ Duy gật đầu.

Thấy Kỷ Đào đáp ứng, Liễu thị nở nụ cười hài lòng, còn âm thầm trừng mắt mà liếc nhìn Kỷ Duy một cái, vừa rồi Kỷ Duy còn nói nên hỏi qua ý kiến của Kỷ Đào, Liễu thị đã cảm thấy điều đó là không cần thiết, rõ ràng là Kỷ Đào không hề có ác cảm đối với Tiền Tiến.

Chuyện này thì chỉ cần là không ghét bỏ, như vậy là đủ rồi. Chờ sau khi thành thân xong, hai người sẽ tự nhiên càng lúc càng thân mật mà thôi.

“Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi.” Liễu thị vui mừng nói.

Thời gian nhanh qua đi vừa chớp mắt đã đến mùng tám, vừa mới sáng tinh mơ Liễu thị đã hào hừng kéo Kỷ Đào đến nhà Dương Đại Thành, hôm nay là ngày diễn ra chuyện đại hỷ, Kỷ Đào biết, Liễu thị có ý định làm cho nàng được dính lây không khí vui mừng.

Sân nhà Dương gia cực kỳ náo nhiệt, cả sân ngập tràn sắc đỏ thẫm, người ra người vào đều nở nụ cười tươi, Liễu thị cũng không ngoại lệ, bà kéo theo Kỷ Đào trực tiếp đi vào trong phòng của Phùng Uyển Phù, bời vì nhà bọn họ không có làm nghi thức đón dâu, khi đến giờ lành thì ma ma toàn phúc sẽ đưa Phùng Uyển Phù ra ngoài hành lễ, như vậy là coi như đã xong rồi.

Người nhà nông tổ chức rất đơn giản, còn là tổ chức đám cưới ở một thôn xa xôi hẻo lánh ở Càn quốc, có thể làm lớn như vậy, đã là rất có tâm. Chỉ là đối với Phùng Uyển Phù mà nói, có lẽ là không đáng nhắc đến.

Kỷ Đào nhìn Phùng Uyển Phù mặc bộ váy cưới màu đỏ thẫm, chải đầu trang điểm, mặt mày như họa, hốc mắt hồng hồng, không biết bên trong giọt nước mắt của nàng ta, có chứa đựng một chút không cam lòng nào hay không đây?

“Ôi, tân nương tử này, chính là người đẹp nhất thôn Đào Nguyên có phải không?” Liễu thị tiến lên cười nói.

Mọi người trong phòng cũng lên tiếng phụ họa theo.

Phùng Uyển Phù cúi đầu ngượng ngùng cười.

“Nhìn một cái áo cưới này xem, nhiều năm nay cũng không có ai sẵn lòng dùng vải lụa quang châu này để làm váy cưới đâu, nghe nói nếu đi lại dưới ánh mặt trời thì sẽ phát sáng.” Liễu thị lại nói.

Mọi người trong phòng đều cảm thấy ngạc nhiên, Triệu Ngô thị đứng ở bên cạnh, nghe thấy thế thì bước lên vài bước, phát ra vài tiếng tặc lưỡi, nói với Liễu thị: “Bảo sao mà ta thấy vải lụa màu đỏ thẫm này dường như đang phát ra ánh sáng, còn tưởng rằng do bản thân ta lớn tuổi rồi nên hoa mắt, không ngờ rằng, chỉ là do ta không có kiến thức, ha ha……”

Trong phòng lại vang lên một trận cười lớn.

“Giờ lành đã đến rồi.” Ma ma toàn phúc bước vào và nói, bà ấy trùm khăn voan lên đầu Phùng Uyển Phù xong, nâng nàng ta chậm rãi đi từng bước ra bên ngoài. Mọi người đều nối đuôi theo, cũng muốn ra xem lễ.

Ở ngoài cửa đột nhiên có một người đứng đó, là Dương Đại Viễn.

Từ sau khi hắn làm người khác bị thương xong, Kỷ Đào cũng chưa từng gặp lại hắn, bây giờ hắn lại đứng ở cửa chặn đầu, ánh mắt nặng nề nhìn về phía người đang mặc áo cưới đỏ thẫm, dáng người uyển chuyển của Phùng Uyển Phù, không thể nhìn rõ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy lớp khăn voan màu đỏ thẫm mà thôi.

Ma ma toàn phúc có chút sốt ruột, Dương Đại Viễn chặn cửa, bà cũng không có biện pháp đi ra ngoài.

Hai bên đối mặt nhìn nhau một lúc, vẫn là Dương Đại Viễn mở miệng trước: “Phù nhi, qua ngày hôm nay, ngươi chính là đại tẩu của ta, ngươi có hối hận hay không?”

Lời nói này chứa khá nhiều thông tin, ý nghĩa cũng khác.Đa số người trong phòng đều là những phụ nhân ở trong thôn, nghe thấy lời này liền khe khẽ bàn tán. Kỷ Đào đứng ở phía cuối, nàng có thể nghe thấy bọn họ nói rằng trước đây Phùng Uyển Phù và Dương Đại Viễn có mối quan hệ không hề đơn giản.

Trong khung cảnh mọi người đều đang bàn tán to nhỏ, giọng nói dịu dàng của Phùng Uyển Phù phát ra từ trong lớp khăn voan: “Năm đó là ta bị lừa bán đến lưu lạc đến thôn Đào Nguyên, là Dương gia dùng cả gai sản khi ấy để cứu ta ra ngoài, người một nhà các ngươi đều là ân nhân của ta, ta tất nhiên là nguyện ý ở lại để báo đáp lại phần ân tình này. Càng nói lại càng thấy buồn cười, thật ra ta cũng đã chán ghét những thứ xấu xa cất giấu bên trong đại gia tộc, những ngày tháng trôi qua ở thôn Đào Nguyên thôn rất đơn giản, các hương thân cũng thuần phác, còn có…… Đại Thành ca đối ta là toàn tâm toàn ý, gả cho hắn, ta cũng không hối hận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp