Thôn Hoa Khó Gả

Chương 13


1 năm

trướctiếp

Điền thị khóc lên từng tiếng chứ đầy áp lực cùng bất đắc dĩ và tuyệt vọng, Kỷ Đào chỉ nghe thôi cũng đã thấy chạnh lòng.

Nếu có người nói Điền thị câu tam đáp tứ, chỉ cần hỏi thăm người trong thôn, dù là ai cũng không bao giờ nói như thế. Bình thường Điền thị là một người khiêm tốn đến như thể không tồn tại, ngoại trừ những chuyện cần thiết phải ra ngoài, như gánh nước xuống ruộng, còn lại thì cơ bản sẽ không ai nhìn thấy mặt bà.

Nhưng chuyện đã đến mức như vậy rồi, còn có người hắt một chén nước bẩn tanh hôi đến như vậy lên người bà, chỉ bởi vì bà là một quả phụ hay sao?

Lâm Thiên Dược im lặng mà nghe, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Nương, đừng khóc, việc này nên trách con, Trì Trường An kia chính là người học cùng với con, bình thường tiên sinh hay khen con chăm chỉ, hắn ta cảm thấy không phục mà thôi. Nhưng con cũng không thể ngờ rằng bản tính của hắn ta lại đê tiện xấu xa đến vậy, vậy mà dám……”

Nói tới đây, hắn nhìn chằm chằm người đang nằm trên đất, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Người trên mặt đất bị ánh mắt kia làm cho nổi hết da gà, vội nói: “Chuyện này không liên quan ta, đều là do Trì Trường An bảo ta đến đây, ngay cả việc nhà của ngươi nằm ở đâu cũng là hắn ta nói cho ta biết, là căn nhà đối diện ngôi nhà xây bằng gạch xanh của thôn trưởng thôn Đào Nguyên…… Nếu không thì sao ta có thể tự mình tìm được đường đến đây chứ? Ngươi cũng là người đọc sách có phải không, ngươi thả ta đi có được không, qua năm nay là đến kỳ thi huyện rồi, sau này ngươi chính là một tú tài…… Vẫn không nên tính toán với một kẻ đầy nhơ nhuốc như ta, thả ta về đi mà, ta bảo đảm sẽ không nói ra một chút gì về chuyện này……”

Kỷ Đào quay sang nhìn dáng vẻ tuy tỏ ra sợ hãi của ông ta, nhưng lại chắc chắn chừa lại cho bản thân mình một đường lui về.

Lâm Thiên Dược cười lạnh, điệu cười khiến cho người nào nghe đến cũng phải nổi da gà, nhìn thẳng vào người nằm trên đất: “Có phải ngươi cảm thấy ta nhất định sẽ thả ngươi quay về hay không?”

Bất kể làm thế nào đi nữa, chuyện Điền thị thủ tiết là sự thật, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, người bình thường đều sẽ cảm thấy là do Điền thị làm người không ngay, lúc này mới có thể khiến mọi người hoàn toàn hiểu lầm.

Miệng mọc từ trên người người khác, đến khi đó thanh danh của Điền thị……

Kỷ Đào suy nghĩ một lúc, đảo mắt nhìn Điền thị, chỉ thấy mặt bà trắng bệch ra như một tờ giấy, thân hình gầy ốm, mày lá liễu, làn da trắng nõn, tuy có chút nếp nhăn, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy rất xinh đẹp.

Người trên mặt đất cũng không nói gì thêm.

Lâm Thiên Dược nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới mở ra, lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem, nếu ta giết ngươi đi rồi, sau đó chôn ngươi xuống……”

Người trên mặt đất mở to mắt.

Giọng nói trầm thấp của Lâm Thiên Dược vang lên trong nhà: “Ngươi nói xem liệu có ai biết hay không?”

“Lâm đại ca……” Kỷ Đào gọi một tiếng.

Lâm Thiên Dược đặt tầm mắt của mình lên ngườ Kỷ Đào, nghi hoặc hỏi: “Không được à?”

Khẳng định là không được rồi!

Vì loại người như vậy, kéo cả bản thân mình xuống nước, thật sự là không có chút lợi nào.

Người trên mặt đất nghe thấy những lời Lâm Thiên Dược nói ra, không hề có chút nghi ngờ nào về việc hắn sẽ thật sự giết người, ông ta vội vã lăn lăn lại gần Lâm Thiên Dược: “Không…… Không không, cầu xin ngươi buông tha cho ta đi mà, là đầu óc của ta hồ đồ, tương lai của ngài sẽ là tú tài, nếu chuyện này để lộ tiếng gió ra ngoài, đối với tương lai của ngài thật sự không tốt buông tha ta đi…… Buông tha ta đi……”

Lâm Thiên Dược đứng im bất động, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi.

Ông ta lại nhìn sang Kỷ Đào: “Cô nương, cô nương, nếu ngài ra tay giúp đỡ cho một tên tội phạm giết người, đến sau này khi ngài bị kéo vào trong……”

Kỷ Đào chuyển mắt sang chỗ khác.

Ông ta ôm theo trong mình một tia hy vọng cuối cùng rồi nhìn sang Điền thị đang đứng bên kia mà cầu xin, lúc này Điền thị cũng đã dừng khóc, đôi mắt ửng đỏ, bà nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại không biết đang nghĩ đến điều gì.

“Xuân Lan……”

Ông ta vừa cất giọng gọi cái tên này, ánh mắt Lâm Thiên Dược chuyển lạnh, nhanh chóng đến gần, đá một cái vào bụng của hắn.

“Chi bằng đưa ông ta đến huyện nha, nói rằng ông ta đi ăn trộm, bị chúng ta bắt được.” Kỷ Đào đưa ra đề nghị.

“Đúng đúng đúng, là do ta đã đi ăn trộm.” Ông ta vội vàng không ngừng nói theo.

Cũng đã chậm rồi, Lâm Thiên Dược đã mở cửa đi ra ngoài, rồi nhanh chóng cầm theo một cây gậy gỗ đi vào trong, Kỷ Đào còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Thiên Dược đã đập một phát thật mạnh xuống chân của ông ta.

Một tiếng hét thảm như giết heo vang lên từ trong ngôi nhà đơn sơ của Lâm gia.

“Đào Nhi muội muội, hôm nay đa tạ ngươi.” Lâm Thiên Dược cầm gậy gỗ trong tay, cũng không nhìn sang Kỷ Đào.

Lời này là đang ngầm nói Kỷ Đào rời khỏi đây.

Sắc mặt Kỷ Đào tái nhợt, nàng cũng không ngờ rằng bình thường Lâm Thiên Dược luôn tỏ ra vẻ lịch sự nho nhã, vậy mà lại có thể xuống tay tàn nhẫn đến như vậy.

Nàng gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài, đằng sau lưng lại truyền đến một tiếng hét thảm khác, nàng trực tiếp quay về nhà.

Tiếng hét thảm thiết kia quá lớn, người trong thôn đều nghe thấy loáng thoáng, rất nhanh sau đó, trước sân nhà Lâm gia nhanh chóng có nhiều người tụ tập lại vây xem, mọi người đều vừa trở về từ nhà của Dương Đại Lương.

Nhìn người trên mặt đất đang cực kỳ đau đớn với đôi chân vặn vẹo không được tự nhiên, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Thiên Dược đều đã thay đổi.

Lâm Thiên Dược đứng ở trong sân, chắp tay với mọi người: “Các vị hương thân, người này cả gan muốn lẻn vào trong thôn ăn trộm, sau khi bị ta phát hiện còn muốn trốn đi, trong lúc nguy hiểm bị ta bắt được, chỉ là ta không cẩn thận…… ra tay có chút nặng, mọi người nói xem, nên làm thế nào mới được đây?"

Kỷ Duy lại gần mà nhìn, thở dài nói: “Đây không phải là người của thôn Đào Nguyên chúng ta, đưa ông ta đến nha môn đi."

Ngay lập tức có nhiều thanh niên trai tráng bước lại gần, nâng người đi, Lâm Thiên Dược cũng theo đi, khi đến trước cửa nhà Kỷ gia, bước chân hơi dừng lại, rồi lại nhanh chóng đuổi theo mọi người.

Sau khi Kỷ Đào về nhà thi lại tiếp tục phơi dược liệu, trong lúc Kỷ Duy dẫn người rời đi, người bên ngoài cửa cũng dần tản ra, nghe thấy âm thanh nghị luận đầy náo nhiệt bên ngoài, còn có người nói rằng chuyện giữa Dương Đại Viễn và phụ nhân kia. Dương gia đã bồi thường cho phụ nhân kia tận năm lạng bạc, việc này coi như đã được giải quyết xong.

Cửa sân bị đẩy ra, Liễu thị đi tới, thấy Kỷ Đào, vội vàng bước đến giúp nàng phơi dược liệu.

“Nương, nương đã về rồi sao? Thân thể ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu vẫn ổn chứ?” Kỷ Đào thuận miệng hỏi.

“Đều tốt, nha đầu Hương Hương kia, sắp đính hôn rồi.” Liễu thị lại cười nói, dĩ nhiên là tâm trạng của bà rất không tệ.

Kỷ Đào vẫn cảm thấy có chút tò mò, tính tình Liễu Hương Hương không tệ, Kỷ Đào vẫn luôn rất thích nàng ấy, liền hỏi: “Là nhà ai vậy?”

Nói đến chuyện này, Liễu thị càng thêm cao hứng, cười nói: “Chính là Viên tú tài của thôn Hạ Ngư, chắc con cũng biết đúng không?”

Kỷ Đào tất nhiên là biết Viên tú tài này, nhà hắn ta có tất cả là ba huynh đệ, Viên tú tài là con út, tên là Viên Tử Uyên, cả nhà của vì duy trì việc học của hắn ta, gần như đã táng gia bại sản, Viên Tử Uyên cũng không chịu thua kém, thi đậu bài kiểm tra nhập học, dù đã rớt trong kỳ thi Phủ, nhưng khi hắn ta thi đến lần thứ hai, thì đã thuận lợi đậu tú tài.

Không những vậy, hắn ta là một trong những ứng cử viên xuất sắc ở trong thôn, nhưng là vì quá nghèo, nghe nói thức ăn mà nhà hắn ta ăn không phải là bánh ngũ cốc, mà là cháo ngũ cốc.

Nhưng nếu cô nương nhà ai nguyện ý cùng hắn ta chịu khổ chịu cực, bây giờ Viên Tử Uyên đã thi đậu tú tài rồi, ngày sau còn có thể thi đậu cử nhân, sau này sẽ là những ngày tháng tươi đẹp. Từ khi hắn ta đậu tú tài, không ít người đồng ý hứa thân cô nương nhà mình cho hắn ta, nhưng mà đều bị cự tuyệt.

Không ngờ rằng lần này lại đồng ý đến nhà Liễu gia cầu hôn.

Kỷ Đào nghĩ đến đây, cũng khó trách vì sao khi tới hắn ta thì Liễu thị lại cao hứng.

“Con có biết, hắn ta đã thi đậu tú tài được ba năm, có phải sang năm sẽ tham gia kỳ thi hương hay không?”

Động tác trong tay Kỷ Đào không hề dừng lại, thuận miệng hỏi.

Liễu thị suy nghĩ, sắc mặt hơi đổi: “Không phải là hắn ta muốn……”

Không phải là hắn ta muốn lấy của hồi môn của Liễu Hương Hương để tham dự thi hương chứ?

Nhẩm tính thời gian, cuối năm nay đã làm đính hôn, qua giữa năm sau nhất định sẽ làm lễ cưới, không phải là vừa kịp hay sao?

Kỷ Đào và Liễu thị liếc nhìn nhau, đều hiểu rõ khả năng này có thể xảy ra tầm tám chín phần mười rồi.

“Không được, ta phải đi nói lại cho đại cữu mẫu của con.” Liễu thị nói xong thì liền muốn đi ra ngoài.

Kỷ Đào nhanh chóng giữ chặt bà lại, bây giờ đã sang buổi chiều, từ đây đi đến thôn Hạ Ngư cũng cần khoảng nửa canh giờ, đi chuyến này thì đến lúc về thì trời cũng đã tối.

“Đừng cản ta, ta nhanh chóng đi sang đó một chuyến, bây giờ còn kịp.” Khi nói chuyện Liễu thị có chút gấp gáp.

Kỷ Đào bất đắc dĩ, bình tĩnh nói: “Nương, nương đừng vội. Chúng ta có thể nghĩ đến đó, Đại cữu mẫu chẳng lẽ không nghĩ ra được hay sao? Lại nói thêm, còn phần ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nữa chứ.”

Nghe vậy, Liễu thị không giãy giụa nữa, xoay người thở dài, dứt khoát quay lại phơi dược liệu, sau một lúc lâu mới nói: “E là bọn họ đã bàn bạc xong hết cả rồi, Đại cữu mẫu của con mới hứa thân.”

Kỷ Đào không tỏ vẻ gì.

Tuy bây giờ gia cảnh của Viên Tử Uyên khó khăn, nhìn qua thì tương lai không thể đong đếm được, sau này nói không chừng Liễu Hương Hương có thể vớt được danh chứ quan phu nhân. Kỷ Đào thật sự muốn nói là, Liễu thị không cần phải lo lắng chuyện này làm gì, việc này có thành công hay không, thì sau này bà vẫn sẽ chịu tai tiếng. Liễu thị đối với chuyện trong này, một chút lợi ích cũng không thể vớt ra, cớ gì phải làm vậy?

Nàng thấy giữa hai hàng mày của Liễu thị đang nhíu chặt lại, Kỷ Đào nhịn không được mà khuyên nhủ: “Nương, nương yên tâm đi, Viên Tử Uyên nếu thật làm như vậy, bây giờ hắn ta nhận lấy ân huệ của đại cữu mẫu, sau này hắn ta nhất định sẽ báo đáp.”

Liễu thị suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Kỷ Đào thấy bà bình tĩnh lại, cũng nhẹ nhõm đi chút, thật ra nàng còn muốn nói là, chuyện nhà người khác, vẫn không nên nhúng tay vào. Nhưng lại thấy nếu nói ra mấy lời này thì quá mức lạnh tình, Liễu gia đối với Kỷ Đào mà nói, cho dù đã qua nhiều năm cũng không quá thân thiết, chỉ là họ hàng. Nhưng với Liễu thị mà nói, lại là người thân ruột thịt.

“Cha con đâu rồi?” Liễu thị thăm dò nhìn nhìn, nghi hoặc hỏi.

Kỷ Đào kể lại một cách ngắn gọn về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, Liễu thị nghe xong, không nói gì về việc Dương Đại Viễn làm người khác bị thương, mà còn rất tò mò về kẻ xấu kia, nhíu mày hỏi: “Sao ông ta lại đến Lâm gia trộm đồ?"

Kỷ Đào còn chưa nói gì, bà lại nói: “Vẫn là xây nhà bằng gạch xanh tốt hơn, nếu không thì hôm nay có thể ông ta đã lẻn vào nhà ta để ăn trộm rồi, mất trộm không quan trọng, chỉ sợ là ông ta sẽ khiến cho người khác bị thương.”

Kỷ Đào tùy ý gật đầu.

Liễu thị đứng dậy: “Nấu cơm thôi, cha con đến nha môn, có lẽ không thể về nhà sớm được, con muốn ăn món gì?”

Đêm xuống, Kỷ Duy mới cùng mọi người trở về, tuy kẻ xấu kia đã bị thương, nhưng lại tự mình khai ra toàn bộ chuyện trộm cắp, ông ta nói rằng ông ta lẻn vào nhà Lâm Thiên Dược, cảm thấy nhà đó có thể nuôi một người đi học, tuy nhìn qua có vẻ xập xệ, nhưng trong nhà nhất định sẽ có ít bạc, khi đó nổi lên ý xấu. Cuối cùng, ông ta đã bị huyện lệnh đại nhân tống vào tù.

Trong thôn lại quay về với sự yên bình, mùi vị của năm tháng càng đậm, dưới tình hình như vậy, Dương gia lại truyền ra tin mừng, Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù, muốn thành thân.

Mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ, năm đó khi Dương Đại Thành cứu Phùng Uyển Phù, ở trong mắt mọi người, vốn chính là Dương Đại Thành mua một tức phụ từ trong tay mẹ mìn, chỉ chờ ngày tức phụ trưởng thành mà thôi.

Ngày cưới được định vào ngày mồng tám tháng giêng, hiện giờ đã là tháng chạp, cũng không có ý định thân, còn phải chuẩn bị hôn kỳ gấp gáp như thế.

Kỷ Đào nghe thấy tin này, hơi nhướng mày, nàng không để ý hôn kỳ trong tiểu thuyết của Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành vào ngày nào, nàng không quá chú ý vào mốc thời gian, dường như nàng chỉ nhìn sơ qua cốt truyện, đã trôi qua lâu như vậy rồi, phần lớn chi tiết nàng đều đã quên hết.

Chỉ là chi tiết khi hai người họ thành thân thì Kỷ Đào vẫn còn nhớ tương đối rõ, rõ ràng là sau khi xây xong nhà mới, khi hai người thành thân xong thì vào nhà mới ở, còn bây giờ thì có một gian viện xây bằng gạch xanh, có vẻ như cốt truyện đã có sự thay đổi.

Chỉ cần nghĩ như vậy, Kỷ Đào cũng không còn muốn biết vì sao lại trở thành như thế, dù sao thì cốt truyện có thể thay đổi, thì cũng có thể chứng minh rằng vận mệnh của nàng cũng có thể sửa lại được. Còn có cả Lâm Thiên Dược, bây giờ cũng không nhìn ra hắn có chỗ nào giống một người sắp chết.

Mấy hôm nay tâm trạng của Kỷ Đào rất tốt, Liễu thị cũng có thể nhìn ra được nàng đang rất vui vẻ, lại khác hoàn toàn với Kỷ Duy suốt ngày ôm mặt thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp