Cứ như vậy một đám nam sinh mười tám tuổi đầu chân tay lóng ngóng trơ mắt nhìn cô gái nhỏ học máu đến chết đi sống lại.
Từ nhỏ Giang Nguyên đã là một thằng nhóc thúi khiến người khác nhức đầu, càng lớn tính cách anh càng ngang tàng, hung hăng, thậm chí là tàn nhẫn.
Phía sau anh là nhà họ Giang, dù anh có lật trời thì cũng có người nhảy ra giải quyết hậu quả cho anh.
Lớn thế này, không phải Giang Nguyên chưa từng thấy máu, nhưng cái kiểu anh chỉ nói vài câu đã tức đến độ ói máu thế này lại là lần đầu tiên đấy.
Trên gương mặt đẹp trai lộ rõ vẻ rối rắm, anh thử thăm dò: "Này, có cần... Tôi đưa cô vào bệnh viện truyền máu không?"
Sa Hạ: