Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Chương 9


1 năm

trướctiếp

Lý Hàn Sơn hít một hơi thật sâu, đợi hai người Cố Chi Hành và Chu Như Diệu cười xong mới nở nụ cười hỏi: "Xin hỏi hiện giờ đến lượt tôi có thể nói chưa?"

Chu Như Diệu nghẹn cười khiến khuôn mặt trở nên nhăn nhó, cậu gật gật đầu.

Ngược lại dáng vẻ của Cố Hành Chi lại rất nghiêm túc.

"Nếu khẩu vị của Mạnh Tư Tuyết lớn như vậy thì việc phân tán mục tiêu tất nhiên sẽ không thể thực hiện được." Lý Hàn Sơn dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nhưng nếu cứ tránh mặt cô ta hình như cũng sẽ làm cho cô ta càng cảm thấy phấn khích hơn. Vậy không bằng dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu, mang tai hoạ về phía đông."

1:“Vây Ngụy cứu Triệu”: là kế thứ hai trong bộ 36 kế sách được sử dụng rất nhiều trong chính trị, quân sự thời xưa.

Đây là phương pháp đòi hỏi người dùng phải nhìn nhận được bản chất vấn đề, không bị che mắt bởi những biểu hiện hình thức bên ngoài, tuy khó nắm bắt nhưng nếu biết ứng dụng sẽ đem lại hiệu quả cao trong thực tế.

Lý Hàn Sơn mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tôi đã quan sát Lâm Âm, cô ta luôn tràn đầy tinh thần, tập trung và khả năng hoạt động đầy mạnh mẽ, hơn nữa cô ta và Mạnh Tư Tuyết có một điểm chung giống nhau đó chính là kiên trì."

Cậu ta nhìn phía Cố Chi Hành nói: "Từ lần trước sau khi các cậu thi đấu, Lâm Âm đã đến tìm cậu bao nhiêu lần?"

"À. Để tôi xem đã." Cố Chi Hành lấy điện thoại di động trong túi ra rồi liếc nhìn nó: "Mỗi ngày đều gửi hai đến ba tin nhắn để tìm tôi."

"A Hành, cậu chưa từng nói cho tôi biết chuyện này." Chu Như Diệu đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt rất đau lòng, trầm giọng nói: "Tôi tưởng giữa chúng ta sẽ không có bí mật gì hết, nhưng tại sao cậu lại không nói cho tôi biết chứ."

Cố Chi Hành cau mày lại, vòng tay qua vai của cậu rồi dỗ dành: "Xin lỗi cục cưng, sau này sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra nữa."

"Lần trước khi cậu uống rượu say rồi hẹn hò với mấy cô gái khác, cậu cũng nói như vậy, chẳng lẽ lúc trước trong đám cưới nói yêu tôi là giả à?"

Lông mi Chu Như Diệu run rẩy, cơ thể lảo đảo. Trông cậu thực yếu ớt.

Cố Chi Hành ôm cậu vào lòng, vừa lắc đầu vừa thấp giọng cười nói: "Đúng là đồ ngốc".

"Cậu là kẻ nói dối, nói dối, vậy còn cậu ta thì sao?" Đột nhiên Chu Như Diệu chỉ tay về phía Lý Hàn Sơn, giọng đanh thép hỏi: "Tại sao cậu lại đi hẹn hò với một mình với cậu ta? Tại sao vậy hả!"

Lý Hàn Sơn: "..."

Đủ rồi, tại sao đột nhiên cậu ta lại bắt đầu nhập vai vậy.

Cố Chi Hành ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Cậu ta chỉ là em gái của tôi, tôi không có hẹn hò với cậu ấy, tôi chỉ muốn chọn quà sinh nhật cho cậu mà thôi." Nói xong cô xoay người nhìn về phía Lý Hàn Sơn: "Cậu mau giải thích một chút đi."

Lý Hàn Sơn: "..."

Giải thích cái gì cơ, không đúng, tại sao lại phải giao cho cậu ta một vai diễn như vậy?

Chu Như Diệu thút thít một tiếng, giọng nói cũng cao lên, khóc càng thêm thê lương hơn.

Lý Hàn Sơn đột nhiên dựa lưng vào cột đá bên cạnh, sau đó đưa lưng về phía hai người bọn họ.

Chu Như Diệu từ trong ngực Cố Chi Hành thò đầu ra kêu lên một tiếng: "Lý Hàn Sơn, đến lượt cậu nói lời thoại kìa".

Giọng nói yếu ớt của Lý Hàn Sơn truyền đến, "Để tôi nghỉ ngơi một lát đã."

"Không được như vậy, cả đoàn làm phim dừng lại chỉ vì một mình cậu thôi đấy, cậu cảm thấy có thích hợp không?" Cố Chi Hành nói chuyện lạnh nhạt nhưng rất chân thành: "Nào lại đây, mau giải thích cho tốt đi, cậu có thể làm được mà."

Lý Hàn Sơn: "..."

Tự nhiên trong đầu cậu ta bắt đầu xuất hiện một loạt dãy số Fibonacci tạo thành một làn đạn.

Lý Hàn Sơn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, cậu có thể làm được mà.

Giữ bình tĩnh.

Giữ lý trí.

Lý Hàn Sơn nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, quay đầu nhìn hai người bọn họ. Nụ cười trên mặt cậu tắt dần: "Tôi hi vọng chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách bình thường, đừng vì mỗi lần các cậu đột nhiên nhập vai mà làm tốn nhiều thời gian nói chuyện hơn. Tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra lần nào nữa, các cậu làm ơn hãy trở lại bình thường đi."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Lý Hàn Sơn hiếm khi mất bình tĩnh, phiền muộn trong lòng đã vơi đi một chút.

Cậu nhìn về phía hai người trước mặt.

Chu Như Diệu vẫn còn dựa vào lòng Cố Chi Hành ăn vạ. Nhìn cậu giống như một cô vợ nhỏ, giọng nói của cậu ta đầy uất ức: "A Hành, chị ấy sẽ không tức giận phải không, tôi chỉ muốn biết hai người rốt cuộc ra ngoài làm gì thôi."

Cố Chi Hành yên lặng vỗ tay: "Cậu thực sự diễn rất tốt."

Lý Hàn Sơn: "..."

Cậu ta vừa mới đếm đến đâu rồi? Thôi quên đi, không sao hết.

***

Thời tiết trong xanh, có gió mát ấm áp dễ chịu.

Thứ năm là ngày nặng nề nhất đối với lớp 11A. Buổi học đầu tiên vào buổi chiều, cả lớp mặt mày đều cau có khó chịu.

Chỉ có trên mặt Lâm Âm nở nụ cười, cảm giác thích thú trên người cô làm cho bạn cùng bạn đều không nhịn được hỏi: "Cậu có chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?"

Lâm Âm theo bản năng sờ lấy gương mặt của mình, cô không nhịn được cười: "Nhìn tôi thật sự rất vui vẻ sao?"

Bạn cùng bàn gật đầu.

Lâm Âm mím môi, giọng nói có chút đắc ý: "Cố Chi Hành đã đồng ý thi đấu.”

"Ồ, nếu vậy thì tuyệt quá!" Bạn cùng bàn chống cằm nói: "Lần này không phải cậu đã chuẩn bị rất lâu rồi sao, nhất định có thể đánh thắng cậu ta."

Nói xong, bạn cùng bàn không thể không tiến lại gần hơn, giọng nói có chút hâm mộ: "Tôi sẽ đi cổ vũ cho cậu, tôi còn chưa nhìn thấy Cố Chi Hành ở khoảng cách gần nữa, bạn bè của cậu ấy chắc cũng sẽ đến đây phải không?"

Lâm Âm chớp chớp mắt nhìn sang: "Làm sao vậy, cậu thích Cố Chi Hành à?"

"Đừng có nói bậy." Bạn cùng bàn cười cười vỗ vào người cô hai cái rồi thì thầm: "Cậu ấy đẹp trai như vậy, ai mà không muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn, nhưng mà thật ra người tôi thích vẫn là bạn của cậu ấy cơ, cười một cái giống như ánh sáng mặt trời vậy."

"Bạn của cậu ta hả? Ai vậy? Có nổi tiếng không?" Lâm Ấm gãi đầu, cảm thấy hơi sững sờ, lại nhớ tới cuộc gặp gỡ ngày hôm qua. "Là Lý Hàn Sơn à?"

"Chúng ta nhập học đã gần một tháng rồi mà cậu vẫn không biết bọn họ nổi tiếng thế nào sao?" Bạn cùng bàn vội vàng ghét bỏ Lâm Âm, dừng lại một chút rồi phản bác: "Không phải cậu ta, cậu ta mới chuyển trường chưa được bao lâu mà."

"Tôi không quan tâm, chỉ cần tôi thắng là được rồi." Lâm Âm ngẩng đầu lên, trong mắt đều toát lên vẻ kiêu ngạo.

Bạn cùng bàn định trêu cô mấy câu nhưng bị tiếng chuông dồn dập cắt ngang.

Ngay khi tiếng chuông vang lên, Lâm Âm lập tức mang theo đồ bảo hộ và quả bóng chày ra khỏi lớp, mái tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại.

Cô ấy giống như một con chim được giải thoát, chạy đến nơi mà họ đã đồng ý tập hợp - vườn hoa phía sau toà nhà đang tu sửa. Trong vườn có rất nhiều hoa nên lương đình ở chính giữa bị che lấp khiến mọi người không thể nhìn rõ.

2 Lương đình: Chỗ ngồi nghỉ ngơi, nghỉ mát

Lâm Âm ở trong vườn hoa gửi tin nhắn cho Cố Chi Hành, thúc giục cô nhanh chóng đến.

Ngay khi vừa gửi tin nhắn đi thì cô ta bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói rất mơ hồ.

Lâm Âm có chút tò mò, thò đầu nhìn xung quanh lương đình, chỉ thấy có một người con trai đứng bên trong, hình như nam sinh đang nói chuyện với ai đó. Nhìn từ góc độ này, người đối diện đứng ở bên trong bị dây leo và cây xanh xung quanh chặn lại, một chút dấu vết cũng không nhìn ra được.

Đây không phải là Lý Hàn Sơn ngày hôm qua sao? Rốt cuộc cậu ta đang nói chuyện với ai vậy?

Lâm Âm càng ngày càng tò mò, cúi người lại gần muốn nghe xem bọn họ nói cái gì, nhưng chỉ nghe được một câu.

"Mạnh Tư Tuyết, tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, ngày hôm qua tôi chỉ tình cờ gặp Lâm Âm thôi." Lâm Âm nghe vậy liền trợn tròn mắt.

Thì ra là tiết mục biểu hiện sự ghen tuông, thật nhàm chán!

"Còn nữa, giữa chúng tôi cũng chỉ là bạn bè bình thường, tôi không hy vọng cậu lại tiếp tục đi lan truyền những tin đồn mờ ám đó nữa."

Cô chuẩn bị xoay người đi đến nơi khác để chờ Cố Chi Hành, nhưng lại nghe thấy những lời nói tiếp theo của Lý Hàn Sơn khiến cô chợt dừng bước.

Lâm Âm cụp mắt xuống rồi đứng thẳng dậy.

"Lý do Lâm Âm thích chơi bóng mềm là vì chỉ có con gái mới thích chơi bóng mềm… Những lời này là cậu nói với A Hành đúng không? Cậu xúi giục A Hành đồng ý hẹn Lâm Âm thi đấu cũng không phải vì muốn thấy được thực lực thật sự của cô ấy mà là để tìm cách trêu chọc Lâm Âm, làm cho cô ấy bẽ mặt phải không? Cậu đừng im lặng nữa, tôi đã chán ngấy với tật xấu luôn im lặng của cậu khi gặp phải những chuyện như vậy rồi."

Cái gì? Tên ngốc này nói cái gì vậy?

Nói Mạnh Tư Tuyết xúi Cố Chi Hành nên thi đấu với cô chỉ vì động đội của cô là nữ ư? Làm sao Cố Chi Hành dám?

Thậm chí còn muốn tính kế cô?

Lâm Âm sững sờ trong giây lát, đầu óc cô trở nên trắng bệch. Cô siết chặt đồ bảo hộ, muốn bước tới để dạy dỗ cho tên ngốc ăn nói lung tung này một trận, thì nghe thấy một tiếng gọi.

"Chờ lâu rồi sao? Tôi đến rồi."

Lâm Âm quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Cố Chi Hành mang theo đồ bảo hộ đi tới với sắc mặt lạnh nhạt.

Nhưng vào lúc này, trong lòng cô ta đã sớm tràn đầy lửa giận.

Lâm Ấm tức giận đến nỗi hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt cô đỏ bừng, nghiến chặt lấy răng, trong đầu nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ.

Cô kiềm chế cơn giận dữ nói: "Tại sao hôm qua cậu lại đồng ý cuộc hẹn với tôi?"

Đôi mắt đen của Cố Chi Hành lạnh nhạt trả lời: "Có một người suốt ngày nói cậu chơi bóng kém cỏi, nên tôi quyết định để cho cô ta xem năng lực của cậu."

Thì ra là như thế!

Lâm Âm muốn xác định lại sự thật một lần nữa nên hỏi: "Có phải người đó tên là Mạnh Tư Tuyết không?"

Cố Chi Hành nhìn cô ấy: "Cậu biết cô ta à?"

Lâm Âm bĩu môi, cố gắng nở nụ cười đắc ý nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới hôm nay có việc, đợi hôm khác rảnh rỗi lại quyết định thắng bại, tôi đi về trước đây."

"Được."

Cố Chi Hành rất dứt khoát đồng ý.

Lâm Âm xoay người bước đi mạnh mẽ như một con hổ, dáng vẻ rất tuyệt vời.

Cố Chi Hành nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó đi dạo trong vườn rồi bước vào lương đình.

Trong lương đình, Lý Hàn Sơn đang một mình đứng ở bên ngoài, bên trong không có một bóng người.

Cố Chi Hành nhướng mày: "Chu Như Diệu không có ở đây sao? Không phải để cậu ấy hợp tác với cậu à?"

"Cậu ta nói đột nhiên muốn đi vệ sinh gấp nên đi rồi."

Lý Hàn Sơn mỉm cười, lại có chút bất đắc dĩ: "Nhưng đối phương đã tới rồi, cho nên..."

Cố Chi Hành liếc nhìn cậu ta một cái, trong con ngươi đen hiện lên phần hứng thú: "Cho nên cậu tự diễn một mình?"

Lý Hàn Sơn chỉ mỉm cười mà không trả lời.

Kế hoạch lúc đầu là để cho Chu Như Diệu hoá trang thành Mạnh Tư Tuyết cùng Lý Hàn Sơn nói chuyện với nhau. Nhưng dưới tình huống không có Chu Như Diệu ở đây nên Lý Hàn Sơn trực tiếp lộ diện bản thân, giả vờ rằng có ai đó ở phía đối diện. Kế hoạch này không quá khó, cái khó chính là phải giữ được bình tĩnh và suy nghĩ của mình trong tình huống này.

Cố Chi Hành khoanh tay lại đánh giá Lý Hàn Sơn: "Cậu rất lợi hại cũng rất thông minh".

Lý Hàn Sơn mỉm cười: "Nào có."

Cố Chi Hành lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Chu Như Diệu: Mau quay lại.

Qua mấy giây sau, Chu Như Diệu trả lời: Vấn đề đã được giải quyết chưa?

Thực ra Chu Như Diệu không có liên quan trong chuyện này, nhưng là vì Cố Chi Hành muốn xem cách Lý Hàn Sơn giải quyết như thế nào nên mới cho cậu trốn đi mà thôi. Mà cậu bạn Lý Hàn Sơn này thật sự làm rất tốt.

Cố Chi Hành bình tĩnh gửi một biểu tượng cảm xúc.

Điện thoại di động lại rung.

Cố Chi Hành nhìn tin nhắn, im lặng vài giây rồi nhìn về phía Lý Hàn Sơn.

Lý Hàn Sơn cụp mắt xuống, cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cố Chi Hành dừng một chút rồi nói: "Chu Như Diệu nói cậu ấy không thể đi ra khỏi nhà vệ sinh được."

Nụ cười của Lý Hàn Sơn đông cứng lại: "Cái gì?"

Cố Chi Hành nói: "Bây giờ cậu ấy đang ở phòng vệ sinh nam, nhưng lại đang đội tóc giả với mặc váy, không có quần áo để thay nên không thể ra ngoài được."

Lý Hàn Sơn: "..."

Có hàng ngàn điều ngu ngốc trên thế gian này, mà các cậu đã làm một nửa trong số đó.

***

Mạnh Tư Tuyết nhìn chằm chằm vào đồng hồ chờ đợi thời gian tan học.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra mà liên tiếp mấy ngày gần đây cô ta làm thế nào cũng không gặp được mấy người bọn họ.

Mạnh Tư Tuyết thực sự cảm thấy rất khó chịu. Dù sao bản thân cô cũng nhận thấy được ít ra Chu Như Diệu chắc chắn là có tình cảm với cô, Cố Chi Hành cũng không chán ghét cô, còn về phần Lý Hàn Sơn thì có vẻ cậu ta luôn tò mò về cô.

Với biểu hiện này đáng lẽ cả ba đều có cảm tình với cô, và chuyện tránh mặt không nên xảy ra như vậy chứ.

Mạnh Tư Tuyết cảm thấy bối rối nhưng rồi cô đã suy nghĩ lại, người trẻ tuổi mà, càng thích thì họ càng không dám tới gần.

Ngay lập tức cô tràn đầy tự tin trở lại.

Tiếng chuông tan học đúng giờ reo lên, Mạnh Tư Tuyết muốn đứng dậy khi nghe giáo viên nói: "Tan học". Nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng học bị đá một cái mạnh mà mở ra.

Âm thanh chấn động toàn bộ lớp học trong vài giây.

Mạnh Tư Tuyết nhìn qua thấy một nữ sinh cầm gậy bóng chày hét lớn: "Con mẹ nó ai là Mạnh Tư Tuyết thì mau bước ra đây!"

Mạnh Tư Tuyết giật mình sợ hãi trước tình huống này.

Vài giây sau trong lớp vang lên tiếng thì thầm của các bạn học.

Mạnh Tư Tuyết cụp mắt, lấy hết can đảm đứng dậy đi ra ngoài.

Đi tới trước mặt thì mới phát hiện nữ sinh đang tức giận này vậy mà trông rất xinh đẹp và trong sáng. Nữ sinh càng lúc càng tức giận khiến cho khuôn mặt của cô trông như bông hoa hồng nở rộ. Cô giơ gậy đánh bóng lên chỉ vào mặt Mạnh Tư Tuyết: "Cô tên là Mạnh Tư Tuyết phải không?"

Mạnh Tư Tuyết có hơi lo lắng: "Đúng vậy."

"Tôi đến đây chính là muốn nói cho cô biết tôi chơi bóng mềm rất giỏi là vì tôi mạnh mẽ, nếu cô không tin thì thi đấu với tôi đi." Nữ sinh cười lạnh một tiếng, hất cằm lên với thái độ kiêu căng: "Bây giờ cô đến đây quyết phân thắng bại với tôi, để tôi nói cho cô biết vì sao tôi lại mạnh như vậy."

Mạnh Tư Tuyết suy nghĩ một chút rồi cắn chặt môi, nước mắt cô ta trào ra: "Tôi, tôi không biết cô là ai, tôi không biết tại sao cô lại tới đây rồi nói những lời này..."

"Đừng có giả bộ trước mặt tôi nữa, đợi tới khi cô còn năng lực ứng chiến và phải thừa nhận rằng tôi không có đối thủ mới thôi, nếu không, tôi sẽ luôn đến tìm cô thách đấu." Nữ sinh nói xong thì đem gậy đặt trên vai, ánh mắt bùng lên ngọn lửa: "Bây giờ cô có đồng ý thi đấu không? Nếu không tiết học sau tôi lại tới, để cô nhìn xem năng lực của tôi như thế nào!"

Cả người Mạnh Tư Tuyết đều choáng váng, từ khi nào cô có quan hệ với người này vậy?

Cô bị làm cho trở tay không kịp, nghiến răng nghiến lợi tìm cách đối phó với Lâm Âm.

Mà ở bên kia, ba người Cố Chi Hành đang đi bộ trở lại lớp học.

Cố Chi Hành một bên khoác vai Lý Hàn Sơn, một bên nắm lấy Chu Như Diệu nói: "Cậu xem, tôi đã nói Lý Hàn Sơn có thể xử lý chuyện này tốt mà."

Chu Như Diệu gật đầu liên tục: "Anh em tốt, có thời gian thì cùng nhau đi vệ sinh."

Lý Hàn Sơn mặt vô cảm, kéo tay Cố Chi Hành ra khỏi vai mình, mỉm cười nói: "Không cần. Cảm ơn."

Cố Chi Hành nói: "Cậu không muốn tham gia cùng bọn tôi sao?"

Lý Hàn Sơn mỉm cười: "Tôi thích một mình."

Cậu ta nói xong tự mình đi về phía trước.

Cố Chi Hành vẻ mặt nghiêm trang nói với Chu Như Diệu: "Tôi thấy cậu ta khá tinh vi, thủ đoạn cũng rất đáng sợ."

Chu Như Diệu cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nên làm gì bây giờ?"

Cố Chi Hành đặt tay ngang cổ cậu, nói: "Nếu không loại bỏ cậu ta thì sau này sẽ gây ra rắc rối lớn, vì vậy cậu không thể giữ lại cậu ta."

Lý Hàn Sơn: "...?"

Cậu ta còn chưa đi xa, đừng có nói ra âm mưu một cách trực tiếp như vậy có được không?

Tác giả có điều muốn nói: Cuốn sách này có tên là: Quản quản giáo phách, mau cứu Lý Hàn Sơn, cảm ơn các bạn đã bình chọn cho tôi trong thời gian qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp