Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 4: Ám Dạ Du Hồn


1 năm

trướctiếp

Editor: Vũ Ngọc Phương

Giang Ngạn Tuyết thật sự đã đánh giá quá cao tố chất thân thể của Nam Kha, theo lý thuyết mà nói cậu ấy còn nhỏ tuổi, đang trong độ tuổi thiếu niên nhiệt huyết phương cương, thanh xuân như hoa nở. Vậy mà thể chất lại vô cùng kém, chạy hai bước đã thở dốc, một lát sau đã thở không ra hơi, tay chống đầu gối, nhìn như sắp muốn nôn ra đến nơi.

“Cậu nên tập thể dục nhiều vào!” Giang Ngạn Tuyết cũng không hề tri kỉ điều chỉnh hơi thở cho Nam Kha mà túm cổ tay cậu ấy chạy nước rút một trăm mét.

Nam Kha một hơi cũng không thở nổi, khó chịu nước mắt chảy ròng ròng: “Chuyện này thật không công bằng với em mà hu hu hu…”

Mùi máu tươi nồng nặc phả vào mặt, Tôn Chu giống như bọ ngựa, vung vẩy tay chân bị đứt đoạn một đường đuổi theo, để lại máu và thịt vụn vương vãi đầy trên mặt đất.

“Mẹ kiếp, đây có phải là zombie không?” Đám người Lục Vũ tụ tập ở cầu thang tầng hai bất ngờ không kịp đề phòng, người chơi nam vừa mới được cởi trói sợ đến mức ngồi thẳng trên mặt đất, mọi người ai cũng không rảnh lo cho ai, men theo cầu thang lao đầu chạy xuống dưới.

“Đừng, đừng bỏ lại tôi mà, cứu tôi với…” Tiếng kêu thê lương thảm thiết của người chơi nam vang vọng khắp tòa nhà dạy học tĩnh mịch.

Sau đó âm thanh nhai nuốt vang lên khiến cho mọi người lạnh sống lưng, không rét mà run. Giọng nói của người chơi nam biến mất, Tôn Chu máu me đầm đìa lại đuổi theo lần nữa.

“Anh ấy là anh Tôn sao, không phải anh ấy đã chết rồi ư?” Bạch Tĩnh vừa khóc vừa chạy.

Dùng sức mà chạy!

Liều mạng chạy!

Toàn thân Nam Kha đau đớn, gần như là mất sức, nếu không phải bị Giang Ngạn Tuyết kéo tay chạy thì cậu ấy chắc chắn cũng giống như người chơi nam ngồi liệt trên mặt đất kia, lại chết đột ngột một lần nữa!

“Đi, đi đến cửa chính ở tầng 1!” Nam Kha dùng sức lực từ thời bú sữa mẹ hét to một câu, một tay bị Giang Ngạn Tuyết kéo, một tay cầm điện thoại.

Mọi người chật vật chạy đến đại sảnh tầng 1, cửa lớn đối diện cầu thang của khu dạy học đang mở rộng.

Con người khi ở trong hoàn cảnh nguy hiểm mới bộc lộ ra tài năng, Nam Kha cũng không biết mình lấy sức lực ở đâu ra nữa, giống như hồi quang phản chiếu mà chạy lên phía trước, một tay đẩy cánh cửa kính khổng lồ giữ cửa thở dốc nói: “Nhanh, nhanh lên!”

Giang Ngạn Tuyết khẽ nhíu mày, cậu nhớ rõ cửa chính của tòa nhà dạy học đã bị khóa, cho dù là đẩy ra hay kéo vào đều không thể mở ra được.

Không kịp suy nghĩ kỹ, mọi người đã vội vàng chạy ra ngoài, trong nháy mắt khi người chơi nữ cuối cùng chạy ra, Nam Kha nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại. Không ngờ rằng Tôn Chu đột nhiên đưa tay qua khe cửa bắt lấy chân của người chơi nữ, người chơi nữ mất trọng tâm ngã xuống đất, liều mạng nhoài người về phía trước, miệng kêu to: “Cứu tôi! Cứu tôi với!”

Bạch Tĩnh chạy lại bắt lấy cánh tay người chơi nữ kéo về phía trước, Lục Vũ giúp Nam Kha dùng sức đóng cửa lại, khung cửa kẹp lấy cánh tay Tôn Chu, nhưng anh ta giống như không biết đau là gì, cái đầu thối rữa máu chảy đầm đìa kia lắc lư, nắm chặt chân người chơi nữ không buông, miệng đầy máu thịt mơ hồ phát ra tiếng cười âm trầm "khà khà khà khà”.

Rắc…

Tiếng cười bỗng nhiên dừng lại.

Tay Giang Ngạn Tuyết cầm búa, hung hăng nện xuống cổ tay Tôn Chu, âm thanh nứt xương xé rách màn đêm, tiếng kêu thảm thiết của du hồn khiến trong lòng mọi người khiếp sợ.

Xương tay bị đập nát, Nam Kha và Lục Vũ thuận lợi đóng cửa lại, Giang Ngạn Tuyết cắm chiếc búa vào tay nắm cửa, Tôn Chu không kịp thu thế, cả người bị đập vào cửa kính, máu tươi cùng với hỗn hợp không rõ văng đầy lên mặt kính.

Một âm thanh khóa cửa nhỏ đến không thể phát hiện được, cửa kính khổng lồ bị khóa chặt, mặc cho Tôn Chu có đụng đến máu thịt văng tứ tung cũng không thể nào đi ra ngoài ăn người được.

Nam Kha nhìn về phía chiếc búa, đây chính là chiếc búa trong thùng nhựa dưới bục giảng trong lớp học, không thể không bội phục tốc độ tay của Giang Ngạn Tuyết cùng với lực tay cầm búa của cậu.

Cho dù là phòng thân hay là tấn công, có một vũ khí có thể gây sát thương bên cạnh luôn là một phương án đúng đắn.

Nam Kha rùng mình một cái, nhiệm vụ ẩn của anh Giang không phải thật sự là giết cậu ấy đấy chứ?

[Leng keng~]

[Bạn đã thành công sống sót trong 5 giờ, hiện giờ còn lại 7 người chơi.]

Thành công sống sót sau tai nạn cũng không khiến mọi người vui vẻ chút nào, vừa nghĩ đến một màn Tôn Chu biến thành zombie ăn người chơi nam kia, Bạch Tĩnh không nhịn được muốn nôn ra.

“Không xong rồi!” Lục Vũ phản ứng cực nhanh, nghĩ đến một điều: “Nơi này tuy là không thể ra được, nhưng hành lang ở tầng 3 có thể đi thẳng đến ký túc xá học sinh, Tôn Chu vẫn có thể đi ra ngoài!”

Nam Kha đặt mông ngồi trên mặt đất, hơi thở thoi thóp nói: “Đừng lo, cửa chỗ đó đã bị tôi khóa lại rồi, anh ta không thể ra ngoài được đâu.”

Lục Vũ sợ hãi lắp bắp : “Cậu khóa nó lúc nào vậy?”

Nam Kha hít thì nhiều mà thở ra thì ít, thật sự không có sức để trả lời, Lục Vũ cũng không hỏi nữa mà nhìn về phía ký túc xá học sinh, nói: “Chúng ta có sáu người, như vậy có nghĩa là người đồng đội kia của cậu đang ở một mình trong ký túc xá học sinh, chúng ta vẫn nên đi tìm cậu ta thôi!” ( truyện trên app T𝕪T )

Không cần Giang Ngạn Tuyết nói gì, Lục Vũ đã tự ý quyết định, lấy thân phận người dẫn đầu dẫn mọi người đến ký túc xá học sinh.

Thấy bọn họ đã đi xa một đoạn, Giang Ngạn Tuyết đưa tay về phía Nam Kha đang thở hổn hển như chó, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cửa sổ trong trường đều dùng khóa thông minh, hack được máy chủ là có thể điều khiển được tất cả.”

“Hả, anh có nghiên cứu về khóa sao?” Nam Kha nắm tay Giang Ngạn Tuyết, Giang Ngạn Tuyết lại rụt tay lại, Nam Kha nắm vào khoảng không, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ.

“Nếu vậy thì chỉ cần xâm nhập được vào internet của trường, khống chế được máy chủ thì nơi này là “trường học” hay “mật thất” đều do mình định đoạt.”

Mây đen di chuyển che khuất ánh trăng máu cô quạnh lạnh lẽo trên không trung, ánh trăng màu đỏ đậm ảm đạm phủ lên con ngươi Giang Ngạn Tuyết một tầng ánh sáng ma mị: “Huyền Miêu.”

Nam Kha đơ người, đột nhiên đón nhận ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết, trên mặt cậu ấy hiện lên một tia khiếp sợ luống cuống nói: “Anh biết em?”

Biệt danh Huyền Miêu là một hacker nổi tiếng. Mỗi khi ra tay sẽ làm dấy lên sóng to gió lớn, ba năm trước xâm nhập vào máy tính đầu não của cục cảnh sát Liên Bang, lục lọi số liệu nội bộ quan trọng, lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động. Hai năm trước xâm nhập vào FBI, chơi đùa FBI xoay như chong chóng, bị xem là tình địch số một, là sự sỉ nhục của quân đội.

Vô số nhà tâm lý học dựa trên những thủ đoạn phạm tội, thói quen, thời gian và các yếu tố khác để miêu tả “Huyền Miêu”. Có người nói đây là một tiến sĩ trẻ tuổi, học rộng biết nhiều, cũng có người nói đây là một *trạch nam 30 tuổi mắc chứng sợ hãi xã hội, tính cách quái gở, cũng có người nói Huyền Miêu là một ông lão 70 tuổi tính tình hiền hậu, nhân duyên vô cùng tốt.

*Trạch nam, trạch nữ: Chỉ những người không thích giao tiếp với người khác, chỉ thích ru rú trong nhà.

Nhưng có lẽ không ai ngờ được rằng tên hacker vô cùng nổi tiếng, uy danh hiển hách treo giải thưởng truy nã 300.000 USD ở nước ngoài đó lại chỉ là một học sinh cấp ba 17 tuổi vô cùng bình thường.

Nói cách khác, trước kia khi cậu ấy lập ra một chuỗi truyền kỳ thì cao nhất cũng chỉ mới 15 tuổi mà thôi.

Đường đường là một hacker thiên tài lại đi khống chế mấy cái khóa ở trường học, đúng thật là giết gà bằng dao mổ trâu.

*Convert là "Đại tài tiểu dụng": nghĩa là lãng phí tài năng xuất chúng vào những việc nhỏ.

Nhưng Giang Ngạn Tuyết lại nghĩ đến chuyện khác.

Tố chất thân thể yếu như vậy, quả nhiên là một * trạch kỹ thuật!

*Trạch kỹ thuật: kiểu như chỉ được cái kỹ thuật còn các mặt khác thì yếu kém, giải thích theo ý hiểu của mình, mà không đúng mọi người cũng thông cảm cho mình nha vốn từ hạn hẹp quá mà 😭😭

Nam Kha đơn giản thao tác trên điện thoại, “logo” hiển thị trên màn hình khóa thông minh liền biến mất, Nam Kha chống đầu gối đứng dậy, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Giang Ngạn Tuyết: “Nói đi cũng phải nói lại, những thứ có liên quan đến hacker như thế này, những người bình thường không thể nào tiếp xúc được, anh chỉ dựa vào một con mèo đen nhảy nhót lung tung đã kết luận em là “Huyền Miêu”, không lẽ anh đã từng thấy logo này rồi sao? Hay là đồng nghiệp của anh?”

Giọng nói của Giang Ngạn Tuyết réo rắt: “Tháng 5 năm nay cậu đã đột nhập vào máy tính của năm hộ gia đình khu Ngự Lâm Thủy Ngạn ở Đông Thành thành phố Kình Châu, lật đi lật lại tài liệu ở trong đó 10 lần, cuối cùng không điều tra được gì, thẹn quá hóa giận còn để lại lời cảnh báo cho chủ máy.”

Nam Kha suy nghĩ một lát, vỡ lẽ: “Đúng là có việc này, thế thì sao? Không lẽ anh cũng là fan của nhà văn Lâu Độ sao?”

Giang Ngạn Tuyết nghĩ đến bốn chữ to được trang trí bằng hiệu ứng máu tươi đầm đìa, còn mang cả đầu lâu kia: Lăn ra lấp hố.

Cùng với sắc mặt đen như đít nồi, tức giận đến điên người kia của Lâu Độ, đột nhiên cậu cảm thấy rất thoải mái, vỗ vai Nam Kha tán thưởng nói: “Làm rất tốt!"

“Bạn tốt, cùng nhau đi!”

“Hát bài của bạn, ăn luôn thịt của bạn.”

“Lấy xương cốt của bạn chế thuốc cùng con thú nhồi bông kia.”

“Sa đọa đi, trầm luân đi, kiếp sau chúng ta vẫn là bạn tốt.”

Giai điệu âm u, tiếng hát chói tai, mỗi lần có người chết đều vang lên một lần, giống như là dùng khúc nhạc quỷ quái này để chúc mừng sự giết chóc đẫm máu tàn bạo vậy.

Diện tích của ký túc xá học sinh cũng không lớn lắm, tất cả cũng chỉ có một tòa nhà, tầng một có mấy phòng dùng để làm phòng nghỉ của giáo viên, tầng hai là ký túc xá nữ, tầng ba là ký túc xá nam.

Giang Ngạn Tuyết và Nam Kha mới lên tầng hai, cách rất xa đã nghe thấy tiếng cãi cọ vì bất đồng quan điểm của đám người Lục Vũ.

“Bây giờ chúng ta nên nhanh chóng tìm người chơi đang đi một mình kia, một mình cậu ta rất nguy hiểm!” Lục Vũ dùng lời nói sắc bén, hùng hổ giáo huấn Bạch Tĩnh.

Bạch Tĩnh cũng không chịu yếu thế, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi mà hai người đang sống sờ sờ đã chết rồi, sau khi trải qua một loạt sự kích thích về tinh thần do cái chết mang lại, kinh khủng, tuyệt vọng, Bạch Tĩnh dứt khoát bất chấp tất cả, lớn tiếng hét lên: “Tôi không muốn giống như Tôn Chu, chỉ đi vệ sinh thôi mà cũng bị giết, chết cũng không biết tại sao mình lại chết!”

Lục Vũ trầm mặt xuống: “Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”

Bạch Tĩnh hai mắt đỏ bừng, vô cùng đáng thương nhìn Lục Vũ: “Đừng đi tìm người chơi đi một mình kia, chúng ta tự bảo vệ tính mạng của mình quan trọng hơn! Nếu như vì đi tìm cậu ta mà lại có thêm người chết thì thật là không đáng! Nếu không thì chúng ta tìm một nơi an toàn, ẩn nấp vượt qua bảy tiếng đồng hồ là được đúng không?”

Một người chơi nữ không nhịn được mà nói: “An toàn? Ở chỗ này có nơi nào an toàn sao? Trong ngôi trường này không những có ma mà còn có cả zombie, cô có thể trốn ở chỗ nào được đây?”

“Nhưng ngồi yên ở một chỗ vẫn an toàn hơn là đi lung tung mà.” Bạch Tĩnh khóc lóc nắm lấy cánh tay Lục Vũ, đôi mắt ầng ậng nước tràn đầy sự khẩn cầu: “Anh Lục, anh không sợ đi tìm lung tung, không những không tìm được người chơi đi một mình kia mà lại tìm được một ác quỷ khát máu thành tính sao?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình.

Đúng là thế thật, đi thăm dò tìm tòi một cách mù quáng, khả năng kinh động đến “bãi mìn” của trò chơi là rất cao, đến lúc đó tan xương nát thịt, bị ác quỷ truy sát lần nữa, quả thật vô cùng đáng sợ. Nói cho cùng thì lý do người chơi kia đơn độc đi một mình cũng là do cậu ta mà thôi! Ai bảo cậu ta không chủ động tìm đến đây tụ họp với mọi người chứ? Dựa vào cái gì mà mọi người phải mạo hiểm tính mạng đi tìm cậu ta?

Trong loại trò chơi sinh tử như thế này, mạng sống của mình phải do chính mình phụ trách, đâu ai có thể phân tâm lo cho mạng sống của người khác như thánh mẫu được?

Đến cả con kiến còn ham sống, ngay cả người tự sát như Bạch Tĩnh cũng hối hận muốn sống tiếp. Vi phạm tính người, ích kỷ, lợi dụng lẫn nhau, những việc này đều không tính là gì cả, chỉ là muốn được sống mà thôi.

Giang Ngạn Tuyết đưa mắt nhìn về phía trước, hỏi: “Cậu muốn đi với ai?”

Nam Kha không chút suy nghĩ: “Đương nhiên là với anh Giang rồi.”

Giang Ngạn Tuyết: “Không sợ chết sao?”

Nam Kha nhìn đám người Lục Vũ đang dần đi xa: “Bọn họ cũng không chắc chắn có thể sống mà.”

Nghe được lời này, hai mắt Giang Ngạn Tuyết sáng bừng lên, cậu lấy một tư thái mới nhìn lại vị hacker thiên tài mặc áo ngủ gấu con này một lần nữa. Cười khẽ một tiếng, hỏi một vấn đề: “Trong nhóm bốn người kia, ai là người nguy hiểm nhất?”

Nam kha nói ngay không cần suy nghĩ: “Hẳn là Lục Vũ đi? Ông ta là người chơi lâu năm đã từng vượt qua hai cửa ải.”

Giang Ngạn Tuyết thản nhiên nói: “Không nói đến việc ông ta sốt sắng đi tìm người chơi đơn độc là vì lòng tốt hay là có mục đích khác, nói đến cô gái nũng nịu tự sát vì tình kia đi. Cô ta chỉ cần nói vài câu đã có thể chi phối suy nghĩ của mọi người, đương nhiên đây không phải là trọng điểm.”

Nam Kha hoảng sợ: “Hả? Bạch Tĩnh tự sát vì tình á?”

“Ngón giữa tay trái của cô ta có dấu vết từng đeo nhẫn, đồng hồ đeo ở tay phải là kiểu đồng hồ tình nhân, theo trào lưu hiện nay là phong cách học viện, được các cặp tình nhân vô cùng ưa thích.”

Nam Kha ngẩn người.

Quan sát tỉ mỉ, tư duy nhanh nhạy đã đủ khiến mọi người giật mình. Huống chi là ở trong hoàn cảnh kinh hãi khủng bố như này, tùy lúc tùy chỗ đều có thể bị ác quỷ nuốt sống mà anh ấy còn có thể duy trì sự bình tĩnh, tinh tế quan sát, suy nghĩ một cách rõ ràng. Người bình thường đã sớm bị dọa tiểu ra quần rồi!

Nam Kha thật sự phục sát đất.

“Ý anh nói, Bạch Tĩnh là một cô gái tâm cơ?”

Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết vẫn dịu dàng như trước nhưng giọng điệu lại lộ ra chút lạnh lẽo: “Một người nhất định sẽ nguy hiểm hơn một đám người. trong phim và tiểu thuyết, quỷ thường sẽ chọn tập kích người đơn độc. Nếu là như thế, đoàn người Bạch Tĩnh kia sẽ an toàn.”

Nam Kha bừng tỉnh đại ngộ: “Bạch Tĩnh cố ý không cho mọi người đi tìm người là vì muốn cộng sự của anh làm mồi nhử sao? Trời ạ, cô ta không phải là một tiểu bạch thỏ đáng thương sao, tại sao vừa xoay mặt đi đã thành sói xám ăn thịt người không nhả xương rồi?”

Giang Ngạn Tuyết không nói gì.

Lòng người cách một lớp da, mặt ngoài dịu dàng thân thiện, sau lưng lại tàn nhẫn ác độc. Vốn tưởng rằng cô ta là mặt trời trên bầu trời, làm cả thế giới ấm áp; không ngờ rằng cô ta lại là cây thuốc phiện nở rộ dưới địa ngục, gây hại cho mọi người.

*Higashino Keigo đã từng nói: Trên thế giới này có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người.

*Higashino Keigo là một tác giả người Nhật Bản được biết tới rộng rãi qua các cuốn tiểu thuyết trinh thám.

Bề ngoài dịu dàng, ôn nhu như ngọc nhưng bên trong lại thối rữa, tối tăm lạnh lẽo.

Chính bản thân mình cũng là một người trong ngoài bất nhất thì lấy tư cách gì bình luận người khác thiện hay ác?

Giang Ngạn Tuyết cười lạnh một tiếng, đi về phía tọa độ lập loè ánh sáng màu hồng.

Hai người, cũng không tính là “đơn độc” đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp