Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 39: Thuyền U Linh


1 năm

trướctiếp

Editor: Luan Nguyên Thanh

Beta-er: Mật Đường

***

Brandy sợ tới mức che miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tái nhợt: “Mọi người đều làm theo như nguyên mẫu của truyện, sao anh lại không giữ lời?”

Ngũ Lương Dịch cảm thấy buồn cười trước những lời này: “Lời hứa? Lời hứa trị giá bao nhiêu? Anh bạn nhỏ, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra sao? Cậu có ngây thơ quá không?"

Brandy sợ hãi run lên, giọng nức nở nghẹn ngào kêu: “Anh Rum.”

Rum nghiến răng: “Tôi cho cậu lá bùa, ma quỷ chạy ra tôi chỉ có chết, đường nào cũng chết, vì sao tôi phải để cậu sống?”

“Anh đưa cho tôi, anh có thể sống thêm năm phút, bằng không, anh sẽ chết ngay bây giờ!” Ánh mắt Ngũ Lương Dịch toát lên vẻ lạnh lùng, con dao đâm xuyên qua áo Rum, tiến vào trong từng li từng tí.

Trên sống lưng Rum đổ một tầng mồ hôi lạnh, một là đưa, hai thì không phải rõ ràng, anh ta la lớn với Brandy: “Lá bùa cho cậu chụp lấy!”

Brandy và Ngũ Lương Dịch đồng loạt sững sờ, Rum không hề ném ra lá bùa, thừa lúc Ngũ Lương Dịch đang phân tâm, anh ta giơ nắm đấm lên hung hăng đấm vào mặt Ngũ Lương Dịch.

Chính giữa mặt.

Cú đấm của Rum không nhẹ, đánh cho Ngũ Lương Dịch máu mũi tuôn trào, không để anh ta kịp phản ứng, Rum đã lao tới, lật Ngũ Lương Dịch đang úp sấp trên mặt đất thuận thế cưỡi lên, một loạt nắm đấm dữ dội đập xuống, Ngũ Lương Dịch ra sức bảo vệ đầu.

Cùng lúc đó, tiếng còi trong đêm tối vang lên đinh tai nhức óc—

“Tu… Tu…”

Còi có chức năng báo hiệu, nhưng lúc này tiếng còi lại không có bất cứ quy định hay luật lệ nào, nó tùy tiện hú lên nhắc nhở những sinh vật hèn mọn và tội nghiệp sống trên tàu rằng chúng không thể trốn thoát trong một thời gian dài, bởi vì u linh tới rồi.

Trong phút chốc, con tàu du lịch sang trọng được chiếu sáng rực rỡ trở nên tối đen như mực, năm ngón tay cũng không thể nhìn thấy. Tất cả đèn tắt, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ đều đóng lại ngay lập tức, màn sương đen dày đặc kỳ lạ bao phủ các hành lang và cầu thang, lan nhanh chóng, tràn vào ca-bin này đến ca-bin khác, xé tan gió đêm, đồng thơi che khuất mặt trời và mặt trăng.

“U linh, u linh đến rồi!” Rum nhanh chóng nhỏm khỏi người Ngũ Lương Dịch, sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước, anh ta gắt gao giữ chặt lá bùa. Với sự trợ giúp của ánh sáng vàng từ lá bùa, anh ta cảnh giác nhìn về phía Brandy.

Brandy rõ ràng đang rất sợ hãi, nhận thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Rum, liền nhanh chóng giải thích: “Tôi sẽ không cướp của anh. Anh yên tâm, chúng ta là đồng đội. Chỉ cần anh còn sống thì tôi cũng sẽ sống.”

Rum nghi ngờ nhìn cậu.

Brandy luống cuống chân tay không biết phải làm thế nào, lắp bắp nói: “Trên tấm card có ghi, sau 24 giờ, đội nào có nhiều người sống sót hơn sẽ thắng. Chỉ cần anh có thể sống đến cùng, tôi sẽ không chết. Tôi tin anh có thể làm được!”

Hốc mắt Rum nóng lên, trong lòng mềm nhũn, anh ta cảm kích nhìn Brandy:

“Anh em tốt, tôi sẽ không quên cậu!”

Cửa lớn phòng ăn bị lực tác động từ bên ngoài mạnh mẽ mở ra, một đám sương mù lớn màu đen tràn vào, dần dần ngưng tụ thành một con quái vật hình khói cao ba mét trên không trung, có mắt và mũi, là hình dạng của quái vật! Đôi mắt nó là những lỗ đen có kích thước bằng hai chiếc đèn lồng, nó không có chân tay, dáng vẻ uyển chuyển lao nhanh về phía Ngũ Lương Dịch - màn sương đen bao bọc toàn bộ cơ thể Ngũ Lương Dịch một cách chắc chắn.

Sau một tiếng thét chói tai, máu đỏ phun ra từ màn sương đen, nhưng chỉ trong ba giây, màn sương đen dần dần tan biến, lộ ra Ngũ Lương Dịch được bao phủ bên trong.

Một giây trước trước vẫn còn là một người khỏe mạnh tràn đầy sinh lực thì lúc này nước da tái xanh, sắc mặt kinh hoàng, máu và nước trong người đã rút hết, gầy rộc* chẳng khác gì xác ướp.

*Gầy sút đi một cách trông thấy

Giây tiếp theo, thịt của anh ta bắt đầu thối rữa, biến thành một bộ xương khô.

Tiếng còi chói tai đột ngột dừng lại, sương mù đen ngòm ăn uống no say biến mất không còn tăm tích, ánh đèn khắp nơi trên tàu du lịch lại sáng lên, vầng trăng màu máu xuyên qua mây, tạo nên một vẻ đỏ thẫm đầy lạnh lẽo, hung ác.

Brandy tê liệt ngồi phịch xuống đất, toàn thân run rẩy.

“Đi, đi rồi?” Rum nhìn xung quanh trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, hồi lâu yên ắng qua đi, Rum tìm được chút dũng khí loạng choạng đi đến bên cạnh Brandy,

“Này ổn không?”

Brandy thẫn thờ nói: “Không, không, tốt, vẫn… tốt …”

Câu là một sinh viên, sợ hãi khi nhìn thấy những chuyện như này cũng dễ hiểu.

Có linh phù trong tay, Rum không hề sợ hãi. Theo quy định, bữa ăn tiếp theo của hồn ma hẳn là 3 tiếng sau, cũng chính là 3 giờ sáng.

Thế nhưng điều này không có nghĩa là an toàn tuyệt đối trong suốt 8 giờ; mà linh phù này độc đoán như một hệ thống định vị GPS: thời gian sáng lên, mang ở trên người thì giống như một mặt trời nhỏ, đi đến nơi nào là nơi đó có sự sống. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Rum cố chấp phí mất bao công sức mới tìm được linh phù, có thứ này cứu mạng thì chỉ cần sống sót qua 24 giờ là được, không cần thiết phải ra ngoài tìm chết. Anh ta nên tìm một nơi an toàn và kín đáo để ẩn náu, tốt nhất là nơi có nước và thức ăn như sau nhà hàng, nơi anh ta có thể ăn, uống, ngủ và xem người khác tranh giành chém giết nhau.

Về phần Brandy… Mặc dù cậu ta sẽ không cướp đoạt của mình, nhưng mang theo cậu sẽ là một gánh nặng. Nếu người khác vô tình phát hiện ra mình đang mang theo linh phù thì sẽ rất bất tiện khi vừa kéo Brandy vừa đánh nhau, nếu bị cướp bùa thì mình cũng mất mạng.

Cái khóa chết tiệt này nhất định phải tháo ra, nhưng anh ta không thể vênh váo đi tìm chìa khóa, nên chỉ có thể…

Giết Brandy và cái khoá sẽ tự động được tháo ra, giống như Gin Fizz!

Ý niệm này đã nảy sinh một chồi nhỏ trong lòng Rum, rồi lớn dần ra ngoài tầm kiểm soát, choán hết mọi suy nghĩ của anh ta. Anh ta lùi lại vài bước, bí mật nhặt cái nĩa trên bàn ăn phía sau, chỉ cần đâm cái nĩa vào cổ Brandy, rất đơn giản.

Đừng trách tôi! Dưới tình huống này ai cũng sẽ ích kỷ thôi, dù sao cậu chết đi cũng không tiếc, chờ tôi sống qua 24 giờ, cậu tự nhiên sẽ sống lại, hai chúng ta không ai nợ ai.

“Ngũ Lương Dịch!” Mao Đài té ngã lao tới, —- Động tác của Rum cứng đờ, anh ta nhanh chóng bỏ nĩa ăn vào túi quần, theo bản năng che đi linh phù hộ mệnh có thể sánh với bóng đèn 1.000 watt.

Mao Đài sững sờ hai giây, sau đó vui mừng phát điên, giống như sói đói nhìn thấy thịt nướng thơm phức: “Anh tìm được linh phù?”

Giọng của Mao Đài vô cùng lớn, như thể sợ người khác không thể nghe thấy mình. Rum thầm mắng, túm lấy một cái ghế bên cạnh, đập vào Mao Đài: “Brandy, chạy mau!”

Mao Đài sao có thể từ bỏ ý đồ, chút nữa tránh được cái ghế, vọt lên bàn ăn tây, mấy bước đuổi theo. Ba người anh chạy tôi đuổi, xô ngã bàn ghế, Brandy tìm kiếm thứ thuận tay ngay tại chỗ, vớ lấy xoong nồi đập vào người Mao Đài, thuỷ tinh pha lê rơi đầy đất, phòng ăn biến thành một đống hỗn độn.

Ngay khi cả hai chạy ra khỏi nhà hàng, họ đụng phải một người đàn ông và một phụ nữ. Người đàn ông cao lớn, dũng mãnh, thân hình cường tráng như một con bò, thoạt nhìn thì anh ta là một người cứng cỏi, có thể chiến đấu, tên trên ngực anh ta là: Tequila, Tequila.

Người phụ nữ thân hình nhỏ nhắn, đối lập hoàn toàn với người đàn ông cường tráng, chính là cặp người đẹp cùng quái vật, tên là: Sherry, Sherry.

“Này, có chuyện gì từ từ nói.” Nhìn thấy không ổn, Rum lập tức cúi người xuống bắt đầu thương lượng: “Đừng kích động, đừng kích động, tôi có linh cảm bốn chúng ta là đồng đội, đừng giết hại lẫn nhau làm kẻ thù đắc ý. Nhanh lên!”

Câu nói này thực sự hiệu quả, nhưng bây giờ không phân biệt được là kẻ thù hay bạn bè, không có thời gian phân biệt. Đương nhiên, việc lấy được linh phù cho mình mới là việc chính, còn lại mặc kệ, quan tâm đến sống chết của người khác làm gì?

Tequila không chịu thua như vậy, đưa tay ra nói: “Giao ra đây! Đừng ép tôi phải động tay động chân.”

Rum gấp đến độ giậm chân: “Chúng ta là đồng đội, sao lại tranh đấu nội bộ thế này?”

Nơi xa truyền vào tai rõ ràng tiếng bước chân “Lộc cộc”, Brandy nắm lấy cánh tay Rum nói: “Anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chúng ta sắp bị đánh hội đồng!”

Từ bên trái cửa phòng ăn chính là Vodka, tiếp theo là Whisky với khí chất u ám, phía sau là người bị đập bể mông Mao Đài cũng dừng lại đây. Cùng với Tequila và Shirley đang chặn ở trước cửa, năm người tạo thành một lưới bao vây hình tam giác, nhốt Brandy và Rum ở chính giữa.

Rum hét lên: “Đệch!”

Brandy khuyên: “Lá bùa mất rồi có thể tìm lại được, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.”

Rum nghiến răng ken két, anh ta không cam lòng dùng sức ném linh phù cho Tequila: “Cầm lấy!”

Đôi mắt của Tequila sáng lên đưa tay định chụp. Bỗng nhiên một quả hạch đào xé gió bay tới, không cần cầm lấy thân hạch đào mà vẫn có thể chuẩn xác không chút sai lầm đánh trúng vào linh phù làm nó văng ra, quả hạch đào ở trên không trung xoay mấy vòng, rồi cắm thật mạnh ở trên cây cột.

Tequila phản ứng chậm nửa nhịp, bị quả đào đập trúng vào mu bàn tay một trận đau nhói, cũng không biết là có bị gãy xương hay không.

Rum hít vào một hơi lạnh — Phải không vậy, đây là một bộ phim võ hiệp sao?

“Haha, của tôi!” Vodka đang ăn đào nhảy lên lấy hạch, Mao Đài và Sherry ở phía sau không cam lòng, lao tới cướp lấy. Bị buộc chung với Sherry, Tequila chỉ đành chịu đựng cơn đau, ép mình chạy theo.

“Vất vả lắm mới lấy được linh phù, sao phải đưa cho họ? Brandy, chúng ta cũng phải đi cướp, cướp về lại!” Rum nghiến răng đầy hận thù, vẫn cứ túm lấy Brandy vào cuộc hỗn chiến.

Nhà hàng vốn đã bừa bãi lại rơi vào một vòng hỗn loạn mới, bảy tám bàn tay tranh nhau giành qua giành lại, bảy tám cái chân tranh tới tranh lui.

Linh phù được tung lên vô số lần, “Cao thủ võ lâm” Vodka giẫm lên bàn cơm tây, nhảy lên chộp lấy. Bất chợt có một chiếc bàn đập mạnh về phía mình, Vodka không kịp né tránh, một tiếng “Loảng xoảng”, cái bàn bị đập tan, Vodka cũng bị ngã trên mặt đất, máu mũi ồ ạt chảy.

Anh ta quay đầu nhìn lại, thấy người ném chiếc bàn không ai khác chính là Whisky.

“Anh sao vậy?” Vodka vô cùng đau đớn: “Chúng ta không phải đồng đội sao?”

Whisky trở mặt, đưa ra một so sánh tàn nhẫn.

“Dựa vào!” Vodka đứng dậy, cầm một cái ghế khác đập tới, Whisky nghiêng người né qua một bên, Mao Đài ở phía sau không kịp né tránh, bị ghế tựa đánh mạnh vào đầu.

Máu theo thái dương chảy xuống ròng ròng, toàn thân anh ta mềm nhũn, tê liệt ngã quỵ xuống đất, cơ thể co giật vài cái, bất động hoàn toàn.

“Chết tiệt, phải không?” Vodka ngừng, Whisky ngừng, Tequila và Sherry cũng dừng theo.

Mao Đài vô tình bị thương đến chết, tiếp đó… tiếp đó Brandy và Rum đột nhiên biến mất.

Linh phù cũng không còn nữa!!

“A a a a a, sao tôi lại có thể giết người!” Vodka quỳ trên mặt đất vái lạy Mao Đài ba cái: “Sao anh lại yếu đuối như vậy, sao lại ngốc như vậy? Không biết trốn sao? Đầu của anh làm bằng đậu hũ à? Sao lại để bị đập bể đầu chứ? Tôi van anh, tôi xin anh, anh dù sao cũng là đồng đội của tôi, tôi là lỡ tay, tôi không phải cố ý!”

Tequila ánh mắt lóe lên hung tợn: “Brandy và Rum đâu rồi?”

Sherry nói: “Linh phù biến mất, chắc chắn là bị hai người họ lấy đi.”



“Brandy, cậu có thể làm được hả! Tình hình hỗn loạn như vậy mà cậu có thể lợi dụng sơ hở được, thật trâu bò.” Rum cầm linh phù quý báu mà mỉm cười đến không khép nổi miệng.

Brandy ngượng ngùng cười cười: “Hì hì, Rum đại ca anh vẫn là người lợi hại nhất.”

“Thật tầm thường, nếu tính ra thì còn lại hai người mà chúng ta chưa nhìn thấy.” Rum chán nản vỗ đầu: “Chìa khóa số 2 có thể nằm trong tay Tequila, cũng có thể nằm trong tay của cặp kia.”

Brandy: “Chúng ta cùng đi tìm cặp đôi cuối cùng nào?"

Rum không nói chuyện.

Với tấm bùa hộ mệnh trong tay, không thể cứ đi tới đi lui được. Mặc dù Brandy đôi khi cũng hữu ích, nhưng đại đa số vẫn là một gánh nặng, nếu cậu chết, anh ta sẽ được hưởng lợi rất nhiều, càng khỏi phải nói đến xiềng xích tiếp theo ở bên trong sẽ tìm ra manh mối để mở ra lá bùa, dù sao trong tay mình có hai lá bùa mà nói thì sẽ càng thêm an toàn.

Nhiều bùa phép thì không áp thân.

Đôi mắt Rum đầy sát khí, anh ta đi theo Brandy đến tầng hai khoang thuyền, cho tay vào túi quần, cầm lấy chiếc nĩa đã được giấu bên trong.

Đúng lúc này, một tiếng động lớn phát ra từ cầu thang, hai người đàn ông ôm nhau huyên thuyên* lăn xuống cầu thang, một người ngã sang một bên, người còn lại bị ngã chổng vó.

*ồn ào tận trời

“Ôi, đau quá đau đau!”

“Emma, ​​đau quá!”

Cả hai đứng dậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cười hahaha, tiếng cười đơn giản là một điều tuyệt vời trên con tàu ma!

“Cậu thật ngốc, sao lại có thể bước qua một bước ngắn như vậy mà đạp vào khoảng không.”

“Anh còn nói tôi, vừa rồi là ai đã ngã trên mặt đất?”

“Là do tôi nhất thời bất cẩn, mới giẫm phải dây giày của tôi thôi!”

“Ngốc chính là ngốc, còn bày đặt nói xạo?”

“Lêu lêu lêu!”

Hai người này không bị ràng buộc với nhau, còn tưởng rằng đã mở khóa thành công, mà lạc quan cười đùa trêu ghẹo nhau, thật sự là vô lo vô nghĩ.

“Ai nha, có người.” Chàng trai trẻ đẹp trai với mái tóc xanh đặc biệt lạnh lùng cùng bộ vest trắng và giày da đen, chào Brandy và Rum: “Tôi tên là Trúc Diệp Thanh, không phải rắn độc cũng không phải trà, mà là rượu!”

Một chàng trai trẻ tuổi khác cũng khá đẹp trai, cậu sờ gáy cười nói: “Tôi là Bloody Mary, nhưng tôi không có máu, đó chỉ là tên của một loại cocktail thôi!”

Brandy: “…”

Rum: “...”

“Xin chào.” Brandy lắc lắc cái vòng trên cổ tay: “Các cậu có chìa khóa số 2 không?”

Trúc Diệp Thanh lắc đầu, một bên cúi xuống buộc đôi giày thể thao màu trắng của Bloody Mary: “Chúng tôi là chìa khóa số 3, chìa khóa số 6.”

Nói như vậy, chìa khóa số 2 nằm trong tay Tequila và Shirley.

Rum thận trọng lùi lại một bước, bảo vệ chặt chẽ lá bùa đang liên tục phát sáng.

Bloody Mary chớp chớp đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của mình, tò mò hỏi: “Này, cái gì ở chỗ ngực anh thế? Chiếu sáng ghê thật, chói lọi quá!”

Rum ngây người.

Hai tên ngốc này không biết thứ này là linh phù sao?

Brandy: “Đây là linh phù.”

Rum: Mẹ kiếp!

“Brandy!” Rum hà đông rống lên, Brandy sợ tới mức giật mình một cái, bất thình lình phản ứng lại, hối hận đến xanh cả ruột, che miệng lắc đầu: “A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi nói sai rồi, đây không phải là linh phù, đây tuyệt đối không phải là linh phù! Hai người cứ coi như chưa nghe thấy gì là được, làm ơn! "

Bloody Mary: “?”

Trúc Diệp Thanh: “!”

Rum: “...”

Mẹ nó đồ thiểu năng trí tuệ!!!

Brandy lo lắng đến mức suýt khóc: “Tôi phải làm sao đây? Tất cả là lỗi của tôi. Anh Rum, hay là chúng ta chạy đi?”

“Tao sớm muộn gì cũng bị mày giết!” Rum quay người bỏ chạy nhưng Brandy không phản ứng mà ngược lại còn kéo Rum té ngã.

Brandy vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sẽ chạy!”

“Đồ ngốc!” Rum thiếu chút nữa ói máu, cả hai loạng choạng chạy đến cuối hành lang, chạy một hơi ra khỏi ca-bin.

Bloody Mary và Trúc Diệp Thanh đưa mắt nhìn nhau.

“Trên tấm card ghi có thể tránh u linh bằng cách lấy linh phù, phải không?”

Bloody Mary: “Đúng vậy.”

Trúc Diệp Thanh: “Nhưng mà lần trước chúng ta không có bùa phép, cũng đâu có bị giết?”

Bloody Mary: “Đúng.”

Trúc Diệp Thanh: “Không đúng, lần trước là do may mắn, dù sao lấy được linh phù vẫn an toàn hơn.”

Bloody Mary: “Nói cũng đúng.”

“Vậy đuổi theo thôi?”

“Được.”

Rum sải bước đi lên cầu thang, Brandy theo sát sau, hai chân mỏi nhừ run lên: “Tôi, tôi không…”

Đừng nói Brandy, ngay cả Rum cũng mệt mỏi quá độ, từ khi thức dậy đã chạy tứ tung, hầu như không có thời gian ngồi uống nước. Trong nháy mắt, đã hơn năm giờ, còn mười phút nữa là đến lúc hồn ma lại đi kiếm ăn.

Rum rống lên: “Chạy mau! Nếu không chạy linh phù sẽ lại bị cướp mất đó!”

Brandy yếu ớt xua tay: “Tôi thật sự chạy không nổi nữa, đến hít thở không khí cũng không thông, cho dù u linh có đuổi theo sau lưng, tôi cũng không chạy được nữa…”

“Cậu!” Rum nổi nóng , anh ta không thể nhịn được nữa, lấy từ trong túi quần ra một chiếc nĩa kề vào cổ Brandy: “Cậu muốn chết phải không? Cậu muốn chết thì cứ đi chết đi, đừng làm liên luỵ đến tôi! "

Bloody Mary xông đến trước mặt, giương nanh múa vuốt phô trương sức mạnh: “Giao lá bùa ra đây!”

“Quỷ nhỏ thối tha cũng dám tới cướp?” Đáy mắt Rum đỏ hoe một mảng, anh ta giơ nĩa ăn lên và quẹt mạnh từ trên xuống dưới — Cánh tay của Bloody Mary bị xé toạc, với bốn vết cắt đẫm máu, nhìn đến phát hoảng.

“Bloody Mary!” Trúc Diệp Thanh đến sau vội vàng đỡ lấy cậu ấy, Trúc Diệp Thanh từ đâu đó cầm lấy dùi cui hướng theo trên người Rum mà đánh.

Rum tránh né trái phải, anh ta đánh giá thấp Trúc Diệp Thanh, cứ tưởng rằng chỉ là một học sinh yếu đuối, nhưng không ngờ chiêu thức của Trúc Diệp Thanh rất có trình tự, Rum khinh suất mà bị đánh vào cánh tay, anh ta nhịn đau, nắm lấy dây khóa trên cổ, tay giữ chặt dùi cui, nhanh chóng cuộn vài lần, cuộn chặt.

Rum trở nên hung dữ, dùng sức ném chiếc dùi cui ra ngoài và đá Trúc Diệp Thanh một cú. Vì vô ý, phần lưng dưới của anh ta đập mạnh vào lan can, một cái rất đau.

Rum loạng choạng đứng dậy, ánh mắt dữ tợn nhìn về nơi xa, thêm một lần nữa lao tới chỗ Trúc Diệp Thanh, đang định tấn công thì đột nhiên, sau bụng truyền đến một cơn đau nhói.

Brandy, người được cho là tái mặt và thở hổn hển như trâu kia, bất ngờ từ phía sau giật lấy linh phù ma thuật mà anh ta đang hết sức bảo vệ và đâm vào lưng anh ta bằng con dao giấu trong tay áo.

Rum há hốc mồm, anh ta theo bản năng quay lại, nhắm ngay đôi mắt Brandy mà đâm chiếc nĩa sắc nhọn vào. Cú đâm mau lẹ dứt khoát và đầy chuẩn xác, nhưng bị Brandy né tránh, động tác của cậu rất ổn định và tàn nhẫn, chém lên mặt Rum một nhát mà không hề chớp mắt.

Brandy ném lá bùa cho Bloody Mary bằng tay trái: “Cầm lấy!”

“Ơ? Ơ kìa!” Bloody Mary bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời luống cuống tay chân.

Máu tươi chảy khắp người, Rum sửng sốt lùi lại về phía sau vài bước, anh ta không tin nhìn về Brandy người ngây thơ và ngốc nghếch này không thể nào: “Cậu, cậu…”

Cùng lúc đó, tiếng còi xé toạc bầu trời—

“Tu tu…”

Màn sương đen bao trùm mặt trời, mặt trăng, các vì sao, và tất cả ánh sáng đều biến mất, chỉ có linh phù trong lòng ngực của Bloody Mary là toát ra một thứ ánh sáng vàng quý giá đầy mê hoặc.

Brandy đôi mắt tĩnh lặng, khóe môi gợi lên một nụ cười tối tăm lạnh lẽo: “Sau khi anh có được linh phù, sở dĩ tôi không tranh đoạt là bởi vì Ngũ Lương Dịch bị thương khi đánh nhau với anh. Anh không thấy trên mặt trái tấm card có một dòng chữ nhỏ sao?” - “Cẩn thận đừng để bị thương, u linh vô cùng thích mùi máu sẽ không cưỡng lại được.” Có Ngũ Lương Dịch là mục tiêu sống, hồn ma sẽ không tấn công người khác và tôi sẽ an toàn.”

Rum sợ hãi trợn to hai mắt: “Cậu vẫn luôn giả bộ?”

Brandy vô tội nhún vai: “Anh có thể giả vờ ngủ, sao tôi không thể giả vờ ngốc?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp