Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

CHƯƠNG 37: TỔ ĐỘI


1 năm

trướctiếp

Editor: HanhDoan

Cho nên bây giờ rốt cuộc là nên uống thuốc hạ sốt hay là… nên làm cái gì bây giờ?

Đo nhiệt độ lặp đi lặp lại ba lần vẫn là 30 độ.

Bác sĩ cũng phải hoài nghi nhân sinh, lập tức cho Giang Ngạn Tuyết làm thủ tục nhập viện, một hồi kiểm tra lên xuống, nào là lấy máu nào là đo điện tâm đồ, lăn lộn tới hơn nửa đêm cũng không tra ra nguyên nhân gì.

Ngoại trừ thân thể quá nóng và nhiệt độ đo được bên ngoài quá kỳ lạ, thì nội tạng Giang Ngạn Tuyết đều hoàn hảo, cơ thể khỏe mạnh, không có tật xấu.

“Đây là di chứng của trò chơi Hoàng Tuyền sao?”

Lâu Độ mất tích một thời gian đã trở lại, trong tay xách theo hộp cơm: “Cơm sáng, ăn!”

Giang Ngạn Tuyết thụ sủng nhược kinh*, nghiêm trọng hoài nghi xem trong đó có bị đầu độc hay không .

*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà cảm thấy lo sợ

Bữa sáng Lâu Độ mang tới cực kỳ phong phú, có bánh bao nhân củ cải thịt tươi, trứng chiên, rau trộn ngó sen thái lát, sữa nóng, còn có nước mật đào.

Đồ ăn màu sắc tươi sáng, khiến người ta ngón trỏ đại động*, cho dù tình trạng hiện tại của Giang Ngạn Tuyết không tốt đi nữa cũng nhịn không được muốn nếm thử một ngụm. Hương vị quả nhiên không làm thất vọng so với diện mạo, ăn đặc biệt ngon miệng, đúng là trù nghệ thần tiên!

*ý nói khiến người ta muốn nhấc ngón tay gắp lia lịa không ngừng

Giang Ngạn Tuyết nhịn không được hỏi: “Mùi vị không tồi, mua chỗ nào thế?”

Lâu Độ nâng cằm lên, cao ngạo nói: “Ra khỏi cửa lớn khu điều trị nội trú, rẽ trái xuống trạm tàu điện ngầm, đi tuyến số 1 và xuống tại trung tâm thương mại Hoàn Cầu Thế Kỷ, đi thẳng 100m tiến vào Ngự Lâm Thủy Ngạn, tìm lối vào khu biệt thự gia đình có 5 căn đơn lập.”

“…”

“Anh làm!”

Lâu Độ: “Không nghĩ đến à?”

Xác thật là không có nghĩ tới, vốn còn tưởng anh là một tổng tài năm đầu ngón tay không dính nước xuân. Cho dù là khi còn nhỏ điều kiện gia đình cũng xuất chúng, được nuông chiều từ bé, không ngờ tới là lại có một tay nấu ăn ngon như vậy.

“Làm phiền Lâu tổng phải về nhà một chuyến cơm sáng đưa tới cho tôi, tình ý này khiến tôi phải suy nghĩ cách đền đáp mới được nha!” Giang Ngạn Tuyết nhắm mắt lại, thật sự làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

Lâu Độ thuận miệng nói: “Cậu mời tôi ăn mì gói, tôi làm cơm sáng cho cậu, huề nhau!”

“Ai nha! Một thùng mì còn để đó, cho đại văn hào ăn mệt nghỉ luôn!”

Lâu Độ khóe miệng xả ra một điệu cười lạnh: “Ăn xong rồi, tính toán như thế nào?”

“Hả?”

“Tôi nửa đêm đưa cậu đi bệnh viện, theo sau cậu chạy ngược chạy xuôi.”

“À!” Giang Ngạn Tuyết đáy mắt xoẹt qua một mạt ý cười: “Chờ tôi ra viện rồi, tôi sẽ cưỡi con xe đạp second-hand kia của tôi mang anh đi hóng gió, tốt nhất là anh cũng nên có bệnh một chút để tôi cũng đưa anh đi bệnh viện, giúp anh chạy ngược chạy xuôi.”

Lâu Độ thái dương run rẩy: “…”

Giang Ngạn Tuyết cười hi hi ha ha nói: “Nói giỡn nói giỡn thôi.”

Ha hả! Cười thật tốt! Lâu Độ hít sâu một hơi, không giận không giận, không cùng tên bệnh nửa sống nửa chết so đo!

Giang Ngạn Tuyết không nói nữa, xoay người nằm nghiêng, kéo chăn đắp lên, nhắm mắt lại ngủ.

Lâu Độ trực tiếp bị gạt qua một bên, thật xấu hổ! Anh ở trong phòng bệnh lượn qua một vòng chán đến chết. Giày da hàng hiệu bóng loáng ma sát trên nền gạch, phát ra âm thanh ‘lộc cộc’ rất nhỏ. Lâu Độ cố tình thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi đến bên giường bệnh, e sợ sẽ đánh thức người đang ngủ.

Lâu Độ rất hiếm khi có cơ hội được gần gũi quan sát Giang Ngạn Tuyết như vậy, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi hai người nhìn thấy nhau là lại oán giận lẫn nhau, một giây thôi cũng có thể cắn xé nhau, có thể an tĩnh hòa bình mặt đối mặt với nhau như này, thật đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Lâu Độ không thể không thừa nhận Giang Ngạn Tuyết trời sinh thanh tú tuấn mỹ, không theo lối cũ. Hàng lông mi dài mà dày, theo hô hấp phập phồng mà bất an run lên nhè nhẹ, đổ một hàng bóng mờ nhạt trên khuôn mặt như bạch ngọc không tỳ vết của cậu.

Này lẽ nào chính là mỹ nhân say ngủ trong truyền thuyết!

Lâu Độ cầm lòng không được mà vươn tay vuốt nhẹ cái trán Giang Ngạn Tuyết, trán sờ lên rất nóng nhưng thực tế đo thân nhiệt thì cũng không có nóng.

“Thừa dịp tôi không đề phòng mà ăn ‘đậu hủ’?” Giang Ngạn Tuyết đột nhiên mở miệng nói chuyện, đồng thời tung một cú tát đánh bay móng vuốt của Lâu Độ.

Lâu Độ: “…”

Mộng ảo mỹ nhân say ngủ nháy mắt tan thành mây khói!

“Cậu giả bộ ngủ?” Lâu Độ bị lừa gạt, liền phát hỏa.

Giang Ngạn Tuyết không thể hiểu được: “Tôi nằm đây nhắm mắt dưỡng thần, chỗ nào giả bộ ngủ?”

Lâu Độ lại lần nữa khóe miệng run rẩy, cái đề tài này phải lập tức, ngay lập tức kết thúc, làm cái gì mà khiến cho mình trở nên giống như cái tên lưu manh đăng đồ tử* thế không biết?

*đăng đồ tử: dâm dê háo sắc

Lâu Độ liếc mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết: “Tình huống này, trong lòng cậu có lên kế hoạch sẵn hau không?”

“Ngoại trừ có chút lạnh, còn lại không đau không ngứa.” Giang Ngạn Tuyết ngồi dậy nói: “Loại cảm giác này tôi không có cách nào để diễn tả rõ ràng, giống như trong ngực ôm một khối sắt, lạnh căm căm. Không sao cả, tôi đại khái có chút mặt mày.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lâu Độ truy vấn: “Cái gì?”

Giang Ngạn Tuyết: “Tám phần là do trò chơi Hoàng Tuyền giở trò quỷ, sau khi thành công qua cửa ải, tôi đạt được khen thưởng dành cho người chơi cao cấp.”

Lâu Độ sắc mặt trầm xuống: “Cậu cho rằng bản thân biến thành như bây giờ là do có liên quan đến phần thưởng sao?”

“Có lẽ đúng vậy!”

Lâu Độ nghe đến đó, nở nụ cười như việc đó không liên quan đến mình: “A! Không ngờ phần thưởng cho cậu lại là virus? Tự thân nuôi cấy, phát tán virus?

Giang Ngạn Tuyết: “…”

Liền biết miệng chó không phun ra được ngà voi!

Lâu Độ không tiếp tục trêu ghẹo cậu nữa, anh muốn nói lại thôi, muốn nói cái gì đó, rồi lại đem lời nói nuốt xuống.

Loại tình huống như này ước chừng duy trì được một lát, ngay khi bác sĩ mở cuộc họp chuyên gia hội chẩn, cơn sốt cao của Giang Ngạn Tuyết đã giảm xuống, tình trạng nhiệt độ thấp cũng được khôi phục.

Quá kỳ quái!

Xuất viện về nhà, ngày hôm sau đi làm, cầm bệnh án của bệnh viện tới làm chứng, vị lãnh đạo là bản gốc của Phúc Hồi không có trách phạt Giang Ngạn Tuyết, còn muốn sắp xếp cho cậu nghỉ thêm hai ngày, e sợ Giang Ngạn Tuyết làm nhiệm vụ sẽ hỏng việc giữa chừng.

Ở bộ An Ninh Quốc Gia, cục Trinh Sát Phản Gián Điệp, Giang Ngạn Tuyết không có nhiệm vụ đặc thù, không phải đặc công, cho nên thân phận không cần bảo mật, không giống với kiểu khốc huyễn* như trong phim điện ảnh hay truyền hình.

*khốc huyễn: ảo ảnh tàn khốc

So với việc một lời không hợp là bị kéo vào địa ngục của trò chơi Hoàng Tuyền, công việc này có thể nói là nhẹ nhàng vui sướng.

Thời gian nhoáng lên một cái đã trôi qua một tháng, một ngày nọ, Giang Ngạn Tuyết đi siêu thị mua đồ, bởi vì siêu thị ở gần nhất vừa lúc đang sửa sang lại, cậu không thể không lái xe đi vòng đường xa, lại còn vô cùng xui xẻo gặp phải con đường đang sửa gấp, buộc phải đi đến trung tâm mua sắm cách nhà chừng một giờ lộ trình.

Cậu đi tầng hầm lựa chọn mua ít thực phẩm tươi sống, lại mua mấy thùng mì gói để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Tính tiền xong trở lại tầng một trên mặt đất, đi ngang qua một cửa hàng thời trang trẻ em, bên trong truyền ra tiếng phụ nữ lên giọng khoe khoang:

“Mau nhìn mà xem, đây là con trai bảo bối nhà ai vậy? Lớn lên thật đẹp trai, hiền lành nha! Thật tốt, đại bảo bối!”

Giang Ngạn Tuyết tìm kiếm âm thanh theo bản năng, quay sang nhìn xem, vừa vặn người phụ nữ kia cũng quay đầu lại, hai người chạm mắt nhau, người trước mặt không cảm xúc, người sau nháy mắt xấu hổ.

Hoa Vân hậm hực buông bé trai mười tuổi đang nâng lên cao cao trong lòng xuống, tay luyến tiếc buông ra, gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai bảo bối, nhìn Giang Ngạn Tuyết ôn nhu cười cười: “Ngạn Tuyết, sao con lại tới chỗ này?”

“Đi ngang qua.” Giang Ngạn Tuyết lãnh đạm nói, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua một thân ung dung đẹp đẽ sang trọng của Hoa Vân, không mặn không nhạt nói: “Đi đây.”

“A, con từ từ đã!” Hoa Vân bận rộn lo lắng đuổi theo, nói: “Hai mẹ con chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, hôm nay trùng hợp gặp gỡ, ở lại trò chuyện một chút rồi hãy đi!”

Hoa Vân đã qua tuổi năm mươi nhưng dáng vẻ thướt tha vẫn được bảo tồn, bà ta ăn mặc trang điểm rất trang nhã đẹp mắt, khiến cho người ta vừa thấy là biết người này có xuất thân tốt, có giáo dưỡng, là phu nhân nhà giàu có.

Bà ta cứng rắn lôi Giang Ngạn Tuyết đến quán cà phê đối diện cửa hàng thời trang trẻ em, ngồi xuống gọi hai ly sữa lắc* lại gọi cho mình một ly cà phê.

*sữa lắc hay sữa khuấy là một hỗn hợp kem sữa được xay nhuyễn từ kem và sữa tươi, kết hợp cùng đá bào siro kem tươi phủ trên mặt - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

“Con cùng em trai con đều thích sữa lắc, lúc nhỏ không ít lần tranh nhau, tới tới tới, mau uống đi!” Hoa Vân cười tự nhiên hào phóng, trước ngực đeo một sợi dây chuyền, cổ tay xỏ một cái vòng ngọc, trên ngón tay là một chiếc nhẫn kim cương, toàn thân hàng hiệu, tổng giá trị không ít hơn bảy con số.

Giang Ngạn Tuyết không có động đậy, sắc mặt cậu lạnh băng nhìn không ra cảm xúc cũng nhìn không ra chút nhiệt tình nào.

Hoa Vân mời nửa ngày cũng không nhận được chút đáp trả nào, chính mình tự diễn một mình, đặc biệt xấu hổ, buồn bực cúi đầu uống lên một ngụm cà phê, hỏi: “Hôm đó là sinh nhật mẹ, sao con không có tới?”

Ngày 8 tháng 9, cậu tiến vào Hoàng Tuyền trò chơi tiến hành khảo cấp tư cách người chơi cao cấp, cửu tử nhất sinh.

Giang Ngạn Tuyết hơi hơi mỉm cười, khiêm tốn có lễ: “Có chồng cùng con trai bên cạnh, tôi là người ngoài đi đến có nhiều bất tiện không?”

Trong lời nói có gai, Hoa Vân nghe xong mất hứng: “Con nhất định phải nói như vậy sao? Mẹ rất nhớ con, cho dù hiện tại sống cùng con không hợp thì ít nhất chúng ta vẫn là mẹ con, Tiểu Tuấn cũng là em trai ruột con mà?”

Giang Ngạn Tuyết không chút để ý nói: “Năm tôi mười hai tuổi đi đến ở nhà bà, nhưng bà không có xem tôi như con trai ruột, Tiểu Tuấn cũng không có xem tôi như anh trai ruột!”

Hoa Vân á khẩu không trả lời được.

Giang Ngạn Tuyết: “Còn có lúc trước, bà chê ba tôi nghèo, bên ngoài ve vãn người giàu có, về nhà nháo loạn với ông ấy đòi ly hôn, hai người tranh chấp với nhau nửa tháng bà đều đem gánh nặng là tôi giao cho đối phương, sao lúc ấy bà không nhớ tôi cũng là con trai ruột của bà?”

“Con…” Hoa Vân muốn phản bác nhưng bà ta hết đường chối cãi, chỉ có thể chột dạ quát: “Những chuyện gạo xưa thóc cũ này đừng có nhắc lại nữa, quá khứ sẽ qua thôi. Khi con còn nhỏ bị ủy khuất rất nhiều, còn chưa tốt nghiệp sơ trung đã đi ra ngoài sống một mình, tính tình con quá bướng bỉnh! Mẹ hiện tại muốn bồi thường cho con, con nghĩ xem muốn cái gì mẹ đều có thể mua cho con…”

“Không cần.” Giang Ngạn Tuyết lạnh lùng nói: “Tiền lương của tôi tuy không cao nhưng cũng đủ nuôi sống chính mình.”

Hoa Vân lại lần nữa bị nghẹn, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy mì ăn liền trong túi mua hàng của Giang Ngạn Tuyết, nhíu mày nói: “Con bình thường hay ăn loại thực phẩm rác rưởi này sao? Ăn ít mì ăn liền thôi, ăn nhiều rau dưa cùng thịt cá, bổ sung protein.”

Giang Ngạn Tuyết trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mất kiên nhẫn nói: “Nếu nói về đề tài không dinh dưỡng này nọ, tôi không cùng nói chuyện phiếm.”

“A!” Hoa Vân vội vàng níu cậu lại: “Mẹ, mẹ mua cho con vài món quần áo nhé?”

“Bà quá khách khí, cái loại quần áo hơn mười mấy vạn này tôi mặc vào không dậy nổi, quá nặng, bà tự mình hưởng thụ đi!”

Giang Ngạn Tuyết đứng dậy, nhắc lên túi mua hàng của mình, nhìn qua biểu tình mất mát của Hoa Vân, cậu giọng điệu thanh lãnh nói: “Lúc tôi ở nhà mấy người, mỗi khi đến cuối tuần, cả nhà mấy người sẽ đi ra ngoài du lịch. Bà đem tôi cùng Tiểu Tuấn đi công viên trò chơi, nhất định sẽ mua hai ly sữa lắc, một ly siêu lớn và một ly nhỏ nhất. Ly to kia nhiều sữa nhiều đường nhiều trái cây cho Tiểu Tuấn, ly nhỏ kia cho tôi.”

“Có một ngày, tôi vì tham ăn mà cứng rắn đoạt ly sữa lắc kia của Tiểu Tuấn uống, thế là bà đem tôi đánh một trận, phạt tôi hai ngày không được ăn cơm.” Giang Ngạn Tuyết ánh mắt ôn nhuận nhìn Hoa Vân, trong giọng nói chứa đầy bi thương cùng bất đắc dĩ, đẩy ly sữa lắc chưa hề động đến kia về phía bà ta: “Mẹ Tiểu Tuấn, kỳ thật từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ thích uống sữa lắc!”

Giang Ngạn Tuyết về đến nhà cũng lười động tay nấu cơm, dứt khoát đi xuống nhà hàng nhỏ dưới lầu mua một bát mì, lúc đang ăn, Lâu Độ gọi điện tới.

Giang Ngạn Tuyết đầu tiên là tò mò, anh ta từ đâu mà có số điện thoại của cậu, sau lại tưởng tượng, tất nhiên là lúc nằm viện đã nhìn lén phương thức liên lạc của cậu.

Lâu Độ không dài dòng, lập tức vào vấn đề chính: “Cậu có phiếu tổ đội không?”

“Có.”

Lâu Độ nói: “Tôi nghe Minh Tương Chiếu nói, trước khi tiến vào trò chơi, dùng phiếu tổ đội tuyển định người chơi, có thể được phân vào cùng một ván trò chơi, nếu ván trò chơi kia trùng hợp là nhiệm vụ tổ đội, có thể trói buộc lẫn nhau trở thành đồng đội.”

“Được, anh muốn trói định ai?”

“Nam Kha.”

“Vòng trò chơi của Nam Kha là ngày mai đi?”

“Sau khi trói định liền tự động tiến vào trò chơi, cậu ta đã chuẩn bị tốt, muốn đêm nay cùng hai chúng ta tiến vào trò chơi.”

“Được.”

Điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, lúc Giang Ngạn Tuyết cho rằng Lâu Độ sẽ cúp máy, Lâu Độ ấp úng nói: “Aii, đừng quên đưa tôi vào theo!”

Giang Ngạn Tuyết cố lắm mới không có cười ra tiếng: “Tôi với anh là cộng sự nghiệt ngã đáng ghét, không cần phiếu tổ đội cũng có thể phân đến cùng nhau.”

“Cũng không chắc, ‘Khách sạn Mười Ba’ không phải cũng tách ra đó sao?”

Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Ngạn Tuyết nghe Lâu Độ nói lời này, giống như nghe ra chút ủy khuất trong đó.

“Đó là khảo cấp tư cách người chơi cao cấp đặc biệt chỉ có cá nhân PK, về sau sẽ không chia nhau ra.” Giang Ngạn Tuyết cẩn thận giải thích, vẫn cố bổ sung nói: “Chín phần là vậy.”

Lâu Độ: “…”

~

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay có chút ngắn ha ha, ngày mai sẽ nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp