Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 35


1 năm

trướctiếp

Editor: Đông Miên

Quyển sách này chỉ có quyển thượng, quyển hạ không cánh mà bay, chắc chắn là điểm mấu chốt của câu chuyện.

Giang Ngạn Tuyết nghĩ đến phòng tạp hoá, ở đó có rất nhiều hộp các tông xếp chồng lên nhau, trong những hộp đó có chứa đủ mọi loại sách, cậu cần phải dành thêm thời gian đến phòng tạp hoá kiểm tra lại.

Chân tướng sắp được lộ diện rồi!

【Ding Dong ~ Một người chơi đã chết! 】

 

【Một người chơi đã chết! 】

 

Giang Ngạn Tuyết giật mình.

Vậy mà có hai người cùng chết trong một lần?

 

Chỉ còn 32 giờ nữa là trò chơi kết thúc, vì vậy tốc độ những người chơi bị giết càng ngày càng nhanh rồi.

Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Giang Ngạn Tuyết ở im trong phòng tạp hóa không nhúc nhích, một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Vạn Chánh Hạo và Đỗ Vi cùng bước vào.

"Hoa Nhan." Sự tồn tại đặc biệt của NPC này rốt cuộc là địch hay bạn, Đỗ Vi cũng không rõ nữa rồi, cô ta bước lên mấy bước bắt lấy cánh tay của Hoa Nhan, không hề che đậy ngữ khí hung dữ: "Cô làm gì ở đây thế?"

"Tìm đồ." Hoa Nhan thản nhiên nói: "Đồ của tôi bị mất rồi."

Vạn Chánh Hạo: "Đồ bị mất ở phòng tạp hoá? Đây không phải là nơi không phận sự miễn vào sao, sao mà Hoa Nhan tiểu thư lại đến đây được?"

Hoa Nhan không nhanh không chậm, đối đáp trôi chảy: "Mấy hôm trước tôi chơi trò trốn tìm với Eiji ở đây."

Vạn Chánh Hạo đang định hỏi thêm thì Sài Nùng từ bên ngoài vội vàng lao vào, cả người anh ta đầy mồ hôi, thở phì phò như trâu, sắc mặt tái mét, trong mắt đầy sợ hãi nói: "Uông Dương và, và Vương Quyên, chết, chết rồi."

"Cái gì?" Đỗ Vi sửng sốt, người luôn luôn là trụ cột của đoàn đội Uông Dương vậy mà đã chết rồi sao!

Vạn Chánh Hạo không quan tâm đến Hoa Nhan nữa, mau chóng cùng Đỗ Vi và Sài Nùng chạy đến căn phòng có chữ ‘Đông’.

 

Giang Ngạn Tuyết không chạy theo, cậu tranh thủ thời gian lật tung mấy thùng các tông, cuối cùng ở bên dưới chân của mấy kệ tạp hoá, tìm thấy một quyển sách được dùng để kê dưới chân kệ cho đỡ bấp bênh.

Sách đã rất cũ rồi, bìa cũng bị bạc màu và rách tơi tả, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hai chữ "Bí mật" trên đó.

 

Giang Ngạn Tuyết mở ra xem, các trang bên trong là giấy kraft nâu, do tuổi đời quá lâu nên về cơ bản là bị mục gần hết, giấy thì bị ẩm mốc nên nét chữ trên đó bị mờ, rất khó đọc.

Giang Ngạn Tuyết lật tới lật lui, coi như đã nắm được trọng điểm ____

Một bí thuật cổ xưa bị thất truyền từ lâu, có khả năng giúp rửa sạch tội lỗi và rác rưởi của cuộc sống này, đi vào luân hồi, tái sinh ở cực lạc.

Trong sách mô tả, con người khi mới sinh ra đã phải mang tội ác, lẫn vào hồng trần, vấy bẩn đấng cao thượng, bần tiện bẩn thỉu. Những người chết ngoài ý muốn không được đầu thai chuyển kiếp, càng không được đầu thai làm người, mà muốn đầu thai làm người thì phải bị đọa vào mười tám tầng địa ngục, chịu đựng muôn vàn cực hình và dày vò.

Trong đầu Giang Ngạn Tuyết nảy ra một câu trả lời, cậu vội vàng lật tiếp nhưng phát hiện ra những trang trọng điểm ở phía sau đã bị xé rách rồi.

 

Giang Ngạn Tuyết không tránh khỏi thất vọng, nhưng ngay trong lúc đó lại chợt nhớ tới chất liệu của những trang giấy này là kraft nâu ___ cùng một loại giấy với những mảnh giấy ngày đầu tiên giẫm phải sau đó nhặt lên. Đúng rồi, chất liệu!

 

Giang Ngạn Tuyết vội vàng đem những mảnh giấy vụn ra, những mảnh giấy này có to có nhỏ, lớn thì giống đồng xu, nhỏ thì chỉ bằng hạt gạo, một số hoa văn và ký tự được in bằng mực đen trên giấy, bởi vì bị xé nát quá rồi nên Giang Ngạn Tuyết không nhìn ra hình dạng gì. Theo ước tính sơ bộ, phải có hàng trăm mảnh vụn này.

  

Làm sao bây giờ?

Có thể làm thế nào được nữa? Cmn phải liều mạng thôi!

Giang Ngạn Tuyết lấy nhíp và đèn pin trên giá, còn có băng keo cũng mang cả đến. Cậu xếp tất cả những mảnh giấy vụn lại, nhìn qua một lượt sau đó ghi nhớ chúng trong đầu, cẩn thận từng li từng tý một nối chúng lại với nhau.

Tròn 4 tiếng trôi qua, Giang Ngạn Tuyết cuối cùng cũng liều mạng ghép được một tờ giấy.

 

Hoa văn ở trên tờ giấy cùng với hoa văn mà Bạch Phẩm Như và những người khác vẽ, giống y hệt nhau.

Giang Ngạn Tuyết tranh thủ thời gian, chọn chọn lựa lựa cuối cùng cũng gắn được hai trang giấy còn lại.

 

Tổng cộng ba mảnh giấy đã bị xé, trong đó ghi lại chi tiết phương pháp thực hiện bí thuật, đồng thời phân tích chi tiết phương pháp vẽ của hoa văn.

Cũng không biết đây là bí thuật phương nào!

 

Những đứa trẻ chết bất đắc kỳ tử không có linh hồn nương tựa, thậm chí chúng còn không đủ tư cách để xuống cõi âm. Chúng chỉ có thể lang thang nơi trần thế, để rồi cuối cùng, bị cắn nuốt và ăn thịt bởi những cô hồn.

 

Nếu như muốn một đứa bé hồi sinh chuyển thế, thì phải sử dụng một con búp bê rối làm vật dẫn, tháo các bộ phận khác nhau của con rối để tạo thành một hình nộm, đây là vật chứa, giữ lại những mảnh linh hồn không có nơi nào để dung thân của đứa trẻ.

Về sau dùng mười ba người sống để hiến tế, dùng máu tươi của bọn họ vẽ vòng tròn, làm sạch cơ thể đã bị vấy bẩn của đứa trẻ, nuôi dưỡng lòng oán hận do bị đoạt mất sinh mạng tạo thành.

 

Giang Ngạn Tuyết ánh mắt sắc bén, đáp án sắp sửa được vén mở rồi!

Cậu nhớ là Hoa Nhan có rất nhiều thuốc, trong chiếc vali khổng lồ đó không chỉ có thuốc say tàu xe, thuốc đau dạ dày mà còn có những chai lọ kỳ lạ khác.

 

Giang Ngạn Tuyết quả đoán chạy về phòng ‘Thu’, mở vali ra, lấy toàn bộ thuốc trong đó ra.

 

Không có bao bì bên ngoài, không có hướng dẫn sử dụng, chỉ có những viên nén được đóng gói trong tấm bao bì bằng nhựa. Giang Ngạn Tuyết nhanh chóng nhìn lướt qua, các loại thuốc đó là Paliperidone Sustained-Release Tablets, Amisulpride Tablets, Aripiprazole, còn có một số viên nén đóng gói rời nên không nhìn ra tên.

 

Những loại thuốc này đều dùng để trị bệnh tâm thần phân liệt!

Quả nhiên.

 

Căn bản là không có đứa bé quỷ nào cả!

 

Một cô gái trẻ xinh đẹp bị cưỡng hiếp, cô ta bất lực và tuyệt vọng, cảm thấy bản thân bẩn thỉu và kinh tởm, sợ hãi ánh mắt của mọi người xung quanh, thậm chí đến mấy lời hàng xóm xì xào nói với nhau, cô cũng cảm thấy họ đang dị nghị về mình.

 

Theo thời gian, cô ta trở nên tự ti và hèn nhát, từ một cô gái có tính cách vui vẻ và hoạt bát, cô ta trở nên nhạy cảm và đa nghi, kín tiếng và tự kỷ, thậm chí là bị trầm cảm sau đó thì tự tử.

 

Cô ta không chịu nổi nữa rồi, cô ta chọn cách nhảy xuống sông tự sát, cô ta chọn cách thoát khỏi thế giới bẩn thỉu này để đến với thiên đường của riêng mình.   

Anh trai cứu cô ta rồi.

 

Cặp anh em này đem lòng yêu nhau nhưng không dám vượt qua ranh giới do bị họ hàng người thân ngăn cấm, khi đứng giữa sự sống và cái chết bọn họ đã nhìn thấu mọi thứ. Cô em gái được cứu sống, cô ta phải vì người anh trai yêu dấu mà sống tiếp.

Bọn họ cẩn thận từng chút một, sợ rằng mối quan hệ không thể dung thứ này sẽ bại lộ, mà không ngờ tới, một ngày đang thân mật ở hành lang thì bị người hàng xóm đam mê nhiếp ảnh tình cờ chụp được.

Một bức ảnh, tất cả mọi người đều biết.

Về sau, em gái mang thai. Cô ta đã sinh ra một sản phẩm, là sự kết tinh tình yêu của mình với anh trai- một đứa bé có cái đầu to như quả bóng, miệng xẻ sâu đến tận mang tai, chân tay vẹo vọ và làn da mưng mủ đỏ như hoa vân anh.

 

Đứa bé không phải quỷ, càng không phải con quái vật nào cả, nó chỉ là một đứa bé dị dạng thôi!

 

Bởi vì những người có máu mủ giao hoan sẽ sinh ra những đứa bé dị dạng và có nhiều bệnh tật bẩm sinh!

"Hung thủ thực sự đằng sau…" Giang Ngạn Tuyết ném mấy viên thuốc xuống đất, nhàn nhạt nhìn về phía trước: "Là Hoa Nhan, là tôi!"

  *

Viên thuốc rơi xuống đất, sau đó đột nhiên có một tia sáng trắng bắn ra, Giang Ngạn Tuyết bị một lực từ phía sau đẩy ra, lảo đảo đi về phía trước hai bước, quay đầu nhìn lại, Hoa Nhan đã đứng ở chỗ đó.

  

Khung cảnh xung quanh đều thay đổi rồi.

  

Giang Ngạn Tuyết duỗi tay ra, bàn tay xuyên qua cửa giấy. Cậu không tiếp xúc được với vật thể thực nữa, giống như là người ngoài đang xem một bộ phim.

  

Hoa Nhan dùng tay bịt hai tai, rùng mình co lại ở trong góc tường, cơ thể của cô ấy cuốn một cái chăn, rất rõ ràng là cả cơ thể đều đã bị ướt đẫm rồi, đến cả tóc bây giờ vẫn còn đang nhỏ giọt.

  

Giọng của Chung Cương vang lên từ ngoài hành lang: "Các bạn khán giả đang theo dõi livestream thân mến, mọi người đừng lo lắng, cô gái tự tử bằng cách nhảy xuống sống đã được giải cứu an toàn rồi. Tình trạng tinh thần của cô ấy bây giờ không tốt lắm, nên tôi… "

 

"Cậu tránh xa em gái của tôi ra một chút! Đừng biến nó trở thành công cụ cho cậu kiếm thêm fan!" Hoa Thước mang một cốc xi-rô gừng đi vào, trực tiếp đóng cánh cửa giấy lại, chặn những giọng nói lộn xộn ở ngoài kia, khi anh quay đầu nhìn Hoa Nhan, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa đau khổ.

Hoa Nhan lao vào trong lòng của Hoa Thước, khóc lóc thảm thiết: "Rõ ràng không phải em sai, tại sao bọn họ đều nói em bẩn? Bạch Phẩm Như nói, Vương Quyên cũng nói, Phúc Hồi lại càng quá đáng hơn, nói em tự làm tự chịu, nói em đáng đời, nói em là một thứ hàng qua tay rẻ tiền. Anh ơi, em không chịu nổi nữa, em không muốn sống nữa! "

Hoa Thước đau lòng ôm chặt lấy Hoa Nhan, dịu dàng an ủi: "Tiểu Nhan đừng thế này nữa, em còn có anh mà, anh trai sẽ ở bên em, em không thể chết, em phải vì anh trai mà sống tiếp chứ."

Hoa Nhan bước ra khỏi bóng tối, cô quyết định quên đi khoảng thời gian kinh khủng đó, tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình. Mặc dù mối quan hệ giữa cô và anh trai không được thế giới cho phép nhưng cô không quan tâm, cô chỉ là thích một người thôi, có tội tình gì đâu?

 

Thật không may, khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài được bao lâu.

Hoa Nhan không kìm được vòng tay qua cổ Hoa Thước, hôn lấy người cô yêu. Cùng với đó là tiếng “kà rách” của ánh đèn flash, cả hai anh em đều hoảng hồn.

 

"Chẹp chẹp, tôi chụp được cái gì thế này!" Sài Nùng vui vẻ nhiệt tình đưa cho Vạn Chánh Hạo xem, còn gọi cả Uông Dương tới cùng tán thưởng.

"Trời ơi, sự trống rỗng của số mệnh à, kích thích quá!" Uông Dương sửng sốt kêu lêu.

 

Vạn Chánh Hạo: "Các người, hai người các người không phải là anh em ruột sao?"

 

Chỉ trong một đêm, mối quan hệ được cẩn thận che giấu đã bị mọi người phát hiện.

Hoa Nhan sợ hãi lắm, cô ta không ngừng tự nhủ rằng không sao cả, cô ta không trộm cắp, không cướp giật, không lừa đảo, cho dù là làm trái pháp luật và đạo đức, nhưng cô ấy chỉ thích anh trai mình, ngươi tình ta nguyện, cũng không hề làm ảnh hưởng đến những người xung quanh không phải sao?

Bạch Phẩm Như: "Nhìn đi, cô ta là một con hồ ly tinh, nửa năm đầu thì ngủ với một tên không biết ở đâu, bây giờ còn quan hệ với cả anh trai ruột!"

 

Vương Quyên lắc đầu: "Chẹp chẹp, tuổi còn trẻ vậy, muốn ngoại hình thì có ngoại hình, sao phải làm thế?"

Bạch Phẩm Như: "Nếu không thì sao lại bị nói là hồ ly tinh? Nếu tôi mà là cô ta, đã sớm nhảy lầu tự sát, lúc nào xuất hiện trước mặt người khác cũng phải xấu hổ mất mặt, thà chết còn hơn!"

Phúc Hồi khiển trách: "Một chút cũng không hiểu lễ nghĩa phép tắc! Ở ngoài nơi công cộng mà thân mật thế này, là bố mẹ không biết dạy con sao?"

 

Vương Quyên nhướn mày lên: "Sợ là thượng bất chính, hạ tắc loạn, con gái của tôi nhất định sẽ không như vậy."

 

Chu Lệ: "Mẹ, chuyện của nhà người ta mẹ đừng có quan tâm nhiều làm gì."

Cái thị trấn này không lớn lắm, chuyện Hoa Nhan lúc trước bị người ta cưỡng hiếp ô uế cơ thể đã bị truyền đi khắp nơi rồi, chưa đến ba ngày, quan hệ giữa cô ta và anh trai cũng bị đồn đại.

Vi phạm đạo đức xã hội, cô ta là kẻ mất trí, là kẻ biến thái.

Chịu sự chỉ trỏ của hàng xóm, tinh thần lại kiệt quệ vì vô vàn lời ra tiếng vào, cô ta ngày càng trở nên trầm cảm, ngày càng sợ hãi, cuối cùng, do lo lắng và hoảng sợ tột độ, Hoa Nhan bị tâm thần phân liệt.

 

Ngày thường, cô ta vẫn là một cô gái hiền lành, nhút nhát, tốt bụng và lễ phép.

 

Nhưng cứ khi đêm đến, tính khí của cô ta sẽ thay đổi hoàn toàn, cái nhân cách thứ hai tàn bạo độc ác của cô ta sẽ xuất hiện để gây rối.

 

Tháng 10 cô ta có thai, cứ tâm tâm niệm niệm bản thân sẽ sinh ra một đứa trẻ kháu khỉnh, cô ta nhiều đêm thức trắng để chọn tên và may quần áo cho nó. Ông chủ nhà trọ cũng rất quan tâm cô, thậm chí còn làm những con búp bê rối để về sau đứa trẻ sinh ra sẽ chơi cùng.

 

Cuối cùng, sau ngày đêm mong ngóng đứa con được nuôi dưỡng cẩn thận từ trong bụng mẹ ra đời.

Vốn nghĩ sẽ là một đứa bé trắng trắng béo béo mạnh mạnh khoẻ khoẻ, ai ngờ đâu… lại là một con quái vật xấu xí gớm ghiếc.

Hoa Nhan không chịu nổi cú đả kích này, nhân cách thứ hai của cô ta bộc phát, khát máu muốn giết người, cô ta liên tục đâm dao vào khoang bụng của Hoa Thước, để máu tươi bắn tung tóe khắp người, khiến cho phòng ‘Thu’ khắp nơi đều là máu.

Đứa trẻ dị dạng trên mặt đất sợ hãi đến mức khóc thét lên, điều này đã kinh động đến ông chủ nhà trọ, cũng chính là Ryota Kamiya. Ông ta thông qua khe cửa nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong phòng——

Đứa bé quỷ nằm trong một vũng máu tươi đang la hét! Đứa bé quỷ cắn chết Hoa Thước rồi!

Ryota Kamiya sống chết bịt chặt miệng, phòng cho bản thân bởi vì sợ hãi mà kêu lên, ông ta lăn vài vòng trên đất sau đó chạy đi ngay.

Hoa Nhan cười nhếch mép, cô đứng trong phòng rất lâu, máu thấm từ tấm tatami xuống tấm gỗ bên dưới. Như nhận ra điều đó sau đó, cô nhanh chóng lấy giẻ và xô, lau đi lau lại vết máu trong phòng, trong miệng còn ngâm nga một bản nhạc ballad.

 

Đứa bé chết rồi, chỉ sống được vỏn vẹn mười ba tiếng, Hoa Nhan ôm đứa trẻ, đào đất dưới gốc cây trong sân và chôn xác đứa trẻ đã nguội hẳn xuống đó.

 

Cũng không biết đã qua bao lâu, cô ta ngất đi, lần nữa tỉnh lại, đối với những việc mà nhân cách thứ hai đã làm trước đó một chút cũng không hề hay biết. Do nhiều lần kích thích trước đó dẫn đến việc cô ta bị mất trí nhớ có chọn lọc, quên mất người anh trai yêu quý của mình là Hoa Thước, và quên mất rằng mình đã sinh ra một con quái vật.

 

Trong lúc Hoa Nhan bị hôn mê, Ryota Kamiya lại quay lại rồi, ông ta nhìn thấy vết máu biến mất, đây chính là đứa bé quỷ đã uống máu của Hoa Thước!

 

Xác của Hoa Thước vẫn còn ở đây, nếu như chuyện của đứa bé quỷ mà truyền ra ngoài thì phòng ốc của ông ta đừng mong có người thuê rồi! ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

Ryota Kamiya lấy hết can đảm, dùng tốc độ nhanh nhất chuyển cái xác ra ngoài, lại dùng cả ngày thay tấm chiếu tatami, sau đó thu dọn chuyện hậu sự thật sạch sẽ.

Nhân cách thứ hai sẽ chiếm lấy cơ thể của Hoa Nhan vào mỗi nửa đêm, cô ta tìm thấy một cuốn sách cổ, trong đó ghi lại rằng một đứa bé chết đột ngột sẽ không có kết quả tốt. Cô ta không thể chịu đựng nổi việc để con mình bị ăn thịt bởi những linh hồn ma quỷ, vì vậy cô ta đã làm như mô tả trong cuốn sách.

Đứa trẻ chỉ sống được mười ba tiếng, vì vậy phải dùng mười ba người sống để hiến tế.

Hơn nữa, bọn họ đều phải tự nguyện dâng hiến mạng sống của bản thân, dùng máu tươi của bọn họ để vẽ ra hoa văn siêu độ cho đứa trẻ đi về cõi cực lạc.

 

Làm thế nào để được như ý nguyện?

  

Rất đơn giản, thôi miên.

  

Đây sợ là bản sao duy nhất có "khoa học" trong trò chơi Hoàng Tuyền rồi.

  

Mỗi lần trước khi người chơi chết, Giang Ngạn Tuyết đều sẽ bị đau đầu kịch liệt, thậm chí còn có dấu hiệu trí nhớ bị phân mảnh. Lợi dụng khoảng thời gian phân mảnh đó, Hoa Nhan đi thôi miên người chơi.

  

【Xin chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, hoàn thành trò chơi! 】

  

Nghe thấy âm thanh thông báo, Giang Ngạn Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi.

 

Tìm ra được hung thủ thực sự sau tấm màn, trò chơi Hoàng Tuyền cũng ác ý lắm. Người bình thường làm gì có ai tự nghi ngờ chính bản thân mình? Trực tiếp đem thân phận của hung thủ ấn định vào chính bản thân mình, thế cũng ảo diệu lắm đấy!

Trò chơi lần này đối với Uông Dương bọn họ mà nói, không có cách để bảo vệ tính mạng, càng không có cách ngăn chặn cái chết, bởi vì bất luận là bọn họ ở yên hay hành động, kết cục cuối cùng vẫn sẽ là cái chết! Đừng nghĩ tới việc tìm thấy bất cứ đạo cụ cứu mạng nào, chỉ cần tìm thấy tên hung thủ là Hoa Nhan thì trò chơi sẽ bị hỏng rồi!

  

Giang Ngạn Tuyết nhớ lại lúc mới ban đầu vào trò chơi, điều kiện thông quan của cậu có hai lựa chọn. 1, tìm ra hung thủ thực sự sau tấm màn. 2, giúp đỡ người chơi đoàn kết tồn tại trong 7 ngày, giúp họ qua ải.

Cậu hoàn thành lựa chọn 1, nếu như hợp lý mà nói thì Vạn Chánh Hạo, Sài Nùng, Đỗ Vi, còn có Ryota Kamiya vẫn còn sống thì phải được cùng thông báo mới đúng chứ nhỉ…

  

Vào lúc Giang Ngạn Tuyết đang cảm thấy kỳ quái, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, cậu lại quay trở lại cổng của khách sạn Mười Ba.

【Chào mừng bạn đến với Trò chơi Hoàng Tuyền - Khách sạn Mười Ba. 】 - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

  

【Địa điểm trò chơi: Homestay

Nhiệm vụ ẩn tùy chọn:? ? ?

Luật chơi: Kể từ bây giờ, tên của bạn là Hoa Nhan, là một NPC. Bạn là một nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm bình thường, bạn đơn thuần tốt bụng không có bất kỳ mưu mô nào, là một người ngọt ngào và thuần khiết. Ước mơ của bạn là trở thành một họa sĩ, bạn rất quan tâm và thích trẻ con, vào kỳ nghỉ bạn đã đến khu nghỉ mát nổi tiếng ở thành phố B để nghỉ ngơi. 】

Lá gan của Giang Ngạn Tuyết kịch liệt chấn động!

 

Đây, đây không phải là lúc mới vào trò chơi sao?

  

【Vòng chơi này là điều kiện để ngài đăng ký trở thành "Tư cách người chơi cao cấp" của trò chơi, cần giữ cho đầu óc tỉnh táo, phản ứng lạnh lùng, cẩn thận tỉ mỉ, chúc ngài sớm thua!】

Có ý gì?

  

Thời gian bị đảo ngược rồi?

 

Cảm giác hoảng loạn tim đập thình thịch lại một lần nữa bao trùm lấy Giang Ngạn Tuyết, cái loại cảm giác kỳ lạ này đến không phải là không có lí do.

  

Tại sao tất cả sự việc quay ngược lại vậy?

 

Rốt cuộc tình tiết nào xảy ra vấn đề?

 

Bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ che giấu tuỳ chọn sao? Nếu như đã là nhiệm vụ tùy chọn, vậy thì đương nhiên có thể lựa chọn làm hoặc không làm… lẽ nào, bởi vì đây là cuộc chiến giành tư cách người chơi cao cấp, cho nên nhất định phải hoàn mỹ, kể cả nhiệm vụ ẩn cũng phải hoàn thành?

Giang Ngạn Tuyết nhớ lại nội dung nhiệm vụ ẩn của mình.

 

——Đi sâu vào cốt truyện trò chơi và biết hết tất cả sự thật.

 

Nhưng mà, hung thủ thực sự đằng sau tấm màn là Hoa Nhan, và toàn bộ cốt truyện của trò chơi cũng đã được tiết lộ rồi, tại sao lại không thể qua ải?

 

Có thiếu sót gì ở đây không? Biết tất cả sự thật, lẽ nào những gì bản thân đã giải mã và tìm ra sự thật, đều là giả hay sao?

Còn có, cái cảm giác mà trong lòng lúc nào cũng cảm thấy tâm loạn ý phiền, khiến cho Giang Ngạn Tuyết không lúc nào thấy an ổn, cái loại cảm giác bất an cực kỳ mạnh mẽ khi mới bước chân để khách sạn Mười Ba, cậu cảm thấy bản thân nhất định phải làm rõ.

"Là tiểu thư Hoa Nhan sao, chào mừng quay lại."

Một câu hỏi nảy lên trong đầu của Giang Ngạn Tuyết, nếu như trò chơi làm lại, thời gian đảo lộn, vậy thì ngoại trừ bản thân cậu ra thì những người chơi này có phải cũng sẽ làm lại từ đầu?

Bọn họ đã qua ải chưa? Nếu như qua rồi, vậy thì những người bây giờ bị giữ lại là ai? Có phải là một con người ảo do Trò chơi Hoàng Tuyền giữ lại dựa trên dữ liệu như ngoại hình và đặc điểm của người chơi không?

  

Nếu như bọn họ chưa qua, vậy có phải là đã bị rửa sạch ký ức, cùng với bản thân cậu chơi lại một vòng trò chơi?

  

Giang Ngạn Tuyết ngả về vế sau nhiều hơn, bởi vì biểu cảm của bọn họ quá tự nhiên quá cao siêu rồi, căn bản là không giống đang diễn!

 

"Tôi tên là Uông Dương, năm nay 34 tuổi, là một nhân viên bán thời gian bình thường, và tôi sống trong phòng có chữ ‘Đông’."

"Sao lại phải tự mình giới thiệu vậy, đây có phải đoàn du lịch dành cho đám người già không? Aiz, thật sự là một đoàn toàn người già rồi, già nua yếu ớt, chậc chậc chậc."

"Cô nói chuyện kiểu gì thế! Tuổi nhỏ học không tốt, lớn rồi nói năng bậy bạ! Miệng của cô là dùng để ăn cơm chứ không phải dùng để phun phân!"

"Tôi tên là Hoa Nhan, tôi làm việc trong một công ty thương mại, năm nay 25 tuổi, tôi ở phòng Thu, mong về sau được mọi người quan tâm nhiều hơn."

Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại, đến 12h05 đêm hôm đó, Bạch Phẩm Như đúng giờ đã chết rồi.

“Làm sao có thể như vậy? Cô ta đã làm gì?” Vẻ mặt Sài Nùng đầy hoảng sợ nói: “Cô ta đã vi phạm điều cấm kỵ của cái chết nên mới chết có đúng không?”

Uông Dương bình tĩnh lại, hỏi Quan Tầm đang khóc đầy nước mắt: “Không phải Bạch Phẩm Như uống quá nhiều thì sẽ ngủ ở phòng ăn công cộng sao?”

 

Không đợi Quan Tầm tiếp lời, Giang Ngạn Tuyết đã nói trước: "Các người đừng tranh luận nữa, hung thủ chính là tôi!"

Không khí trong nháy mắt đông cứng lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào trên người Hoa Nhan.

  

【Xin chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, hoàn thành trò chơi! 】

 

Ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau, bầu trời bắt đầu hửng sáng, chiếc lá phong có màu đỏ rực lửa nhàn nhã rơi trên mặt hồ sen, sau đó nhẹ trôi bồng bềnh.

 

【Chào mừng bạn đến với Trò chơi Hoàng Tuyền - Khách sạn Mười Ba. 】

【Địa điểm trò chơi: Homestay

Nhiệm vụ ẩn tùy chọn:? ? ?

Luật chơi: Kể từ bây giờ, tên của bạn là Hoa Nhan, là một NPC.】

Lại đến rồi??

 

Biết được tất cả sự thật, kể cả từng nguyên cớ động cơ hành động của Hoa Nhan cậu đều đã làm rõ rồi, còn kích hoạt được cả "Đoạn video ghi lại cả cốt truyện", như vậy vẫn chưa đủ sao?

Rõ ràng kịch bản về Hoa Nhan cũng nên kết thúc rồi, bởi vì quản trị viên đã thông báo "Qua ải trò chơi", nhưng tại sao luân hồi chuyển kiếp cứ lặp đi lặp lại vô thời hạn?

  

Vấn đề nằm ở đâu?

 

Giang Ngạn Tuyết đẩy cửa đi vào phòng, Ryota Kamiya vẫn như cũ đứng ở quầy lễ tân chào hỏi: "Là tiểu thư Hoa Nhan sao, hoan nghênh quay lai."

Giang Ngạn Tuyết nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại, cậu không ngừng có cảm giác bị đánh trống ngực, lần này, cậu đợi đến lúc Phúc Hồi bị chết.

Quan Tầm che lại đôi mắt khóc rống lên: “Ông ấy, ông ấy, ông ấy sao lại… ”

“Đừng giả bộ, trong lòng bà rõ ràng rất vui vẻ, lúc sáng không phải còn nguyền rủa người ta mau sớm chết một chút hay sao?”

“Tôi, đó là do tôi tức điên mới tùy tiện nói, tôi căn bản không muốn ông ta chết. Nghe lời này của anh ý tứ cứ như là nói tại tôi nguyền rủa nên ông ta mới chết? Ông ta căn bản bị quỷ giết chết, không liên quan gì tới tôi!”

Giang Ngạn Tuyết nhẫn nại ngồi đợi, đợi đến khi Đỗ Vi kéo tay của Ryota Kamiya lại, đợi đến khi Ryota Kamiya nói về chuyện của đứa bé quỷ: "Vị khách thuê kia là nữ, lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất hiểu chuyện, lại nhiệt tình, cho nên tôi đặc biệt chiếu cố. Sau này cô ấy có thai, bởi vì tôi hay làm búp bê gỗ, thế là lúc cô ấy chưa sinh tùy tiện làm mấy cái tặng cho. Sau đó, đứa trẻ ra đời, cô ấy thế mà, thế mà lại sinh ra quái vật!”

"Nó không phải quái vật, nó là con tôi, tất cả đều do một tay tôi làm!"

 

【Xin chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, hoàn thành trò chơi! 】

 

【Chào mừng bạn đến với Trò chơi Hoàng Tuyền - Khách sạn Mười Ba. 】

【Địa điểm trò chơi: Homestay

Nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ???

Luật chơi: Kể từ bây giờ, tên của bạn là Hoa Nhan…】

Còn nữa??

 

Tại sao vậy!

 

Giang Ngạn Tuyết cố gắng buộc mình phải bình tĩnh lại, mở cửa khách sạn lần thứ n, lần thứ n nghe đoạn đối thoại quen thuộc của Ryoki Kamiya, vòng lặp vô hạn này có thể khiến người ta phát điên!

 

Cảm giác hoảng sợ lại càng thêm mãnh liệt, nhất định là xảy ra sai sót ở đâu đó! Vấn đề không nằm ở Hoa Nhan và cốt truyện, mà ở những người chơi này!

Giang Ngạn Tuyết bước vào phòng ăn chung, đợi đến khi những người chơi này bước vào lần thứ n.

  

"Sao lại phải tự mình giới thiệu vậy, đây có phải đoàn du lịch dành cho đám người già không? Aiz, thật sự là một đoàn toàn người già rồi, già nua yếu ớt, chậc chậc chậc."

"Cô nói chuyện kiểu gì thế! Tuổi nhỏ học không tốt, lớn rồi nói năng bậy bạ! Miệng của cô là dùng để ăn cơm chứ không phải dùng để phun phân!"

"Ông già thô bỉ chết tiệt kia, thảo nào ông chết sớm vậy, tôi nhổ vào!"

  

"Mọi người đừng như vậy, đừng cãi nhau."

  

"Aiya, cô có phải là minh tinh không, cái người tên, tên là Bạch Phẩm Như đó!"

 

Trong lòng Giang Ngạn Tuyết chấn động ___ Có gì đó không ổn ở đây!

  

"Tôi tên là Hoa Nhan, tôi làm việc trong một công ty thương mại."

  

"Xem cô ta dập khuôn chưa kìa, cô ta là người máy chứ không phải người!"

"Người quản lý đã nhắc nhở tôi rằng có một NPC tên là Hoa Nhan, là một cô gái trong sáng, tốt bụng, hiền lành và đáng yêu. Đúng là như vậy."

Không đúng không đúng, cực kỳ không hợp lý!

Tại sao mỗi lần lời thoại đều giống hệt nhau? Không chỉ có lời thoại, mà cả biểu tình, hành động cũng đều giống hệt nhau!

 

Ngay cả khi những người chơi này mất trí nhớ và cùng cậu bước vào vòng tuần hoàn trò chơi vô tận, cũng không đến mức lần nào bọn họ cũng sao chép một cách hoàn hảo lời thoại và biểu cảm ban đầu khi bước vào trò chơi chứ?

  

Là mất đi ký ức, không phải bản sao, không phải máy móc!

  

Trên mặt Giang Ngạn Tuyết lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Lẽ nào bọn họ không phải là người? Bọn họ là những con người ảo do trò chơi Hoàng Tuyền dựa trên tính cách và cốt truyện của người chơi tạo nên? Thật ra Bạch Phẩm Như và đám người Uông Dương thật sự đã sớm qua ải rồi?

 

Giang Ngạn Tuyết đầu óc ong ong, cả người giống như là rơi xuống đáy vực lạnh lẽo!

 

Bạch Phẩm Như, Phúc Hồi, Vương Quyên, Chu Lệ, Uông Dương, Quan Tầm, Sài Nùng, Vạn Chánh Hạo, Chung Cương, Đỗ Vi, Ryota Kamiya, còn có đứa trẻ 5 tuổi Eiji Kamiya.

  

Mười hai người, toàn bộ đều là người giả!

Giang Ngạn Tuyết cứ nghĩ, mười hai người đó là người chơi, chỉ có bản thân là NPC. Trò chơi liên tục yêu cầu cậu đóng vai Hoa Nhan và diễn tốt vai trò của "NPC", còn nói rằng không được để cho bất kỳ ai phát hiện ra.

 

Đây là lánh nặng tìm nhẹ, nói chuyện thứ yếu để đánh trống lảng chuyện quan trọng, sau đó thừa nước đục thả câu, cố ý khiến cho cậu mắc cạn!

 

Bởi vì ____ Tất cả những người ở đây đều là NPC, chỉ có mình Giang Ngạn Tuyết cậu là người chơi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp