Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 33: Khách sạn Mười Ba


1 năm

trướctiếp

Editor: Đông Miên

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Giang Ngạn Tuyết kéo đứa bé trai quay về khách sạn.

Cách dẫn đến cái chết giống nhau y đúc, nạn nhân lần này là Chung Cường của phòng có chữ ‘Trúc’.

Có lẽ nhân duyên của Chung Cường ở trong đoàn đội không được tốt lắm, sau khi anh ta chết, mọi người đều không tỏ ra quá đau buồn hay hoảng sợ. Hoặc có thể những người đã chết đều là đám nhát gan, những người còn sống sót bây giờ đều là những người chơi cũ dày dạn kinh nghiệm, trật tự hiện trường bây giờ đã ổn định.

Nhân lúc không ai để ý, Giang Ngạn Tuyết bước vào căn phòng có chữ ‘Trúc’, nhặt con búp bê rối ở bên cạnh tay của Chung Cường lên. Không ngoài dự đoán, con búp bê bị thiếu mất một con mắt.

Con búp bê rối chìm trong vũng máu, chỉ có một con mắt, lặng lẽ nở nụ cười ác độc, trông vô cùng kinh dị.

"Ở bên ngoài tôi tìm thấy hai con rối." Hoa Nhan quay về hành lang, nói cho mọi người nghe khám phá mới của ‘cô’.

Vạn Chánh Hạo là người đầu tiên phát hiện ra nghi vấn: "Hình như mấy con rối của chúng ta đều có khuyết điểm."

Uông Dương chống cằm suy tư một lúc, đột nhiên nói: "Đúng vậy, con rối do Hoa Nhan tìm thấy thiếu mất một cánh tay trái và một cái chân trái, con rối của Chung Cương thì bị mất một con mắt trái, con rối của Phúc Hồi không có mắt phải, Bạch Phẩm Như là tay phải, Quan Tầm là chân phải. Con rối của tôi thì không có miệng, còn của mọi người thì sao?"

Đỗ Vi đáp: "Tai trái."

Vạn Chánh Hạo: "Tai phải."

Sài Nùng: "Không có mũi."

Vương Quyên: "Toàn bộ phần trên cơ thể."

Chu Lệ: "Đầu."

Hoa Nhan hơi giật mình, ‘cô’ kinh hoảng che lại miệng của mình: "Thật là, thật là khủng bố."

Vương Quyên sắc mặt trắng bệch: "Tai, mắt, mũi, miệng, thân trên, tứ chi, những thứ này cộng lại không phải thành một con người sao?"

Chu Lệ cũng bị dọa cho sợ bay màu: "Tổng cộng có mười hai con rối, bọn chúng phân biệt thiếu đi những bộ phận này, cùng lắp ghép lại thì sẽ thành con rối thứ mười ba! Con rối thứ mười ba chính là thằng bé quỷ, nó sẽ giết chết chúng ta!"

Đỗ Vi dứt khoát phủ định: "Suy nghĩ của cô quá vô lý rồi đấy."

Chu Lệ trừng cô ta: "Trò chơi Hoàng Tuyền không phải càng vô lý hơn à?"

Đỗ Vi không nói nên lời.

Giang Ngạn Tuyết trở về phòng, đã trôi qua ba ngày rồi, cậu tranh thủ thời gian xem lại điện thoại của Bạch Phẩm Như, đọc lướt như một cơn gió, đem tất cả những thứ không có tác dụng đều bỏ qua hết, cuối cùng cũng tìm thấy trọng điểm - -

—— Ngày 15 tháng 8, hàng xóm cách vách, cô kéo cái gì mà kéo? Làm ơn là nhìn vào gương đi, cứ nghĩ mình trẻ tuổi, thật sự tự cho rằng bản thân mình xinh đẹp, đúng là tiểu nhân không biết mình thấp kém!

—— 16 tháng 8, mặc thành cái đức hạnh gì thế kia, làm duyên làm dáng cho ai nhìn? Cô cứ không mặc quần áo luôn cho rồi, đi ra ngoài đường mà chạy khỏa thân đi!

—— Ngày 20 tháng 8, nghe có người nói, hàng xóm cách vách kia vị cưỡng hiếp. Tôi đã nói rồi mà, bình thường mặc hở hang thế kia, haha, không cưỡng hiếp cô thì cưỡng hiếp ai? Làm ơn đấy xem lại bản thân mình đi, đáng đời!

—— Ngày 21 tháng 8, trời ạ, đứa hàng xóm này không biết xấu hổ mà còn dám đi ra ngoài đường, nếu như là tôi á, từ sớm đã thấy gặp người khác là hổ thẹn, dứt khoát chết luôn đi cho xong!

—— Ngày 22 tháng 8, thật khiến người ta tức giận, rõ ràng đã đồng ý cho tôi đóng vai nữ số ba, tại sao phải tạm thời đổi người? Con chó cái đó nhất định là đút lót tiền để vào tổ phim, không biết xấu hổ mà gian lận, năm ngoái mình gặp vận xui gì không biết!

Lượng thông tin này quá đỗi dọa người, Giang Ngạn Tuyết cần thời gian để tiêu hóa.

Đầu tiên là nghi vấn về mặt thời gian, thời gian được thiết lập trong trò chơi là tháng Mười. Căn cứ vào khăn quàng cổ của Bạch Phẩm Như, cô ta rõ ràng là đã ở đây từ hai tháng trước.

Không, lúc đó khách sạn Mười Ba vẫn chỉ là một ngôi nhà cho thuê. Cần phải nói rằng Bạch Phẩm Như là người thuê trọ ở đây!

Điểm nghi vấn thứ hai, Bạch Phẩm Như không phải là sao nữ hạng nhất của Trung Quốc sao? Lại có thể vì vai trò của diễn viên thứ ba mà nổi trận lôi đình, tranh giành đến sứt đầu mẻ trán à.

Điểm nghi vấn thứ ba, hàng xóm cách vách rốt cuộc là ai?

Dựa vào manh mối, Giang Ngạn Tuyết đã suy ra phán đoán: Người hàng xóm đó là một người phụ nữ, trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc hở hang, điều kiện về mọi mặt đều không phân cao thấp với Bạch Phẩm Như, nếu không thì Bạch Phẩm Như đã không hay ghen ăn tức ở như thế này. Thật không may bị người khác cưỡng hiếp/ bạo hành, chịu sang chấn tâm lý, trở nên nhạy cảm, tự ti, thậm chí là trầm cảm.

Một tia sáng lóe lên trong đầu Giang Ngạn Tuyết!

Cái điện thoại này, có thật sự là của Bạch Phẩm Như không?

Manh mối cứ vào ngày 13 hàng tháng sẽ có người chết, ‘chuyến du hành’ của Bạch Phẩm Như, mối liên hệ giữa khách sạn Mười Ba và phòng trọ, còn có những bức ảnh bí ẩn được tìm thấy trong phòng tạp hóa.

Giang Ngạn Tuyết cần đến phòng của những người khác để tìm manh mối.

Cậu đi đến phòng có chữ ‘Trúc’, nội thất trong phòng vẫn như cũ, xác của Chung Cường vẫn nằm ở trung tâm.

Trong lòng của Giang Ngạn Tuyết ẩn ẩn có một suy đoán táo bạo, cậu cần phải đi xác nhận.

Chung Cường là một người nổi tiếng trên mạng, ‘Người nổi tiếng trên mạng’ đến cùng là thân phận ở thế giới sống hay là thân phận do trò chơi thiết lập?

Giang Ngạn Tuyết mở tủ lục tung vali của Chung Cường, đương nhiên có nhiều thứ thế này thì không thể toàn bộ là người chơi mang vào, mà là trò chơi cho phép người chơi chuẩn bị hành lý, quần áo các thứ, tài khoản du lịch, còn có một tấm thẻ nhớ.

Giang Ngạn Tuyết dứt khoát ấn thẻ nhớ vào điện thoại di động của Bạch Phẩm Như, bên trong có lưu trữ một số video, tất cả đều là bản sao lưu được Chung Cường ghi lại trong quá trình phát sóng trực tiếp.

Nhấp vào đó để xem - thế mà lại là hình ảnh của một người nào đó đang rơi xuống nước!

Khớp với dòng thời gian của một trong những bức ảnh trong phòng tạp hóa!

Trong video, Chung Cường đối mặt với máy quay, bày ra vẻ mặt rất bối rối, sợ hãi, thậm chí lo lắng, đẩy máy quay về phía hồ sen đang sôi sùng sục, miệng hét lên: "Trời ơi trời ơi, cô gái mấy ngày trước bị cưỡng hiếp thế mà đã chọn cách nhảy sông tự sát, cô ấy thật là đáng thương quá, kẻ hiếp dâm phải bị lãnh án tử hình!”

Máy ảnh của Chung Cường bị rung lắc dữ dội, chỉ có thể miễn cưỡng quay được một người đàn ông trẻ tuổi đến cứu người, chính là người đàn ông đẹp trai ở trong bức ảnh.

Ngoài ra, Giang Ngạn Tuyết còn thu hoạch được một số khác, máy quay của Chung Cường vừa mới lắc lư, vậy mà lại quay đến cảnh hai người đàn ông khác ở bờ đối diện, hai người đàn ông này chụp lại một đống lộn xộn ở bên hồ sen, nhìn ở góc độ này chính là tấm ảnh ở trong phòng tạp hóa!

Giang Ngạn Tuyết vội vàng nhấn nút tạm dừng, cẩn thận nhìn người đàn ông bên kia đang đứng ở bờ bên kia chụp ảnh, hóa ra là—

Sài Nùng và Vạn Chánh Hạo!

‘Đi ngang qua’ không chỉ có Bạch Phẩm Như, mà còn có Chung Cường, Sài Nùng, Vạn Chánh Hạo!

Từ tháng 8 bọn họ đã sớm sống ở đây rồi, từ lúc còn cho thuê nhà trọ mà sống ở đây!

Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào mọi người đã giả vờ suốt thời gian qua sao? Bọn họ giống với Kamiya Ryota, đều cùng nhau chứng kiến sự ra đời của đứa bé quỷ, nhưng lại giả vờ không biết?

Vậy thì diễn xuất phải gọi là quá đỉnh rồi!

Giang Ngạn Tuyết nhanh chóng nhấp vào đoạn video bên dưới. Đây là lần đầu tiên Chung Cường đến ngôi nhà cho thuê. Anh ta bắt đầu ghi hình từ trong sân, một bên đặt máy quay tiến gần, một bên giới thiệu về cái cây cứng cáp và to lớn ở trong sân, lúc đó lá cây vẫn còn xanh- - dường như thiếu đi máu tươi để tưới, phờ phạc rã rượi.

Máy quay di chuyển về phía trước, Chung Cường mỉm cười chào người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn trước mặt: "Đây là hàng xóm mới của tôi, các bạn khán giả thân mến và tôi cùng nhau qua chào hỏi đi!"

Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, đó là Vương Quyên.

"Dì ơi, đây là mẫu điện thoại di động mới của năm nay, tốc độ lên mạng rất nhanh, đến vẫy tay trước máy quay nào, một trăm triệu người đang theo dõi cô đó!"

"Hừ!" Vương Quyên cao ngạo hếch cằm lên: "Cái gì mà mẫu điện thoại di động mới, cái này đã lỗi thời rồi, nên vất đi thôi, cái của con gái tôi dùng mới là mẫu mới nhất, 8000 tệ, còn là phiên bản giới hạn 3000 cái ở trong nước.”

"Mẹ." Chu Lệ bước ra, vừa gọi người lại vừa ngượng ngùng xin lỗi Chung Cường, sau đó đẩy người mẹ thích khoe khoang của mình rời đi.

Chung Cường nhún vai, một chút cũng không để bụng, lại quay vào ống kính kể mấy câu chuyện cười, anh ta lùi về phía sau, lại không cẩn thận đụng phải ai đó.

Người bên kia mắng trước: "Anh bị làm sao vậy! Có biết nhìn đường không, mắt của anh mọc ở sau đầu à?"

Ống kính lại chuyển, là Bạch Phẩm Như.

Còn có Quan Tầm ôm một cái túi đi theo phía sau.

Phát hiện có ống kính, lại còn là đang phát trực tiếp, thái độ của Bạch Phẩm Như lập tức thay đổi, cô ta cười dịu dàng, ngại ngùng vỗ vỗ vai của Chung Cường, quay lại nói với Quan Tầm ở đắng sau: "Mang cho anh ấy hai gói que cay, vất vả cho anh trai rồi."

Chung Cương nhận lấy, mắt tiễn đại minh tinh và người trợ lý khiêm tốn rời đi, ống kính lại quay đến Kamiya Ryota ở trên quầy, hai người cùng chào hỏi nhau. Chung Cường bước vào hành lang, vừa mở cánh cửa căn phòng chữ ‘Trúc’ ra thì tình cờ gặp người đàn ông đẹp trai từ phía xa xa đang bước tới. - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app T.Y.T -

Ống kính đặc biệt rung mạnh quay về phía người đàn ông, Chung Cương cười haha nói: "Lần đầu gặp mặt, về sau mong được giúp đỡ nhiều hơn."

Người đàn ông đẹp trai cười đáp: "Tôi ở phòng có chữ ‘Thu’, tên là... "

Đoạn video kết thúc, suy đoán táo bạo cuối cùng cũng được chứng thực.

Còn phát hiện ra một bí mật bất ngờ.

Giang Ngạn Tuyết lấy thẻ nhớ ra, đặt ở cửa phòng ‘Trúc’, nếu như có người đi ngang qua đây lập tức sẽ phát hiện ra. Cậu quay về căn phòng có chữ ‘Thu’, đóng cửa lại, dùng tay đào sâu vào khe hở của tấm tatami và nhấc toàn bộ tấm chiếu lên!

Các vết đen phân bố xung quanh sàn gỗ, nhìn trạng thái này, rõ ràng là bị thẩm thấu từ tấm tatami mà ra.

Không phải là lớp sơn màu đen, càng không phải là chất lỏng không rõ danh tính của người ngoài hành tinh, mà đây là máu nhiễm độc!

Máu chứa các ion sắt hóa trị hai, bị oxy hóa trong không khí và chuyển thành màu đen tự nhiên.

Giang Ngạn Tuyết kéo vali của Hoa Nhan từ trong tủ ra, vì là con gái cho nên dùng vali màu đen, đương nhiên phụ nữ thích màu đen thì không có gì là sai cả, nhưng bề mặt của va li có cảm giác bị khô và se lại. Trong đầu của Giang Ngạn Tuyết đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, đây không phải là màu ban đầu của chiếc vali, nó đã bị sơn lại!

Để che đậy cái gì? Vết máu sao?

Nhớ lại người đàn ông đẹp trai trong video của Chung Cường, lúc anh ta đi ra có mang theo một cái vali, cái vali đó có màu hồng phấn!

Toàn bộ căn phòng có chữ ‘Thu’ đã được dọn dẹp sạch sẽ, thật đáng tiếc là đổi tấm tatami nhưng lại bỏ qua việc quét vôi lại sàn gỗ.

Giang Ngạn Tuyết đại khái là hiểu rồi, hiểu chuyện gì đã xảy ra với những người chơi đó, và phát hiện Hoa Nhan, NPC này đang che giấu điều gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ba giờ sáng, tiếng hét của Sài Nùng vọng lại từ ngoài cầu thang: "Mẹ nó, mọi người may đến xem này!"

Bọn họ phát hiện ra thẻ nhớ, dùng điện thoại của mình để xem mấy đoạn video.

Đỗ Vi ngẩn người ra: "Đây là chuyện gì, tất cả chúng ta đều mất đi ký ức à?"

"Không thể nào." Uông Dương kiên quyết phủ nhận. “Tôi tuyệt đối không trải qua tình huống thế này như trong đoạn video, kể cả mấy thứ đồ ở trong video tôi còn chẳng có ấn tượng gì."

Vạn Chánh Hạo: "Tôi thà tin đó là một bản sao trông giống hệt mình."

Video vẫn đang phát và khi gần kết thúc, Chung Cường chào hỏi người đàn ông đẹp trai.

Người đàn ông đó trả lời: "Tôi ở phòng có chữ ‘Thu’, tôi tên là Hoa Thước."

"Ai?" Uông Dương da đầu tê dại: "Anh ta nói anh ta là ai?"

"Hoa Thước." Chu Lệ quay đầy nhìn chằm chằm vào căn phòng có chữ ‘Thu’: "Anh ta cùng với Hoa Nhan có quan hệ gì?"

"Nhìn vào tuổi tác, có lẽ là anh em, hoặc là chị em đi?" Đỗ Vi đoán.

Vạn Chánh Hạo nói: "Quả nhiên là một NPC đặc biệt, trên người cô ta có rất nhiều bí mật. Cô ấy sống với người đàn ông tên là Hoa Thước trong phòng ‘Thu’, bây giờ Hoa Nhan còn sống, nhưng Hoa Thước lại biến mất. Mọi người còn nhớ những lời mà Kamiya Ryota đã nói không? Một người phụ nữ thuê trọ đã sinh ra một đứa bé quỷ, đứa bé quỷ cắn chết một người đàn ông, uống cạn máu của người đàn ông này."

Đỗ Vi hít vào một ngụm khí lạnh: "Ý anh là, Hoa Thước bị đứa bé quỷ giết chết?"

"Còn có, người phụ nữ nhảy sông tự tử trong đoạn video là ai?" Vương Quyên xen miệng vào: "Bây giờ những người phụ nữ còn sống ngoài tôi ra thì chỉ còn hai người Chu Lệ và Đỗ Vi các cô."

"Bà mới bị cưỡng hiếp ấy!" Chu Lệ tức giận rồi: "Còn có Hoa Nhan nữa mà, cái người NPC cả người bí ẩn ấy! Phải là họ hàng hoặc em gái chị gái mới có thể khiến Hoa Thước không màng tất cả lao xuống sông cứu người, nghĩ thế nào cũng không thể là tôi và Đỗ Vi, nhất định là Hoa Nhan!"

Đỗ Vi suy nghĩ một chút, sau đó kiên quyết gật đầu nói: "Chu Lệ nói rất có lý, Hoa Nhan bị người ta cưỡng hiếp, người sinh ra đứa bé quỷ rất có thể cũng là Hoa Nhan!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp