Toàn Vũ Trụ Đều Là Fans Của Ta

CHƯƠNG 13: NGÀY THỨ MƯỜI BA NGHÈO KHỔ


1 năm

trướctiếp

Editor: Hương Lan

“Tôi…” Vân Thanh hơi cảnh giác lên tiếng.

“Cậu chính là Vân Thanh!” Hai người xa lạ đột nhiên cùng nhau lên tiếng.

Vẻ mặt Vân Thanh có chút bối rối, lục lại ký ức của nguyên chủ, cậu chắc chắn rằng mình không quen biết họ.

Hai người lạ tiếp tục nói: “Chúng tôi nhận ra đôi mắt của cậu! Vì chúng quá đẹp!”

Vân Thanh hỏi một cách khó hiểu: “Các người là…”

Hai người lạ kích động nói: “Chúng tôi là người hâm mộ của cậu!”

“Người hâm mộ?” Vân Thanh kinh ngạc.

“Đúng vậy, ngày nào chúng tôi cũng xem《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》, ngày nào cũng nhìn thấy cậu!”

Lần này thì Vân Thanh đã hiểu.

“Không ngờ cậu ở ngoài đời lại đẹp như vậy!”

“…” Cũng, cũng, cũng tạm được.

Hai người lạ kia hào hứng nói: “Cậu ký tên cho chúng tôi đi.” Họ đưa bút cho Vân Thanh, mở một cuốn sổ đưa đến trước mặt Vân Thanh.

“Ký cái gì?” Vân Thanh chưa từng được yêu cầu ký tên như thế này bao giờ.

“Tên của cậu.”

Vân Thanh không biết phải làm sao để từ chối sự nhiệt tình này, cậu cúi đầu xuống, bắt đầu ký tên của mình lên bức ảnh canh chua há cảo.

Hai người lạ không ngừng khen ngợi tay nghề của Vân Thanh.

Chờ đến khi Vân Thanh ký tên xong.

Hai người lạ vui vẻ nhận lấy chữ ký và nói: “Vân Thanh, cố lên!”

Sau đó họ chạy đi nhanh như một làn khói.

Vân Thanh đứng im tại chỗ vẫn chưa phản ứng kịp.

Cậu, cậu vậy mà lại có người hâm mộ.

Có hai người hâm mộ!

Có hai người hâm mộ lịch sự như vậy!

Cậu *hậu tri hậu giác mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng rằng một ngày mình sẽ có thể thu hút được người hâm mộ bằng những món ăn của mình.

Mặc dù chỉ có hai người, nhưng cảm giác được công nhận thật tuyệt.

Cậu không nhịn được mà cười thành tiếng, vui vẻ bước lên lầu hai, tìm chủ nhà, bổ sung nửa tháng tiền nhà còn lại, dù trong tay chỉ còn lại có mười lăm tinh tệ, cậu cũng không cảm thấy đau đớn.

Cậu vui vẻ trở lại tầng hầm, dọn dẹp vệ sinh.

Cậu chợp mắt ngủ trưa một lát.

Mơ một giấc mơ thật đẹp.

Đến chập tối, cậu thu dọn quần áo và những đồ dùng cần thiết hàng ngày, cho vào trong một chiếc túi màu đen, đeo túi đi tới chung cư Tinh Châu.

Cậu lại mất ba tiếng rưỡi để phân loại hết đống rác.

Sau khi tự sửa sang lại một chút, uống thêm chút dịch dinh dưỡng bổ sung thể lực, cậu mới đi bộ đến khu ký túc xá số 1 của《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》.

Lúc này, Vi Nhất, Vi Nhị, Vi Tam cũng đã tới.

Vi Nhất vừa mở miệng đã nói: “Vân Thanh, cuối cùng cậu cũng tới, nửa tiếng sau chúng ta phải họp rồi.”

“Nửa tiếng sau?” Vân Thanh hỏi.

“Ừ, tin tức vừa được thông báo trên quang não, nhưng người máy nói quang não của cậu bị hư rồi, vậy nên tôi mới đặc biệt tới báo cho cậu biết một tiếng.” Vi Nhất nói.

“Được, cảm ơn cậu.” Vân Thanh nói.

Vi Nhất cười nói: “Không cần khách sáo như vậy! Về sau chúng ta chính là bạn bè mà.”

Vân Thanh gật gật đầu, xoay người đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, được tắm nước nóng thoải mái dễ chịu, thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi tiện tay giặt sạch bộ quần áo đã thay, lúc cậu bước ra để phơi quần áo thì cũng vừa đúng lúc quang não của Vi Nhất nhận được tin tập hợp.

Vi Nhất lập tức thông báo cho Vân Thanh.

Vân Thanh đi theo nhóm của Vi Nhất vào phòng họp.

Trong phòng, Pierre và Dana đã ổn định chỗ ngồi.

Lúc Vân Thanh đến trước bàn đã nhìn thấy nước và dịch dinh dưỡng vị trái cây được bày biện ở đó.

“Ngồi xuống đi.” Dana nói.

Hai mươi tư thí sinh ngồi xuống.

Vân Thanh vừa mới tắm rửa xong, đúng lúc đang khát, cậu liền cúi đầu uống nước.

Dana mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp.”

Vân Thanh nhìn về phía Dana.

Đầu tiên, Dana đưa ra các vấn đề trong buổi phát sóng trực tiếp lần thứ ba của 《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》 bao gồm các góc quay còn thiếu, cách ứng xử, việc thiếu chỗ ngồi,... hy vọng các thí sinh sẽ chú ý nhiều hơn.

Sau đó, cô ấy mới nói: “Sau khi mở khóa chế độ mô phỏng ăn thử đa chiều trong kỳ ba của《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》, nó mang lại hiệu quả không tồi, số lượng khán giả trực tuyến cao nhất đạt tới mười lăm vạn người.”

Mười lăm vạn?

Là gấp đôi kỳ hai.

Các thí sinh vô cùng ngạc nhiên!

Dana nói tiếp: “Các suất đồ ăn thử của các thí sinh đang ngồi ở đây đều đã được bán hết, đây là một kết quả tốt, tuy nhiên năm suất ăn thử giờ đã không còn đủ để đáp ứng nhu cầu của khán giả trực tuyến nữa.”

Lina hỏi: “Muốn tăng số lượng suất ăn thử sao?”

Dana gật đầu: “Đúng vậy, bắt đầu từ kỳ thứ tư, mỗi thí sinh sẽ có thêm năm suất ăn thử, tức là mỗi thí sinh sẽ có tổng cộng mười suất ăn thử, về sau sẽ căn cứ theo biểu hiện của thí sinh và dữ liệu trực tuyến để tiến hành điều chỉnh.”

Mười suất!

Đó chính là mười tinh tệ tiền hoa hồng.

Vân Thanh mừng thầm trong lòng.

Các thí sinh khác đều nở nụ cười.

“Ngoài ra, quán quân cũng được tăng thêm mười suất.” Dana nhìn về phía Vân Thanh nói: “Có nghĩa là Vân Thanh sẽ có hai mươi suất ăn thử trong tập thứ tư.”

Vân Thanh giống như bị cái bánh có nhân từ trên trời rơi trúng khiến cho cả người đều choáng váng, hai mươi suất ăn thử chính là hai mươi tinh tệ đó.

Lina vẻ mặt hâm mộ.

Vi Nhất, Vi Nhị và Vi Tam cũng vui mừng cho Vân Thanh.

Vẻ mặt của Đỗ Đặc đột nhiên cứng đờ.

“Mọi người nhất định phải cố gắng hết sức.” Dana nói.

“Quán quân của kỳ nào cũng được tăng thêm mười suất sao?” Đỗ Đặc không vui hỏi.

“Cái này thì cũng không chắc.” Dana sắc mặt không đổi trả lời.

Đỗ Đặc tiếp tục hỏi: “Vậy quán quân mỗi kỳ đều được tăng thêm suất là chắc chắn đúng không?”

“Theo lý thuyết thì đúng là vậy.” Dana gật đầu.

“Quán quân mỗi kỳ đều sẽ dựa vào điểm mà giám khảo và khán giả cho sao?”

“Cũng không phải.” Dana nhìn Đỗ Đặc hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Tôi muốn nói rằng vì chúng ta là một cuộc thi ẩm thực lớn, chúng ta nên thi đấu một cách công bằng và chính đáng, chứ không phải đầu cơ trục lợi.” Đỗ Đặc liếc nhìn Vân Thanh.

“Ai đầu cơ trục lợi?” Dana lạnh lùng hỏi.

Đỗ Đặc nhận ra ánh mắt của Dana, hơi chột dạ, sau đó lại hợp tình hợp lý mà nói: “Không có ai, tôi chỉ đang nói là muốn thi đấu một cách công bằng công chính mà thôi.”

Không đợi Dana trả lời, Pierre đã hỏi trước: “Thế nào mới tính là công bằng công chính?”

“Chúng ta đều biết rằng hấp, nướng và chiên rán là phương pháp nấu ăn của ẩm thực giữa các hành tinh và Trái Đất cổ đại, không thể bởi vì khi chúng ta đều hấp, nướng, chiên rán, có vài người lại chỉ biết làm chút canh, súp để câu view, nhưng thật ra lại không có chút thực lực gì cả.” Lời nói này của Đỗ Đặc đã vô cùng rõ ràng.

Vi Nhất ghé vào tai Vân Thanh thì thầm: “Vân Thanh, hình như cậu ta đang nói cậu.”

Vân Thanh nhỏ giọng nói: “Không phải nói tôi.”

“Tại sao không phải nói cậu?”

“Bởi vì tôi thuộc phái thực lực.”

“…” Vi Nhất nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vân Thanh, bỗng nhiên cảm thấy rất đáng yêu.

Vân Thanh căn bản không ngồi đúng chỗ có số của mình.

Đỗ Đặc hiển nhiên không thấy được biểu cảm mình muốn trên mặt Vân Thanh, trong lòng bực bội.

Pierre nói: “Cái này tôi muốn giải thích một chút, ba tập đầu tiên sẽ do tổ tiết mục của chúng tôi sắp xếp, cho thí sinh có quyền tự do lựa chọn, bạn có thể luôn luôn chọn làm thịt nướng, cũng có thể luôn luôn chọn làm súp.”

Đỗ Đặc nghe vậy trong lòng có chút khó chịu.

“Hơn nữa ẩm thực cũng không phân biệt phương pháp hay nguyên liệu nấu ăn, nếu nấu súp tốt, đó cũng là thực lực.” Pierre chế giễu Đỗ Đặc một chút, tạm dừng hai giây rồi nói: “Cho dù cậu không đề cập tới vấn đề này, tổ tiết mục của chúng tôi cũng sẽ điều chỉnh lại trong cuộc thi ẩm thực kế tiếp.”

Đỗ Đặc nhìn Pierre.

Pierre nhìn về phía Dana.

Dana tiếp lời: “Ba tập đầu của chương trình có hiệu quả không tồi, để nâng cao hiệu quả của chương trình, ở cuối tập ba, chúng tôi đã khảo sát những món ăn mà khán giả trực tuyến muốn thưởng thức và đưa ra chủ đề là “gạo”, vậy nên chủ đề của chương trình trong tập thi đấu thứ tư sẽ là “gạo”.”

Gạo?

Hầu hết mọi người ở các hành tinh đều biết nấu cơm và làm cơm chiên trứng, đây cũng là những món ăn thường thấy trong các chương trình ẩm thực trước đây, vẫn luôn bị khán giả chỉ trích, sao tổ tiết mục lại lấy “gạo” làm chủ đề chứ.

Dana nói: “Chủ đề ‘gạo’ này không nhất thiết phải là nấu cơm, làm cơm chiên trứng, nó có thể là món tráng miệng ngọt, có thể là đồ uống, có thể là món để trang trí, tôi tin rằng các bạn có thể phát triển nó thông qua sự thông minh và khéo léo của mình.”

Các thí sinh nghe xong đều im lặng suy nghĩ.

Chỉ chốc lát sau, trên mặt Đỗ Đặc đã lộ ra ý cười.

Cách đây không lâu, cậu ta vừa học xong một loại phương pháp nấu cơm từ một bậc thầy về dinh dưỡng học, cậu ta tin rằng người nghèo như Vân Thanh này chắc chắn sẽ không biết.

Loại đồ ăn như gạo này, cậu ta cũng không tin Vân Thanh có thể nấu thành súp được.

Tưởng tượng đến việc Vân Thanh không lấy được vị trí quán quân, trong lòng cậu ta liền vui sướng.

Cậu ta nôn nóng không thể chờ nổi mà muốn ngay lập tức bắt đầu kỳ thi đấu thứ tư.

Dana hỏi lại: “Còn có vấn đề gì nữa không?”

“Không có.” Các thí sinh đều đã có ý tưởng của riêng mình.

“Vậy thì hãy bắt đầu chọn nguyên liệu nấu ăn đi.” Dana nói.

Vân Thanh đi theo các thí sinh tiến vào kho đông lạnh một lần nữa, bên trong thùng chứa vẫn là rau, thịt, cá, trứng như ngày hôm qua, chỉ là ở đó đã có nhiều gạo hơn, chắc hẳn là do tổ tiết mục vừa mới bổ sung vào hôm nay.

Các thí sinh sôi nổi cầm khay đi lấy gạo.

Vân Thanh đi theo về phía trước, lại thấy có một đống gạo trong một cái thùng trống trơn, gạo này hình như đã bị ngâm nước đến trương ra.

Cậu khó hiểu hỏi: “Sao lại có gạo ở chỗ này?”

“Nó đã bị ngâm nước.” Dana giải thích với Vân Thanh: “Là do người máy vận chuyển gạo hỏng ở trong kho gạo tới, ông chủ kho gạo uống nước trong lúc đi kiểm tra người máy, vô tình làm đổ nước vào một góc của thùng gạo, một phần gạo vẫn luôn bị ngâm trong nước, sau khi được vận chuyển đến đây chúng tôi mới phát hiện ra, họ đã bồi thường bằng tinh tệ.”

“Đã ngâm bao lâu rồi?”

“Sắp được một ngày rồi.”

Vân Thanh duỗi tay lấy hai hạt, trước tiên là đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại cho vào miệng nhai nhai, gạo đã được ngâm mềm, xác thực đã bị ngâm trong nước.

Một nguồn cảm hứng chợt lóe lên trong đầu cậu, cậu quay đầu hỏi Dana: “Tôi có thể dùng chỗ gạo này không?”

Dana ngạc nhiên hỏi: “Cậu định dùng gạo này sao?”

Vân Thanh gật đầu.

“Cái này bị ngâm hơi lâu rồi.”

“Không lâu, vừa đúng lúc.”

“Chắc chắn?”

“Chắc chắn!”

Dana nghi ngờ nhìn Vân Thanh.

Vân Thanh chờ mong hỏi: “Có thể chứ?”

“Có thể.”

“Cảm ơn.”

Vân Thanh vội vàng vớt gạo ướt vào trong khay.

Dana không thể hiểu nổi Vân Thanh, cô ấy thậm chí còn rất muốn hỏi Vân Thanh là đang muốn làm cái gì.

Nhưng trước khi tiến hành cuộc thi ẩm thực thì không thể tiết lộ món ăn thí sinh sẽ làm trong cuộc thi, dễ tạo thành mấy chuyện tham khảo, chơi xấu linh tinh, rất phiền toái.

Vì thế cô đành đè nén sự nghi ngờ của mình xuống.

Nghĩ đến Vân Thanh từ lúc bắt đầu thi đấu đã không giống những người khác, cô ấy cũng liền mặc kệ.

Bên này, sau khi Vân Thanh lấy gạo thì lại lấy thêm chút thịt heo, xương heo, ớt cay, các loại rau để làm nguyên liệu nấu ăn, sau đó xếp vào hàng các thí sinh, cùng nhau ra khỏi kho đông lạnh.

Trong lúc đi tới trường quay phát sóng trực tiếp, Đỗ Đặc cố ý đi chậm lại một bước, đi song song với Vân Thanh, nhìn khay nguyên liệu nấu ăn của Vân Thanh, nói: “Sẽ không phải lại làm cháo rau xanh chứ?”

Vân Thanh không có ấn tượng tốt gì với Đỗ Đặc, nói: “Không phải.”

“Ồ, lần này có thịt, có thể là làm cháo thịt.”

“Cũng không phải.” Vân Thanh.

“Vậy cậu muốn làm cái gì?”

“Vẫn là làm súp.” Vân Thanh cười nói.

Đỗ Đặc nghe ra Vân Thanh đang châm chọc mình, cậu ta hừ một tiếng.

Vân Thanh tiếp tục nói: “Nấu súp tốt, cũng là thực lực, không phải sao?”

“A.” Đỗ Đặc cười nhạo một tiếng: “Đừng đắc ý, lát nữa thua rồi lại khóc.”

“Nói không chừng tôi còn là quán quân đấy.”

“Cậu đừng có tưởng bở!” Đỗ Đặc trợn trắng mắt nhìn Vân Thanh, đi thẳng về phía trước.

Vân Thanh cũng không thèm để ý.

Nghĩ đến hôm nay có thể kiếm hai mươi tinh tệ tiền hoa hồng từ việc ăn thử, cậu liền tràn đầy tình yêu đối với ẩm thực, đi nhanh đến trường quay phát sóng trực tiếp.

Còn một khoảng thời gian nữa chương trình mới bắt đầu lên sóng, tổ tiết mục đang suy xét đến vấn đề thời lượng phát sóng trực tiếp, ekip chương trình yêu cầu các thí sinh trước tiên phải rửa sơ qua rau, thịt và nguyên liệu nấu ăn một lần, để có thể mau chóng bước vào trạng thái phát sóng trực tiếp.

Lúc này, Vân Thanh cũng rửa sạch qua thịt heo, xương heo và rau xanh một lần, đồng thời ngâm gạo vào trong nước, nhìn nhân viên công tác của《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》 bắt đầu vận hành thử, tiến hành kiểm tra điều chỉnh, rất nhanh đã tới mười một giờ rưỡi, giám khảo và khán giả đều đã tới.

Các giám khảo vẫn là bốn vị trước đó.

Nhưng khán giả lại không giống như trước.

Vi Nhất ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Vân Thanh: “Đổi khán giả rồi.”

“Sao lại đổi người?” Vân Thanh hỏi.

“Trước kia là dùng tiền để mời, từ tập này trở đi thì phải mua vé mới có thể vào trường quay phát sóng trực tiếp.”

“Mua vé? Đó chẳng phải sẽ là khoản thu lớn nhất của tổ tiết mục sao?”

“Chứ còn gì nữa!”

“Thế nào?”

“Nếu số lượng người xem trực tuyến của chương trình không ngừng tăng lên, sẽ có thêm cả doanh thu quảng cáo và tài trợ nguyên liệu nấu ăn nữa, hôm đó tôi nghe Dana nói chuyện điện thoại, hình như đang bắt đầu thương lượng làm quảng cáo rồi.”

“Thật sự?” Vân Thanh thật lòng hy vọng Pierre và Dana sẽ kiếm được tiền.

“Thật, bây giờ chương trình của chúng ta cũng đã có chút tiếng tăm trên Tinh Võng rồi, nếu chương trình của chúng ta có thể vượt ra khỏi phạm vi của hành tinh 1314, truyền phát tin trên đài truyền hình toàn tinh tế và trên toàn Tinh Võng, thì nhóm thiết kế chương trình sẽ kiếm được rất nhiều tiền!” Vi Nhất nói.

“Đỉnh quá vậy!” Đây là lần đầu tiên Vân Thanh biết được chương trình còn có thể trở nên tuyệt vời như vậy.

“Ừ, đến lúc đó nói không chừng phần trăm hoa hồng hàng ngày của chúng ta cũng lên đến ba hoặc năm ngàn tinh tệ.”

Ba hoặc năm ngàn tinh tệ?!

Bằng tiền một bộ quang não!

Một ngày là có thể kiếm một bộ quang não!

Trong lòng Vân Thanh liền dậy sóng.

Ừm, phải làm thật tốt.

Cuộc nói chuyện giữa cậu và Vi Nhất bị gián đoạn khi giọng của Dana và người máy hình tròn vang lên.

Kỳ thứ tư của《Cuộc thi ẩm thực lớn giữa các hành tinh》chính thức bắt đầu.

Đầu tiên, Vân Thanh luộc xương heo trong một cái nồi.

Hành động này của Vân Thanh lọt vào mắt Đỗ Đặc, Đỗ Đặc cười gằn một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên Vân Thanh vẫn sẽ dùng hai chiêu này, một là nấu cháo hai là nấu canh.

Khi cậu ta đang định thu hồi ánh mắt thì thấy Vân Thanh trực tiếp đổ gạo và nước vào trong máy ép hoa quả.

Gạo trong nháy mắt đã biến thành nước gạo.

Này, cậu đây là đang muốn làm gì?

* Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp