Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 36: Công viên giải trí (7)


1 năm

trướctiếp


Sau đó mọi người bắt đầu rút thăm. Những người khác thì rút được những thứ bình thường không có gì đặc biệt, nhưng Nhan Giang Lâm lại rút được vé phòng của một biệt thự trên đỉnh đồi, biệt thự này chẳng những có đủ loại tiện nghi như bể bơi, sân bóng rổ, sân tennis, suối nước nóng, còn bao gồm phục vụ miễn phí bữa sáng và bữa khuya ... Mặc dù không ai trong phó bản kinh dị này có thời gian để thưởng thức nó.
Những người khác lộ ra vẻ hâm mộ, dù sao thì những người không được bốc thăm có lẽ sẽ chỉ có thể ở khu cắm trại bên cạnh đỉnh núi vào ban đêm. Tuy rằng không thể so sánh mức độ an toàn trước khi vào ở, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy khu cắm trại này rất nguy hiểm! Đến rửa mặt còn phải rửa ở ngoài trời, ngẫm lại đã khiến mọi người không có cảm giác an toàn.

Bạch Vấn Hạ sửng sốt, chẳng lẽ ... Nhan Giang Lâm chính là người cực kỳ may mắn trong truyền thuyết?
Cậu không khỏi đến gần Nhan Giang Lâm, trong lòng nghĩ đối phương có thể sẽ chia cho mình ít nhiều sự may mắn.
 Nhan Giang Lâm sao có thể nghĩ đến suy nghĩ đơn giản của Bạch Vấn Hạ, ​​trong mắt anh ấy lộ ra vẻ phức tạp, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục ở chung với Bạch Vấn Hạ như thế này được, cũng không thể cho cậu thêm kỳ vọng, nên thờ ơ nói: “Tôi đi trước, các người làm gì thì làm.”
Anh ấy luôn đơn độc một mình, những người khác đều không cho rằng hành động của Nhan Giang Lâm có gì kỳ quái, chỉ có Bạch Vấn Hạ vì tuân theo thiết lập của một fan mà nói vài câu để giữ anh ấy lại, nhưng anh ấy càng đi nhanh hơn.

Bạch Vấn Hạ ở trong lòng thở dài; “Nhan Giang Lâm này giống như hận không thể tránh xa mình, chắc là không có hảo cảm gì với mình, xu hướng giới tính của anh ấy chắc chắn sẽ không vặn vẹo. Không tồi, mình chính là ngưỡng mộ người như vậy, lần sau mình sẽ tiếp tục sử dụng thiết lập tính cách của fan anh ấy. ”

Nghĩ vậy, Bạch Vấn Hạ vươn tay lấy ra năm tờ giấy trong hộp.

Bốn thứ đầu tiên rất phổ biến và chúng có mặt khắp công viên giải trí, bao gồm gậy ánh sáng, búp bê, bài và mặt dây chuyền hình linh vật của công viên giải trí. Tác dụng của chúng là để giảm xác suất gặp phải quỷ hồn, tất cả đều được Bạch Vấn Hạ biếm vào lãnh cung.

Cuối cùng, rút được một vé phòng trong biệt thự trên đỉnh núi, thậm chí còn là vé có thể đưa hai người bạn đồng hành đến ở cùng. Địa chỉ cùng một ngọn núi với Nhan Giang Lâm, phỏng chừng mọi người có thể gặp lại nhau vào buổi tối.

Bạch Vấn Hạ: "..." Lần này hút may mắn còn hút đến đỉnh cao như vậy.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sửng sốt, sau đủ loại sự tích trước đó, họ ít nhiều gì đều đưa ra kết luận: Các CP trước đó đều là sai trái, chân ái của Bạch Vấn Hạ chắc chắn là Nhan Giang Lâm! 
Không ngờ rằng ngay sau khi có người đưa CP mới lên, Nhan Giang Lâm đã lạnh lùng rời đi. Khán giả có chút buồn bã, rốt cuộc lần này chia tay có lẽ sau này sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, kết quả là lập tức rút được vé phòng trong cùng một biệt thự?

“Đây chính là ông hoàng may mắn đi, không đúng, tôi mới là ông hoàng may mắn, đến cả ông trời cũng đang giúp tôi đu cp!”
“Các người cũng nghĩ nhiều rồi, Hạ Hạ chỉ là có chút ngưỡng mộ Nhan Giang Lâm này, sao có thể là tình yêu? Tôi vẫn khẳng định rằng Hạ Hạ và boss của phó bản trước mới là thật.”
“So với những điều này, chúng ta nên lo lắng hơn về lúc sau bữa tối, streamer rõ là đang đưa dê vào miệng cọp.”
...
Sau khi Bạch Vấn Hạ rút thăm xong. Địch Gian đã theo lại đây một cách tự nhiên, dù sao thì hai người họ cũng có mối quan hệ đồng đội lâu dài.
Tiêu Thịnh cũng căng da đầu nói: “Mang cả tôi đi.” Anh ta nhớ lại vừa rồi mình đã đắc tội Bạch Vấn Hạ. Nếu không nhân lúc tổ đội làm ra vài chuyện đáng tin để Bạch Vấn Hạ tha thứ cho mình, thì ngày tháng sau này e là sẽ không dễ dàng.

Bạch Vấn Hạ vốn dĩ không muốn, nhưng sau khi nghĩ lại, trong trò chơi vừa rồi, người đàn ông đeo kính Tiêu Thịnh này từ đầu đến cuối dường như chẳng có tác dụng gì, chỉ ở bên cạnh mò cá vẩy nước, có mỗi Địch Gian móc ra vũ khí chiến đấu với quái vật ...  Danh tiếng của người đàn ông này có lẽ là chiêu trò marketing, nhưng đồng đội như vậy mới là thứ cậu thực sự cần! Cậu lập tức tỏ vẻ vui mừng: “Tốt lắm, mọi người có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Bọn họ đã tốn nhiều thời gian trong trò chơi trước đó, lúc này sắc trời cũng kong6 còn sớm, đèn bên trong công viên giải trí đều được bật lên, sương mù cũng càng thêm dày đặc, tầm nhìn rất kém, chỗ không có đèn thì xoè tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Lúc này cả ba người cảm thấy đói bụng vô cùng, lại một lần nữa tiến vào trạng thái thể lực suy yếu.

"Chúng ta có nên đến một nhà hàng gần đây không?" Tiêu Thịnh gợi ý: "Đó là nơi tôi ăn vào buổi trưa. Đồ ăn có vị khá ngon và không nguy hiểm. Mặc dù nó không tốt bằng nhà hàng sang trọng mà Nhan Giang Lâm rút thăm được, nhưng đó đã là nhà hàng miễn phí tốt nhất rồi ... ”

Ngay khi anh ta nói xong, một chiếc xe của công viên giải trí trông giống như một cỗ xe bí ngô lao ra khỏi màn sương mù và dừng lại trước mặt ba người.

Sau khi tài xế quay đầu, anh ta kính cẩn xuống xe, cúi chào Bạch Vấn Hạ, mặt nạ trên mặt hiện lên một vài bông hoa nhỏ, như muốn biểu lộ nội tâm vui mừng, nói: “Ông chủ phái tôi tới đón ngài đi dùng cơm.”
Tiêu Thịnh nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Những người khác đều phải tự mình tìm chỗ ăn, tại sao Bạch vấn Hạ lại có tài xế đến đón. Chẳng lẽ là dịch vụ của công viên giải trí mà anh ta không biết.
 "Khụ khụ, tôi còn có hai người nữa ở đây ..." Bạch Vấn Hạ cảm thấy thật xấu hổ, buổi trưa mang Địch Gian đi ăn cơm cùng không nói, vậy mà giờ còn muốn đưa cả hai người đi cọ cơm.

"Chắc hai người này là bạn đồng hành của ngài? Hai người họ đương nhiên có thể đến cùng ngài. Ông chủ sẽ không bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy." Tài xế nhìn về hai người kia, mặt nạ không biểu lộ cảm xúc gì, hiển nhiên là không thèm để ý đến họ.
Cứ như vậy ba người cùng nhau bước lên xe. Theo như lẽ thường thì nơi này vốn dĩ nên có hành khách quỷ ngồi, sẵn sàng tấn công du khách bất cứ lúc nào, đây cũng là khảo nghiệm của ông chủ công viên giải trí. Nhưng sau buổi trưa, ông chủ công viên giải trí đã có suy nghĩ ​​khác với Bạch Vấn Hạ​​, đương nhiên không có khả năng để các quỷ hồn trên đường chiếm được chỗ tốt.
“Đây là đang đi đâu vậy?” Tiêu Thịnh không dám quấy rầy Bạch Vấn Hạ, vì vậy anh ta hỏi Địch Gian bên cạnh.

Địch Gian có cảm giác vượt trội từ trong lòng, tỏ vẻ của người từng trải nói: “Đây là lời mời từ ông chủ công viên giải trí. Anh không biết chứ, anh Bạch đã ở trước mặt ông chủ công viên giải trí không sợ hãi nguy hiểm mà thản nhiên trò chuyện cười nói.” Cậu ta đã sửa lại xưng hô với Bạch Vấn Hạ từ lúc nào, thậm chí còn có dáng vẻ tự hào.
Tiêu Thịnh: “...” Trước đây anh ta chưa từng biết có chuyện như vậy!

Vốn dĩ Tiêu Thịnh cho rằng đãi ngộ của Nhan Giang Lâm đã là khá tốt trong phó bản, buổi trưa anh ấy rút được vé đi ăn trưa tại nhà hàng sang trọng, không giống như anh ta chỉ có thể đến một nhà hàng bình thường, nhưng sau khi gặp Bạch Vấn Hạ, anh ta nhận ra bản thân mình như đứa nhỏ chưa trải sự đời ...

Đây chính là cảm giác ôm đùi sao!
-----

Chiếc xe đang chạy trong công viên giải trí, đi qua nhiều trò chơi, có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của du khách trong một số trò chơi đang hoạt động, rất đáng sợ. Những người trên xe rất an toàn trên suốt quãng đường. Không nói đến quỷ quái phá phách trên xe, mà trên đường đi cũng không có du khách nào, như sợ làm phiền các vị khách quý trên xe.

Chỉ là khi xe rẽ vào một khúc cua, đột nhiên Bạch Vấn Hạ nhìn thấy một đứa trẻ đeo mặt nạ hồ ly trong nháy mắt biến mất ở góc đường. Cách đó không xa là một nhà hát đổ nát, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến cho người ta có một cảm giác bất an, đây là nhà hát ban ngày cậu lấy được vé xem biểu diễn vào buổi tối.

Trên tầng hai của nhà hát, một bóng trắng kỳ lạ lướt qua, như thể có một đôi mắt âm lãnh đang nhìn Bạch Vấn Hạ.

“Nhà hát này nhìn như nhà ma, mình sẽ đến xem nó sau bữa tối vậy.” Bạch Vấn Hạ thầm nghĩ, nhưng cậu vẫn nuôi hi vọng rằng đây sẽ là bữa tối cuối cùng.

Cuối cùng, xe dừng lại bên nhà hàng sang trọng giữa sườn núi.
Sau khi được kiểm tra, Bạch Vấn Hạ và hai người còn lại được người phục vụ dẫn lên tầng hai. Ở đây còn có cửa sổ sát đất rất lớn, nếu không phải có sương mù dày đặc bên ngoài, không chừng có thể phóng tầm mắt ra ngắm nhìn cảnh đẹp dưới chân núi. Chỉ có một bàn ăn trong đại sảnh, xung quanh là đủ loại thiết bị trò chơi.

Ông chủ công viên giải trí đã đợi sẵn bên trong, anh ta cười với Bạch Vấn Hạ, ​​thái độ có vẻ rất thân mật: “Chào buổi tối, rất vui được gặp lại.”
Bạch Vấn Hạ luôn cảm thấy ánh mắt anh ta đang nhìn mình so với buổi trưa còn nóng bỏng hơn, trong lòng giật mình sợ hãi, sợ anh ta sẽ gặp phải thảm cảnh giống như boss trong phó bản trước đó, lập tức tỏ ra thái độ xa cách, một chữ cũng không nói, chỉ gật nhẹ đầu.
Cả Địch Gian và Tiêu Thịnh đều cực kỳ thận trọng, rốt cuộc thì rất có khả năng boss của phó bản này đang xuất hiện trước mặt họ! Chỉ nhìn nhau thôi đã khiến họ cảm thấy sợ hãi, cũng càng khâm phục thái độ lạnh lùng của Bạch Vấn Hạ.

Ông chủ công viên giải trí không quan tâm đến thái độ của cậu, sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ, người phục vụ đặt thức ăn còn phong phú hơn nhiều so với buổi trưa trước mắt mọi người. Lần này Bạch Vấn Hạ không ăn kẹo, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt nhìn rất ngon, lại sợ mình bỏ lỡ những món có độc nên cố gắng ăn mỗi thứ một ít.

“Buổi chiều tôi nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, làm sao cậu lại biết được lời nguyền trên người phụ nữ kia.” Ông chủ công viên giải trí không ăn bất luận cái gì, chỉ nhìn chăm chú Bạch Vấn Hạ, ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.

Bạch Vấn Hạ như bị sặc, Tiêu Thịnh bên cạnh lấy lòng lập tức rót nước cho cậu, cậu vừa uống nước vừa nói: “Tôi không biết.”  ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Cậu thật là khiêm tốn, tôi thích những người như vậy.” Ý cười của ông chủ công viên giải trí không chạm tới đáy mắt: “Cô ta đã bị mắc kẹt hàng trăm năm, cuối cùng cũng được cậu giải thoát. Tôi phải thay cô ta cảm ơn cậu thật tốt. ”

Bạch Vấn Hạ nghe vậy thì nhớ lại sự biết ơn trong ánh mắt của nữ quỷ trước khi cô ta biến mất. Cậu cảm thấy mặc dù thất bại trong việc tìm đường chết, nhưng có thể giải thoát cho cô ta cũng xem như làm chuyện tốt.

Hai người kia vô cùng sửng sốt khi nghe những lời này, quả nhiên những gì đã xảy ra với nữ quỷ là sự thật, quỷ hồn kia đã bị ác ma trước mặt nhốt trong công viên giải trí này, có khả năng đến nay cũng không biết bởi vì lời nguyền này đã khiến không ít du khách biến thành quái vật ... Nếu không nhờ Bạch Vấn Hạ, chắc bọn họ cũng không có kết cục gì tốt đẹp.
Bạch Vấn Hạ cố gắng ăn mỗi món một miếng, vì có rất nhiều món ăn, cậu thậm chí không ăn một miếng cơm trắng nào, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu ăn nghiêm túc như vậy, nhất định phải có món ăn có độc!

Ngược lại hai người kia chỉ ăn cơm trắng một cách cẩn thận, chủ yếu là vì họ thực sự sợ ác ma này, chỉ có thể chống lại sự cám dỗ của mỹ thực.

Ai biết trong nháy mắt, hai người họ sắc mặt đều tái nhợt vô cùng, cảm thấy thân thể không nhúc nhích được, mồ hôi lạnh trên trán không nhịn được chảy xuống. Bạch Vấn Hạ không bị làm sao cả, kinh ngạc nhìn ông chủ công viên giải trí: “Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Lần này cậu cũng đã nhận ra đi, tất cả đồ ăn đều là an toàn, trong cơm lại hạ độc.” Ông chủ công viên giải trí lắc đầu thở dài: "Nhưng đồng bọn của cậu hoàn toàn không để ý chuyện này mà ăn hết rồi. Tôi có thể làm gì đây?"

Bạch Vấn Hạ: " ... " Tôi không biết! Tại sao anh lại không hạ độc vào tất cả các món ăn? Tôi ăn nhiều như vậy không mệt à?
 Tuy nhiên, tình huống này lại cho Bạch Vấn Hạ cơ hội, cậu lập tức đứng lên, vội vàng nói: "Đừng làm hại họ! Chỉ cần anh thả họ ra thì anh làm gì tôi cũng được!" 

Hai người bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn Bạch Vấn Hạ, đặc biệt là người đàn ông đeo kính Tiêu Thịnh, tâm trạng lúc này vô cùng phức tạp!

Anh ta rõ là người kéo chân sau Bạch Vấn Hạ, hơn nữa trước đó còn tính kế cậu … Theo lý mà nói, dù cậu trực tiếp trả thù anh ta cũng không có gì kỳ quái, nhưng cậu không những không làm vậy, ngược lại còn nguyện ý vì cứu người vừa mới quen là mình mà đánh cược tính mạng.

Đây rốt cuộc là người như thế nào? Lúc trước anh ta còn dùng ác ý suy đoán cậu. Tiêu Thịnh cảm thấy vô cùng áy náy và cảm động, nếu có thể cử động anh còn muốn quỳ trên mặt đất xin lỗi Bạch Vấn Hạ.

Khán giả cũ trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi thở dài, còn khán giả mới thì bàng hoàng.
“Tôi biết Hạ Hạ sẽ làm điều này. Cậu ấy luôn rất tốt với đồng đội của mình, tôi thích điểm này của cậu ấy. Nhưng tới lúc này, tôi thà rằng cậu ấy ích kỷ một chút …”
“Lúc trước xem những tin tức chấn động của Bạch Vấn Hạ, ​​còn tưởng rằng tất cả đều là marketing, phòng phát sóng trực tiếp làm gì có người tốt thật sự, nhưng bây giờ thế giới quan của tôi đều bị đổi mới.”
......

Ông chủ công viên giải trí nhìn Bạch Vấn Hạ và nói: "Quả nhiên, cậu thực sự là một người trọng tình nghĩa. Một khi đã vậy, chúng ta hãy cùng nhau chơi một trò chơi, nếu cậu thắng, tôi sẽ cho các cậu rời đi một cách an toàn. Nếu tôi thắng, cậu sẽ phải trả giá bằng thân thể của mình." Anh ta thậm chí không thèm nhìn những người khác: "Đương nhiên, những người này không có ích lợi gì, đến lúc đó tôi sẽ thả bọn họ đi.” 
Lần này anh ta không có hỏi han gì về những yêu cầu linh tinh của Bạch Vấn Hạ, chủ yếu là vì sau sự việc lần trước, ông chủ công viên giải trí cảm thấy anh ta đã nhìn thấu Bạch Vấn Hạ rồi, người này là một người cực kỳ thông minh, cậu chắc chắn sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu dư thừa nào. 
“Vậy thì anh định chơi trò gì?” Bạch Vấn Hạ hỏi. 
Ông chủ công viên giải trí vỗ tay, người phục vụ bên cạnh tiến lên dọn dẹp sạch một không gian trong đại sảnh, lộ ra bia ngắm cách đó không xa, đồng thời đặt một ít phi tiêu lên chiếc bàn trước mặt hai người bọn họ.

“Chỉ chơi cái này thôi.” Ông chủ công viên giải trí nói: “Mỗi người ném ba phi tiêu, người nào có số điểm cao nhất sẽ thắng.”
Bạch Vấn Hạ nhẹ nhăng thở ra, nếu như dựa vào thực lực chính mình để chơi trò chơi thì thuộc tính xui xẻo của mình hẳn sẽ không phát tác: “Tất nhiên là có thể.”

Hai người còn lại thì lo lắng khi nhìn thấy cảnh này! Tuy nhiên, họ hoàn toàn không thể nói chuyện, nếu không họ nhất định sẽ bảo Bạch Vấn Hạ cứ mặc kệ họ. Trò chơi này đơn giản là không công bằng, làm sao con người có thể thắng được một ác ma? Ông chủ công viên giải trí cố tình gieo hy vọng rồi khiến người ta tuyệt vọng.

Ông chủ công viên giải trí mỉm cười nhìn Bạch Vấn Hạ, lần này anh ta rất tự tin, vấn đề như trước đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Anh ta nhặt phi tiêu lên và ném nó ra một cách dễ dàng, cuối cùng ba phi tiêu đã hạ cánh xuống mục tiêu chính giữa bia ngắm.

“Đến lượt cậu.”

Tiêu Thịnh và Địch Gian đã tuyệt vọng khi nhìn thấy điều này. Điều này có nghĩa là Bạch Vấn Hạ sẽ thua cả trận nếu cậu mắc một sai lầm nào đó, cũng không biết lúc này cậu đã phải chịu áp lực to lớn đến nhường nào. 

Bạch Vấn Hạ hận không thể đốt pháo ăn mừng!
Cậu cầm lấy phi tiêu, nghĩ thầm cậu không có kỹ năng gì trong lĩnh vực này, cho dù đột nhiên xuất hiện tình huống xấu thì cũng không thể nào trúng hồng tâm với độ chính xác như vậy được ... 
Nhưng vì để che dấu mục đích tìm đường chết của mình, Bạch Vấn Hạ vẫn tỏ ra nghiêm túc, bần thần hồi lâu mới đưa phi tiêu lên tùy ý ném ra, sau đó cái phi tiêu này chuẩn xác rơi xuống vị trí chính giữa bia ngắm.
Bạch Vấn Hạ: "?" Cậu còn không biết mình đã đạt đến trình độ này từ bao giờ! “Không tệ.” Ông chủ công viên giải trí duỗi tay tán thưởng khi nhìn thấy điều này, “Tôi biết rồi, quả nhiên cậu cũng chơi giỏi trò này.”

Bạch Vấn Hạ một lần nữa ý thức được sức mạnh to lớn của vận xui này, nếu như cậu không cố gắng, cái phi tiêu này tuyệt đối sẽ tùy tiện mỗi một lần đều trúng hồng tâm!
Lần này, cậu bắt đầu nghiêm túc nhắm vào vị trí phía trên hồng tâm bia ngắm rồi ném, nhưng ngay lúc cậu ném nó, một sức mạnh vô hình đột nhiên bám vào phi tiêu, khiến vị trí của phi tiêu dịch chuyển ——

Sau đó, phi tiêu lại hạ cánh vào chính giữa bia ngắm.

“Thật là tuyệt vời.” Giọng nói của ông chủ công viên giải trí vang lên, nụ cười lúc này đã nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là cảnh giác hơn: “Cậu vậy mà đoán trước được tôi sẽ ra tay, cố ý dịch chuyển vị trí của phi tiêu. Là một con người, cậu đã đủ khiến tôi lau mắt mà nhìn."

Bạch Vấn Hạ: " ... " Anh hai, xin đừng làm những việc dư thừa được không.

Hai người còn lại và mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp vì chuyện này mà thở phào nhẹ nhõm, hình tượng Bạch Vấn Hạ trong mắt họ càng ngày càng khó lường, có thể đoán được hành động của boss phó bản thậm chí lợi dụng nó, cho dù là đại lão ở phó bản cao cấp cũng không làm được chuyện này.
Bạch Vấn Hạ cầm chiếc phi tiêu cuối cùng trong tay, hít một hơi thật sâu, lần này nhất định không được mắc thêm sai lầm nào nữa, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể lại ném trúng hồng tâm!

Sai lầm vừa rồi đều là do cậu sợ bị người khác chú ý mà ném lên trên, mới gây ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Lần này cậu sẽ ném thẳng xuống, ông chủ công viên giải trí cũng không thể mạnh mẽ dịch phi tiêu lên trên được.

Vì vậy, lúc Bạch Vấn Hạ ném phi tiêu ra ngoài, tay cậu như run lên vì căng thẳng, khiến phi tiêu chếch xuống dưới mục tiêu một cách rõ ràng.

Mọi người đều nhận thấy điều này, hai người ngồi sau gần như tắt thở vì quá căng thẳng. Các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu kêu rên.
“Không muốn đâu! Hạ Hạ của tôi ——”
“Tôi sẵn sàng trả lại tất cả sự may mắn mà tôi đã hút của cậu, huhuhu, Hạ Hạ không được xảy ra chuyện!”
Nhưng lí trí họ cũng biết rằng đã đến lúc này thì không ai có thể cứu Bạch Vấn Hạ được nữa, boss phó bản này không giống như boss ẩn trước đó có mối quan hệ đặc biệt với Bạch Vấn Hạ.

Đột nhiên, vào khoảnh khắc cuối cùng, vài cọng lông vũ trắng tinh đột nhiên xuất hiện xung quanh phi tiêu, thay đổi góc độ một cách kỳ diệu, cưỡng ép phi tiêu ghim vào hồng tâm. Không chỉ vậy, sức mạnh này lấy thế như chẻ tre quấn quanh phi tiêu và phóng nó xuyên thủng bia ngắm, đâm mạnh vào hồng tâm của bia ngắm khác phía sau một cách không thương tiếc.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Bạch Vấn Hạ: "?" wtf?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp