Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 25: Bệnh viện kinh dị (11)


1 năm

trướctiếp

Giữa hành lang u ám, tiếng bước chân của hai người vang lên.

Mà ở một góc không ai nhìn thấy, những bức tranh trên tường giống như bị đánh thức, đều có biến đổi, một đám bày ra vẻ quỷ dị, chờ đợi con mồi yếu đuối đến.

Bạch Vấn Hạ nhàn hạ đi phía trước, đôi mắt dò xét xung quanh, cả người không chút phòng vệ, giống như đang đi dạo trong nhà mình, không hề lo lắng Kha Ngọc lén lút đâm sau lưng. Đúng hơn là, cậu đang nóng lòng chờ Kha Ngọc ra tay với mình.

Nhìn hình ảnh này, ngược lại ‘Kha Ngọc’ luôn đề cao cảnh giác, cậu ta có kí ức của cơ thể này, cậu ta nhớ rõ ràng đêm hôm đó đánh lén Bạch Vấn Hạ không thành, thay vào đó bị đối phương tấn công lại, mà bản thân không có sức phản kháng, còn bị đối phương châm chọc, nhục nhã, hình ảnh Bạch Vấn Hạ trong kí ức đáng sợ như ác quỷ!

Cho dù ‘Kha Ngọc’ hiện giờ đã là ác quỷ, nhưng cậu ta chỉ là quỷ hồn cấp thấp của bức tranh, thực tế thân thể cũng tố chất đều giống Kha Ngọc, ưu thế lớn nhất là cậu ta cùng những bức tranh quỷ hồn trong lâu đài cổ có liên hệ.

"Bạch Vấn Hạ đang cố ý lừa mình." Kha Ngọc nghĩ thầm: "Tuy mới nhìn qua đầy sơ hở nhưng đều là đối phương giả vờ, nếu như hiện tại mình tấn công, cậu ta sẽ trực tiếp đánh ngã mình."

Bởi vì trong trí nhớ của Kha Ngọc, Bạch Vấn Hạ vô cùng mạnh mẽ, mỗi một hành động đều có tính toán.

"Nhưng cậu ta chắc chắn không nghĩ tới, mình còn tìm một sự giúp đỡ." Kha Ngọc cười lạnh, tuy rằng cậu ta khinh thường hợp tác với con người, nhưng để chống lại Bạch Vấn Hạ, chỉ có thể lợi dụng Nghiêm Hạo Thiên: "Chỉ cần đi đến khu vực những bức tranh phía trước, Bạch Vấn Hạ tuyệt đối không thể sống sót thoát khỏi sự sắp đặt của tôi!"

Thậm chí, để xua tan cảnh giác của Bạch Vấn Hạ, ​​để cho đối phương lộ ra khuyết điểm, Kha Ngọc còn kiên trì cùng đối phương nói chuyện: "Anh Bạch, thật ngại quá, trước đây là tôi nhất thời xúc động, làm ra chuyện không hay với cậu."

"Nhắc mới nhớ, thương tích trên tay cậu thế nào rồi?" Bạch Vấn Hạ thuận miệng hỏi: "Trước đó cậu chạy nhanh quá, làm tôi rất lo lắng."

"Ôi, chuyện này, đã sớm không sao rồi." Kha Ngọc đương nhiên tự động phiên dịch lời Bạch Vấn Hạ nói là đang uy hiếp mình, nói chuyện cũng cẩn thận hơn.

"Hành lang kế tiếp có vẻ xuất hiện rất nhiều bức tranh, chúng ta nên cẩn thận." Bạch Vấn Hạ nhắc nhở. Lúc này trong lòng cậu vô cùng mong chờ, tò mò tiếp theo của Kha Ngọc sẽ đâm sau lưng mình thế nào, còn vui mừng hơn khi nhận lì xì năm mới.

Kha Ngọc hô hấp dồn dập, miễn cưỡng mở miệng trấn an: "Anh Bạch, chắc cậu biết nhìn vào ánh mắt bức tranh kia sẽ gặp chuyện không hay, nên tôi đã chuẩn bị riêng cho khu vực này hai cái bịt mắt, cậu có muốn dùng thử không?"

Đây chính là cách lấy lùi làm tiến. Kha Ngọc đoán rằng Bạch Vấn Hạ sẽ không sử dụng khăn bịt mắt mà cậu ta đưa—

"Tốt như thế sao? Cảm ơn cậu." Bạch Vấn Hạ rất tự nhiên lấy bịt mắt từ tay Kha Ngọc sau đó đeo lên đầu. Điều này chủ yếu để tránh việc đột nhiên cậu xảy ra trạng thái tiêu cực, trực tiếp đem mấy bức tranh kia xé nát!

Kha Ngọc: "..."
Kha Ngọc hít sâu một hơi, coi như không có chuyện gì, cũng may cậu ta thông minh chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu ta đã động tay vào bịt mắt này. Hơn nữa Bạch Vấn Hạ không nhìn thấy càng dễ dàng sa vào bẫy.

Hai người cứ như thế đi đến hành lang. Ở nơi mà Bạch Vấn Hạ không thể nhìn thấy, trên sàn nhà của hành lang được bao phủ bởi vô số bức tranh, trên tường có treo những bức chân dung, tất cả bọn họ đã thức dậy và nhìn Bạch Vấn Hạ đang đi về phía họ với ánh mắt kỳ lạ... Cảnh này so với địa ngục không khác là mấy.

Nghiêm Hạo Thiên trốn trong một góc hành lang. Anh ta uống hết lọ nước thánh lúc sau thì xảy ra biến đổi, tuy rằng phòng phát sóng trực tiếp của anh ta chưa đóng nhưng lí trí đã mất đi một nửa, làm việc hoàn toàn dựa trên bản năng, chỉ nhớ rõ bản thân muốn trong phó bản này giết chết Bạch Vấn Hạ.

Đương nhiên để tránh việc nhìn vào bức tranh, Nghiêm Hạo Thiên cũng mang một cái bịt mắt. Nghe giọng Bạch Vấn Hạ tới gần, anh ta càng không kìm nén được.

Khán giả phòng trực tiếp đều nín thở.

【Tôi vừa mới từ phòng trực tiếp của Nghiêm Hạo Thiên tới đây, gã đó đang ngồi chồm hổm một góc, chờ cơ hội tấn công Hạ Hạ!】

【Chuyện này quá nguy hiểm, làm sao bây giờ, tình hình này kiểu gì cũng chết! Phải tôi gặp phải tình huống này,thà tự sát còn hơn.】

【Haiz, đều do chủ phòng quá lương thiện, không tính chuyện Kha Ngọc đã biến thành quỷ, ban nãy cũng không nên đáp ứng với cậu ta chuyện này.】

Còn có người nhân cơ hội giậu đổ bìm leo.

【Những người đu couple đâu, boss che dấu sao còn chưa xuất hiện? Điều này chứng minh mấy người suy nghĩ quá nhiều, làm sao boss có tình cảm với con người được.】

...

"Đến lúc ra tay rồi!" Kha Ngọc không dám nói chuyện, sợ Bạch Vấn Hạ nghe được, dùng sức đạp lên góc tường Nghiêm Hạo Thiên đang trốn, trong ngực lấy ra một con dao găm, đột nhiên đâm Bạch Vấn Hạ!

Nghiêm Hạo Thiên nghe được nhắc nhở nhanh chóng vọt ra, thân thể biến dị lúc này sức mạnh vô cùng lớn, một cái tát đánh về phía Bạch Vấn Hạ, loại này nếu đánh trúng đầu Bạch Vấn Hạ e rằng ít nhất là chấn thương não.

Bịt mắt của Bạch Vấn Hạ có dấu hiệu rơi ra. Cho dù cậu không bị Kha Ngọc với Nghiêm Hạo Thiên trước sau tấn công, cũng sẽ bởi bịt mắt rơi xuống mà nhìn vào bức tranh xung quanh! Dù cúi đầu hay ngẩng đầu đều không thoát, chỉ biết chờ chết.

Trong lòng Kha Ngọc vô cùng đắc ý, Bạch Vấn Hạ làm sao sống sót thoát khỏi đây được, cho dù Y Trạch xuất hiện ở đây đều không tránh khỏi cái chết.

Mà đúng lúc này, con búp bê trong túi áo giãy giụa rơi xuống, cậu theo bản năng khom lưng đỡ nó. Theo đó bịt mắt trên đầu cũng tụt xuống, tầm mắt cậu chuẩn bị chạm vào những bức tranh trên đất—

Nghiêm Hạo Thiên đang chạy như điên đến không phanh kịp, hơn nữa anh ta đang trong tình trạng không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, cái tát kia trực tiếp đánh vào người Kha Ngọc, làm người kia không kịp để phòng, dao găm trong tay rơi xuống đất.

Thiên sứ trong bức tranh đang mở to hai mắt dữ tợn chờ Bạch Vấn Hạ, liền bị dao găm trực tiếp đâm vào mắt, thiên sứ kêu lên vô cùng thảm thiết... Sau đó, bức tranh biến thành một mảng trắng, ác quỷ bên trong xem chừng đã đi chầu trời.

Bạch Vấn Hạ bắt được búp bê vải, nhìn thấy bức tranh trên đất, trong đầu không nhịn được nghi hoặc. Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có lẽ Kha Ngọc chuẩn bị hại cậu, nhưng tại sao cậu không có cảm giác gì.

Kha Ngọc che chắn mặt mình đang sưng lên, nếu cậu ta không phải người thường trong tình huống này đã sớm ngất đi rồi, sau khi nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại, cậu ta ngơ ngác, chuyện gì thế này? Sao kế hoạch hoàn mỹ của cậu ta có thể thất bại được? Chẳng lẽ trình độ Bạch Vấn Hạ đã khủng bố đến mức này, đoán trước được cả kế hoạch của cậu ta.

Không đúng, mọi chuyện còn chưa kết thúc, hiện tại bọn họ đều ở trong này cơ hội ra tay còn rất nhiều!

Bỗng nhiên đầu Bạch Vấn Hạ đau đớn, ngay tại đây tiến vào trạng thái tiêu cực. Cậu nhắm hai mắt lại, động tác ôn nhu mang búp bê vải bỏ vào túi áo, đem dao găm rút ra, trực tiếp đứng dậy.

Rõ ràng Bạch Vấn Hạ hiện tại không mở mắt nhưng Nghiêm Hạo Thiên với Kha Ngọc đều có cảm giác đối phương đang nhìn chằm chằm đánh giá mình, cảm giác như thợ săn đang đánh giá con mồi.

"Không phải sợ, hiện tại cậu ta không nhìn thấy, chúng ta tiếp tục ra tay!" Kha Ngọc nói ra những lời này không biết là để an ủi Nghiêm Hạo Thiên hay an ủi chính mình.

Hai người đứng hai bên Bạch Vấn Hạ đánh xuống. Nhưng trình độ của Bạch Vấn Hạ vượt qua sức tưởng tượng của họ. Cho dù cậu không nhìn thấy nhưng có thể qua những tiếng động nhỏ xung quanh đánh giá tình hình, dễ dàng tránh đi đòn tấn công của hai người.

Cùng so sánh với Nghiêm Hạo Thiên, hiện tại anh ta không nhìn thấy, kém linh hoạt hơn trước, anh ta chỉ có thể đánh bừa, chẳng những không trúng Bạch Vấn Hạ, mà còn đánh vào người Kha Ngọc ...

"Nghiêm Hạo Thiên, cậu không thể cẩn thận một chút không, cậu đang đánh ở đâu?" Kha Ngọc lúc này muốn chửi tục! Cậu ta tận dụng tất cả ưu thế của đồ vật, đáng lẽ phải chiếm ưu thế, nhưng mỗi lần tới thời điểm quan trọng lại bị Nghiêm Hạo Thiên đánh trúng, nếu cậu ta là con người, khẳng định hiện tại cái mạng cũng không còn.

"Câm miệng, rõ ràng cậu cản trở tôi, bằng không tôi đã sớm giết chết thằng nhóc kia!" Nghiêm Hạo Thiên cũng giận sôi máu, lý trí của anh ta không nhiều lắm, hiện tại cái gì cũng không thấy, làm sao để ý nhiều như vậy.

Kha Ngọc nghe thế vô cùng tức giận, vốn không vừa mắt loài người, không vì lý do Bạch Vấn Hạ rất đáng sợ, nào có chuyện cậu ta cùng loài người hợp tác! Kết quả đối phương không biết tốt xấu, phải để cho anh ta biết thế nào là lễ độ.

Tức thì một người một quỷ không thèm quan tâm đến Bạch Vấn Hạ, ở một bên khí thế ngất trời lao vào nhau, hận không thể xé đối phương thành trăm mảnh.

Bạch Vấn Hạ từ đầu đến cuối không ra tay với bọn họ, bởi cậu biết rõ mục đích của mình.

Ở một góc nào đó, gương mặt những bức tranh đều hoảng sợ, dao găm trong tay Bạch Vấn Hạ chính xác đâm vào chúng, đợi khi cậu mở mắt ra, tất cả các bức tranh trên hành lang biến thành một mảng trắng xóa.

...

Trong phòng trực tiếp, mọi người đều trợn mắt há mồm.

【Đm, đm, đẹp trai quá!!! Ô ô, dáng người này, lúc ra đòn thật lưu loát, có lẽ tôi rơi vào tay giặc rồi.】

【Tôi hiện tại cũng không rõ mình ngưỡng mộ tài năng hay ngưỡng mộ vận khí của chủ phòng nữa ... Hoặc có thể coi vận khí là một loại năng lực.】 ( truyện đăng trên app TᎽT )

【Còn ngây ngẩn cái gì, không mau chụp hình! Xem ra tôi cần tham gia hội viên của phòng phát sóng này, nếu không, ảnh chụp màn hình này độ nét không cao, làm thế nào dùng làm hình nền? 】

...

Nghiêm Hạo Thiên và Kha Ngọc nhanh chóng phân định thắng bại.

Kha Ngọc khá cùi bắp nhưng cậu ta vẫn là ác quỷ, có rất nhiều cách nham hiểm. Cuối cùng Nghiêm Hạo Thiên hét lên thê thảm, vội vàng trốn trong ngã rẽ của hành lang.

Lúc này Kha Ngọc mới rảnh rỗi xem xét tình hình xung quanh, không nhìn thì thôi cảnh tượng này làm cậu ta trực tiếp ngây người.

Tất cả đồng bọn của cậu ta, những bức tranh trên hành lang... không còn cái nào sống sót.

Kha Ngọc bỗng nhiên có cảm giác mình đã hại toàn tộc quỷ, tuy nhiên vấn đề quan trọng hiện tại không phải chuyện này!

Cậu ta nhìn thấy Bạch Vấn Hạ đang từ từ tiến tới chỗ mình, trong mắt Kha Ngọc lúc này Bạch Vấn Hạ không khác gì ác quỷ, nhắm mắt cũng có thể đem tộc quỷ giết chết hết.

Rõ ràng bản thân chính là quỷ, vì sao cậu ta có cảm giác đối phương so với mình càng không giống con người hơn?

Bạch Vấn Hạ mở mắt, hiện tại hoàn toàn khôi phục dáng vẻ bình thường, chuyện đầu tiên nghĩ tới là khẩn trương hỏi thăm Kha Ngọc: "Cậu không sao chứ?"

Kha Ngọc nơm nớp lo sợ mở miệng: "Tôi không sao."

Bạch Vấn Hạ nhìn thấy Kha Ngọc vẫn mạnh khỏe mới thở phào, cậu thực sự lo lắng lúc mình trong trạng thái tiêu cực giết chết Kha Ngọc, còn động viên: "Cậu không sao là tốt rồi, chỉ cần còn sống, mới có thể làm chuyện mình muốn làm!"

‘Kha Ngọc’ cảm thấy Bạch Vấn Hạ đang uy hiếp mình, thân thể không ngừng run rẩy, xém chút nữa đã quỳ xuống, mặt đầy nước mắt: "Đại ca, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!"

Hiện tại cậu ta vô cùng oán hận chủ nhân thân thể Kha Ngọc này, nếu không phải Kha Ngọc gây thù với Bạch Vấn Hạ vì sao chính mình phải ra tay với cậu, kết quả chọc phải một nhân vật tàn nhẫn.

Bạch Vấn Hạ nhìn Kha Ngọc bị dọa tới mức này, đoán chừng không thể trở thành vai ác độc ác nữa. Trong lòng cậu thở dài, quả nhiên Kha Ngọc không thể dùng được trong phương diện này.

Đến mức toàn bộ bức tranh đều biến mất. Bạch Vấn Hạ không khỏi đồng tình. Cậu ta thực sự rất cố gắng, còn mang cả bịt mắt đến đây, nhưng... chỉ có thể đổ lỗi cho những bức tranh này quá xui xẻo.

...

Nghiêm Hạo Thiên đi đến ngã rẽ với gương mặt tái mét, bản thân bị thương nặng, tốc độ vết thương khép lại nhanh hơn con người, tay chân bắt đầu vặn vẹo, đi bộ trong hành lang tối tăm này giống như một con quái vật hơn bất kì con quái vật nào.

Trong miệng anh ta còn không ngừng mắng chửi.

"Đáng chết, tên Kha Ngọc này sao lại như thế, nhìn kiểu gì cũng không giống con người, mánh khóe quỷ dị. Đáng nói những chuyện này đều là Bạch Vấn Hạ hại, nếu từ đầu tên đó thành thành thật thật, mình sẽ không hợp tác cùng loại người đó!"

"Nếu mình có thể sống sót ra ngoài, tuyệt đối khiến cho những người đã trêu chọc mình hối hận."

"Khát nước quá... Nơi nào có nước thánh, nếu có nước thánh, vết thương này có là gì, có thể mau chóng hồi phục... "

Ngay sau đó, vài chiếc lông vũ đột nhiên rơi xuống trước mắt anh ta.

Nghiêm Hạo Thiên trong trạng thái biến dị nghiêm trọng cảm nhận được lông chim cùng nước thánh có luồng sức mạnh giống nhau, nội tâm cực kỳ kích động, nhìn về người đứng cách đó không xa, nhưng không thể nhìn rõ người đó là ai, chỉ có thể theo bản năng uy hiếp.

"Trên người mày có nước thánh phải không? Mau giao ra đây!"

Y Trạch đứng bên kia, làn da tái nhợt như pho tượng, vẻ mặt tuấn mỹ lạnh như băng, thản nhiên mỉm cười.

Những chiếc lông vàng và trắng lập tức bay ra, trước mắt trở nên trống rỗng.

Đây là lần cuối cùng xuất hiện hình ảnh Nghiên Hạo Thiên, cũng là lần cuối người xem nhìn thấy Nghiên Hạo Thiên trong phòng phát sóng của anh ta.

Cho đến bây giờ, chủ phòng tham gia phó bản chỉ còn 3 người.

...

Trong hành lang.

‘Kha Ngọc’ cả người run rẩy đi theo Bạch Vấn Hạ.

Trải qua thảm kịch diệt tộc vừa rồi, cậu ta trở nên ngoan ngoãn như con gà chết, cho dù Bạch Vấn Hạ bày ra vô số sơ hở lúc xuống hành lang, Kha Ngọc đều không có một suy nghĩ dư thừa nào, sợ rằng Bạch Vấn Hạ cố tình gài bẫy mình.

Vì sao Bạch Vấn Hạ chưa giết cậu ta? Kha Ngọc suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể nghĩ ra lý do là đối phương muốn cậu ta sống thống khổ, đó chính là cách tra tấn cậu ta tốt nhất. Hóa ra con người có tồn tại loại người kinh khủng như vậy!

Nếu Bạch Vấn Hạ biết được suy nghĩ trong lòng Kha Ngọc, nhất định vô cùng uất ức, cậu từ đầu đến cuối chỉ muốn cổ vũ Kha Ngọc làm nhân vật phản diện thôi mà! Cậu thậm chí không hề quay lưng lại để phòng thủ, đây rõ ràng là vấn đề của chính Kha Ngọc!

Còn về con dao găm kia, khi Bạch Vấn Hạ đem trả lại cho Kha Ngọc, cậu ta không dám nói gì, một mực nói rằng nếu Bạch Vấn Hạ đưa dao cho cậu ta, cậu ta sẽ dùng nó để cắt cổ tự sát, Bạch Vấn Hạ đành phải giữ lại.

"Dao găm: Là dao găm cấp độ phổ thông, nhưng chính nó đánh chết hơn mười bức tranh ác quỷ, thuộc tính được nâng cấp, khi chống lại đối tượng không phải con người sức mạnh +1."

Bạch Vấn Hạ: "..."

Thuận lợi đi xuống cầu thang, cửa lớn tầng hầm đã xuất hiện trước mắt họ.

Nhìn thấy nơi giam giữ những người bệnh biến thành quái vật, trong lòng Kha Ngọc xuất hiện tia hi vọng hiếm có!

Cậu ta biết nơi này có nhiều quái vật, nếu mượn tay những quái vật đó không chừng có thể giết chết Bạch Vấn Hạ, khi đó cậu ta có thể được tự do.

Tuy rằng hôm qua Bạch Vấn Hạ an toàn đi ra, nhưng có lẽ là ôm đùi Y Trạch.

"Mình cậu đi vào sao?" Bạch Vấn Hạ mở miệng hỏi, cậu đi cùng Kha Ngọc xuống là có lí do, ngoài tạo cơ hội cho Kha Ngọc đâm sau lưng mình, còn vì cậu muốn lấy nước thánh đột biến trong mâm trước bức tượng, để tạo thành dược liệu.

"Tôi, chúng ta cùng nhau vào đi." Kha Ngọc cẩn thận nói: "Dù sao không có ai thấy, làm trái với quy định một người đi vào cũng không sao."

Hiện tại Kha Ngọc không phải là người, đương nhiên không trái với quy định.

"Cậu nói rất có lý." Bạch Vấn Hạ cảm thấy mình quá cẩn thận, đồng đội heo nào để ý nhiều chi tiết trong phó bản như vậy! Aizz, đây có lẽ là lý do cậu không trở thành đồng đội heo thành công, sau này nhất định phải sửa lại.

Hai người cứ thế tiến vào phòng bệnh.

Phòng bệnh này so với hôm qua càng u ám hơn, bức tượng ở chính giữa chảy ra hai hàng huyết lệ, vô cùng quỷ dị. Cái mâm trước bức tượng khá khô ráo, nước thánh bên trong đã biến mất từ khi nào.

Hiển nhiên, càng về sau, tình huống của phó bản càng nguy hiểm hơn.

Cửa phòng bệnh hai bên đóng chặt, không nghe được tiếng động gì, nhưng sau khi Kha Ngọc và Bạch Vấn Hạ đi vào, chuyện này đã kích thích quái vật, bắt đầu đập cửa, phảng phất họ sẽ đạp đổ cửa mà giết bất kì người nào họ gặp.

Cảnh tượng này khiến Kha Ngọc cảm thấy vô cùng khủng bố! Nhưng lòng vẫn có chút an ủi, căn cứ theo hiểu biết của ác quỷ bản địa trong phó bản về phó bản này, quái vật trong này kích động như vậy, chỉ cần kéo dài thời gian, cậu ta vẫn có thể nhận được sự hỗ trợ để lấy đầu Bạch Vấn Hạ!

Sau đó, cậu ta nhìn thấy Bạch Vấn Hạ đi đến phòng bệnh thứ nhất, vô cùng quen thuộc trò chuyện với người bệnh bên trong, còn hỏi đối phương cần giúp đỡ gì. Người đó lại hoan hô nhảy nhót, nói gì mà tưởng rằng hôm nay Bạch Vấn Hạ sẽ không đến nữa, không ngờ tới cậu lại rất giữ lời hứa.

Kha Ngọc: "?" Đây có phải cuộc trò chuyện của người bệnh cùng người chăm sóc của họ không? Chuyện này so với điều trước kia cậu ta được biết không hề giống nhau!

Cậu ta có phải ác quỷ bản địa hay không, đem so với Bạch Vấn Hạ, Bạch Vấn Hạ lại càng giống ác quỷ ở đây hơn...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cảm ơn mọi người duy trì đọc truyện của tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp