Mỗi Ngày Đồng Đội Heo Lại Lật Xe Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 20: Bệnh Viện Kinh Dị (5)


1 năm

trướctiếp

"Bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh." Bạch Vấn Hạ hít một hơi thật sâu, "Chỉ là một lần không may thôi. Khuynh hướng tình dục này, không thể ảnh hưởng tới công việc đồng đội heo của ta được."

Cậu kiên trì mở khu mua sắm của hệ thống ra, phát hiện thuốc ngăn chặn trạng thái tiêu cực này chỉ có 500 điểm tích phân, tuy đối với người mới thì khá đắt, thời gian duy trì chỉ có 5 phút nhưng cũng tính là lời rồi.

Nhưng mà trạng thái tiêu cực của Bạch Vấn Hạ hiện tại không thể ngăn chặn được nữa, chỉ có thể mua loại thuốc ngăn chặn trạng thái tiêu cực ít nhất giá 2000 điểm tích phân.

Bạch Vấn Hạ: "..."

Quên đi, chỉ cần bản thân đủ cố gắng, mặc kệ chuyện gì cũng không thể ngăn cản sự nghiệp đồng đội heo của cậu.

Mọi người trơ mắt nhìn Bạch Vấn Hạ hào sảng uống cạn năm chén nước thánh, vẻ mặt sau đó xảy ra đủ loại biến hóa, khi u buồn, khi cô đơn, khi kiên định, cuối cùng còn mang một loại tuyệt vọng... Bọn họ thực sự cảm nhận được sự hi sinh cao cả của Bạch Vấn Hạ.

Hảo cảm của rất nhiều NPC tăng lên, âm thanh thông báo liên tiếp vang bên tai Bạch Vấn Hạ.

Không chỉ bệnh nhân, ngay cả Lâm Mạn Mạn cũng rung động, ấn tượng đối với Bạch Vấn Hạ đã thay đổi, cô ta muốn hỏi Bạch Vấn Hạ phải chăng là một người tốt? Hay là bệnh tình của cậu đã nghiêm trọng hơn rồi?

Bạch Vấn Hạ bởi vì cố gắng chống lại trạng thái tiêu cực mà nội tâm chịu đả kích rất lớn, cũng không có đam mê mãnh liệt để tiếp tục điều tra nữa, cậu tán gẫu cùng một số người bệnh, hỏi thăm về cuộc sống của họ xem có thể mở ra nhiệm vụ chi nhánh không.

Bởi vì hảo cảm tăng lên, mọi người lúc đầu cảnh giác với Bạch Vấn Hạ hiện tại rất thành thật, đem đủ loại bí mật của bản thân nói ra, còn đem cả những đồ tốt được giấu kĩ nói ra, như là bản đồ của lâu đài, nơi ở của nhân viên quản lý, sơ đồ tuần tra của nhân viên... Quả nhiên thứ gì cần đều có.

Bạch Vấn Hạ cùng Lâm Mạn Mạn trợn mắt há hốc mồm, cũng không đoán ra những người này sao có thể sở hữu những món đồ như vậy.

Căn cứ vào các tài liệu đó có thể thấy được, lâu đài có bốn tầng. Tầng thứ nhất là nơi ở của nhân viên công tác, những người bệnh bình thường sẽ dùng cơm ở đây.

Tầng hai và ba dành cho người bệnh có bệnh tình nguy hiểm hơn, tổng cộng có một số khu vực. Còn lại tầng bốn là nơi sinh hoạt của cán bộ quản lý phòng thí nghiệm của bệnh viện, người bình thường không được phép đi lên. Hiển nhiên, nơi có thể điều tra sự thật chính là chỗ này. Bạch Vấn Hạ hoài nghi những dụng cụ làm các triệu chứng chậm lại cũng đặt tại đây.

Hiện tại không chỉ NPC Mullen cần chậm lại bệnh tình, Bạch Vấn Hạ cảm thấy bản thân hiện tại cũng có nhu cầu này.

Về phần tầng hầm giam giữ được sắp xếp một số người giảm sát, tầng này cũng chính là nơi thần bí nhất... Mà một người trong số bọn họ xuống tầng hầm đưa nước thánh cho người bệnh, không biết sẽ nguy hiểm nhường nào.

"Quá tốt rồi, với những thứ này chúng ta có thể mau chóng điều tra sự thật, thậm chí có thể tìm ra nội dung cốt truyện ẩn dấu. Tầng thứ tư này chắc chắn có chân tướng của phó bản!" Lâm Mạn Mạn vô cùng kích động, là một chủ phòng miễn cưỡng sống qua các phó bản, cô ta lần đầu trải qua cảm giác này, ách, gọi là cảm giác của kẻ chiến thắng nhỉ?

Bạch Vấn Hạ không vì điểm này mà kích động, khuôn mặt tinh xao mang vài phần lo lắng, tùy ý thu hồi những vật phẩm kia vào tay, cho người ta cảm giác ngươi căn bản không cần những thứ này, mang mười phần khí phách của bậc cao nhân.

Đồng tử Lâm Mạn Mạn chấn động, tự nhủ: "Chẳng lẽ những điều này đều trong lòng bàn tay Bạch Vấn Hạ? Hành vi điên điên khùng khùng của cậu đều có kế hoạch, đều vì hoàn thành nhiệm vụ mà ra nông nổi tới thế này... Loại người này đáng sợ tới mức nào."

Một người bệnh cẩn thận thông báo cho họ biết, bệnh viện này có một quái vật, nhưng đối phương không xuất hiện dưới ánh mặt trời, chỉ xuất hiện vào buổi tối, vài lần người đó tỉnh dậy lúc nửa đêm sẽ vô tình bắt gặp bóng dáng của quái vật kia, nhưng không ai tin lời người đó nói.

Bạch Vấn Hạ ý thức được, có vẻ cuối đại sảnh là nơi giam giữ quái vật, chắc đó là nguyên nhân Alice căn dặn bọn họ không nên ở lại khi trời tối.

Tất nhiên, nếu có thể cậu muốn ở lại đây cho tới đêm! Nhưng mà đến bức tranh vẽ cậu còn chưa có, khiến cho Bạch Vấn Hạ không có lí do gì để ở lại.

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ Mary kéo tay áo Bạch Vấn Hạ lại, hơi miễn cưỡng đặt con búp bê vải vào tay cậu: "Anh trai, anh mang theo chị gái đi! Chị ấy cảm giác được nguy hiểm, có thể bảo vệ anh."

Đương nhiên Bạch Vấn Hạ không đồng ý, không nói tới bảo hộ hay không bảo hộ, chuyện đoạt búp bê với một đứa bé, huống hồ đối phương lại kêu búp bê này là chị gái.

"Cảnh báo: Búp bê vài Barbara tuy rằng cảnh báo được nguy hiểm, nhưng bởi vì thuộc tính của nói có vấn đề, trong thực tế sẽ hấp dẫn không ít quái vật trong phó bản, cốt truyện sau này khả năng khiến cho độ khó tăng lên, vô cùng nguy hiểm, đề nghị chủ phòng cân nhắc lợi và hại trước khi quyết định."

Bạch Vấn Hạ: "?" Cái gì, còn có chuyện tốt thế này?

Cậu ngay lập tức đem búp bê đặt trong túi áo khoác, sau đó mỉm cười vỗ vai Alice, "Anh sẽ chăm sóc nó thật tốt, đợi khi nguy hiểm qua đi sẽ mang nó trả về cho em."

Khán giả thấy thế đều sốt ruột.

"Đm, không thể lấy búp bê vải này, mang nó theo độ khó lập tức tăng cao!"

"Chẳng lẽ vì hiệu quả phát sóng trực tiếp, nhưng chuyện này căn bản là tìm đường chết, không có thực lực mà làm loại chuyện này chính là tìm đường chết mà."

"Quên đi, quên đi. Đừng xem, phòng trực tiếp này đoán chừng sẽ sớm biến mất."

...

Hai người sau hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị về tầng một của đại sảnh. Chỉ là bậc thang khá dốc khiến tốc độ đi xuống của họ trở nên chậm lại không ít.

Nhưng chính lúc này, búp bê vải trong túi áo của Bạch Vấn Hạ bỗng nhiên lắc lư, cậu cảm giác tiếng khóc vang lên trong đầu mình, sau đó, phía sau hai người truyền lại tiếng thở dốc.

Cùng với đó, còn có âm thanh vật nặng lăn trên đất, giống như một quái vật to lớn từ phía trên cầu thang hướng bọn họ chạy đến.

"Đây là quái vật mà người bệnh kia nhắc đến?" Lâm Mạn Mạn mặt biến sắc, "Đáng chết, thế nào lại gặp ngay lúc này."

Cô suy nghĩ tới sứt đầu mẻ trán, suy nghĩ lúc này chính là chạy trốn xuống tầng dưới, nhưng cầu thang xoắn ốc lúc này giống như không tới cuối. Mà âm thanh vật nặng kia ngày càng gần.

Người bệnh trước đó đã nói quái vật này sợ ánh mặt trời, nhưng vị trí cầu thang này không có ánh sáng. Vách tường cao bên cạnh cũng không với tới cửa sổ, hơn nữa đều bị đinh đóng kín, đây chính là cắt đứt đường lui của bọn họ...

Bạch Vấn Hạ không ngờ hiệu quả của con búp bê này lại nhanh như vậy, nội tâm lập tức chấn động, lúc này động tác của cậu cố ý chậm lại, cố gắng không chế cảm xúc hưng phấn của mình không quá rõ ràng.

Hiện tại chính là thời cơ người đồng đội heo như cậu tìm đường chết tốt nhất, đối mặt với quái vật dũng mãnh thế này không chết thì không hợp lý lắm!

Lâm Mạn Mạn quan sát Bạch Vấn Hạ nhất thời chấn động, chẳng lẽ đối phương vì cứu người mà tình nguyện hi sinh bản thân? Cô ta do dự một hồi vẫn quyết định không chạy trốn, mà nói với Bạch Vấn Hạ: "Không được, anh cũng mau xuống dưới, chúng ta chỉ cần đi nhanh vẫn còn cơ hội sống sót—"

Nháy mắt, quái vật thực sự đã xuất hiện trước mắt bọn họ, quái vật hình dạng giống một con chó, khá to lớn, mơ hồ chiếm hết cả hành lang, hai mắt đỏ đậm, răng nanh vô cùng sắc nhọn.

"Đm, tôi nói này, con quái vật này muốn đến là đến, cho dù thân thủ người chủ trì có tốt, cũng không thể đối phó với quái vật này a!" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Loại tình huống nguy hiểm thế này, aiz, chính là nói cho chúng ta biết, sống trên đời không nên tham lam."

Nội tâm Bạch Vấn Hạ kích động bỗng cảm thấy trong đầu một cơn đau đớn, cả người đều có cảm giác không ổn, cảm giác xúc động muốn tìm đường chết ban đầu bỗng hóa thành khát vọng sống sót mãnh liệt, loại ý chí này khiến cậu không thể khống chế chính mình.

"Này, đây hẳn là phát tác trạng thái dị thường, cố tình xảy ra vào lúc này..."

Tuy nhiên Bạch Vấn Hạ vẫn khá yên tâm, cậu cảm thấy cho dù trạng thái dị thường phát tác cậu vẫn có thể phá giải cục diện bế tắc này!

Quát vật bất ngờ cắn tới, cục diện nghìn câu treo sợi tóc, Bạch Vấn Hạ đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cùng với người đứng trước quái vật ban nãy tưởng chừng là hai người khác nhau, cậu ném chai nước thánh trong tay sang một bên. Quái vật bị lọ nước hấp dẫn, quay đầu, đem toàn bộ cái chai cắn trong miệng.

"Chủ phòng phản ứng thật nhanh! Quái vật chắc chắn đã bị bình nước hấp dẫn, nhưng chỉ còn lại có năm bình, quả thực không đủ thời gian để trốn thoát a."

"Thật đáng sợ, tôi thực sự không dám nhìn!"

"Đừng chết ô ô ô, tôi khó khăn lắm mới yêu thích một chủ phòng! Chỉ cần người còn sống, tôi sẽ đem tiền tiêu vặt tháng này đổi thành phần thưởng điểm tích phân cho cậu!"

Nhân lúc tầm mắt của quái vật bị bình nước thánh thu hút, trong nháy mắt, Bạch Vấn Hạ một cước dẫm nát vách tường bên cạnh, nương theo lực đạo, trong không gian chật hẹp, thân thủ linh hoạt hướng tới lưng quái vật mà đánh xuống, thừa cơ đem cửa sổ gỗ một cước đánh nát!

Cùng với tiếng vang rất lớn, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu thẳng vào cầu thang tăm tối, chiếu lên người con quái vật. Nó gào lên mấy tiếng thảm thiết, dưới ánh mặt trời, cơ thể nó tỏa ra lớp sương mù tối đen, không bao lâu thì biến mất không còn một mảnh ngay cả thi thể cũng không còn.

Tất cả mọi người trong phòng phát trực tiếp rơi vào trầm mặc.

Qua nửa ngày mới có một người ban nãy không dám xem ngơ ngác gửi một màn hình đạn.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ai có thể giải thích không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp