Cậu Ấy Thích Anh Ấy Từ Rất Lâu

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Tất cả bạn học trong phòng 306 ngồi xung quanh đông tây nam bắc, mà tầm mắt của bọn họ đều nhìn vào giữa chiếc bàn thấp.

Trên bàn thấp là cái gì, là túi giấy vừa được treo trước cửa ký túc xá.

Lúc này túi gà rán đã được bọn họ mời vào ký túc xá, đang được cung phụng dưới ánh mắt của bọn họ.

“Không có manh mối nào sao? Có tờ giấy gì đó không?” Trần Quân ngồi ngược ghế, tay chống vào lưng ghế hỏi.

Dương Dương nhìn túi giấy, nước miếng sắp chảy ra: “Tìm rồi, không có gì cả.”

Thẩm Ngôn Cố nhìn bốn túi gà rán, bốn chai sốt ô mai, hỏi: “Vậy có ăn hay không? Thơm quá đi.”

Diệp Lan: “Ăn?”

Diệp Lan vừa nói xong, không biết ai động tay trước, tất cả mọi người đứng dậy lấy đồ ăn, tiếng động vang lên một lúc, một giây sau mới ngồi xuống.

Giỏi lắm, tất cả chỉ là động tác giả, không có ai di chuyển.

“Ha ha ha các cậu ăn đi chứ!” Dương Dương cười.

Trần Quân cũng nói: “Ai không ăn làm chó!”

Một đám chó con nhìn nhau, vẫn không có ai động đậy.

Diệp Lan phân tích: “Tôi nghĩ người kia treo trước cửa chúng ta là muốn cho chúng ta đúng không? Đúng lúc có bốn phần.”

Trần Quân quay đầu: “Tiểu Cố, you eat I eat.”

Thẩm Ngôn Cố dùng chiến thuật rút lui: “Vì sao tôi lại ăn trước?”

Mọi người nhìn nhau không nói gì vài giây, cuối cùng Thẩm Ngôn Cố vẫn đứng lên: “Ăn đi ăn đi, nếu như hiểu lầm thì tính cho tôi, ngày mai tôi sẽ mua lại cho người ta.”

Ba người còn lại nghe xong thì lập tức lên tinh thần: “Ăn!”

Có câu nói này của Thẩm Ngôn Cố, mọi người đưa tay ra lấy.

“Wow, chính là hương vị này, ăn quá ngon!” Trần Quân vừa ăn vừa nói.

Dương Dương cũng nói: “Còn rất giòn, nóng hổi, có lẽ vừa mang đến không lâu.”

Diệp Lan đột nhiên ngẩng đầu: “Có phải là chị tôi hay không?”

Dương Dương nói: “Cậu hỏi thử xem.”

Hai phút sau, Diệp Lan cất điện thoại: “Không phải.”

Dương Dương thở dài, quay lại nhìn Thẩm Ngôn Cố: “Gần đây có ai theo đuổi cậu không, Tiểu Cố?”

Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Không có.”

Trần Quân hỏi: “Không lẽ là Thang Thần?”

Dương Dương nghe xong thì bật cười, sau đó nói với Thẩm Ngôn Cố: “Này, Tiểu Cố, nếu như là Thang Thần đưa đến thì cậu phải làm sao?”

Khóe miệng Thẩm Ngôn Cố lập tức cứng đờ lại: “Chuyện này...”

“Ha ha ha.” Diệp Lan cười vỗ vai Thẩm Ngôn Cố: “Không phải Thang Thần đâu, tôi vừa hỏi rồi.”

Thẩm Ngôn Cố: “Cảm ơn cậu.”

Mọi người vừa nghi ngờ vừa lo lắng, nhưng không ảnh hưởng đến niềm vui khi ăn gà rán.

Sốt ô mai kết hợp với gà rán quá tuyệt vời!

“Các cậu nói xem.” Dương Dương nói: “Có phải nữ sinh buộc dây giày buổi chiều không, không phải trong tay bạn của cô ấy cũng cầm đó sao?”

Trần Quân: “Ồ! Cũng có thể.”

Thẩm Ngôn Cố lắc đầu: “Đến bây giờ thì túi gà đó cũng nguội rồi.”

Trần Quân: “Cũng đúng.”

Dương Dương: “Có phải là người có mặt ở đó vào lúc ấy hay không? Không phải chúng ta nói muốn ăn gà rán sao.”

Diệp Lan cảm thấy vô cùng húng thú: “Tôi nhớ lúc đó cũng có mấy nữ sinh.”

Ba người còn lại cùng nói: “Là ai?”

Diệp Lan: “Không biết.”

Ba người còn lại: “...”

Mọi người ăn uống no say, Dương Dương mới nhớ ra phải đăng lên vòng bạn bè, nhưng túi gà đã hết, không tiện chụp lại, vì vậy cậu ta chỉ chụp logo.

“Mọi người cùng nhau đăng lên vòng bạn bè đi, xem có ai nhận không.”

Thẩm Ngôn Cố tiếp tục ăn: “Cậu đăng lên đi, tôi sao chép lại.”

Dương Dương bấm điện thoại: “Hiếm khi tôi cũng có thứ để cho cậu sao chép.”

Vòng bạn bè của Dương Dương vô cùng đơn giản, đăng tấm hình vừa mới chụp lên, thêm một câu.

[Ai đối xử với phòng 306 tốt như vậy, tặng cho sự ấm áp này, mau nói cho tôi biết cậu là ai!]

Cậu ta vừa đăng chưa đến mười giây, ba người cùng phòng còn lại sao chép không sai một chữ.

Mọi người đăng lên vòng bạn bè, đợi người đến nhận.

Nhưng đến buổi tối, ngoài trừ có một số tin nhắn thì không có manh mối nào.

“Tiểu Cố, có ai nhận không?” Sau khi tắt đèn, Trần Quân hỏi Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố nói: “Không có, các cậu thì sao?”

Mọi người cũng nói: “Không có.”

Trần Quân thở dài: “Không biết ai mua, làm tôi ăn thấy lạ, trong lòng lại lo lắng.”

Dương Dương: “Tôi cũng vậy, sớm biết đã không ăn rồi.”

Thẩm Ngôn Cố vô tình chọc thủng: “Thật sự sẽ không ăn sao?”

Diệp Lan tiếp lời: “Dẹp đi, người ăn nhiệt tình nhất là hai người đấy.”

Thẩm Ngôn Cố an ủi mọi người: “Xem như tôi mua đi, chỉ có mấy miếng gà rán mà thôi, ăn cũng ăn rồi, đừng để trong lòng nữa.”

Diệp Lan ghét bỏ hai người: “Nhìn tiền đồ của mấy người đi, tuổi tác đi đâu rồi, Tiểu Cố nhỏ tuổi nhất lại chín chắn hơn các cậu nhiều, còn để Tiểu Cố an ủi nữa.”

Dương Dương làm nũng: “Ngôn Ngôn của chúng ta là tốt nhất.”

Trần Ngôn nói theo: “Bé cưng Ngôn Ngôn, tôi yêu cậu.”

Thẩm Ngôn Cố: “Cút.”

Hôm nay vẫn không có ai nhận túi gà rán, ngày mai cũng không, ngày mốt vẫn không có ai.

Hai ngày trôi qua, vòng bạn bè vẫn yên tĩnh như gà, chuyện này dần dần biến mất khỏi suy nghĩ của mọi người.

Lại đến buổi tối tắt đèn, không biết thế nào, Dương Dương bỗng nhắc lại chuyện này, còn hỏi có phải là Giang Phú hay không.

Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu lên: “Giang Phú?”

Lúc này mọi người đã lên giường, đèn ký túc xá cũng tắt, chỉ còn đèn điện thoại.

“Tại sao là Giang Phú?” Trần Quân cũng hỏi.

Dương Dương cười một cái: “Tôi chỉ nói đại mà thôi.” Cậu ta nói xong lại bổ sung một câu: “Không phải cũng nên nghi ngờ những người quen một lần sao.” Cậu ta lại nói thêm: “Ngày hôm đó Giang Phú cũng ở đó.”

Thẩm Ngôn Cố đưa ra thắc mắc: “Tại sao cậu ấy lại mua gà cho chúng ta?”

“Đúng vậy.” Diệp Lan cũng khó hiểu: “Cứ cho là cậu ấy mua đi, vậy sao cậu ấy không nói?”

Không ai trả lời câu hỏi này, ký túc xá lại yên tĩnh, mọi người tiếp tục chơi game.

Thẩm Ngôn Cố lướt weibo một lát, suy nghĩ một chút vẫn mở wechat của Giang Phú, gửi tin nhắn cho cậu.

Thẩm Ngôn Cố: [Cậu tặng gà cho ký túc xá chúng tôi sao?]

Thẩm Ngôn Cố vừa gửi tin nhắn đi thì hối hận, rốt cuộc chuyện này là sao, không hiểu nổi.

Vì vậy anh lập tức thu hồi.

Anh vừa thu hồi một lát đã nhận được tin nhắn của Giang Phú.

Giang Phú: [Sao vậy?]

Thẩm Ngôn Cố: [Không có gì, gửi nhầm]

Có lẽ đầu năm cùng đứng đầu bảng nên có tình cảm, Giang Phú không kết thúc cuộc trò chuyện mà lập tức gửi một tin nhắn khác.

Giang Phú: [Còn chưa ngủ?]

Thẩm Ngôn Cố: [Ngày mai có ba bốn tiết thôi, ngược lại là cậu đó, ngày mai có tiết quân sự sao còn chưa ngủ?]

Giang Phú: [Tôi đi ngủ đây, còn anh?]

Thẩm Ngôn Cố: [Tôi cũng ngủ]

Thẩm Ngôn Cố lại gửi thêm một tin nhắn: [Lúc huấn luyện quân sự thì uống nhiều nước vào, cẩn thận bị cảm nắng, lúc nghỉ ngơi thì nhớ trốn dưới bóng cây, ngủ ngon]

Giang Phú: [Ừm, ngủ ngon]

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện bằng “ngủ ngon”, Thẩm Ngôn Cố lật qua lật lại, cảm thấy mình có chút giống mẹ già, lải nhải dài dòng, cũng không biết Giang Phú có thích nghe hay không.

---

Huấn luyện quân sự cho sinh viên mới tô thêm màu xanh lá cho trường học, cũng tăng số lượng người giành nhà ăn với sinh viên cũ, làm cho gần đây mọi người ăn cơm trở nên khó khăn hơn.

Ngày lặp lại ngày, đêm lặp lại đêm.

Gần đây Thẩm Ngôn Cố có rất nhiều việc, cuộc thi tham gia lần trước đã được vào vòng trong, anh còn phải viết một phần mềm nhỏ, buổi tối gần như không có thời gian nghỉ ngơi giải trí.

Thẩm Ngôn Cố như vậy nên mọi người không dám quấy rầy, lặng lẽ chơi game, đeo tai nghe xem phim, trò chuyện bằng video cũng nói nhỏ lại.

Hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, Thẩm Ngôn Cố vừa nằm trên giường, Trần Quân ở giường đối diện gọi anh: “Tiểu Cố, bắn đội hai không.”

Thẩm Ngôn Cố nghĩ đã lâu không được chơi game, không chút do dự lập tức lấy điện thoại ra: “Vào.”

Nói chơi là chơi.

Nói chết cũng chết.

Hai người vừa vào game, nửa phút sau, rơi xuống đất đã thành hòm.

Ha ha.

“Chuyện này...” Thẩm Ngôn Cố không nhịn được cười nhạo mình: “Sao tôi có thể gà như vậy.”

Trần Quân: “Gà giống nhau thôi.”

Thẩm Ngôn Cố thoát khỏi ván này, anh ở ngoài chờ rất lâu, nhưng vẫn không thấy Trần Quân bắt đầu, anh ngẩng đầu hỏi: “Sao không ra ngoài? Không chơi nữa à?”

“Không phải.” Trần Quân đột nhiên ho một cái: “Chuyện đó, Thang Thần tìm tôi, hỏi có thể chơi chung với chúng ta không.”

Thẩm Ngôn Cố dừng lại một lát: “Sao cô ấy biết chúng ta đang chơi game?”

Trần Quân nói: “Nhìn thấy, cô ấy đang online.”

Thẩm Ngôn Cố có vẻ không hài lòng: “Vậy chúng ta thành ba người rồi.”

Trần Quân không nỡ từ chối nói: “Hay là mời thêm một người qua đường nhé.”

Thẩm Ngôn Cố mỉm cười: “Không cần, tôi sẽ dẫn người đi cùng.”

Anh nói xong, Thang Thần được kéo vào, Thẩm Ngôn Cố cũng đeo tai nghe.

Không lâu sau, một người mới đến đội.

“Mười Lăm Ánh Trăng Mười Sáu Tệ là ai thế?” Trần Quân hỏi.

Thẩm Ngôn Cố: “Giang Phú.”

Trần Phú kinh ngạc: “Móa, từ lúc nào quan hệ của cậu với cậu ấy tốt như vậy?”

Thẩm Ngôn Cố không trả lời.

Mọi người đã chuẩn bị xong, Thẩm Ngôn Cố cũng bật micro: “Bắt đầu thôi, Trần Quân.”

Bắt đầu chơi được vài phút, Thẩm Ngôn Cố dần ủ rũ, anh cảm thấy hôm nay không thích hợp chơi game, cảm giác không được tốt, cũng không may mắn.

Anh nhảy xuống một lúc lâu, trên tay chỉ có hai bình xịt, còn vô dụng nữa.

Anh đi vào một căn nhà, bên cạnh lại thông báo người chết.

“Giang Phú đã giết người rồi mà tôi còn chưa nhặt được súng, đây là cuộc sống khó khăn gì thế này.” Trần Quân nhỏ giọng phàn nàn.

Thẩm Ngôn Cố cũng bất đắc dĩ: “Tôi cũng chưa nhặt được, chỗ này không nên nghèo như thế.”

Thẩm Ngôn Cố nói xong thì muốn nhảy qua bên kia, nhưng bên trong tai nghe có một giọng nói rất nhỏ.

“Thẩm Ngôn Cố, quay lại.”

Thẩm Ngôn Cố quay người lại, thấy Giang Phú cũng đi vào.

Anh quay lại: “Sao thế?”

Lúc này Trần Quân cũng nhảy vào trong phòng này.

“Má ơi, dọa chết tôi.” Trần Quân lớn tiếng: “Hai người các cậu trong căn nhà nhỏ này làm gì vậy, không lên tiếng, đang giao dịch không muốn người khác biết sao.”

Không có ai trả lời.

Sau đó Trần Quân đứng ở đó, nhìn người có dòng chữ “Mười Lăm Ánh Trăng Mười Sáu Tệ” trên đầu không ngừng ném đồ xuống đất.

Mũ cấp ba, giáp cấp ba, balo cấp ba, đạn, thuốc, nước uống...

Sau đó bạn học Thẩm Ngôn Cố bên cạnh cậu ta đang nhặt từng cái lên.

Trần Quân trợn tròn mắt.

Chuyện này....

“Móa nó, Giang Phú chỉ thiếu nước cởi sạch ở chỗ này của cậu rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp