Ngàn Vạn Loại Tâm Động

Chương 7: Loại thứ bảy


1 năm

trướctiếp

Edit: XiaoYue

Sau khi Nhan Thu Chỉ nói xong, cũng không thèm nhìn phản ứng của Trần Lục Nam, cô cúi đầu xuống lướt điện thoại di động của mình.

Xu hướng trên mạng đã trở nên tốt hơn, nhưng cô muốn biết ai đã đăng video này và tại sao lại giúp đỡ bản thân đúng lúc như vậy.

Nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ gửi một tin nhắn cho Chị Manh.

Vừa gửi xong, chiếc xe đã dừng lại.

Khi quay đầu lại, là cánh cửa vừa quen vừa lạ đó.

Cô sững sờ trong vài giây, sau đó mới phản ứng lại nơi mà Trần Lục Nam yêu cầu tài xế đưa họ về nhà chính là phòng tân hôn của hai người.

Biệt thự nằm ở trong khu nội thành, một vị trí yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả.

Từng căn từng căn một, rải rác xen kẽ. Những căn hộ trong khi biệt thự này không nhiều, dường như là một số điều kiện mua nhà đã bị hạn chế hơn so với kế hoạch ban đầu.

Cụ thể là gì thì Nhan Thu Chỉ cũng không biết, nhưng cô biết phòng tân hôn của cô và Trần Lục Nam ở đây, là căn biệt thự lớn nhất và đặc biệt nhất.

Trong lúc sững sờ, chiếc xe đã tiến vào trong sân rồi.

Nhan Thu Chỉ định thần lại, sau khi Trần Lục Nam xuống xe liền vội vàng đi theo anh.

"Hành lý của em đâu, đã đưa đến chưa?"

Trần Lục Nam nói "ừm", lập tức đi thẳng vào trong nhà.

Sau khi vào nhà, Nhan Thu Chỉ lập tức nhìn thấy chiếc vali nhỏ của mình.

Tiếp theo là đại sảnh gọn gàng và sạch sẽ, rộng rãi và sáng sủa, sang trọng và xa hoa.

Thiết kế của toàn bộ ngôi nhà thực sự là theo sở thích của cô, nhưng sau khi hoàn công thì cô lại không thích ở đây.

Nhan Thu Chỉ nhìn xung quanh một lượt, không quan tâm đến Trần Lục Nam, hứng thú mở vali của mình ra, lấy đồ ở bên trong ra, định tìm một nơi để cất đi.

Trần Lục Nam đi vào trong phòng bếp rót hai cốc nước, liền nhìn thấy cảnh cô ngồi xổm xuống đất, mặt mày tập trung nhìn vào cái gì đó.

Sau khi vào nhà, Nhan Thu Chỉ vứt áo khoác sang một bên, cô chỉ mặc một chiếc váy dài màu đen khi đi ra ngoài, tôn lên dáng người uyển chuyển và đường cong hoàn mỹ của cô.

Ánh mắt của Trần Lục Nam đi từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, đột nhiên nghĩ đến những gì Trình Trạm nói.

Cô càng ngày càng xinh đẹp.

Trước đây Trần Lục Nam không quan tâm đến những lời này, nhưng lúc này, anh cảm thấy nó có lý, đó là sự thật.

Đã lâu không gặp, vợ của anh càng ngày càng hấp dẫn, gương mặt thanh thoát càng thêm quyến rũ, dù là ngoại hình, khí chất hay dáng người, dường như càng khiến người ta không thể dời mắt được.

Ánh mắt Trần Lục Nam dừng lại ở đường cong duyên dáng sau gáy của cô trong giây lát, sau đó anh vội vàng rời đi, thay vào đó là uống một nửa cốc nước lạnh.

Khi Nhan Thu Chỉ quay đầu lại, những gì cô nhìn thấy là hình ảnh một người đàn ông đang cầm một cốc nước trong suốt ngẩng đầu lên uống nước, những ngón tay của anh rất mảnh khảnh, trông vô cùng đẹp, lại nhìn sang hướng khác, là yết hầu của anh đang cuộn lên.

Nhan Thu Chỉ vô thức nuốt nước bọt, vẫn còn chưa kịp rời ánh mắt đi, Trần Lục Nam đã cúi đầu nhìn xuống.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đầu óc Nhan Thu Chỉ trống rỗng trong hai giây, cô đánh đòn phủ đầu trước: "Em cũng muốn uống nước."

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô hai giây, sau đó chuyển ánh mắt.

Nhan Thu Chỉ nhìn theo, đúng lúc thấy được cùng một loại nước cùng một kiểu cốc, nhất thời, cô á khẩu không nói nên lời.

Cảm nhận được ánh mắt chế giễu của Trần Lục Nam "Ánh mắt của em rốt cuộc đã nhìn đi đâu rồi?", Nhan Thu Chỉ nghẹn họng, già mồm át lẽ phải nói: "Anh chặn mất tầm nhìn của em, em mới không nhìn thấy được."

Nói xong cô đứng dậy muốn đến đó uống nước, cô hoàn toàn không để ý tới chuyện chân cô bị tê sau khi ngồi xổm quá lâu, vừa mới bước được hai bước, chân cô đột nhiên mềm nhũn không khống chế được mà đổ sang một bên.

Nhan Thu Chỉ đưa tay lên muốn nắm lấy quầy rượu để chống đỡ, nhưng vô tình lại nắm lấy quần áo của Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam sợ hãi trước hành vi đột ngột của cô, phản ứng của anh chậm lại hai giây, khi anh phản ứng lại, anh đã là tấm đệm thịt người cho Nhan Thu Chỉ rồi. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Âm thanh của da người va chạm với sàn nhà đặc biệt chói tai.

Nhan Thu Chỉ vô thức nheo mắt lại, nhưng lại không cảm thấy đau đớn như dự đoán, ngược lại lại nghe thấy tiếng kêu rên.

Cô sững sờ một lúc, đột nhiên mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú phóng to của Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ sững sờ nhìn anh, cả người bị đè lên mặt đất, quên luôn cả phản ứng.

Trần Lục Nam cảm thấy sau lưng đau nhức, cau mày muốn bảo Nhan Thu Chỉ đứng dậy rời đi, khi rũ mắt xuống liền nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, trong đôi mắt long lanh nước đó như có quá nhiều cảm xúc không nói nên lời.

Anh nhìn cô hai lần, trong đầu đột nhiên hiện lên bộ dạng khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, không có giương nanh múa vuốt như bây giờ, xinh đẹp động lòng người, nhiều nhất là sự ngây thơ hồn nhiên.

Dễ dàng khơi dậy mong muốn được bảo vệ của mọi người.

Vài giây sau, Nhan Thu Chỉ bị người ôm lật người lại.

Cô nhìn vào người đàn ông cúi đầu xuống hôn mình, cuối cùng cũng hoàn hồn.

"Anh---"

Ngay khi chữ này bật ra, Trần Lục Nam đã tìm kiếm môi cô và tiến vào, đảo qua hàm răng của cô, câu dẫn lưỡi cô từng bước ép sát, liếm và cọ xát môi cô.

Trên người anh có mùi cao tuyết tùng hương, lạnh lùng thanh tao hiển nhiên rất rõ ràng, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm vào.

Nhan Thu Chỉ bị anh hôn đến không thở nổi, vừa định đẩy anh ra thì Trần Lục Nam đã cúi đầu xuống, rời khỏi môi cô và hôm xuống dưới.

"Trần Lục Nam."

Cô đã có thể thở được, yêu kiều trách: "Anh đang làm gì vậy?"

Trần Lục Nam không trả lời chủ đề nhàm chán này của cô, thay vào đó anh dùng hành động chứng minh bản thân mình.

Nhan Thu Chỉ hôn anh, không biết là tham lam lưu luyến mùi trên cơ thể anh hay là vì những lý do lộn xộn khác nên mới đột nhiên tùy theo anh.

Nhưng cuối cùng, cả hai đều không được như ý nguyện.

Điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ vang lên.

Nhân lúc Trần Lục Nam bị phân tâm, cô đã đẩy người ra, vội vàng đứng dậy, nhanh chóng trốn vào trong phòng với chiếc điện thoại trong tay và tiện tay khóa cửa lại.

Trần Lục Nam nghe giọng nói, ánh mắt tối sầm đến đáng sợ.

Anh đưa tay ấn ngón tay vào đôi môi mà Nhan Thu Chỉ vừa cắn, để lại một chút ấm áp còn sót lại.

"Alo."

Cơ thể và khuôn mặt của Nhan Thu Chỉ nóng đến đáng sợ, cô kìm nén hơi thở gấp gáp của mình và nhẹ nhàng trả lời.

Chị Manh cau mày khi nghe giọng của cô: "Giọng của em bị sao vậy?"

Nhan Thu Chỉ quay đầu, nhìn gương ở trong phòng khách, cô nhìn cô gái gương mặt ửng hồng trong gương, lông mày và đôi mắt nhuộm một màu mê hồn, trong mắt cũng có chút dục vọng, cô vô thức liếm môi dưới: "Không có chuyện gì, em hơi khát nhưng không tìm được nước uống thôi."

Mặc dù Chị Manh cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không nói nhiều với cô về chuyện này nữa.

Cô ấy "ừm" một tiếng rồi thấp giọng nói: "Tạm thời bên chị vẫn chưa điều tra được là ai đã tung đoạn video đó lên mạng xã hội, chị đã liên hệ với blogger, blogger chỉ nói rằng có người nặc danh nào đó đã đăng nó lên."

Nhan Thu Chỉ nghe vậy, nhíu nhíu mày: "Có lẽ là người ở hiện trường chăng?"

Chị Manh: "Cũng có thể lắm."

Cô nói: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người đại diện này cô sẽ không có cơ hội nữa rồi."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cười lạnh tanh nói: "Đối với việc làm người đại diện cho một thương hiệu như vậy, có xa hoa và có tiền đến đâu thì cũng không phải là hiếm đâu."

Không chừng khi nào đó sẽ còn xảy ra chuyện nữa đó.

Chị Manh đã rất tức giận khi nghe những lời nói thẳng thắn của cô.

"Đến bao giờ em mới có thể nhẫn nhịn một chút chứ?"

Nhan Thu Chỉ: "…..Em nhẫn nhịn rồi, em đã uống một ly rượu rồi, họ còn muốn em uống ly thứ hai."

Trong tình huống bình thường, Nhan Thu Chỉ sẽ uống hai ly để nể mặt, dù sao cũng coi như là một xã giao bình thường, nhưng nếu thêm nữa, cô cũng sẽ từ chối.

Tửu lượng của cô không phải là quá tốt, uống say rồi sẽ dễ phát điên. Trong những tình huống bình thường, cô sẽ không để bản thân mắc phải những sai lầm như vậy.

Chị Manh không thể phản bác lại lời nói hợp tình hợp lý của Nhan Thu Chỉ, nếu không phải là điều kiện sức khỏe của Nhan Thu Chỉ tốt, cũng có thực lực, thì cô ấy cũng từ bỏ một nghệ sĩ "vô kỷ luật" như vậy từ lâu rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén tính khí của mình: "Nói tóm lại, người đại diện này không còn rồi, chị lại bị Quan Hà cười nhạo rồi."

Nhan Thu Chỉ bĩu môi nhìn mình trong gương, không hứng thú lắm: "Ồ, em biết rồi."

Cô nói: "Mất thì mất rồi, điều xấu không đi thì điều tốt không đến."

Chị Manh: "…..Em lạc quan quá."

Có rất nhiều sự cạnh tranh giữa các sao nữ trong giới, không thể không kể đến Nhan Thu Chỉ này, trước đây khi chưa có quá nhiều tin tức tiêu cực như vậy thì vẫn còn tốt, có rất nhiều người tìm đến cô làm người đại diện.

Sau đó-

Nhan Thu Chỉ một tay làm ngược lại ấn tượng của phía thương hiệu nhà đầu tư về một người đẹp gợi cảm, khiến không ít người muốn "luật bất thành văn" mời cô uống rượu và "lợi dụng" cô cũng phải nản lòng.

Đẹp là đẹp, nhưng quá hỗn xược.

Đương nhiên, cũng vẫn là không sợ chết.

Nhan Thu Chỉ nghe ra ý tứ trong lời nói của Chị Manh, cô im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi."

Chị Manh bất đắc dĩ nói: "Thực ra chỉ là một ly rượu mà thôi, nhẫn nhịn một chút là qua rồi."

Nhan Thu Chỉ: "Rượu dễ nói, chủ yếu là ánh mắt họ nhìn em quá tục tĩu nên em không nhịn được."

Chị Manh: "…."

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Thu Chỉ trốn trong phòng khách một hồi, đi vào trong phòng tắm rửa mặt để hạ nhiệt rồi mới mở cửa thò đầu ra ngoài.

Trong phòng khách không có người.

Nhan Thu Chỉ cau mày liếc nhìn vào phòng bếp, nhưng vẫn không có ai ở đó.

Sau khi suy nghĩ, cô ôm đồ của mình đi lên tầng, cửa phòng ngủ chính đang mở.

Cô dừng bước chân lại một lúc, nhưng vẫn là đi vào.

Bên trong có tiếng nước, Trần Lục Nam đang tắm.

Không biết tại sao, nhưng Nhan Thu Chỉ cảm thấy tai mình ấm lên khi nghe thấy tiếng nước chảy, cô chạm vào lỗ tai nóng bỏng của mình, cô chuyển bước đi vào trong phòng để quần áo, cô cũng không đi ra nữa.

Phòng để quần áo vẫn giống như lúc cô rời đi, không khác là mấy.

Bên trong có rất nhiều túi xách, phụ kiện, quần áo và khiến người ta hoa mắt.

Sau khi Nhan Thu Chỉ cất những thứ mình mang theo xong, cô ngồi xếp bằng trên thảm và quan sát một lúc.

Cô cảm thấy nếu một ngày nào đó cô rời khỏi đây, điều mà cô nhớ nhất có lẽ sẽ là căn phòng để quần áo này.

Phòng để quần áo hoàn toàn phù hợp với những gì cô tưởng tượng, sáng sủa và hết sức xa xỉ.

Khi Nhan Thu Chỉ đang ngây ngốc ở đó, Trần Lục Nam từ đầu bên kia bước vào.

Trên khuôn mặt người đàn ông này không có cảm giác tội lỗi nào, thậm chí biểu hiện vừa mới có ý đồ làm chuyện "không bằng cầm thú" vừa rồi không phải là anh.

Anh băng qua Nhan Thu Chỉ và đi về phía tủ quần áo của mình.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu quan sát, không có chút nào trốn tránh.

Trần Lục Nam thay một chiếc áo sơ mi màu đen, cả người trong điềm tĩnh và thần bí hơn.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Nhan Thu Chỉ, anh hơi nâng cằm lên, cài chặt cúc áo trên cùng, sau đó cúi đầu nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ không có chút ngượng ngùng xấu hổ nào, thẳng thắn hỏi: "Lát nữa anh còn có việc sao?"

"Ừm"

Trần Lục Nam nói: "Hẹn gặp mặt một người, buổi tối còn có tiệc tối nữa."

Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn Nhan Thu Chỉ, trầm giọng hỏi: "Có muốn đi cùng không?"

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó lắc đầu từ chối: "Không cần."

Trần Lục Nam không muốn miễn cưỡng cô.

Cả hai luôn có sự hiểu ngầm về chuyện này, đồng ý đi thì đi, không đồng ý thì cũng không sao cả.

Sau khi Trần Lục Nam rời đi, Nhan Thu Chỉ không tìm thấy bất kỳ điều thú vị nào để làm, vì vậy cuối cùng cô chỉ có thể quấy rầy Thẩm Mộ Tình.

Lúc này Thẩm Mộ Tình đang hóng dưa trên Weibo, dùng tiểu hào để giúp Nhan Thu Chỉ xé bỏ bức bách.

"Cậu về biệt thự rồi sao?"

Thẩm Mộ Tình nhìn bối cảnh xuất hiện ở phía của cô.

"Ừm"

Nhan Thu Chỉ gật đầu, để điện thoại di động sang một bên, tẩy trang cho mình: "Vừa mới rửa mặt xong, tớ quên mất là mình còn chưa tẩy trang nữa."

Thẩm Mộ Tình không nói gì: "Vậy tại sao cậu lại đi rửa mặt chứ?"

Nhan Thu Chỉ cầm lấy bông tẩy trang trong tay dừng lại một chút, nhìn cô ấy một cái nói: "Cậu đoán xem."

Thẩm Mộ Tình cũng lười suy đoán với cô, cô ấy suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Fan hâm mộ của cậu và fan hâm mộ của Quan Hà bây giờ đang mắng chửi nhau đó, cậu không định làm cái gì đó để đáp lại sao?"

"Đáp lại cái gì?"

Nhan Thu Chỉ nói: "Trọng điểm là Chị Manh không để cho tôi đăng Weibo."

Nhìn cô như vậy, Thẩm Mộ Tình tức giận nói: "Cậu chỉ nhẫn tâm nhìn vị trí người đại diện này bị Quan Hà bắt lấy sao?"

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cười nói: "Nếu không thì sao?"

Thẩm Mộ Tình: "…..Hay là để cha cậu ra mặt?"

Nhan Thu Chỉ không hé răng.

Thẩm Mộ Tình nhìn vẻ mặt của cô, tiếp tục đề nghị: "Để chồng cậu ra mặt đi, đưa người đại diện trong nhà cho câu, để xem Quan Hà còn có gì để nhảy không?"

Nhan Thu Chỉ bật cười, trừng mắt nhìn cô ấy: "Không phải cậu không biết người đại diện của công ty Trần Lục Nam chưa bao giờ sử dụng các minh tinh châu Á mà."

Không phải kỳ thị hay khinh thường, chỉ là so sánh mà nói thì khí chất không hợp lắm, cũng chưa tìm được người thích hợp nữa.

Thẩm Mộ Tình hiểu rõ, cũng không thể không từ bỏ.

Cuối cùng, cô ấy vẫn rất khó chịu nói: "Nhưng nhìn thấy Quan Hà kiêu ngạo như vậy, tớ rất tức giận."

Nhan Thu Chỉ an ủi cô: "Đừng sợ, đợi tớ sẽ lấy được cái tốt hơn nữa."

Thẩm Mộ Tình đảo mắt nhìn cô.

Sau khi nói chuyện phiếm với Thẩm Mộ Tình, Nhan Thu Chỉ tẩy trang và rửa mặt đi ngủ.

Khoảng thời gian trước cô đã quá mệt mỏi, khi tỉnh dậy, trời đã tối hẳn rồi.

Nhan Thu Chỉ cầm lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn, ngoại trừ Châu Châu và Thẩm Mộ Tình tự nói chuyện ra thì không có tin nhắn của ai khác cả.

Cô dụi mắt, đứng dậy đi ra khỏi giường.

Trần Lục Nam vừa mới trở về Trung Quốc, liên tục có các lời mời.

Người đại diện sàng lọc lựa chọn một chút, để anh tham gia vào, còn ở trong giới, những bữa tiệc xã giao này là không thể tránh khỏi.

Sau khi kết thúc bữa tiệc tối, Trần Lục Nam được trợ lý đưa về nhà.

Vương Khang nhìn lên căn nhà vẫn đang sáng đèn, ngạc nhiên nói: "Anh Lục, trong nhà anh có người sao?"

Trần Lục Nam ngước mắt lên nhìn căn phòng sáng rực trong đêm, trên mặt lộ ra vẻ xúc động hiếm thấy.

Anh nói "ừm" rồi quay đầu lại nhìn anh ấy: "Cậu vất vả rồi, đi về chú ý an toàn."

Vương Khang cười rõ ràng: "Được rồi, anh Lục ngày mai tám giờ tôi sẽ đến đón anh."

Trần Lục Nam gật đầu, bước vào nhà.

Nhan Thu Chỉ đang thất thần trong phòng bếp, cô không biết nấu ăn, nhưng đồ ăn nhanh không được phép vào, dù là có giao thì cũng chỉ có thể giao đến phía cổng lớn, quá xa rồi, căn bản là cô lười không muốn đi lấy.

Cuối cùng, cô không thể không chui vào bếp nghiên cứu.

Nhìn tô mì bị nấu cháy khét ở trước mặt, lần đầu tiên Nhan Thu Chỉ nghi ngờ chỉ số thông minh của chính mình.

Cô cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên nhìn, vừa mới nghĩ sẽ thử lại lần nauwx thì bên tai đã truyền đến tiếng cười khúc khích.

Cơ thể Nhan Thu Chỉ cứng đờ, quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, dưới ánh đèn ấm áp, hơi thở của anh dường như ôn hòa hơn một chút.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, đôi mắt sáng lên.

"Chồng ơi."

Nhan Thu Chỉ chớp chớp đôi mắt nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng nói: "Em đói rồi."

Trần Lục Nam mỉm cười khi nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô.

Nhan Thu Chỉ bị nụ cười của anh làm cho sững sờ, cô thu hồi suy nghĩ nói: "Anh làm giúp em một bát mì đi?"

Trần Lục Nam hơi dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô trong giây lát: "Không được."

Nhan Thu Chỉ không dán tin nhìn anh: "Tại sao chứ?"

Trần Lục Nam rất thù hận, cúi đầu xắn tay áo, chậm rãi nói: "Để cư dân mạng làm cho em."

"Cái gì?"

Trần Lục Nam xoay người đi về phía phòng khách, nhẹ giọng nói: "Anh chỉ là trang trí thôi, cho nên không cần làm mì."

…..

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh, sau đó nhận ra rằng anh nhớ những gì cô đã nói ở trong xe vào buổi trưa.

Cô bị Trần Lục Nam làm cho nghẹn họng, há hốc mồm, rất lâu sau vẫn chưa nói ra được một chữ.

Người đàn ông chó này thù lâu quá mà.

Có thù tất báo là từ hình dung đến anh, thật là không sai chút nào.

Nhan Thu Chỉ tức giận nhìn bóng lưng của người đàn ông trong chốc lát, tức muốn đánh người.

Trên tay cô vẫn cầm một con dao, vừa định làm ra vẻ một chút thì Trần Lục Nam đột nhiên xoay người lại.

Hai người đột ngột nhìn nhau như vậy, Trần Lục Nam nhìn con dao trên tay cô, cau mày nói: "Bỏ dao xuống đi."

Nhan Thu Chỉ ủy khuất nhận lệnh nói: "Anh làm cho em một bát mì."

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô vài giây, cảm thấy có lẽ lúc này cô đã thực sự ủy khuất, hờ hững nói: "Mì gì?"

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, cô mở tủ lạnh ra cho Trần Lục Nam xem: "Anh cứ chọn tự nhiên, cái gì em cũng ăn được."

Trần Lục Nam cảm nhận được sự nịnh hót của cô, không nói nhiều lời nữa.

Con người anh lạnh lùng, có thù tất báo, nhưng vẫn làm một bát mì trộn tương cho Nhan Thu Chỉ.

Sau khi ăn no, tâm tình Nhan Thu Chỉ tốt hơn nhiều, thái độ với Trần Lục Nam cũng tốt hơn lúc đầu.

Cô một mình đi dạo trong sân, đi bộ hai vòng tiêu thức ăn rồi mới trở về phòng.

Khi cô quay lại, đúng lúc Trần Lục Nam từ phòng tập thể dục trên tầng đi ra.

Vì thể hình tốt, Trần Lục Nam mặc áo ba lỗ, anh luôn giữ gìn dáng người, thuộc tuýp người mặc quần áo mỏng vẫn có thịt, cơ bắp không quá rõ ràng, nhưng rất phù hợp.

Thon thả mạnh mẽ, phân bố đồng đều.

Nhan Thu Chỉ quan sát, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn màu vàng ngắn.

Với một cú "Oang", khuôn mặt của cô trở bên nóng bỏng.

Khi Trần Lục Nam cúi đầu xuống, những gì anh nhìn thấy là khuôn mặt ửng hồng của cô.

Vô thức, yết hầu của anh cuộn lên, anh tiến đến gần cô, khàn giọng nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Nhan Thu Chỉ ngước nhìn anh, vẫn chưa kịp trả lời, Trần Lục Nam đã nhích lại gần, đứng ở chân cầu thang ôm lấy người hôn xuống rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp