Ngàn Vạn Loại Tâm Động

CHƯƠNG 2: LOẠI THỨ HAI


1 năm

trướctiếp

Editor: Yue Yue

Trong hội trường rộng rãi, ánh đèn trên đỉnh đầu được bật hết, rực rỡ chói mắt.

Vì lý do hoàn cảnh, xung quanh còn xen lẫn một vài tiếng nói chuyện, đều lặng lẽ lọt vào tai.

Nhan Thu Chỉ không nghe kỹ âm thanh của những người khác, cô ngồi xuống một lần nữa, vắt chéo chân lên, chống cằm nhìn ra xa, thật sự là dáng vẻ xem cảnh náo nhiệt.

Giống như người đàn ông bị phụ nữ vây quanh ở chính giữa không phải chồng cô, mà là một người qua đường.

Thẩm Mộ Tình nhìn chằm chằm cô, rồi lại chuyển tầm mắt lên người Trần Lục Nam ở hàng ghế đầu, càng nhìn càng kinh hồn bạt vía.

Cô ấy có ảo giác, một lát nữa ngọn lửa chiến tranh sẽ cháy đến trên người mình.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi Thẩm Mộ Tình nhìn Quan Hà tới gần Trần Lục Nam, hình như Trần Lục Nam nhìn về phía các cô.

"Thầy Trần."

Trần Lục Nam vừa định đứng dậy, trước mặt liền có một người phụ nữ xa lạ đi tới.

Anh theo bản năng nhíu mày.

Bạn bè ở bên cạnh nói: "Đây là Quan Hà.”

Trần Lục Nam hơi gật đầu, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, hỏi thêm một câu: "Quan Hà?”

Ánh mắt Quan Hà sáng ngời, chân thành nói: "Đã lâu không gặp, thầy Trần, không ngờ…”

Lời còn chưa dứt, Trần Lục Nam thản nhiên hỏi: "Chúng ta quen nhau hả?”

Nụ cười trên mặt Quan Hà cứng đờ, tâm tư xoay chuyển, vội vàng nói: "Thầy Trần là quý nhân thường hay quên, chúng ta từng quay phim cùng nhau, lúc đó ngài là nhân vật chính, tôi là nha hoàn.”

Cũng bởi vì điều này, Quan Hà còn được không ít người hâm mộ, tuy nói là vai phụ nhỏ, nhưng ít nhất cũng coi như đã từng hợp tác với Trần Lục Nam.

Biểu cảm của Trần Lục Nam rất thờ ơ, cụp mắt nhìn cô ta một cái, rồi nhanh chóng dời đi.

"Xin lỗi."

Quan Hà cười, cũng không để bụng việc Trần Lục Nam quên chuyện về mình, lúc cô ta muốn tiến lại gần nói chuyện, Trần Lục Nam lạnh nhạt nói: "Phiền cô nhường đường.”

Vị trí Quan Hà đứng, vừa vặn chặn đường đi của Trần Lục Nam.

Cô ta sửng sốt, trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, tựa hồ có hơi không thể tin được.

Quan Hà đỏ mặt trong nháy mắt, cô ta há miệng nhìn Trần Lục Nam, còn định làm gì đó.

Vệ sĩ vẫn luôn đứng bên cạnh tiến lên, hoàn toàn chặn mọi người ở bên ngoài.

Trần Lục Nam được vệ sĩ hộ tống, ra khỏi vòng vây.

Anh không nhanh không chậm đi giữa đám người chen chúc, nhưng lại không trực tiếp đi ra ngoài, ngược lại…

Quan Hà trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Trần Lục Nam đi về phía hàng thứ hai, nơi đó chỉ còn lại hai người.

Không đợi Trần Lục Nam đến trước mặt hai người, Nhan Thu Chỉ đứng dậy trước, đi về hướng ngược lại với Trần Lục Nam.

Quan Hà không thể tin nhìn cô, có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi, lại phát hiện xung quanh căn bản không có ai chú ý.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam?

Họ có biết nhau không?

Mối quan hệ là gì?!

Bóng đêm dày đặc, bên ngoài gió lạnh.

Lúc vào hội trường, cơn mưa nhỏ đã tạnh lại rơi xuống, tí tách tí tách, khiến lòng người nghe trở nên buồn bực.

Nhan Thu Chỉ vừa đến cửa, Châu Châu liền đưa áo khoác cho cô.

"Chị Nhan Nhan, mau mặc vào."

Nhan Thu Chỉ mặc vào theo lời cô ấy, cô sẽ không làm khó thân thể mình, huống chi với nhiệt độ âm như hiện tại, cô không chịu nổi.

Thẩm Mộ Tình nhân khoảng thời gian cô mặc áo quay đầu lại nhìn, bước chân Trần Lục Nam vẫn như cũ, không sốt ruột chút nào.

Thậm chí lúc có ai đó chào hỏi anh, anh còn có thể dừng lại trò chuyện vài câu.

Thẩm Mộ Tình thầm than thở trong lòng, có thể Trần Lục Nam thật sự không sợ người vợ yêu quý của anh tức giận.

Nhan Thu Chỉ mặc xong áo, trực tiếp đi ra ngoài.

Tài xế đã chờ ở cửa, cô lên xe, Châu Châu theo sát phía sau.

Thẩm Mộ Tình nhìn cô muốn nói lại thôi, nghẹn cả nửa ngày mà nói không ra một câu.

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy: "Bảo tài xế đưa cậu về cùng nhé?”

"Đừng."

Thẩm Mộ Tình nói: "Tài xế của tớ còn đang chờ ở bên kia, tối nay cậu về đâu vậy?”

"Chung cư."

Thẩm Mộ Tình nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Vậy được, ngày mai tớ qua thăm cậu.”

Nhan Thu Chỉ cong môi cười, đồng ý: "Được.”

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Châu Châu quen biết Trần Lục Nam, nhưng cô ấy cũng không biết Trần Lục Nam là chồng của Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam là loại liên hôn thương nghiệp, hai người lại là nhân vật của công chúng, việc kết hôn có thể nói là hết sức khiêm tốn.

Ngoại trừ gia đình và một vài người bạn thân thiết, những người khác không biết gì cả.

Một màn vừa rồi Châu Châu cũng không nhìn thấy, cô ấy chỉ cảm thấy tâm trạng của Nhan Thu Chỉ lúc này rất tệ.

"Chị Nhan Nhan."

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Sao vậy?”

Châu Châu nhìn cô, an ủi: "Một cái đại ngôn mà thôi, chúng ta còn có nhiều lắm, chị đừng buồn nhé.”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ buồn cười liếc mắt nhìn cô ấy: "Chị Nhan Nhan của em là người sẽ buồn bã vì chuyện này?”

Châu Châu "hả" một tiếng: “Vậy sao tâm trạng của chị lại tồi tệ như vậy?”

Nhan Thu Chỉ nhíu mày, nhắm mắt nói: "Quá mệt mỏi.”

Gần đây cô rất bận rộn, công việc chị Manh nhận cho cô khiến cô không thể không làm việc liên tục, mỗi ngày ngủ không đủ giấc, tính tình tất nhiên cũng tệ hơn một chút.

Châu Châu hiểu rõ, vừa định nói chuyện, tài xế đột nhiên hô to: "Cô Nhan, phía sau có một chiếc xe đi theo chúng ta.”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cô híp híp mắt nói: “À, là fan tư sinh, kệ anh ta đi.”

Châu Châu: "..."

Có fan tư sinh nào chạy xe Bentley sao?!

Sau khi đến dưới lầu chung cư, Nhan Thu Chỉ dặn dò tài xế và Châu Châu hai câu, rồi lập tức đi vào.

Buổi tối trời lạnh, cô đưa tay quấn quần áo mình lại, duy trì một chút thể diện cuối cùng của ngôi sao nữ, không chạy vào thang máy.

Vừa đi tới cửa thang máy, tiếng chuông điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ vang lên.

Cô lấy ra nhìn, giả vờ không nghe thấy, mặc kệ tiếng chuông vang lên rồi lại ngừng.

Lúc bỏ xuống, thang máy vừa vặn đến, Nhan Thu Chỉ ấn thang máy lên lầu.

Cô ở tầng 22, căn hộ ở đây đều là kiểu một tầng chỉ có một phòng, diện tích rất lớn, vô cùng xa xỉ.

Sau khi vào nhà, tiếng chuông lại vang lên không ngại phiền hà.

Nhan Thu Chỉ cân nhắc ở trong lòng một chút, trước khi đối phương cúp máy thì nghe máy.

"Có chuyện gì."

Giọng nói của cô thờ ơ, hết sức lạnh lùng.

Trần Lục Nam đứng bên cạnh xe, kéo cà vạt nhìn căn hộ ở xa xa, giọng trầm thấp nói: "Anh đang ở ngoài cổng.”

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, rất khó chịu với thái độ này của Trần Lục Nam.

"Anh là ai?"

Trần Lục Nam nghe giọng điệu kiêu căng của cô, cũng không tức giận: "Hôm nay anh vừa xuống máy bay.”

"Ồ."

Nhan Thu Chỉ lạnh lùng nói: "Vừa xuống máy bay đã có thời gian làm tạo hình tham gia hoạt động, thể lực thầy Trần thật tốt.”

Trần Lục Nam nghe ra sự châm chọc khiêu khích của cô, rũ mắt im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Thể lực của anh có tốt hay không, em hẳn là người rõ ràng nhất.”

"Anh..." Nhan Thu Chỉ bị làm cho á khẩu không nói nên lời.

Trên thế giới này thế mà vẫn còn loại lưu manh không biết xấu hổ này?!

Trần Lục Nam dường như không còn kiên nhẫn, chầm chậm nói: "Thôi, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh cũng không cố chấp phải vào tiểu khu cho bằng được.

Nhan Thu nghẹn lời, nhắm mắt đè nén cơn tức giận của mình: "Chờ một chút.”

Cô mím môi: "Em gọi cho nhân viên bảo vệ.”

Người ta cho bậc thang bước xuống, Nhan Thu Chỉ cũng không phải là người không nói lý lẽ như vậy.

Trần Lục Nam mỉm cười, cũng không truy cứu chuyện cô vì mình xuất ngoại mà xóa tên mình, từ đó anh không thể vào tiểu khu.

"Được."

Mười phút sau, Trần Lục Nam vào nhà.

Anh nhìn người đang đưa lưng về phía mình, dời tầm mắt ra nhìn về nơi khác. Nhan Thu Chỉ không để tâm gì tới phòng cưới của hai người lắm, nhưng căn hộ bên này, cô đã dụng tâm bố trí.

Có vẻ vừa ấm áp vừa thoải mái.

Nhan Thu Khương vừa xoay lại liền nhìn thấy người đứng ở cửa, ánh mắt cô rất lạnh: "Thầy Trần định nói cho cả thế giới biết quan hệ của chúng ta?”

“…”

Trần Lục Nam đóng cửa lại.

Nhan Thu Chỉ cũng không hài lòng lắm với thái độ tự giác của anh, cô thu dọn mấy bộ quần áo lộn xộn trên sô pha, đi thẳng về phòng.

Nhan Thu Chỉ thật sự không có ý định để ý đến Trần Lục Nam, sau khi trở về phòng, cô lấy đồ ngủ ra, đi vào phòng tắm.

Trời lạnh quá lạnh, chỉ có ngâm mình trong bồn tắm mới có thể cứu cô.

Nhan Thu Chỉ nhắm mắt nằm trong bồn tắm, bị sương mù dày đặc vây quanh, cả người giống như sống lại một lần nữa.

Cô thoải mái nghĩ nếu Trần Lục Nam không đột nhiên trở về, lúc này bên cạnh bồn tắm của cô hẳn là còn có một cái ly đế cao và một chai rượu vang đỏ mới đúng.

Đang nghĩ, cửa phòng tắm bị người ta nhẹ nhàng gõ.

Nhan Thu Chỉ chợt mở mắt hoàn hồn: "Chuyện gì?”

Ngoài cửa truyền tới tiếng nói của người đàn ông: “Muốn ăn gì đó không?”

Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình vì mặc lễ phục mà không ăn bữa tối, cô mím môi, sự kiêu ngạo bị dập tắt một chút: "Muốn ăn Mãn Hán toàn tịch.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trần Lục Nam không để ý tới cô, bỏ lại một câu: "Trong vòng nửa giờ đi ra đây.”

Cơn tức giân của Nhan Thu Chỉ bùng nổ.

Cô cảm thấy mình và Trần Lục Nam chắc chắn là bát tự không hợp, vì sao mỗi lần mình đã tức giận rồi mà anh còn có thể bày ra dáng vẻ bình thản như thế.

Dường như tất cả mọi thứ của cô làm đều là gây sự vô cớ.

Đến khi Nhan Thu Chỉ lại lề mề thêm bốn mươi phút nữa mới đi ra ngoài: “Mãn Hán toàn tịch" của Trần Lục Nam vừa vặn bày lên bàn.

Nhìn hai bát mì trên mặt bàn, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn anh: "Anh phá sản rồi à?”

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn cô: "Trong tủ lạnh không có gì cả.”

Nhan Thu Chỉ không hề chột dạ, “à" một tiếng: "Tiên nữ không cần ăn cơm, đương nhiên không có nguyên liệu nấu ăn, anh không biết gọi cho người ta giao đến à?”

Trần Lục Nam không để ý tới mấy lời nói linh tinh của cô, im lặng ăn cơm.

Đang ăn, dưới bàn có thứ gì đó từ phía bên kia mò sang.

Trần Lục Nam dừng tay, nâng mí mắt lên nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ giống như không nhận ra sự cảnh cáo trong ánh mắt anh, tự mình tiếp tục, cô dùng ngón chân móc lấy ống quần anh, chui vào từ phía dưới, đi thẳng lên trên...

Mãi đến khi quần âu căng lên, cô không còn khe hở nào để đi vào mới dừng lại.

Đúng vào lúc này, chiếc đũa trong tay Trần Lục Nam buông xuống, quy củ đặt ở bên cạnh, cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô.

"Sao không tiếp tục."

Nhan Thu Chỉ trừng mắt với anh, nhanh chóng thu chân lại, ngồi xếp bằng trên ghế, cử chỉ tùy hứng, một chút tư thái của thiên kim hào môn cũng không còn.

Trần Lục Nam luôn biết bản tính của cô là như thế, ban đầu lúc hai người mới kết hôn, Nhan Thu Chỉ còn rất "đoan trang hiền thục", về sau, bản tính dần dần lộ ra.

Nhan Thu Chỉ là người không kìm nén được lời nói, tuy rằng cô và Trần Lục Nam là liên hôn thương mại không có tình cảm, nhưng nếu đã kết hôn, phải tuân thủ quy tắc trong hôn nhân.

Trần Lục Nam kết giao bạn bè gì đó cô sẽ không quản, nhưng chuyện hôm nay, cô không thể không tức giận.

“Quan Hà nói gì với anh?”

Nhan Thu Chỉ dứt khoát hỏi.

Trần Lục Nam nhướng mày, cuối cùng cũng biết một loạt hành động làm mình làm mẩy của cô tối nay từ đâu mà tới.

"Nói đã từng quay phim với anh."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ ha hả hai tiếng.

"Chỉ như vậy? Anh đã nói gì?”

"Không quen."

Nhan Thu nghẹn lại, liếc mắt nhìn anh: "Tốt nhất là như thế, nếu anh dám…"

"Dám cái gì?"

Trần Lục Nam nhấc mí mắt lên nhìn cô.

Màu mắt anh nhàn nhạt, con ngươi màu hổ phách nhìn cô, rõ ràng là không làm gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn bị áp bức.

Người ngoài sẽ sợ, nhưng Nhan Thu Chỉ thì không.

Cô dừng lại, bổ sung nửa câu sau: "Nếu anh có gì đó với cô ta, anh cứ đợi đó mà ra đi tay trắng đi.”

Nghe vậy, Trần Lục Nam đột nhiên nở nụ cười.

Anh nhìn người đối diện, vừa mới tẩy trang rửa mặt xong, làn da trắng nõn tươi trẻ, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, tỷ lệ ngũ quan của cô tốt, thuộc loại vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Lúc không trang điểm là thỏ trắng nhỏ, trang điểm xong là hồ ly nhỏ, hai thứ này, từ trước đến nay Nhan Thu Chỉ đều thể hiện rất tốt.

Nếu không phải như vậy, Trần Lục Nam cũng không đến mức tới hôm nay mới nhìn thấy một mặt khác của cô.

Nhan Thu Chỉ bị tiếng cười của Trần Lục Nam làm cho bất an, liếc mắt nhìn anh: "Anh cười cái gì?”

Trần Lục Nam dừng một chút, thấp giọng nói: "Sẽ không.”

Nhan Thu Chỉ kiêu ngạo "hừ" một tiếng, quyết định nể tình anh thành thật như vậy, đợi lần sau rồi lại truy cứu việc anh về nước không nói cho mình biết.

Sau khi ăn mì xong, Nhan Thu Chỉ đánh răng, chăm sóc da rồi đi ngủ.

Đợi đến khi Trần Lục Nam từ phòng tắm đi ra, cô đang cầm điện thoại cuộn mình trong chăn, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hết sức quyến rũ người khác.

Ánh mắt Trần Lục Nam hơi co lại, bình tĩnh dời đi.

Anh xốc chăn lên nằm xuống, Nhan Thu Chỉ dường như không nhận ra, vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện phiếm với người khác.

Bỗng dưng, tay cô run lên, trong điện thoại truyền ra tiếng đàn ông.

"Nhan Nhan, tạo hình hôm nay vô cùng đẹp, đáng tiếc tôi không thể..." Lời phía sau còn chưa nói ra, Nhan Thu Chỉ đã luống cuống tay chân tắt điện thoại di động.

Vừa mới tắt đi, cô đối mặt với đôi mắt sâu thẳm như mực của người đàn ông.

Cô theo bản năng muốn giải thích một chút, vừa mới há miệng, người đàn ông liền nghiêng người đè lại, tất cả lời nói của Nhan Thu Chỉ đều bị nuốt về, không có một câu nào hoàn chỉnh được nói ra.

Vào đêm khuya, trong sự mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, hỏi cô: "Chơi có vui không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp