Ngài Trình, Yêu Nghiệt Nhà Ngài Lại Ra Ngoài Chọc Đào Hoa Rồi Kìa

Chương 5: Nếu không có tiền thì đừng nói muốn mời khách


1 năm

trướctiếp

“Không cần so đo nhiều như vậy chứ, thật sự không khác nhau mấy, cháu cứ ăn thử một miếng thì sẽ biết.”

Trình Duyệt Chi: Nó mới ăn lần đầu tiên, làm sao nó biết được vị này không khác mấy so với vị nó muốn chứ?!

Hơn nữa……

“Tại sao cô ta có thể ăn vị khác chứ?” Trình Duyệt Chi chỉ vào Tống Dao nói.

Lại còn là hai cái!!

Lạc Hưu Du còn không cảm thấy ngượng mà nói: “Đó là bởi vì chị gái này ngoan hơn so với cháu, so với cháu càng khiến cho cô thích, cho nên cô mới nguyện ý tiêu tiền cho chị gái này nha~”

Đột nhiên bị nhắc đến, Tống dao thở dài: Ai, A Du vẫn thích trêu chọc người khác như vậy.

Sau đó, cô ấy yên lặng mà uống một ngụm trà, lại ăn một ngụm kem vani hai mắt thỏa mãn mà cong cong.

Trình Duyệt Chi ghen ghét khiến cho đôi mắt đỏ lên.

Trình Duyệt Chi tức giận một lát thì phát hiện nữ nhân xấu xa kia không chỉ không cảm thấy áy náy mà còn mang bộ dáng đắc ý dào dạt, khiến cho nó thêm tức giận.

“Cháu muốn đi về, hừ!” Giáo dưỡng nói cho nó rằng là phải nói cảm ơn, nhưng nó cảm thấy nếu nó nói điều này thì nhất định sẽ khiến cho nữ nhân xấu xa kia đắc ý, vì thế nó dùng ánh mắt tự cho là “hung tợn” trừng nhìn cô, sau đó xoay người chạy đi. Đương nhiên trước khi đi nó còn không quên nếm một ngụm kem.

Tuy rằng không phải là vị vani mà nó muốn, nhưng thực ra …… Vị này cũng coi như là ngon một chút xíu đi.

“Cẩn thận!”

Trình Duyệt Chi ngẩn người.

Giây tiếp theo, cả người nó đã bị người kéo lại, xoay một vòng trên không rồi nhào vào một vòng tay ôm ấp.

Em gái nhỏ đi xe đạp điện hoảng sợ, vừa rồi tý nữa đã đâm vào người ta rồi!

“Xin, xin lỗi. đứa bé nhà chị không bị làm sao chứ/”

Lạc Hưu Du trong lòng biết đứa nhỏ này không bị thương ở đâu, nhưng vẫn kiểm tra nó từ trên xuống dưới một lượt cho nó, sau đó mới nói: “Không bị làm sao. Lần sau chú ý một chút.”

“Cảm, cảm ơn.”

Chờ đến khi em gái nhỏ kia đi rồi, Lạc Hưu Du mới phát hiện Trình Duyệt Chi an tĩnh đến đáng sợ.

Không phải là bị dọa rồi chứ?

Vừa rồi Tống Dao cũng hoảng sợ, liền hỏi: “Thật sự không bị làm sao chứ?”

Lạc Hưu Du nhìn Trình Duyệt Chi rồi nói: “Đoán là có thể nó bị hù dọa đến sợ rồi.”

Rốt cuộc Trình Duyệt Chi cũng có phản ứng, lẩm bẩm nói: “Cháu mới không bị dọa đến phát sợ đâu.” - đọc

Lạc Hưu Du xùy một tiếng, sau đó hướng mắt nhìn về phía cây kem bị rớt bẹp trên mặt đất.

“Được rồi, nhìn cháu đáng thương như vậy,

“Tính, xem ngươi như vậy đáng thương, chị gái đây sẽ tốn thêm tiền mua cho cháu một cái kem vani nha.” Cô nói xong liền tiến vào tiệm lần nữa.

Khuôn mặt nhỏ của Trình duyệt chi đỏ bừng, vẫn còn dư vị của cái ôm ấm áp vừa rồi, nói: “…… Ai đáng thương? Kem có năm đồng tiền cũng không biết xấu hổ mà nói tốn tiền…….Hừ!

Tống Dao âm thầm quan sát đứa nhỏ trong ngoài bất nhất này, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cháu có tiền?”

“Đương nhiên là cháu có rồi!” Trình Duyệt Chi suy nghĩ rồi nói: “……Khụ, nhưng mà, nhưng mà hiện tại không có là được.”

Tống dao: “…… Ừm ừm.”

Trình Duyệt Chi trừng mắt “hung tợn” nhìn Tống dao: “Chẳng lẽ cô cho rằng cháu đang nói khoác sao?!”

“Cô không có.” Tống dao nghĩ thầm đứa nhỏ này lớn lên như vậy dễ thương, cô liền nhượng bộ mà dỗ hắn: “Thật không có, cô thật sự tin tưởng.”

Trình Duyệt Chi: Biểu tình còn có thể giả thêm một chút không?

“Cô biết cậu của cháu ——” Trình Duyệt Chi bỗng nhiên sửng sốt, như nghĩ tới cái gì, “A!”

Chờ hắn vội vội vàng vàng lấy di động từ trong cặp sách ra, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ từ cậu của nó!

“Chết rồi chết rồi, cậu nhất định sẽ rất tức giận!”

Trình Duyệt Chi nhanh chóng buớc đôi chân ngắn nhỏ để chạy về, giây tiếp theo lại bị xách lên cổ áo sau.

“Vội như vậy? Mẹ cháu gọi về nhà ăn cơm sao?” Âm thanh của nữ nhân xấu xa đáng đánh vang bên tai nó, sau đó, một cây kem xuất hiện ở trước mặt nó.

“Đây, cầm, có thể đi tìm mẹ cháu rồi, cậu nhóc nhỏ!”

Vành tai của Trình Duyệt Chi ửng đỏ, nhanh chóng đoạt lấy kem, ra vẻ không thèm để ý mà bĩu môi, “…… tôi mới không phải tiểu thí hài đâu……”

Lạc Hưu Du nhướng mày, kề sát vào nói: “Cháu nói gì?”

“Cháu cái gì cũng chưa nói! Cháu phải đi!”

Lúc chạy đi, Trình Duyệt Chi còn nghe thấy tiếng cười của Lạc Hưu Du, khuôn mặt nó càng đỏ lên. May mắn là không ai nhìn thấy.


App TYT & Ngọc Anh Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp