Tử Cực lão nhân ngồi trên Tiên Du duệ, khuôn mặt ngập tràn thất vọng. Để thuyết phục Quân Thiên Thương lấy lại Luân Hồi kiếm, lão đã phải ném Lý Huyền xuống tận địa ngục. Đây có lẽ là sự hy sinh cuối cùng của lão, vậy mà vẫn không thể lay chuyển người học trò mà lão ưng ý nhất. Lão biết, Quân Thiên Thương mà khai thông được mối uất kết trong lòng, thì ma kiếp trên thế giới này mới tiêu tan được. Lão ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua nóc Thuỵ Lư, chăm chăm dõi lên không trung. Không trung ấy vẫn xanh, xanh ngắt, trong trẻo, trống trải. Nền trời đẹp như không thực, đẹp đến mức khiến người ta phải cảm thán, nhưng trong mắt Tử Cực lão nhân lại ngập đầy sợ hãi. Lão chưa bao giờ trông thấy bầu trời nào lại tinh khiết đến thế. Bởi vì, mặt đất này chưa bao giờ tinh khiết cả.

Lý Huyền gục đầu ủ rũ đứng trong Thái Thần viện, mắt nhìn trừng trừng lên bầu trời xanh trên cao. Gã rất buồn phiền, luôn cảm thấy ở đáy lòng mình cứ vương vấn một chuyện gì mà nghĩ mãi không ra. Khối băng toả sáng xanh mờ trong Cửu u quỷ giới cứ lẩn quẩn trong tâm tưởng gã, không hiểu tại sao lại khiến gã rất phiền muộn, rất bấn loạn, lo lắng khôn nguôi.

Phải chăng là do lần này gã được Quân Thiên Thương cứu chứ không phải tự gã dựa vào sức mình để thoát ra? Có vẻ không phải, Lý Huyền không thuộc hạng người chi li tính đếm, đời nào mặc cảm cái việc để người khác trợ giúp giữa lúc nguy nan.

Thế thì vì sao? Hay vì khối băng nọ là một báu vật, để trượt mất một báu vật to tướng như thế nên gã mới buồn? Không thể nào, nhất là thời gian gần đây thiếu gì báu vật tuột khỏi tay gã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play