Vi Hoàng

Chương 16


1 năm

trướctiếp



Sự thật đã chứng minh rằng nếu không có bản đồ trên điện thoại di động, hay mất đi sự chỉ dẫn của những con người thời hiện đại kia thì hai con người cổ xưa này hoàn toàn không thể phân biệt được hướng đông nam trong một thành phố hiện đại thế này.

Với vốn hiểu biết hạn hẹp của mình, Lệ Uẩn Đan cho rằng phía đông nam là đường bộ, dù có bị ngăn cách bởi núi sông nhưng vẫn luôn có một con đường bằng phẳng, thông suốt để đến được đó. Còn Tạ Thử Hằng thì lại cho rằng phía đông nam trống trải, chỉ cần cưỡi kiếm sẽ có thể thể tiến sâu vào hang ổ của yêu quái dễ dàng.

Nào có ngờ, “phía đông nam” trong thành phố lớn hiện đại lại không đơn giản như vậy.

Đôi khi khi chỉ cần đi xung quanh một con phố hoặc một tòa nhà, hướng đông nam cũng đã thay đổi rồi.

Đây là mặt chính diện, nhưng chính diện có một tòa nhà. Sau khi đi vòng qua tòa nhà, họ lại phát hiện "hướng đông nam" nằm ở bên hông, nhưng bên hông có rất nhiều cửa hàng. Sau khi qua cửa hàng, "hướng đông nam" lại đổi thành phía sau lưng ...

Cứ như thế đi tới lui ba lần, vị đế vương mỗi khi ra xuất thành đều ngồi kiệu và vị tiên tôn có thói quen ngự kiếm lúc xuất môn cuối cùng lại bị lạc trong một thành phố lớn như thế đấy. Cả hai đều đang lao đao trong vòng vây của bọn yêu ma.

Điều tồi tệ nhất là họ đã cố gắng giải mã "Ngũ hành Bát quái trận" này bằng những gì họ học được trong đời.

Lệ Uẩn Đan nghĩ: "Đông Mộc vi Chấn là cổng thành, Nam Hỏa vi Ly là bếp núc. Đông Nam vi Tốn Phong là người làm vườn. Nếu như cổng thành là cửa hàng giàu có và phát đạt nhất trên phố, bếp núc là nhà hàng lớn nhất trong thành phố. Thế thì nơi lâm viên của hai chỗ này nhất định là trận nhãn của trận phá."

Chỉ cần tìm thấy nó là được, như thế đại trận có thể được phá vỡ.

Tạ Thử Hằng gật đầu, hắn nhìn đài phun nước đã bị phá hủy một nửa phía sau lưng: "Chỗ này có nước chảy, nó nằm ở Khảm vị, hướng về phía bắc. Phương hướng của chúng ta đã bị lệch cả rồi, cho nên chúng ta nên dựa vào hướng gió để tìm kiếm. "

Lý lẽ và bằng chứng đều có nên cả hai đều tin chắc như vậy, và rồi họ cùng nhau lên đường tìm kiếm trận nhãn.

Lúc họ đi trước làm chủ tình thế, họ cho rằng nơi đây có một trận pháp lớn nên đương nhiên tưởng rằng mọi sự đã được sắp đặt đều có lý do của nó. Thiên can địa khôn, khảm thủy ly hỏa... làm thể nào có thể lập thành trận pháp mà không có sự bố trí thế này?

Nhưng con đường này ngày càng hẹp, các tòa nhà trong các thành phố lớn ở nước ngoài không hề chú trọng đến Phong thủy, hơn nữa lại chỉ có một mảnh đất nên không cần phải gấp gáp lợp nhà cao tầng.

Cái gì mà trận địa lớn, trận nhãn, phương vị bát quái chứ. Chỗ này ngay cả năng lượng hóa thạch cũng có thể cắt làm đồ trang sức được, ngay cả chuyện tìm kiếm Long huyệt chắc chắn cũng sẽ không có.

Mà không, đi tới chỗ nào có mấy cái đài phun nước, chẳng lẽ cái nào cũng là "Khảm vị" sao?

* Quẻ Khảm trong phương vị bát quái - hay dùng trong Phong thủy coi nhà.

Đừng nói là đi tìm trận nhãn, một cái đài phun nước ở gần đây còn không có, chỉ có hai người đang đứng đó trợn tròn mắt lẳng lặng nhìn nhau mà thôi.

Tạ Thử Hằng: "Quên đi, không phải trận địa lớn, ở bên ngoài chắc có chỗ thôi."

Hết cách rồi, hắn chỉ có thể dựa vào cảm nhận của hắn về yêu ma để đi tiếp thôi.

Nhưng Nguyên Đan của hắn đã bị phá hủy, sức mạnh của hắn đã bị giảm đi đáng kể; Đan điền của hắn bị hư hại, và sinh lực của hắn cũng dần dần biến mất. Linh lực bị khóa trong cơ thể theo đó từ từ tiêu đi mất, hiện tại nhận thức của hắn cũng không liên tục, lúc có lúc không.

Đôi khi hắn giết quỷ rất khó khăn, thậm chí còn ho ra máu ... Hắn biết rằng mình cách cái chết cũng không còn xa nữa, ngay cả Lệ Uẩn Đan cũng biết điều đó.

Mà bọn dị chủng cứ liên tục bao vây, rõ ràng chúng đang cố giết hắn cho bằng được.

Không thể trì hoãn thêm nữa, Lệ Uẩn Đan nghĩ.

Phải chủ ý bảo vệ thể lực của tông sư, nếu không, một khi tông sư chết đi, cô còn lâu mới tìm được hang ổ của bọn dị chủng. Do vậy, bọn họ phải thật nhanh chóng mới có thể đối phó với cái "hướng đông nam" trong phút chốc xa tận chân trời kia.

Thật tiếc vì không có ngựa tốt ở đây, cho nên nếu muốn tận dụng tình thế cũng chỉ có thể ...

Lệ Uẩn Đan lại nhớ đến cái hộp sắt.

Ngay cả khi cô chỉ thấy Ứng Thê Ung làm hai lần, nhưng lúc cố gắng nhớ lại, cô vẫn nhớ rõ cách làm từng bước một.

Đầu tiên là ngồi vào ghế xe, đút chìa khóa vào và vặn chìa khóa, sau đó kéo cần lái trở lại. Tiếp theo là công việc quay vô lăng và điều chỉnh hướng đi.

Hộp sắt sẽ tự động lao về phía trước, tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến mức có thể hất tung bọn dị chủng đi; sức mạnh của nó rất lớn, lớn đến mức có thể đè bẹp đám dị chủng. Nhưng nó không bền và cực kỳ dễ bị tổn thương, nhưng bây giờ họ không thể lựa chọn, bây giờ nó là thứ cần thiết!

Sau khi đẩy lùi làn sóng dị chủng, Lệ Uẩn Đan giẫm chân ga dừng xe lại, cô đề nghị: "Các hạ nếu không ngại thử, ta có một cách chính là trực tiếp đi thẳng tới nơi nguy hiểm nhất."

Vết thương trên lưng của Tạ Thử Hằng lại bắt đầu chảy máu, vải băng đã sớm không còn tác dụng nữa rồi.

Hắn nhỏ giọng nói: "Phiền cô rồi."

Cô thậm chí còn không hỏi rõ tường tận về phương pháp gì, hắn chỉ nói thẳng rằng hắn làm phiền rồi. Xem ra vết thương của hắn không thể đợi được nổi nữa rồi.

Lệ Uẩn Đan gật đầu: "Vậy thì mau đi theo ta."

Chủ ý đã định, cô mở đường rất nhanh, Tạ Thử Hằng không hề bị tụt lại phía sau, hắn vừa giúp chặn phía sau, vừa áp sát về phía đầu phố.

Lệ Uẩn Đan nhanh chóng quét qua nửa con phố, cô hơi khựng lại vì từ trong đống hộp thiếc lộn xộn tìm ra được một cái xe phù hợp nhất—

Siêu xe gầm thấp, bầu không khí rực đỏ, mui trần dành cho hai người.

Không thể không nói rằng, mặc dù Lệ Uẩn Đan có rất ít kinh nghiệm ngồi xe, chưa nói đến việc lái xe, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã chọn trúng cái "hộp sắt" đắt đỏ nhất cả phố rồi.

Nhưng cũng thật không may, cô chọn siêu xe không phải vì nó đắt tiền mà là vì cô nghĩ nó "dễ sử dụng".

Trông khá dễ sử dụng đấy. Không cần phải đóng mở cửa mà vẫn có thể ra vào tùy ý. Vì là xe mui trần nên không có trần xe nên ngay cả khi bọn dị chủng lao đến họ vẫn có thể dùng dao chém chúng thoải mái, mà cô hoàn toàn có thể sử dụng mà không lo làm hỏng "cái hộp".

Ngay lập tức, Lệ Uẩn Đan đã hoàn toàn “tẩy trắng” thương hiệu của nó.

Cô lái xe chính, còn Tạ Thử Hằng ngồi ở ghế lái phụ. Không gian đột nhiên bị giới hạn, tầm nhìn thì bị hẹp lại khiến cả hai đều vô cùng khó chịu.

Lệ Uẩn Đan thường xuất hành vào các ngày trong tuần, cỗ xe cô ngồi luôn là cao nhất, còn Tạ Thử Hằng bình thường hay ngự kiếm bay trong không trung ở nơi rất cao. Đây là lần đầu tiên họ ở trong tầm nhìn thấp tới như vậy, đã thế còn phải ngẩng cao đầu chú ý quan sát con đường phía trước nữa, thật sự có chút không quen mắt lắm.

Hơn nữa thấp quá thì không an toàn lắm. "Chú ngựa lùn" này có thực sự đáng tin cậy không đây?

Có lẽ trong lòng không dám chắc lắm, Tạ Thử Hằng hỏi: "Đạo hữu ..." Hắn nhịn không được dứt khoát đổi luôn cách xưng hô, "Cô nương, dám hỏi đây là cái gì?" Đây là thứ pháp khí gì vậy chứ?

Lệ Uẩn Đan: "Ta cũng không biết, hay cứ tạm gọi nó là hộp sắt đi."

Tạ Thử Hằng nhận thấy có điều gì đó không ổn, hắn thử hỏi lại, "Thế cô nương đã từng dùng qua cái hộp sắt này chưa?"

"Ta chưa sử dụng nó bao giờ, đây là lần đầu tiên ta sử dụng nó đấy."

"..." Lần đầu tiên sử dụng sao?

Lệ Uẩn Đan xoay chìa khóa, thấy thùng xe sáng đèn lên, cô biết rằng cái hộp này đã có thể sử dụng được. Thế nhưng, cô lại nhấn nhầm chân ga nên dù có làm gì nó cũng không chịu chạy. Cô lại thử thêm mấy lần nhưng vẫn không ăn thua, cô không tin có chuyện ma quỷ ám xe gì đâu đó nhé!

Tạ Thử Hằng: "Cô nương, hay là chúng ta đổi con khác nhé?"

Lệ Uẩn Đan: "Chính là nó."

"Đám yêu quái cách chúng ta không xa lắm đâu."

"Là nó."

Tạ Thử Hằng im lặng không nói, Lệ Uẩn Đan tìm thấy chân ga và phanh bên dưới, cô cẩn thận thử: "Cô ... ta có tên đàng hoàng, 'Lệ Uẩn Đan'. Lệ là "lệ hỏa" (cháy mãnh liệt), 'Uẩn' trong "đạo uẩn thiên địa" (ngũ uẩn: sắc, thụ, tưởng, hành, thức trong Phật giáo), 'Đan' trong "đan tâm" nghĩa là dưỡng tấm lòng son.

Lệ của lửa cháy mãnh liệt, đạo uẩn thiên địa, dưỡng tấm lòng son.

Tạ Thử Hằng nói: "Tên hay đấy."

“Thật vậy sao?” Lệ Uẩn Đan chẳng nói chẳng rằng.

“Đúng vậy.” Tạ Thử Hằng trầm ngâm một lát, sau đó nghiêm túc giải thích, “Chữ Lệ rất hiếm thấy, ngũ hành thuộc hỏa, bản tính mạnh mẽ. Nếu phối với chữ thuộc hành Thủy sẽ tương xung, nếu phối với chữ thuộc hành mộc sẽ tương khắc. Không thể thêm hỏa vào hỏa, hỏa cũng sẽ không sinh thổ, chỉ có thể phối với "Uẩn Đan" là tốt nhất rồi."

Hắn nhớ tới Đại hội Đan đạo tám trăm năm trước, hắn vẫn còn nhớ một tấm Thiên thùy chi tương do Thần đan luyện thành. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Hỏa lệ đan thành, Đạo văn uẩn sinh - Lệ Uẩn Đan, đó là một cái tên hay."

Lệ Uẩn Đan chưa bao giờ nghĩ rằng tên của cô lại có thể được giải thích theo cách này. Nhưng lời này nói ra lại nghe rất thuận tai, nó tốt hơn nhiều so với cái ý nghĩa trước đó. Mà tông sư có thể nói ra được những lời này chắc hẳn phải là người rất uyên bác.

Cô nhấn chân ga, chiếc xe thể thao cuối cùng cũng chịu khởi động.

Lệ Uẩn Đan lái xe qua một khúc quanh trong ngõ phố, lúc đầu còn hơi đề phòng, nhưng dần dần lại buông lỏng: "Không biết quý danh công tử là gì?"

“Tạ Thử Hằng.” Hắn nói, “Nhập đạo tạ thiên địa, Thử kiếm tâm vĩnh hằng.” (Nhập Đạo tạ trời đất, Kiếm này khắc trong tim).

“Cái tên hay đấy.” Lệ Uẩn Đan thở dài cảm thán, vừa nghe đã biết đây là một cái tên được đặt rất nhiều kỳ vọng vào đó. Không giống như cô, tên của cô không phải do cha mẹ cô đích thân đặt, mà lúc đặt tên còn phải chú ý đến "hóa sát" (thuật ngữ trong Phong thủy - tướng số).

Tên của cô là do Thượng Nhâm quốc sư đặt cho.

Chuyện kể rằng vào ngày nàng sinh ra, mây đỏ bay đầy trời, quang cảnh như biển lửa, trông như phượng hoàng niết bàn. Nhưng vị quốc sư đã sống lâu năm ở chùa Bảo Quốc, khi ông nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy núi đầy xác chết và biển cả đầy máu, xương cốt khô héo.

Ông ta vào cung mấy ngày nay để diện thánh, khẩn xin được gặp hoàng tự vừa mới sinh, ông ấy đã nói thẳng rằng duyên phận của đứa con này có liên quan đến giang sơn xã tắc.

Ai mà biết vị phụ hoàng trung niên chính trực kia lại xua tay cười trừ, nói rằng ông ấy rất vui vì đó là một đứa con gái, không phải là con trai.

Quả thực, làm công chúa rất vô dụng.

Họ được nuôi dưỡng, hoặc để trở thành công cụ liên hôn của hoàng thất, hoặc bị gửi đi hòa thân. Số phận dù có kỳ lạ như thế nào, chỉ cần là phụ nữ, kết cục cuối cùng cũng sẽ là bị chôn chân ở hậu viện, chỉ biết chăm chồng nuôi con. Nếu đã như vậy, lẽ nào lại có thể tạo phản được hay sao?

Ai cũng cho rằng quốc sư nhọc lòng vớ vẩn, chỉ có mỗi quốc sư thở dài: “Thời thế cũng là duyên số, đứa bé vì vận mệnh mà đến, tương lai sẽ đại nghịch đại thành. Không thể nói, không thể nhìn thấy, không thể sờ và không thể nghĩ."

Ông nhanh chóng nhìn cô và để lại một cái tên: “Lệ của "lệ hỏa" đã là hung sát, lại còn thêm "kim châu ngọc khí", sớm muộn gì cũng đi vào con đường chém giết. Thôi rồi, thôi rồi, người nếu là "lệ hỏa" (ngọn lửa mãnh liệt), cũng xin ngậm ngùi với cỏ cây, cũng là đứa trẻ có tấm lòng trong sáng. "

Cuối cùng lấy tên là "Uẩn Đan".

Sau đó, quốc sư trở lại chùa Bảo quốc và không bao giờ rời khỏi đó nữa.

Ba năm sau, quốc sư bốn mươi tuổi ra đi như một ông già.

Người cũ chết kẻ mới lên thay, ai còn nhớ công ơn dưỡng quốc của quốc sư. Nhưng 20 năm sau, khi cô trở lại kinh thành, bước vào Đông cung, thu thập phe cánh và xác lập ngôi vị hoàng đế — mọi người chợt nhận ra rằng những gì mà quốc sư đời trước đã nói không sai một chữ.

Cái gì cũng có thể ...

“Mau tỉnh táo lại đi!” Tạ Thử Hằng nhắc nhở.

Tay còn nhanh hơn cả não, Lệ Uẩn Đan bẻ lái, xém chút nữa là đụng phải bốt điện thoại rồi. Vì cả hai đều không thắt dây an toàn, họ gần như bị nghiêng sang một bên, chầm chậm né tránh một con dị chủng đang bay ngang qua đầu họ.

Có lẽ do bầu không khí quá căng thẳng, hay có lẽ do bản tính là muốn kích thích mà Lệ Uẩn Đan lại nhấn mạnh chân ga, nhưng cô thực sự đã đánh giá thấp tốc độ của siêu xe rồi. Khi cô đạp chân ga một cái, chiếc siêu xe tăng tốc với đầy đủ mã lực không thua kém gì tốc độ của một tàu hỏa hạng nhẹ.

Nó sung lên rồi! Tốc độ hai trăm cây số giờ!

May mắn thay, Lệ Uẩn Đan là người luyện võ nên tốc độ phản ứng của cô cực kỳ nhanh, luôn có thể tránh được cái chết ở những lúc nguy hiểm cận kề nhất. Giọng của Tạ Thử Hằng thỉnh thoảng vang lên, hắn đang nói cho cô biết hướng đi, nhưng chiếc siêu xe chạy quá nhanh, còn chưa kịp hồi hồn thì đã đi quá lố mất rồi.

Mà hai người bọn họ cũng không nhàn rỗi đua xe, có lẽ đây chính là cao thủ của nghệ thuật táo bạo. Họ thậm chí còn có thể vung dao và múa kiếm từng người một, chém chết tất cả những loài dị chủng đang nhìn chằm chằm vào họ.

Thế là tình huống đã xảy ra như thế này-

Lệ Uẩn Đan giơ dao chém vào bọn dị chủng, còn Tạ Thử Hằng thì giúp cô bẻ lái; sau đó tới lượt Tạ Thử Hằng giơ kiếm lên chém bọn dị chủng, Lệ Uẩn Đan lại quay sang nắm chắc tay lái.

Họ thực sự thực hành theo tôn chỉ "Chỉ cần không chết, chính là đánh bại cái chết.", họ chạy đua điên cuồng trong thành phố mỏ bị chiếm đóng. Có lẽ đã ngày càng gần mục tiêu, bọn dị chủng kéo tới tấn công trong trạng thái cực kỳ mãnh liệt và hung tợn.

Lần này, có tới hai con dị chủng hình người cùng lúc lao tới tấn công.

Lệ Uẩn Đan nắm chặt tay lái và định rẽ sang trái để giết hai con dị chủng này. Nhưng cô lại nhìn thấy một bàn tay chìa ra bên cạnh mình, cầm bên kia vô lăng và hất mạnh sang phải.

Rõ ràng, Tạ Thử Hằng cũng có ý định tự mình giải quyết bọn chúng.

Nhưng tay lái chỉ có một, và cũng chỉ có duy nhất một cái xe. Người luyện võ và người tu tiên cùng nhau ra sức thì nghe thấy một tiếng "cạch", toàn bộ vô lăng phát ra tia lửa, sau đó liền bị gãy rời ra.

Vô lăng gãy mất tiêu rồi!

Hai người hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề mà vẫn cố gắng cắm tay lái trở lại.

Tuy nhiên, chiếc xe thể thao chạy quá nhanh, còn bọn dị chủng thì quá cứng đầu, đầu xe va chạm mạnh với bọn chúng, cú va chạm ngoài sức tưởng tượng đã xé toạc cơ thể của bọn dị chủng ra thành nhiều mảnh.

Trong tiềm thức Tạ Thử Hằng đã sử dụng linh lực của mình để giải phóng sức mạnh, nhưng hắn quá yếu, còn chưa kịp thắt đai an toàn đã bị hất văng ra khỏi chỗ ngồi cùng với Lệ Uẩn Đan...

Lúc bị văng ra, trong tay vẫn đang cầm cái vô lăng bị gãy.

Lệ Uẩn Đan:…

Tạ Thử Hằng:…

Chờ đã, còn cái hộp sắt thì sao?

“Bùm!” Bên dưới gầm xe truyền đến tiếng động lớn, cái xe thể thao nổ tung rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp