Cuối cùng trận đấu mã cầu chấm dứt bằng việc ngự y đến chẩn trị cho Chu Giáng. Tất cả mọi người trên sân, bao gồm cả Cơ Hoài Thanh đều muôn miệng một lời nói là Cơ Hoài Thanh công tử lúc phát cầu đã vô ý đánh phải mắt cá chân của Chu Ngũ công tử, khiến hắn ta bị thương ngã ngựa.
Mặc dù Hoài Thanh công tử chỉ vô tình, nhưng vẫn vô cùng áy náy, đặc biệt phái quản gia mang quà lớn đến Định Quốc công phủ thăm bệnh, hy vọng đừng trách cứ công tử.
Định Quốc công thụ sủng nhược kinh, vội vàng liên tục tỏ thái độ là cháu trai nhà mình không cẩn thận, Hoài Thanh công tử đúng là tốt bụng rộng lượng, cảm ân đến rơi nước mắt vân vân.
“Ta mà biết lòng dạ tên Cơ Hoài Thanh này nhỏ hơn cả kim thì ta sẽ không ra sân đâu! Tổ phụ nổi giận lôi đình, muốn ta dù dưỡng thương cũng phải chép kinh mỗi ngày! Nói là muốn ta bỏ cái tính táo bạo đi!” Chu Giáng ỉu xin nằm trên giường, hắn ta bị Cơ Hoài Thanh đánh rơi ngựa, sau khi về nhà lại bị tổ phụ, phụ thân quở trách một trận, bây giờ buồn bã ỉu xìu, hối hận đến phát điên.
Vân Trinh dở khóc dở cười, nhìn kỹ mắt cá chân hắn ta: “Ngự y nói thế nào? Có ảnh hưởng đến việc đi lại sau này không?”
“Vẫn may, nói chỉ là nứt xương, chắc trăm ngày sau có thể đi lại được, chỉ là phải nghỉ ngơi thật tốt, không được phép dùng chân quá mức, a a a! Mỗi ngày chép kinh như thế đến tận ba tháng, không bằng cứ để ta chết đi còn hơn!” Chu Giáng gào lên, ôm Vân Trinh khóc oa oa.
Vân Trinh biết đây đúng là làm khó Chu Giáng hiếu động ham chơi, huống chi lần này vẫn là bởi vì mình quá mức rêu rao, chèn ép Cơ Hoài Thanh mấy lần, Cơ Hoài Thanh không dám động đến hắn, lại có thể động đến Chu Giáng bình thường vẫn luôn đi theo bên cạnh mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.