Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Tạ Hoàn ghé sát vào tai Ti Du, sau đó ra vẻ thần bí nói ra kế hoạch của cậu ta.

"Không được đâu." Sau khi nghe xong, Ti Du lập tức từ chối: "Tố cáo với thầy giáo là biện pháp dở nhất đó?”

"Hơn nữa, bây giờ đi tố cáo cậu ta yêu sớm, sau đó anh Cố điều tra ra thư tình thì sao. Như thế chẳng khác nào làm hại đến danh dự con gái nhà người ta rồi đấy?"

Tạ Hoàn khẽ gãi đầu: "Cũng hợp lý đó!”

"Thôi quên đi, cậu cũng không đáng tin gì cả." Ti Du không nói gì: "Cậu đừng đề xuất cho tớ mấy ý kiến tồi như thế nữa. Cứ để tớ tự suy nghĩ đi.”

Tạ Hoàn làm bộ thở dài: "Ôi chao! Rốt cuộc là lão Tạ tớ không xứng rồi!”

"Ừ, cậu biết là tốt." Ti Du không quen khi cậu ta làm thế chút nào.

"Sao cậu lại như vậy chứ!" Tạ Hoàn mỉm cười khoác vai Ti Du.

Hai người vừa đánh vừa nháo ầm ĩ đi đến quầy bán quà vặt. Sau đó họ mua hai chai Coca Cola và quay về lớp học.

Lúc trở về lớp, Ti Nguy Lâu cũng đã trở về. Anh đang ngồi tại chỗ đọc sách.

Lại tiếp tục đọc sách, chẳng phải học sinh giỏi như anh không cần đọc sách hay làm bài tập gì hết, sau đó vẫn dễ dàng đứng nhất à?

Ti Du bĩu môi, xem ra thằng nhãi Ti Nguy Lâu này không được như vậy rồi.

"Này, tránh ra!" Ti Du đá xuống ghế của anh.

Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu, bỗng nhiên hỏi: "Sau khi cậu vào thì có còn đi ra nữa không?”

"Làm gì?" Ti Du nhíu mày.

Ti Nguy Lâu lạnh nhạt nói: "Tôi muốn giải đề, cậu đi ra đi vào như thế sẽ quấy rầy đến mạch suy nghĩ của tôi.”

Ti Du nở nụ cười: "Cậu có bệnh à? Cậu làm bài tập thì liên quan gì đến tôi chứ? Chỗ ngồi của tôi ở bên trong, cho dù cậu không muốn thì cũng phải nhường!"

Ti Nguy Lâu nhíu mày, tự thấy bản thân không nói lại được nên đành đứng lên để cậu vào.

Ti Du ngồi xuống. Chưa quá hai phút, cậu lại cố tình nói: "Tôi muốn ra ngoài."

"Chờ một chút." Ti Nguy Lâu không ngẩng đầu lên, bàn tay nhanh chóng kẻ các đường thẳng hình học.

Ti Du uống một ngụm nước Coca Cola, không đến nửa phút lại tiếp tục nói: "Nhanh lên đi chứ! Tôi muốn đi vệ sinh!”

Ti Nguy Lâu cũng không nói gì. Anh không thèm để ý đến cậu.

"Tôi nói tôi muốn đi! Nhà! Vệ! Sinh!" Ti Du nói to, trong lớp có vài bạn học không về nhà giống họ cũng lặng lẽ nhìn qua bên này.

Hai phút sau, trên diễn đàn trường học xuất hiện một bài viết: "Thật đáng sợ! Cậu chủ thật không cho cậu chủ giả đi vệ sinh!"

Tạ Hoàn thầm lắc đầu, không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Ti Du nghiêng người nhìn chằm chằm Ti Nguy Lâu một cách hung ác. Cả người cậu toát ra sát khí. Mà Ti Nguy Lâu vẫn bất động như núi, quả thật là dũng sĩ!

Thậm chí Tạ Hoàn còn có chút cảm giác kính nể anh. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Ban đầu Ti Du cố ý chọc anh. Nhưng không biết có phải buổi trưa lúc ăn mì uống quá nhiều nước hay không mà bây giờ cậu thật sự hơi buồn đi vệ sinh.

"Không phải! Tôi thật sự muốn đi vệ sinh mà, cậu nhường một chút đi." Khuôn mặt Ti Du càng lúc càng thối ra nhưng Ti Nguy Lâu vẫn không nghe thấy.

Ti Du càng không được ra ngoài thì càng muốn đi vệ sinh. Cậu có chút gấp gáp, hai chân trở nên run rẩy khó chịu.

Lúc này, Ti Nguy Lâu chợt nghiêng đầu nhìn cậu. Tầm mắt anh chậm rãi di chuyển xuống dưới rồi dừng lại vào cặp đùi đang run rẩy rất rõ ràng của cậu.

Cuối cùng, anh ném bút của mình xuống, sau đó đứng dậy với sự không kiên nhẫn.

Ti Du phát cáu đứng lên, cậu ngoan cố nói: "Tôi chưa đi đâu!”

Ti Nguy Lâu nhướng mày, nói: "Cho cậu một cơ hội nữa đó.”

Ti Du rối rắm trong chốc lát thì từ bỏ. Cậu xoay người nằm sấp trên bàn. Không phải chỉ nhịn một chút thôi sao? Có gì không thể chứ!

Người bên cạnh lại ngồi xuống, tiếng đầu bút viết lên giấy nghe rất rõ ràng.

Năm phút sau, Ti Du nghẹn đến mức cả mặt đỏ lên. Đôi chân cậu run rõ đến mức ngay cả Tạ Hoàn cũng nhận ra. Cậu ta không nhịn được muốn quay đầu định khuyên cậu tuyệt đối đừng nhịn đến hỏng đấy.

Nhưng vừa nghĩ đến việc Ti Du không thể nào tỏ ra yếu thế trước Ti Nguy Lâu thì cậu ta đành nuốt lại lời định nói.

Nhưng cậu ta không biết rằng, bây giờ Ti Du vô cùng hy vọng có người nào đó cho cậu một bậc thang bước xuống. Cậu thật sự sắp không nhịn được nữa rồi!

Ti Nguy Lâu ung dung đóng nắp bút lại. Anh liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thấy được mái tóc mềm mại và cái gáy trắng như tuyết của thiếu niên.

Không biết làm sao, đột nhiên anh nhớ tới dáng vẻ lúc sáng của thiếu niên, đôi mắt ửng đỏ, chóp mũi và môi cũng đỏ, trông cậu giống như bị người ta bắt nạt thật tàn nhẫn vậy.

Không thể không thừa nhận, nhìn rất đẹp trai.

Ti Nguy Lâu thu hồi ánh mắt, đứng dậy một lần nữa. Anh không nói câu nào mà bước ra khỏi phòng học.

Ti Du nghe thấy tiếng động nhưng không nhúc nhích. Cậu chỉ sợ khi vừa ngẩng đầu lên sẽ bắt gặp cảnh Ti Nguy Lâu đứng bên cạnh cười nhạo cậu.

"Anh Du anh Du! Nhanh lên đi! Cậu ta đi rồi!" Tạ Hoàn vội vã mật báo cho Ti Dư.

Ti Du nhanh chóng đứng dậy, đẩy ghế của Ti Nguy Lâu làm phát ra một tiếng "Ầm", sau đó cậu chạy chậm vào nhà vệ sinh.

Thậm chí cậu còn không vào phòng vệ sinh riêng. Sau khi giải tỏa xong, cuối cùng đã được thoải mái.

Khoảng chừng một phút nữa thôi, bộ dáng như thể suýt chút nữa thì bị nhịn hỏng rồi.

Bỗng nhiên, cửa phòng trong cùng mở ra. Theo bản năng Ti Du nhìn qua, một giây tiếp theo, cậu gần như muốn chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Ti Nguy Lâu thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt dời xuống một chút. Bỗng nhiên anh bật cười một tiếng.

Ti Du: "!”

Có phải cậu đang bị cười nhạo không? Ti Nguy Lâu có ý gì chứ? Tại sao lại liếc xuống rồi nở nụ cười? Có phải đang khinh thường cậu không?

Đủ loại suy nghĩ hiện ra trong đầu cậu. Từ mặt đến cổ cậu đều ửng đỏ, không chờ cậu kịp mở miệng mắng người, Ti Nguy Lâu đã rửa tay đi ra ngoài.

. . .

Suốt cả chiều hôm đó, Ti Du đều gục xuống bàn làm đà điểu. Cậu nghĩ Ti Nguy Lâu đang cố ý, rõ ràng anh muốn đến nhà vệ sinh để cười nhạo cậu nên mới giả vờ nhường lối ra cho cậu.

Hai người họ xem như đã kết thành thù! Bây giờ mặt mũi đã mất sạch, cậu phải nghĩ cách tìm lại đất diễn như trước mới được!

Ti Du suy nghĩ vấn đề này hết cả buổi chiều. Đợi đến khi tan học cậu vẫn còn suy nghĩ.

Ti Nguy Lâu được tài xế trong nhà đón về. Ti Du không muốn ngồi chung xe với anh nên cùng Tạ Hoàn cày rank, sau khi ăn tối xong mới chậm rãi đi về nhà.

Lúc về đến nhà đã tám giờ tối, Ti Du vừa mở cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người đang ngồi trên sô pha.

Ti Trọng Tấu, Triệu Diên và Ti Nguy Lâu.

Họ đang trò chuyện vui vẻ. Trên bàn trà có trái cây, còn có vài thứ chưa từng xuất hiện trong nhà trước đó.

Ti Du không nói gì mà đi thẳng lên lầu.

"Tiểu Du!" Triệu Diên vội vàng gọi cậu lại: "Sao con về trễ thế?”

Bà đi đến bên cạnh Ti Du, đưa tay cầm lấy cặp của cậu rồi nắm tay cậu đi về phía sô pha: "Con ăn cơm chưa? Đừng lên lầu vội, cả nhà mình ngồi xuống cùng nhau trò chuyện nào!”

"Con ăn rồi." Ti Du rút tay ra, nói với giọng điệu bình thản: "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi, con phải lên lầu làm bài tập.”

Cậu nhẹ nhàng lấy cặp lại, sau đó không hề quay đầu mà đi lên.

Phía sau còn vang lên tiếng của Ti Trọng Tấu: "Ngay cả một tiếng chào bố cũng không có thì có thể hiểu được chuyện gì chứ! Còn nói làm bài tập, phẩm hạnh của con như thế nào, con tưởng bố không biết hay sao.”

"Ông đừng nói nữa!” Triệu Diên vừa vội vừa tức.

"Con cũng về phòng làm bài tập." Ti Nguy Lâu đứng lên. Giọng điệu của anh nhàn nhạt tựa như nói chuyện với ai cũng chẳng khác nhau lắm.

Ti Du liếc mắt, sau khi vào phòng liền đóng cửa khóa trái.

Ngay cả quần áo cũng không thay, cậu dứt khoát nằm trên giường, một lúc lâu mới thở dài một hơi thật sâu. - From #tyt

Cậu lấy điện thoại di động ra lướt xem mấy video hài hước trong chốc lát, sau đó mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.

Ngay khi đang chuẩn bị đứng dậy tắm rửa thì có người gõ cửa, giọng nói Triệu Diên vang lên: "Tiểu Du, mẹ có thể vào không?”

Ti Du ngồi dậy, im lặng một lúc mới đứng lên mở cửa.

Trong tay Triệu Diên cầm một ly sữa bò nóng. Bà mỉm cười đưa sữa cho Ti Du, sau đó đi đến ghế sô pha nhỏ bên cửa sổ ngồi xuống.

"Mẹ, có việc gì không?" Ti Du đi đến một sô pha khác, sau đó cũng ngồi xuống.

Hai tay cậu cầm ly sữa, uống từng ngụm một, khi không nói không nháo thật giống như khi còn bé vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Hốc mắt Triệu Diên chua xót. Bà nói với giọng dịu dàng: "Tiểu Du, có phải con vẫn trách bố mẹ đã đón Tiểu Lâu về không?”

"Không ạ." Ti Du rũ mắt nhìn ly sữa trong tay.

"Mẹ biết khi đón thằng bé về thì con sẽ không thoải mái." Qua hơn một tháng, cuối cùng Triệu Diên cũng tìm được cơ hội nói chuyện nghiêm túc với cậu: "Mẹ cũng định giấu con cả đời, định nói Tiểu Lâu là anh trai của con bị mất tích khi còn bé.”

"Nhưng mẹ biết sau này khi Tiểu Du lớn lên, cho dù có lừa con thì con cũng sẽ tự phát hiện ra. Đến lúc đó chắc chắn con sẽ càng thêm khổ sở hơn."

Bà nói rất đúng. Thật ra khi họ rối rắm có nên đón Ti Nguy Lâu trở về hay không thì Ti Du đã mơ hồ nhận ra, có điều cậu không dám nghĩ quá kỹ.

Thật sự nói tiếp, nếu bố mẹ do dự, người bị tổn thương không phải Ti Du mà là Ti Nguy Lâu.

Một đứa bé từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, khó khăn lắm mới được bố mẹ ruột tìm được. Thế mà họ còn bởi vì lo lắng chú ý tới cảm xúc con nuôi mà rối rắm nghĩ xem có nên nhận con ruột về hay không.

So ra, thật sự Ti Du không có lý do để tức giận.

Mà đây lại là chỗ khiến Ti Du cảm thấy vô cùng khó xử. Cậu không thích Ti Nguy Lâu nhưng cũng biết Ti Nguy Lâu mới là người bị hại. Điều này khiến cậu không biết làm thế nào để xử lý tình cảnh của mình ở trong căn nhà này và cũng không biết nên ở chung với Ti Nguy Lâu như thế nào.

"Ngày mai bố mẹ sẽ đi công tác, chắc sẽ đi khoảng một tuần." Triệu Diên dịu dàng nói: "Trong khoảng thời gian này, hai anh em con sẽ chung sống hòa thuận thật tốt đúng không?”

Ti Du quay đầu nhìn bà ấy, đối mặt với với sự lo lắng cẩn thận của của Triệu Diên, Ti Du không đành lòng cãi lại nên yên lặng gật đầu.

Triệu Diên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được rồi! Mẹ không quấy rầy con nữa. Đã trễ rồi, con nhớ ngủ sớm một chút đó. Ngủ ngon!"

"Mẹ ngủ ngon." Ti Du tiễn Triệu Diên đi, khóa cửa lại lần nữa.

Cậu đứng tựa lưng vào cửa. Suy nghĩ trong đầu cậu hỗn loạn, giống như suy nghĩ mọi thứ nhưng cũng giống như không suy nghĩ gì cả.

Cậu cần phải tìm một cái gì đó để dời đi sự chú ý của mình.

Vừa nghĩ sang chuyện khác, chợt cậu nhớ tới chuyện đi vệ sinh buổi trưa, nhớ tới cảnh mặt mũi mình bị giẫm đạp xuống mặt đất!

Không được, cậu vẫn muốn dạy dỗ Ti Nguy Lâu một chút. Để anh biết cậu không phải người dễ bắt nạt!

Cậu lên mạng tìm kiếm những cách hiệu quả để dạy dỗ người khác nhưng kết quả không khả quan lắm, nếu không phải quá bạo lực thì chính là quá tầm thường.

Tất cả đều không đáng tin cậy, cậu vẫn phải tự suy nghĩ thôi.

Ti Du đi tắm. Trong lúc đang sấy tóc, bỗng nhiên cậu nhớ tới bức thư tình buổi trưa.

Cậu không thể tiết lộ thông tin về bạn nữ nhưng cậu có thể làm giả thông tin mà nhỉ?

Tạo một bức thư tình giả gửi cho Ti Nguy Lâu, sau đó lén lút đặt thư tình vào bàn của anh và để anh Cố đi lục soát!

Vừa có thể chứng tỏ Ti Nguy Lâu có khuynh hướng yêu sớm vừa không làm tổn thương người vô tội. Một mũi tên trúng hai con nhạn, quả thật hoàn mỹ!

"Mình thật là thông minh mà!" Ti Du cũng tự bội phục chính mình.

Nói là làm, cậu lập tức lấy giấy bút trong cặp ra, bắt đầu suy nghĩ.

Bức thư tình này, quá uyển chuyển cũng không tốt mà quá lộ liễu cũng không ổn, không nên quá khoa trương hay khiếm nhã được. Cậu phải suy nghĩ thật kỹ.

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu Du tàn nhẫn viết thư tình: Mặc dù anh ta rất đáng thương. Nhưng anh ta cũng không được cười nhạo tôi như thế!


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp