Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 31


1 năm

trướctiếp

Nói về kỹ thuật hôn môi, thì trước kia Thẩm An An đã diễn rất nhiều cảnh như vậy nên kỹ thuật hôn cũng không tồi, chỉ hôn Lục Tu Viễn một cái là chuyện không thành vấn đề.

Chỉ là chuyện này khác với khi diễn xuất, mục đích của cô khi hôn Lục Tu Viễn không trong sáng, cô cố gắng nhảy lên cưỡng hôn Lục Tu Viễn thì đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh, môi chạm môi mang lại cảm giác rối loạn không biết phải làm sao, không phải hôn mà giống gặm hơn.

Miệng của Lục Tu Viễn bị cô gặm cắn đau buốt, muốn lấy tay khoác lên vai của cô để đẩy cô ra, Thẩm An An không biết anh muốn đẩy cô ra, trong đầu cô giờ chỉ có một ý nghĩ, đó là không thể bị anh đẩy ra, cương quyết không thể, cô càng ôm chặt cổ của anh, càng ra sức hôn thật mạnh mẽ.

Đột nhiên trên môi càng đau hơn, môi của Lục Tu Viễn bị Thẩm An An gặm cắn lung tung, anh khẽ kêu đau một tiếng, không biết làm sao đành nhẹ thở dài một hơi, hai tay đỡ lấy đầu vai của Thẩm An An, trở mình đặt cơ thể cô dưới thân mình.

Trong lúc trời đất quay cuồng, Thẩm An An còn chưa phục hồi tinh thần lại, hai người đã thay đổi vị trí, biến thành tư thế Lục Tu Viễn chống ở trên, còn Thẩm An An nằm ở dưới.

"A Viễn. . . " Thẩm An An hoảng sợ gọi Lục Tu Viễn.

Hai tay của Lục Tu Viễn đang ôm người cô, cụp mắt ngắm cô, khóe miệng cong lên một nụ cười, giọng nói trầm thấp ám muội: "Như vậy sao gọi là hôn, rõ ràng là em đang cắn anh, để anh dạy em thế nào mới là hôn."

Nói xong anh liền cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm An An.

Nụ hôn của Lục Tu Viễn tốt hơn nhiều so với nụ hôn rối loạn của Thẩm An An, tràn đầy dịu dàng và yêu thương vô hạn, như đang nâng niu đối đãi với một bảo vật vô giá.

Đầu tiên anh hôn nhẹ nhàng mút mát lên đôi môi như cánh hoa của cô, hướng dẫn cô trao đổi hương mật ngọt ngào của tình yêu với anh, môi lưỡi mạnh mẽ nhưng không thô bạo cạy mở hàm răng cô rồi cùng quấn quýt với nhau, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh khuấy đảo trong miệng cô miêu tả từng chút một của hàm răng cô, sau đó quấn lấy đầu lưỡi cô mút vào đoạt lấy vị ngọt mà cô mang lại.

Kỹ thuật hôn “mất hồn” này của Lục Tu Viễn chắc chắn có thể hơn thua với ảnh đế.

Thẩm An An bị Lục Tu Viễn hôn đến choáng váng đầu óc, cả người không có sức lực ngồi ngơ ngẩn ở trên giường, trong đầu cô bỗng nhiên nghĩ tới một đánh giá như vậy.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Thẩm An An nhớ tới chuyện quan trọng của cô, ngước mắt nhìn Lục Tu Viễn, rụt rè kéo nhẹ tay áo của anh, yếu ớt nói: "A Viễn, anh còn giận không?"

Lục Tu Viễn nhíu mày

Thẩm An An đánh bạo nói: "Đừng công khai mà." Cô có thể làm tất cả vì lợi ích.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Tu Viễn hơi trầm xuống, khi cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô.

Nếu không muốn công khai, vậy phải đền bù cho anh nhiều một chút.

Anh đã không được “tiếng” thì cũng phải được “miếng”.

Rốt cuộc Thẩm An An cũng không biết cô đã làm “động tác hòa hợp” này trong bao lâu, cô bị Lục Tu Viễn thử liên tục mấy kiểu tư thế, may là cơ thể của cô có rèn luyện tốt, không thì eo lưng cũng gãy luôn rồi, cô vừa khóc vừa van xin, vậy mà vẫn bị Lục Tu Viễn “làm” cho ngất xỉu.

Thẩm An An ngủ một giấc dài, cho tới lúc Từ Hiểu Lộ gọi điện thoại đến nhắc cô sắp tới giờ trả phòng.

Điện thoại di động của Thẩm An An đặt ở trên tủ đầu giường, lúc tiếng chuông đầu tiên vang lên, Lục Tu Viễn đã tỉnh, anh vươn tay cầm lấy di động nhìn thoáng qua. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm An An vẫn đang ngủ bên cạnh nên Lục Tu Viễn thay cô nghe điện thoại.

"Chị An An. . . . . ."

"Tôi là Lục Tu Viễn."

Đầu dây bên kia bỗng im lặng vài giây, Lục Tu Viễn có thể nghe thấy tiếng hít thở hổn hển của Từ Hiểu Lộ.

"Có chuyện gì?" Lục Tu Viễn hỏi trước.

"Tôi muốn tìm chị An An." Từ Hiểu Lộ vội vàng nói.

Lục Tu Viễn nhìn thoáng qua Thẩm An An đang ngủ bên cạnh, dường như cô bị nóng, nên xoay người vươn cánh tay ra khỏi chăn, chăn tụt xuống một khúc, đôi thỏ ngọc trước ngực như ẩn như hiện, hai khối đẫy đà kiêu ngạo vươn cao.

"Cô ấy còn đang ngủ." Giọng nói của Lục Tu Viễn có chút ám muội, anh vừa nói, vừa lấy tay kéo chăn lên đắp cho Thẩm An An, che khuất cảnh đẹp mê người trước mắt.

"Đã đến giờ trả phòng, hôm nay chị An An sẽ rời đoàn phim." Từ Hiểu Lộ nhỏ giọng nói.

Lục Tu Viễn nhân tiện nói: "Không sao, cô hãy thu dọn đồ đạc của cô ấy, rồi trả phòng, đem đồ của cô ấy về nhà trước, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về nhà sau.

"Vâng, tốt rồi, chị An An giao cho anh, tôi cúp máy trước." Nghe Lục Tu Viễn sắp xếp, Từ Hiểu Lộ nghĩ thầm rằng giao Thẩm An An cho Lục Tu Viễn chắc chắn không xảy ra vấn đề gì, nên cúp điện thoại đi chuẩn bị.

Lục Tu Viễn đặt di động của Thẩm An An bên cạnh, ngắm Thẩm An An đang say ngủ, anh không nỡ đánh thức cô, nên đứng dậy đi phòng tắm, sau đó ra bên ngoài dùng điện thoại để làm việc và trả lời email.

Mấy tiếng đồng hồ sau Thẩm An An mới tỉnh, cô từ trên giường ngồi dậy, phát hiện trong phòng không có ai, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ Lục Tu Viễn đã đi rồi.

Lại nghĩ tới chuyện tối qua, trước khi ngất xỉu cô nhớ rõ là Lục Tu Viễn đã đồng ý với cô sẽ không đăng Weibo công khai .

Nhưng vẫn không yên tâm, Thẩm An An đi đến bên tủ đầu giường, cầm lấy di động đăng nhập Weibo, lướt nhanh qua các loại tin tức, hoàn toàn gió im biển lặng, không hề có tin tức tổng tài tập đoàn Doãn thị công khai bạn gái, lúc này cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Lục Tu Viễn đi vào.

Thẩm An An nhìn Lục Tu Viễn đi đến bên giường, cuối cùng thì cũng không bị đỏ mặt như lần đầu tiên, cũng không chui đầu vào chăn trốn, đúng là “trước lạ sau quen”.

"Em nghĩ anh đã đi rồi." Thẩm An An nói ra lời trong lòng.

Lục Tu Viễn nâng tay khẽ xoa đầu cô, cười nói: "Em còn ở đây, anh có thể đi đâu?"

Đại ca, có thể đừng “trêu hoa ghẹo nguyệt” như vậy được không!

Thẩm An An phải tránh xa anh một chút, không lại bị anh trêu ghẹo: "Em đi tắm."

Cô nói xong rồi vòng qua bên kia để xuống giường, mới phát hiện không thấy giày của mình ở bên này, cô đang do dự có nên đi chân trần không, thì Lục Tu Viễn đã sải bước tới, trực tiếp ngồi xuống bế cô lên.

"Em, em, anh. . . . . ."

"Trốn cái gì, để anh ôm em qua đó." Lục Tu Viễn nói rất tự nhiên, "Chẳng lẽ eo của em không đau?"

Hai má của Thẩm An An đỏ lên, xương sống và eo lưng của cô rất đau, tất cả là do người trước mặt hại, cô hung hăng giận dỗi liếc anh một cái nói: "Còn không phải đều tại anh!"

Lục Tu Viễn nghe vậy khẽ cười một tiếng, khuôn mặt tuấn tú còn nghiêm túc: “Đúng vậy, đều tại anh."

"Không cho nói." Mặt Thẩm An An càng đỏ hơn, lấy tay che miệng Lục Tu Viễn.

Lục Tu Viễn bị cô che miệng nên không nói nữa, nhưng đuôi lông mày khóe mắt đều lộ ra ý cười biểu hiện rằng tâm tình của anh rất tốt.

Cuối cùng đến phòng tắm, Lục Tu Viễn đặt Thẩm An An xuống đất, Thẩm An An vội vàng đuổi anh đi ra ngoài, lấy tay đẩy anh nói: "Anh ở đây sao em tắm được, anh mau đi ra ngoài."

Ánh mắt Lục Tu Viễn đầy cưng chiều lại bất đắc dĩ, đành phải theo ý của cô lui ra ngoài: "Vậy anh chờ em ở bên ngoài, cần cái gì thì gọi anh."

"Ừm, em biết rồi." Thẩm An An nhanh tay đóng cửa lại.

Nửa giờ sau, Thẩm An An tắm rửa xong đi ra ngoài, Lục Tu Viễn ở bên ngoài chờ cô, nhìn thấy cô đi tới, anh liền đưa cái gói to đang cầm trong tay cho cô.

"Anh nói thư ký Dương mua." Lục Tu Viễn nói.

Thẩm An An mở cái gói, thấy trong đó là một bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm của công ty W&Y, còn có một cái váy mới nhãn hiệu G.

"Anh rất giỏi trong việc tận dụng mọi thứ." Thẩm An An kể là Thẩm Tu Tề đã tặng cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm của công ty W&Y, công ty W&Y là công ty con trực thuộc tập đoàn Doãn thị, cô lại là đại diện thương hiệu mỹ phẩm mới của công ty W&Y, nên Thẩm Tu Tề sắp xếp như vậy mà nói không có dụng ý khác thì cô thật sự không tin.

"Túi đồ kia là do thư ký Dương mua." Lục Tu Viễn giải thích: "Anh không nói mua cho ai, còn nói anh ta tự xử lý, anh cũng không nghĩ tới là anh ta sẽ mua sản phẩm của công ty W&Y."

Thẩm An An mỉm cười nói: "Được rồi, em tin anh."

Lục Tu Viễn liếc nhìn cô, lại nói: "Nếu em không tin, anh sẽ nói thư ký Dương tự mình nói với em. Hoặc là anh nói anh ta mua bộ khác."

"Đừng." Thẩm An An vội vàng ngăn Lục Tu Viễn gọi điện thoại, lôi kéo cánh tay anh nói: "Em nói giỡn với anh thôi, em là đại diện thương hiệu mỹ phẩm mới của công ty W&Y, em dùng sản phẩm của công ty W&Y, đúng lúc có thể thử xem hiệu quả, đây cũng là chuyện “vẹn cả đôi đường”."

Lục Tu Viễn cụp mắt nhìn cô, vẫn quan tâm đến suy nghĩ của cô: "Em thật sự muốn như vậy? Anh có thể nói thư ký Dương nhanh đi mua bộ khác."

"Đừng, em muốn như vậy." Thẩm An An vội vàng nói: "Em cảm thấy sản phẩm của công ty W&Y rất tốt, em rất thích."

"Vậy được rồi." Lục Tu Viễn xoa nhẹ ấn đường, chỉ cần cô thích là tốt rồi.

"Em đi trang điểm và thay quần áo." Thẩm An An vui vẻ xách túi đồ đi.

Một lúc sau, Thẩm An An đã thay xong quần áo và trang điểm đi ra, hào hứng đứng trước mặt Lục Tu Viễn quay một vòng, cho anh ngắm váy của mình, hỏi: "Đẹp không?"

Thẩm An An mặc bộ váy liền thân mẫu mới ra của nhãn hiệu G, màu loang hợp thời, cổ chữ V, làn váy dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân nhỏ thon thả, làm Thẩm An An đẹp như tiên nữ.

Lục Tu Viễn nịnh đầm, cười nói: "Đẹp, rất đẹp, váy rất hợp với em."

"Em cũng biết rất đẹp, hợp với màu son." Thẩm An An cảm thấy thư ký Dương chọn đồ rất tốt, nhất định là anh ta thường xuyên mua đồ cho bạn gái.

Thật ra Lục Tu Viễn không nhận ra màu son đỏ mà Thẩm An An dùng lúc trước với bây giờ có cái gì khác nhau, dù sao tất cả đều là màu đỏ, nhưng chỉ cần do Thẩm An An dùng, thì đều đẹp.

Thẩm An An rất vui vẻ, kéo cánh tay Lục Tu Viễn nói: "Hôm nay em không bận, anh cùng em đi dạo phố đi."

Lục Tu Viễn ngắm khuôn mặt tươi cười của cô, nhẹ giọng nói: "Đi dạo phố không sợ bị người ta chụp ảnh sao? Không phải em không muốn công khai?"

Đây là một vấn đề.

Nhưng không thể ở khách sạn mãi được!

Thẩm An An suy nghĩ một chút, quả thật cũng không có nơi nào để đi, đành phải nói: "Vậy anh đưa em về nhà đi." Trong mấy ngày cô quay phim cũng chưa có về nhà.

Lục Tu Viễn không hé răng, vươn hai tay ôm cô vào trong lồng ngực, môi dán bên tai của cô, giọng nói mập mờ trầm thấp: "Anh biết chỗ có thể đi."

"Chỗ nào?" Thẩm An An hỏi xong mới nhận ra hình như cô đã trúng kế của anh, tiếc là lời đã nói ra không thu trở lại được.

Chỉ nghe giọng nói mê hoặc của Lục Tu Viễn thì thầm bên tai của cô nói: "Nhà của anh."

Nhấn vào một đoạn để dán vào hộp văn bản.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp