Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Từ khi rời khỏi công ty W&Y, Lục Tu Viễn vẫn luôn đi theo Thẩm An An nhưng cô không hề biết. Khi nhìn thấy Thẩm An An kéo Từ Hiểu Lộ, cùng nhau đi vào nhà hàng lẩu & thịt nướng Mộc Hề Duyên, anh đã vô thức đi theo vào.

Thẩm An An từ từ quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tu Viễn đứng phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tâm trạng của Lục Tu Viễn lại hồi hộp lên xuống không yên.

Khi anh nhận được tin nhắn chia tay của cô, lúc đó anh rất giận cô, ghét cô nên đồng ý chia tay luôn, nhưng hôm nay bất ngờ gặp được cô, nhìn thấy cô biểu diễn ở hội trường phỏng vấn, rồi bỗng nhận ra cô thật chói mắt, giống như cô được sinh ra là để biểu diễn trên sân khấu, cô nên đứng ở đó để tỏa sáng.

Dường như cô còn trẻ trung, xinh đẹp và rạng rỡ hơn lúc còn ở bên anh, khi cô biểu diễn tại hội trường phỏng vấn, đôi mắt xinh đẹp của cô sáng ngời, long lanh như ngọc quý, ánh mắt mà trước giờ anh chưa từng nhìn thấy.

Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh bất đắc dĩ nghĩ, tại sao cô lại rời khỏi anh, giờ lại còn sống tốt hơn so với khi ở bên anh? Anh thật sự rất không cam tâm!

Thật ra, Lục Tu Viễn không biết người hấp dẫn anh từ lâu đã không phải là nguyên chủ, mà là một Thẩm An An xuất sắc hơn.

Lúc này, hai người cứ nhìn nhau như vậy, ông chủ nghiêng bên trái nhìn Thẩm An An, rồi lại nghiêng bên phải nhìn Lục Tu Viễn, cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, lúc trước hai người đã từng tới đây."

Nam thì đẹp trai, nữ thì xinh gái, như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, trời đất tác thành, hai người tay trong tay đi vào, làm cho cả cái nhà hàng lẩu & thịt nướng của ông bỗng trở nên sang trọng hơn.

Hơn nữa, chàng trai còn rất cưng chiều cô gái, cô gái muốn ăn cái gì chàng trai đều lấy cho cô, sợ cô bị phỏng cho nên đều là chàng trai nướng thịt rồi gắp vào bát cho cô gái ăn, luôn nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn yêu chiều, nhìn họ có cảm giác như đang nhìn mối tình đầu vậy.

Khi đó, ông chủ bất giác nhớ tới mối tình đầu của ông cách đây hơn mười năm trước, lần đầu tiên ông nướng thịt cho bà ấy, lần đầu tiên đưa bà ấy đi ăn lẩu, xem phim, mua sách, những hoài niệm đó thật sự như nở hoa trong lòng, thuở ngây thơ hồn nhiên làm khuôn mặt già nua của ông không khỏi đỏ bừng.

Từ trước tới nay ông chủ chưa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên ông đặc biệt ghi nhớ, hai người một trước một sau đi vào, liếc mắt một cái là ông đã nhận ra họ.

Ông chủ nói muốn sắp xếp cho Thẩm An An và Lục Tu Viễn ngồi cùng một bàn, khiến cho hai người vừa mới chia tay cảm thấy rất xấu hổ.

Thẩm An An mím môi, cô không rõ thái độ bây giờ của Lục Tu Viễn đối với “cô ấy” như thế nào, nhất là sau khi cô gửi cho Lục Tu Viễn hai tin nhắn đó, anh đã không trả lời cô, mà hiện giờ anh đã “nhận tổ quy tông” trở thành tổng tài của tập đoàn Doãn thị, cô càng không rõ suy nghĩ của Lục Tu Viễn, có lẽ trong lòng anh rất hận cô.

"Chúng tôi. . . . . ."

"Chúng tôi sẽ ngồi cùng bàn."

Thẩm An An do dự mở miệng, muốn nói bọn họ sẽ không ngồi chung, nhưng Lục Tu Viễn đã ngắt lời cô, đồng ý để cho ông chủ sắp xếp cho họ ngồi cùng một bàn.

Sao tình huống này lại không phát triển như dự đoán!

Thẩm An An lo lắng nghĩ, sao cặp đôi đã chia tay lại có thể bình tĩnh ngồi ăn chung một cách hòa bình chứ? Tuy rằng cô không nghiêm túc đọc kết cục của kịch bản, nhưng cô biết thái độ của Lục Tu Viễn đối với Thẩm An An, đó là nỗi hận chỉ mong cô biến mất trên thế giới này.

Trong kịch bản, Thẩm An An luôn dây dưa quấy rầy Lục Tu Viễn, muốn hàn gắn tình cảm với Lục Tu Viễn, nhưng Lục Tu Viễn càng ngày càng chán ghét cô, muốn cô biến mất khỏi thế giới này.

Chậm đã, Thẩm An An đột nhiên hiểu ra, lúc trước cô gửi tin nhắn cho Lục Tu Viễn nhưng anh không có hồi âm, bây giờ Lục Tu Viễn lại muốn tiếp cận cô, không phải là muốn cho cô ảo tưởng rằng cô và anh có thể làm lại từ đầu, rồi đợi cho cô đang ngập trong vui sướng, sẽ…tát một cái cho tỉnh phải không?

Đàn ông một khi đã tàn nhẫn thì sẽ tàn nhẫn hơn phụ nữ gấp nhiều lần, Thẩm An An tưởng tượng đến kết cục của mình thì cả người ớn lạnh, thầm nhắc nhở mình không được mắc mưu của Lục Tu Viễn, không được tin vào vẻ mặt giả vờ dịu dàng chăm sóc của anh.

Tới bàn, Thẩm An An theo bản năng lựa chỗ ngồi cách Lục Tu Viễn xa nhất có thể, cứu mạng quan trọng hơn, chuyện khác không muốn nghĩ tới.

Lục Tu Viễn chú ý tới động tác tránh né mình của Thẩm An An, ánh mắt hơi trầm xuống, cô không muốn ngồi cùng anh tới như vậy sao?

Ngay sau đó, người phục vụ đã đưa thịt nướng và lẩu lên, đủ loại đồ ăn tươi ngon mới mẻ, hấp dẫn bày đầy trên một cái bàn lớn.

Nhìn thấy rất nhiều đồ ăn mình thích bày ra trước mặt, Thẩm An An thở dài trong lòng. Aizz, bữa cơm hôm nay chắc sẽ khó nuốt rồi. Thẩm An An buồn bã nhìn thịt nướng và tôm cá trên bàn.

Tuy rằng, trên bàn bày đầy đồ ăn ngon lành và thịnh soạn, nhưng đối diện là một ông chủ lớn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô, dù Thẩm An An có yêu thích ăn uống tới đâu cũng sẽ nuốt không trôi.

Sau khi ăn một chút Thẩm An An đã no lưng lửng bụng, dưới áp lực của Lục Tu Viễn, căn bản là cô nuốt không trôi, rõ ràng cô còn có thể ăn cả một con bò, buồn bực quá đi.

Nhìn thấy Thẩm An An sắp buông đũa, ánh mắt lại “lưu luyến không rời” nhìn chằm chằm đám tôm trong nồi, Lục Tu Viễn ngồi ở phía đối diện bình tĩnh nói: "Ăn thêm một chút nữa đi." ( truyện trên app T𝕪T )

Thẩm An An hồi hộp, suy nghĩ của đại gia thật khó đoán, cô không dám đoán cũng không dám khiêu khích, mím môi đỏ mọng, cô lấy cớ: "Tôi đang quay phim, cần giảm cân."

"Em không mập." Lục Tu Viễn liếc mắt nhìn cô một cái nói thêm: "Rất gầy." Ôm lấy toàn là xương. Những lời phía sau, Lục Tu Viễn thầm nói bổ sung trong lòng.

Đối mặt với Lục Tu Viễn, Thẩm An An phải lựa chọn giữa việc tiếp tục dùng bữa với anh và kiên quyết không ăn dưới áp lực của anh.

Thật ra trong lòng của Thẩm An An đã sớm tan vỡ, nếu còn có lựa chọn khác, cô muốn trốn thật nhanh, không muốn đối mặt với Lục Tu Viễn.

Sau vài giây bế tắc, sắc mặt Lục Tu Viễn bình tĩnh nói: "Ăn thêm năm miếng nữa." Nói xong anh dùng đũa gắp tôm đã lột vỏ bỏ vào bát của cô.

Thẩm An An: ". . . . . ."

Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tu Viễn, cuối cùng Thẩm An An thật vất vả mới ăn xong năm miếng này, buông chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn anh báo cáo: "Tôi ăn xong rồi."

Haiz, lại bị anh nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, cô cảm thấy mình có thể bị nghẹn chết.

Lục Tu Viễn nhàn nhạt nói "Ừ" một tiếng.

Trong lòng Thẩm An An muốn mau chóng chạy khỏi đây, mím môi nói: "Buổi chiều tôi phải quay lại đoàn làm phim, tôi xin phép đi trước!"

Lục Tu Viễn liếc mắt nhìn cô, khuôn mặt rất đẹp trai nhưng lại không có biểu cảm gì, thanh âm cũng rất lạnh nhạt: "Được"

Thẩm An An như được tha bổng, nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, chủ động nói: "Tôi đi tính tiền." Cô không muốn mình nợ anh.

"Không cần, thư ký Dương đã thanh toán xong." Giọng nói Lục Tu Viễn vẫn thản nhiên như trước.

Đã thanh toán xong, cũng đành vậy.

Thẩm An An đành phải cười cười, nói cảm ơn: "Cám ơn vì ngày hôm nay, tạm biệt." Nói xong liền kéo Từ Hiểu Lộ chạy nhanh ra ngoài.

Do lo sợ Lục Tu Viễn phía sau không cho cô đi, nên Thẩm An An kéo Từ Hiểu Lộ chạy như bay, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Thẩm An An và Từ Hiểu Lộ.

Lục Tu Viễn vẫn ngồi trên ghế, đôi mắt thâm thúy rũ xuống, nâng tay nhấn lên ấn đường, thật sự rất không cam tâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp