Thập Niên 70 : Mang Theo Linh Tuyền Trọng Sinh Thành Cô Thanh Niên Tri Thức Béo

Chương 41: Thánh mẫu thích giúp đỡ mọi người


1 năm

trướctiếp

Khi Miêu Kiều Kiều trở lại thôn thì trời cũng đã tối.

Lúc này người dân ở thôn Thạch Thủy cũng đều đã biết Vương Đại Hổ giết người, cũng biết rằng Miêu Kiều Kiều phát hiện.

Cho nên khi cô vừa đi đến cổng thôn, rất nhiều thôn dân đều đi đến vây quanh, có người tò mò hỏi:

“Đồng chí Tiểu Miêu, cô nói cho chúng tôi nghe chuyện lúc đó đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a, vì sao Vương Đại Hổ lại muốn giết người!”

Miêu Kiều Kiều đành đem lời nói lúc trước nói lại một lần nữa, mọi người nghe xong thì lắc đầu thở dài nói:

“Thật đáng tiếc cho Lưu Tam muội kia, không biết trêu chọc Vương Đại Hổ ở đâu, lại tàn nhẫn như vậy.”

“Tôi đã sớm nói rằng Vương Đại Hổ rất nóng tính rồi, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện. Chỉ đáng thương cho vợ của hắn, một người rất tốt, con trai hắn đã không còn hy vọng nữa rồi.”

“Tôi vừa mới đi ngang qua cửa nhà cô ấy, nhìn thấy bà Vương đang ngồi ở cửa lớn lau nước mắt, thật sự là tội nghiệp mà.”

Mọi người sau đó lại quay ra khen ngợi Miêu Kiều Kiều dũng cảm, làm cho cô cũng có chút dở khóc dở cười.

Ở trong Tri Thanh đại viện, Hoàng Đại Nga ngồi trong phòng khách vừa nhìn thấy cô đã lập tức đứng lên: “Kiều Kiều, cuối cùng cô cũng trở về rồi, không có bị gì chứ! “

“Không sao cả, tôi thì có thể bị gì chứ.” Miêu Kiều Kiều nhìn cô trấn an.

Lâm Cúc đứng lên kéo cô ngồi xuống, tò mò nói: “Mau nói cho chúng tôi nghe đã xảy ra chuyện gì đi.!”

Miêu Kiều Kiều đã rất quen với tình huống này, thuần thục lại kể lại sự tình một lần nữa, mọi người nghe xong đều có chút thổn thức.

Lâm Cúc không nói gì, chỉ nhìn cô: “Lá gan của cô cũng lớn thật, may mà Vương Đại Hổ lúc chạy trốn té ngã ngất xỉu, bằng không nếu cô bị hắn phát hiện ra thì đúng là thảm hoạ!”

Hoàng Đại Nga vỗ vỗ ngực, cảm thán nói: “Đúng vậy, chỉ nghĩ đến cảnh tượng lúc đó thôi cũng cảm thấy sợ rồi. “

Vương Cương cau mày nói: “Vương Đại Hổ này lúc trước tôi đã gặp qua vài lần, quả thật là một người nóng nảy, may mà chúng ta không trêu chọc hắn. “

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Đại Nga dừng lại, bàn tay bất giác nắm chặt.

Bàn tay Miêu Kiều Kiều đặt dưới gầm bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Người này quả thật rất đáng sợ, nhưng hắn cũng đã bị công an bắt đi rồi, sau này mọi người cũng không cần sợ nữa.”

Lời này cũng là đang trấn an Hoàng Đại Nga, nếu Vương Đại Hổ bị bắt, về sau hắn sẽ không làm phiền nữa.

Mã Phương khịt mũi, đang suy nghĩ rằng nếu như lúc ấy cô có mặt ở đó, không chừng sẽ sợ tới mức chạy trối chết, không ngờ tên mập đó lá gan rất lớn còn chạy đi cầu cứu.

Cổ Từ Tâm lơ đãng ấn trán, cũng không mở miệng nói chuyện.

Từ khi thấy Miêu Kiều Kiều gầy đi, trong lòng hắn vẫn rất hối hận.

Nếu như lúc trước hắn không dứt khoát nói không thích nàng như vậy, thì có phải mọi chuyện sẽ khác không?

Chết tiệt, tất cả đều đã muộn rồi.

Bạch Nghiên trong lòng có oán hận với Miêu Kiều Kiều, hiện tại sau khi nghe được chuyện nàng nói, thay đổi hình tượng rụt rè hào phóng trước kia, trực tiếp nói thẳng:

“Cô thấy Vương Đại Hổ và Lưu tam muội đang cãi vã xô đẩy, tại sao không tiến lên khuyên ngăn một chút, nếu cô khuyên, nói không chừng Lưu tam muội cũng không phải chết, cô không cảm thấy áy náy sao?” ( truyện trên app T𝕪T )

Bạch Nghiên vừa nói câu này ra, sắc mặt cũng những người khác đều hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cũng không ai mở miệng phản bác.

Chủ yếu là bởi vì Bạch Nghiên trước kia đối với tất cả mọi người đều rất khách sáo, chưa bao giờ xảy ra xung đột với ai.

Cô ấy vừa đẹp, ra tay cũng hà phóng, cho nên ấn tượng của mọi người đối với cô ấy đều rất tốt.

Lúc này mọi người nhất thời cũng không kịp nhận thấy trong giọng nói của cô ấy có gì đó không đúng, chỉ là cho rằng do cô ấy nghĩ nhiều mới nói như vậy.

Nhưng Miêu Kiều Kiều sao có thể không hiểu ý của Bạch Nghiên, đây không phải là đem cái chết của Lưu tam muội đổ lên đầu cô sao?

Hành động này của cô ta thật sự khiến Miêu Kiều Kiều phải bật cười.

Không ngờ Lưu tam muội bị giết, nhưng cô ta lại không trách kẻ giết người, mà ngược lại trách người bên cạnh.

À, ai cũng phải nên mạo hiểm để giúp đỡ một người lạ sao?

Hơn nữa lúc ấy cô cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện đó, tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, ai có thể đoán trước được đây.

Nói về chuyện có áy náy hay không thì cô không có, hôm nay cô chỉ là tình cờ gặp phải, nếu cô không đến, kết quả chuyện này vẫn là như vậy thôi..

Nếu tính tình Vương Đại Hổ không nóng nảy hoặc là Lưu tam muội chịu bỏ qua, bi kịch hôm nay sẽ không phát sinh.

Bạch Nghiên đúng là tốt thật, không trách đương sự mà lại đem vấn đề đổ lên đầu người ngoài, quả thật là hiện thân của thánh mẫu a.

Xem ra hai ngày trước cô nói những lời tàn nhẫn kia, Bạch Nghiên căn bản cũng không nghe vào.

Nếu bây giờ cô không làm gì, đối phương còn tưởng rằng cô dễ bị bắt nạt.

“Tại sao tôi phải áy náy? Người cũng không phải do tôi giết, tôi dựa vào cái gì mà phải áy náy?! “Miêu Kiều Kiều không chút nể mặt, tiếp tục nói:

“Vương Đại Hổ rõ ràng tính tình tàn bạo, chuyện này tất cả mọi người đều biết, cô còn không biết xấu hổ mà bảo tôi tiến lên khuyên hắn, nếu tôi thật sự do làm vậy mà bị đánh, có phải cô lại ở đó châm chọc tôi rằng không nên xúc động làm việc không?”

“Tôi... Tôi không có! “Bạch Nghiên mặt đỏ tía tai: “Tôi chỉ là cảm thấy chúng ta là người của Tri Thanh, nên vui vẻ giúp đỡ người khác, thấy có người cần giúp đỡ thì chúng ta nên giúp đỡ! “

Miêu Kiều Kiều cười tủm tỉm đáp lại: “À ý của cô là cô thà tình nguyện bị đánh để giúp người khác vui đúng không? “

Bạch Nghiên thẳng lưng, vẻ mặt chính nghĩa nói: “Đương nhiên! Nếu ai đó cần, tôi sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ! “

Miêu Kiều Kiều ra vẻ bừng tỉnh gật đầu: “À, tư tưởng này của cô cũng không tệ a, vậy nếu ngày mai Trương đại tỷ phòng bên lại xảy ra cãi vã, cô hãy đi khuyên một chút, đến lúc đó tất cả người trong Tri Thanh chúng ta đều đi qua học tập tinh thần của cô một chút. “

Chị Trương ở phòng bên cạnh và mẹ chồng ngày nào cũng vì một chút chuyện nhỏ như lông gà mà cãi vã không ngừng, có đôi khi sẽ náo loạn đến đánh nhau.

Hai mẹ chồng nàng dâu này nổi tiếng ở thôn Thạch Thủy là điển hình của hình ảnh con dâu nóng bỏng và mẹ chồng bá đạo, trình độ chiến đấu mắng chửi của hai người rất cao, bất luận ai đi khuyên can đều sẽ bị mắng đến thậm tệ.

Miêu Kiều Kiều chắc chắn Bạch Nghiên sợ hãi không dám đi khuyên can, mới có thể nói như vậy.

Quả nhiên, Bạch Nghiên vừa nghe, trực tiếp lắp bắp cự tuyệt nói: “Nhưng... Đó là chuyện gia đình của người ta mà, tôi làm sao có thể không biết xấu hổ đi can thiệp được!”

Miêu Kiều Kiều nhướng mày: “Nhưng Tri Thanh chúng ta cần sự yên tĩnh mà, có đôi khi tất cả mọi người đều không chịu được ồn ào, cô không thể vì mọi người mà suy nghĩ một chút sao, không phải cô nói cô rất sẵn lòng giúp đỡ à? “

Bạch Nghiên nghẹn lời: “... Nhưng chuyện này thật không dễ quản, lại không phải là chuyện dính dáng tới mạng người...”

Lời này của cô ấy là đang gián tiếp nói đến chuyện Vương Đại Hổ, Miêu Kiều Kiều cười nhạo một tiếng, lại nói:

“Vậy gia đình Vương Ma Tử đầu thôn kia thì sao, tên Vương Ma Tử đó mỗi lần say rượu đều đánh vợ hắn, có nhiều lần vợ hắn còn bị đánh đến nhập viện, thiếu chút nữa là mất mạng, việc này cô cũng nên quản chứ?”

Bạch Nghiên bị cô làm cho tức giận: “Chuyện này tôi làm sao mà xen vào được, Vương Ma Tử kia tính tình tàn bạo, nếu hắn đánh tôi thì làm sao bây giờ...”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt cô đã trở nên tái nhợt, trực tiếp im lặng.

Xong rồi, đây không phải là cô ta tự vả vào miệng mình sao...

Lúc này những người khác nghe đoạn đối thoại của hai người, cũng đại khái hiểu được vừa rồi trong giọng nói của Bạch Nghiên có hơi trào phúng, cho nên ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Nghiên đều có chút không đúng.

Bạch Nghiên bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác thường, trên mặt vừa khô vừa nóng.

Bạch Nghiên xấu hổ, đang muốn đứng dậy đi vào phòng, nhưng lại bị sự ngu ngơ của Thôi Đạng Tráng hết lần này tới lần khác nói một câu: “Đồng chí Bạch Nghiên, tôi tin tưởng nhân phẩm của cô, anh cô định là nguyện ý giúp đỡ người khác! “

Bạch Nghiên vừa nghe xong, đáy lòng nóng lên: “Cảm ơn...”

Hai chữ “cảm ơn” của cô còn chưa nói hết, Thôi Đại Tráng lại chêm vào một câu: “Cái này, gần đây tôi ăn nhiều thức ăn quá, cô có thể cho tôi chút thức ăn không~”

Bạch Nghiên:...

Miêu Kiều Kiều nhịn không được vụng trộm giơ ngón tay cái lên cho đồng chí Thôi Đại Tráng.



App TYT & Trà Nữ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp