Em Có Quyền Duy Trì Trầm Mặc

Chương 6: Kiêu hãnh và định kiến


1 năm

trướctiếp

"Cô vào đi." Sầm Qua dứt lời thì xoay người vào ký túc xá.

Sâu trong ánh mắt anh vẫn toát lên sự tĩnh lặng, bộ trang phục màu đen cùng chiếc găng tay trắng anh ta mang, khiến anh trông rất lạnh lùng và cấm dục.

Triệu Tô Dạng cẩn thận bước về phía ký túc xá, đứng cùng Sầm Qua ở phía trước bàn của Hướng Mạn, mấy đồ vật cần kiểm tra trên bàn không có gì khác thường nên được để lại chỗ cũ.

"Mấy thứ này, lúc nào cũng ở trên bàn cô ta sao?"

Triệu Tô Dạng nhìn lướt qua, hơi hà khắc nói: "Hình như không có thứ nào mới, đối với đồ vật của cô ta tôi không để tâm lắm, bởi vì tôi không nghĩ mình cần trộm lấy đồ vật gì của mình để đổi lại với cô ta."

"Cô có ý tưởng gì không?"

"Ý tưởng sao?"

Sầm Qua hơi nghiêng người đối mặt với cô: "Cô nói ngoại trừ tới căng tin ra thì 'không ra khỏi cửa', có thể thấy để người ngoài có cơ hội vào đây đầu độc là không dễ dàng, hơn nữa 'hắn' cũng không thể chắc chắn rằng chỉ làm một lần là thành công ngay, đặt trong tình huống cô vứt nhiều đồ ăn vặt của Hướng Mạn đi như thế, cô ta vẫn vì trúng độc mà bỏ mạng, nhưng qua kiểm tra không phát hiện bất cứ chất độc nào trên vật dụng sinh hoạt hằng ngày, điều đó chứng minh hung thủ chỉ có thể ở một chỗ để hạ độc, 'hắn' rất chắc chắn rằng Hướng Mạn sẽ ăn thứ đó."

"Nói như vậy hung thủ biết rất rõ về Hướng Mạn hơn nữa quan hệ với Hướng Mạn cũng không tệ lắm, có lẽ thứ đồ vật có độc kia chính xác là 'hắn' khiến Hướng Mạn phải mang về?" Triệu Tô Dạng đã rất cố gắng để hồi tưởng lại mọi chuyện, vẫn không nhớ nổi hôm đó lúc quay về ký túc xá Hướng Mạn có cầm theo gì trên tay không. Nhưng có thể khẳng định rằng hôm ấy cô ta không vừa ăn gì đó vừa bước vào, nếu không thì cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn, hoặc ít nhiều cũng sẽ có ấn tượng về mặt hình ảnh.

"Cô xem hai thứ này." Sầm Qua cầm một cái lọ đầy chữ tiếng Anh trên bàn cùng một bức ảnh đưa ra trước mặt cô, ở giữa bức ảnh là một cái hộp hình trụ, cũng được in chữ tiếng Anh. Nó được cục phòng chống ma túy gửi tới, ánh mắt Sầm Qua vô cùng sắc bén. bất cứ thứ gì không bình thường cũng không qua nổi đôi mắt anh.

Tất cả mọi người đều tò mò tới xem, hai cái hộp đó một là thuốc vitamin, một cái là mỡ cừu Australia có tác dụng dưỡng thể, trong đó lọ mỡ cừu Australia được đặt bên cạnh gối của Hướng Mạn, sau khi kiểm tra kết quả pháp y cho thấy, trước khi chết Hướng Mạn đã dùng nó để bôi lên cánh tay và chân, hai thứ này đều không có độc tố, là đồ vật mà lần cuối cùng người chết đã sử dụng nên lọ mỡ cừu không được trả về.

Triệu Tô Dạng chỉ vào lọ thuốc vitamin: "Cái này được đặt trên bàn của cô ta rất lâu."

Sầm Qua cầm lấy chiếc lọ rồi lắc lắc, bên trong còn vài viên vitamin, trọng tâm của câu chuyện được thay đổi: "Cô mua mua mỹ phẩm thường hết bao nhiêu tiền?"

"Chưa tới bốn trăm."

"Thuốc vitamin cộng với sữa dưỡng thể mỡ cừu Australia cũng xấp xỉ mức giá này." Sầm Qua khẽ gập ngón tay gõ lên cái lọ: "Nếu Hướng Mạn đã mua được những thứ này, tại sao cô ta lại không mua được loại mỹ phẩm giống cô?"

"Đúng rồi..." Triệu Tô Dạng lẩm bẩm nói, trước kia cô rất lơ là Hướng Mạn, đến cả chi tiết này cũng không nhận ra, cả ngày cô chỉ hăng say viết truyện huyền nghi: "Đồ trang điểm của cô ta, sữa dưỡng thể hay gì gì đó tôi từng liếc qua vài lần, cũng hơn mấy chục tệ, đối với tôi mỹ phẩm dùng trên mặt, tôi thà bỏ tiền ra nhiều một chút mua thứ tốt nhất. Mấy thứ như vi-ta-min tôi cảm thấy uống cũng được mà không uống cũng chẳng sao, có uống cũng không nhất định phải uống đồ đắt như vậy, một lọ thuốc vitamin tổng hợp hơn mười tệ một lọ rất nhiều loại có thể gây nguy hiểm tới tính mạng."

A Đông hùa theo: "Cô không nỡ bỏ tiền ra mua, Hướng Mạn cũng không thể phung phí hơn cô."- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Mấy lời này nhắc nhở Triệu Tô Dạng: "Vậy chắc chắn không phải cô ta mua."

"Đúng là bất bình thường, chi tiết này có thể là mấu chốt quan trọng." Sầm Qua chỉ ra: "Một vụ án trúng độc mà trong vật dụng hằng ngày của người chết khi kiểm tra không phát hiện ra độc tố, một sinh viên bình thường dùng thứ mà vượt khỏi điều kiện kinh tế, Hướng Mạn chắc chắn không thuần túy như những học sinh khác miêu tả, ấn tượng chủ quan của con người sẽ chịu ảnh hưởng qua mối liên hệ giữa xa và gần..." Anh nghiêng đầu nhìn Triệu Tô Dạng, nhướng mi nói: "Ví dụ như tôi chưa từng nghe thấy nửa câu tốt đẹp nào về cô ta từ cô."

Thế nhưng Triệu Tô Dạng lại tự động ngó lơ câu nói cuối cùng của anh, xoay người đi về phía tủ của mình: "Nếu như sự hiềm nghi đối với tôi gần như đã được xóa bỏ, đồ dùng cá nhân cũng bị các người khám xét qua một lần, bây giờ tôi có thể lấy vài món đi tắm rửa không? Sự thật là đã ba bốn ngày trôi qua rồi tôi vẫn mặc một chiếc áo khoác. Nhân tiện có thể cầm theo giấy bút với máy tính không?"

"Có thể, có thể, chậm trễ ra chương mới đúng là không tốt." A Đông phất phất tay tỏ vẻ 'cứ tự nhiên'.

"Không được nhắc lại chuyện này." Triệu Tô Dạng trừng mắt cáu gắt.

"Triệu Tô Dạng." So với lúc cợt nhả cùng A Đông thì vô cùng khác, Sầm Qua có vẻ vô cùng nghiêm túc tập trung vào công việc: "Trước khi tìm ra hung thủ, tốt nhất là cô đừng rời khỏi trường."

Triệu Tô Dạng khẽ nhíu mày.

Anh nói câu này vô cùng lạnh lùng và hung ác. La Tử còn cảm thấy uất ức thay cho Triệu Tô Dạng. Anh ta nhìn về phía Sầm Qua nháy mắt vài cái, như muốn nói: "Cô ta chính là người hiến tủy cho em gái anh đó nha." Thấy anh chẳng mảy mảy phản ứng lại, thì anh ta vội chạy ra hòa giải: "Ý của anh ấy là, vì sự an toàn của cô, ở lại trường học vẫn tốt hơn nhiều.

Cô nghe xong, nếp nhăn giữa lông mày cũng giãn ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Sầm Qua lặng lẽ đứng một bên trong phòng ký túc xá, quan sát bàn của Hướng Mạn một lần nữa, bỗng nhiên cầm lấy lọ vitamin, xé chiếc nhãn dán ra khỏi lọ nhựa một cách thuần thục, nghiêng đống thuốc bên trong qua một bên, mở đèn để bàn, rồi đặt lọ thuốc dưới ánh sáng đèn để soi. Chỉ thấy anh nở một nụ cười, mở miệng nói: "Mánh khóe mà mấy tên buôn lậu ma túy hay dùng, chắc chắn hung thủ cũng biết rất rõ."

Mọi người đều đi qua, chỉ thấy ở chỗ mà chiếc nhãn đã bị xé ra có một vòng nhỏ, hung thủ đã đụng tay đụng chân trên chiếc lọ, trước tiên cẩn thận xé chiếc nhãn, sau đó đục một lỗ trên lọ nhựa, rồi dán vào lần nữa, như vậy là có thể bỏ viên thuốc giả vào.

"Hung thủ cũng chẳng quan tâm Hướng Mạn uống phải thuốc độc hôm đó hay một hôm nào khác, 'hắn' biết rõ rồi sẽ có lúc cô ta xui xẻo nghĩ rằng đó là vitamin rồi uống." Sầm Qua đổ nốt mấy viên thuốc màu nâu còn lại ra, viên nào cũng gần giống như thuốc cảm cúm hình con nhộng.

"Cả lọ vitamin mà chỉ có đúng một viên thuốc độc, 'hắn' hiểu rất rõ cần dùng bao nhiêu liều lượng Natri Triazide là có thể dẫn tới tử vong, nếu thật sự uống vào, một viên thôi là sẽ chết, cho nên qua kiểm tra những viên thuốc còn lại mới không có độc tố."

Triệu Tô Dạng thấy hơi mất kiềm chế nói: "Thuốc này, từng viên từng viên một, là viên con nhộng đứng đơn lẻ chẳng lẽ lại không cọ lên những viên thuốc khác?"

Tiểu Vương nghiêm túc nhìn báo cáo nghiệm thi: "Pháp ý giải thích rằng: trạng thái rắn của Natri Triazide là tinh thể trắng kết tinh. Tôi cũng hiểu rằng nếu đúng là bao con nhộng, không thể dễ dàng phát hiện được bên trong có độc. Có thể nào hung thủ đem kết tinh màu trắng của Natri Triazide bao quanh viên thuốc? Điều này sao có thể chứ?"

Sầm Qua cười lắc đầu: "Có thể. Hung thủ là kẻ nắm chắc loại kỹ thuật chuyên nghiệp này, 'hắn' cũng có phòng thí nghiệm riêng với hóa phẩm, cho dù hắn có trộm một chút để chế tạo thì người khác cũng không phát hiện ra."

“Sao Hướng Mạn lại đắc tội loại người như vậy chứ?" Triệu Tô Dạng cảm thấy không thể tin được nên hỏi lại: "Khoa chúng tôi bình thường hầu như không tiếp xúc với loại người như vậy."

Tiểu Vương cũng tiện đó mà nhắc lại chuyện xưa: "Không phải có một nam sinh khoa hóa theo đuổi cậu sao?" Dứt lời não bộ cũng tự động được khai sáng: "Bởi vì cậu ta không theo đuổi được cậu nên mới ghi hận trong lòng, mua một lọ thuốc chăm sóc sức khỏe bên trong đã hạ độc để tặng cho cậu, sợ rằng tự mình đưa thì cậu sẽ từ chối, nên mới nhờ Hướng Mạn chuyển giúp, ai ngờ Hứa Mạn lại ham giữ lại để dùng, cuối cùng bị tên kia ngộ sát!"

"Này đủ rồi đấy!" A Đông tát vào ót cậu ta một cái.

Triệu Tô Dạng cũng không tỏ ra khó chịu, sự động não của Tiểu Vương lại giúp cô có thêm nhiều manh mối trong lòng, cô ngây ngẩn dựa vào cạnh tủ, lông mi dài hơi vểnh lên tạo thành độ cong hoàn hảo, tiếng kêu của Tiểu Vương kết thúc, chỉ nghe thấy cô nói: "Một sinh viên khoa hóa không thể có phòng thí nghiệm riêng, muốn đạt tới trình độ này hơn nữa còn che được mắt người để sử dụng những hóa phẩm kịch độc như vậy, ngoại trừ là người mà người hướng dẫn thạc sĩ rất coi trọng, tiến sĩ nghiên cứu sinh, hoặc vốn bản thân người đó là một thạc sĩ, tiến sĩ hướng dẫn, nhưng mà tôi thật sự không nghĩ ra, hận thù sâu sắc tới mức nào mà lại dùng chiêu thức cao siêu như vậy ra tay với Hướng Mạn, một sinh viên bình thường lại là sát thủ. Chẳng lẽ Hướng Mạn nắm được điểm yếu gì của 'hắn'?"

Tất cả mọi người đều ý thức được, mọi chuyện càng thêm phần phức tạp, A Đông đưa tay sờ cằm: "Xem ra cái cô Hướng Mạn này cần phải khai thác thêm..."

Mặc dù đã được loại khỏi diện tình nghi, nhưng trong lòng Triệu Tô Dạng vẫn thấy bồn chồn như trước. Nhớ tới bài báo mà ngày đầu tiên tới Đại Học Lăng Nam nhập học, rời khỏi Thiên Chương một mình để đi học cô thấy hơi buồn bã. Hướng Mạn xuất hiện rất nhiệt tình chào hỏi cô, còn mời cô ăn đặc sản quê, hai người vừa ăn vừa cùng nhau nói chuyện phiếm, đến khi trời tối thì cùng nhau tới căn tin ăn cơm. Nhưng từ lúc cô phát hiện ra chuyện Hứa Mạn nói xấu cô với mọi người, mối quan hệ của hai người giống như chiếc gương đang tốt đẹp bỗng nhiên bị quăng xuống rồi nứt ra, Mặc dù trước mặt người khác Hướng Mạn luôn sắm vai là một học bá hiền lành, nhưng cô ta cũng có rất nhiều điều không muốn người khác biết. Đến hôm nay Triệu Tô Dạng mới nhận ra, cô cứ cho là mình rất hiểu Hướng Mạn, nhưng thật ra cũng chỉ nhìn được phần nổi của tảng băng chìm.

Ai có thể nhìn thấu một người cơ chứ? Ai là người nhìn thấy được toàn bộ tảng băng đây?

Giai điệu nhẹ nhàng của bài hát đây là tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết cuối cùng của buổi sáng ở Đại Học Lăng Nam.

A Đông khoát khoát tay: "Chúng ta cứ cơm nước xong, điều tra cuộc trò chuyện điện thoại của Hướng Mạn mấy tháng gần đây, điện thoại của cô ta sẽ giao cho ban kỹ thuật xem qua một chút, xem trước đó có để sót gì không."

Mọi người đều rời đi, Ngô Tuyết Lộ dẫn La tử và Sầm Qua tới căn tin ăn một bữa cơm bình dân. La tử khen đồ ăn ở căn tin không dứt miệng, hơn nữa còn đau đớn phát hiện ra cùng là một xuất thanh tiêu xào thịt bò nhưng trong phần ăn của Sầm Qua hầu như không có ớt xanh mà toàn là thịt! Không ngờ thế giới này với căn tin đều xấu xa giống nhau, bác gái sắp đồ ăn trong căn tin của Đại Học Lăng Nam cũng "gặp sắc nảy lòng tham".

Trong lúc ăn cơm Sầm Qua không nói nhiều, bây giờ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ăn rất chậm rãi, La tử luôn cảm thấy rằng anh là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, có thể ngồi trong nhà hàng năm sao có cô nhân viên tao nhã để dùng cơm, cũng có thể ngồi ở quán ăn khuya cùng mọi người uống cả can bia lạnh, Còn không cần phải nói ngồi trong căn tin sinh viên ăn như một học trưởng lớn tuổi vừa ăn cơm vừa suy nghĩ về thị trường hàng hóa.

Lúc bọn họ đã ăn được phân nửa, La tử thấy Triệu Tô Dạng cũng vào căn tin, trước tiên dùng đĩa đi lấy cơm, rồi mở phần thức ăn còn lại, tìm một chỗ trống rồi ngồi ăn một mình. La tử huých huých khuỷu tay Sầm Qua, chỉ hướng về phía sau anh, để anh quay lại nhìn.

Sầm Qua quay đầu nhìn thoáng qua.

"Triệu Tô Dạng có vẻ khá cô độc, lúc nào cũng tới căn tin ăn cơm một mình." Ngô Tuyết Lộ nói.

La tử ngồi đối diện cười ha hả, bùi ngùi nói: "Mỹ nữ đều bị mọi người cô lập vậy đấy!"

Triệu Tô Dạng đóng gói thịt thừa với một chút xương gà vào cái đựng đồ ăn, dùng thìa khuấy lên vài cái. Nhìn kỹ thì, bên trong hộp thức ăn của cô không có rau củ, chỉ có súp cá lớn bằng bàn tay. Sau khi thu dọn bàn ăn xong, cô cầm theo túi nhựa ra khỏi căn tin.

Ở một nơi tĩnh lặng cỏ xung quanh mọc thành chùm của cả dãy ký túc xá, muôn vàn những bông hoa đỏ hồng nở rộ trên tán cây mộc miên to lớn, từ xa nhìn lại như có vô số chiếc đèn lồng nhỏ bám lên cây.

Trong chốc lát cô cởi chiếc bao nilon, hai bé mèo hoang nhỏ từ đâu thò đầu ra, cảnh giác quan sát rất lâu rồi mới tới gần. Nét mặt Triệu Tô Dạng lộ ý cười, nhìn hai bé mèo hoang nhỏ đứng rất lâu rất lâu rồi mà không dám tới gần mình, ý cười bỗng biến thành nghi ngờ. Trước kia khi cô tới đây cho mèo ăn, sẽ có ba bé mèo lần lượt xuất hiện, hôm nay chỉ có hai con còn chưa nói, không những thế chúng nó còn rất cảnh giác với cô.

Cô lùi lại vài bước, hai bé mèo mới tới gần cái túi nilon, muốn mở rộng chiếc túi nilon ra một chút, trong đó có một bé mèo như đột nhiên phát cuồng giương móng vuốt cào tới, sau đó lập tức chạy trốn. Triệu Tô Dạng thấy mu bàn tay mình có ba vết cào hiện rõ, còn suy nghĩ chẳng hiểu lý do là gì.

"Được lắm mèo ngốc nhà các em, mới vài ngày chị không tới, đã không quen chị rồi!" Triệu Tô Dạng nổi giận nói: "Lần sau không thèm tới đem cơm cho các em ăn nữa."

"Dù mèo thông minh nhưng cũng không thể hiểu tiếng người, nếu cô khôn ngoan thì tới bệnh viện kiểm tra vết thương trước đi.

Bỗng nhiên có giọng nam vang lên sau lưng, khiến Triệu Tô Dạng kinh hãi nhìn lại.

App TYT & Ethereal team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp